Hôm nay phá lệ nóng bức, mặt trời chói chang lên cao, mặt đất giống như là bị đặt tại trên lò lửa nướng vậy!
Trong Nam thư viện, mặc dù trong phòng đặt một chậu băng*, các công chúa vẫn là bị nóng ăn không tiêu.
(Chú thích: băng là nước đá)
Cửu công chúa quạt quạt, khuôn mặt nóng đỏ hồng, thể chất nàng nghiêng về nóng, là sợ nóng nhất, bên ngoài mặt trời chói chang nhô lên cao, khối băng trong phòng tan rất mau, chờ hoàn toàn tan xong, trong phòng liền càng nóng.
Mấy vị công chúa khác cũng đều nóng đến khó chịu, đầu óc mọi người đều mê mê trầm trầm, căn bản là nghe không vào nữ tiên sinh giảng bài.
Thất công chúa bị nóng đến đều kéo ống tay áo lên, Bát công chúa cũng không thua kém chút nào, Thập công chúa khoa trương nhất, váy đều kéo lên, lộ ra hai chân trắng nõn tinh tế.
Ngũ công chúa khinh miệt mà liếc nhìn mấy cái muội muội, nàng đoan đoan chính chính ngồi ở trên vị trí, hai cái thư đồng bên cạnh nàng mồ hôi đầy đầu mà quạt cho nàng.
Nữ tiên sinh thấy tư thế này, biết mấy nữ hài tử này căn bản là không muốn nghe nàng dạy học, đơn giản trực tiếp nghỉ.
Mấy vị công chúa nghe được không tiếp tục học đều hoan hô nhảy nhót lên.
Diệp Xu Xu nhìn thấy bồn băng trong phòng đã hoàn toàn tan rồi, trong lòng nàng rất kỳ quái, băng kia đều đã tan thật lâu, vì sao còn không thấy người châm thêm?
Tống Súc Ngọc nói:
- “Băng rất quý, một chậu như vậy giá trị vài trăm lượng bạc, trong cung cũng chỉ có các quý nhân mới có thể được hưởng thụ.”
Diệp Xu Xu thực kinh ngạc, hỏi:
- “Băng lại quý như vậy hả?”
Tống Súc Ngọc trả lời:
- “Đúng vậy, khối băng đó là ở thời điểm mùa đông từ trong sông đào ra cất giữ ở hầm lạnh, cất giữ mấy tháng, trừ bỏ các công chúa, Hoàng Thượng, hoàng tử còn có các nương nương các cung cũng đều yêu cầu băng, lượng tiêu thụ thật lớn.
Thư viện này nhờ phúc của các công chúa, mỗi ngày có thể phân được một chậu băng đã thực không tệ.”
Nghe xong lời này, Diệp Xu Xu kỳ quái nói:
- “Chẳng lẽ trong cung lại không chế tạo băng à?”
- “Chế tạo băng?”
Tống Súc Ngọc chớp chớp mắt,
- “Không phải băng là ở mùa đông vớt ra từ trong sông sao?”
Diệp Xu Xu xem như rõ ràng, nguyên lai người ở thời đại này còn chưa biết cách chế tạo băng.
Sau khi từ Nam thư viện trở về, Xuân Đào đầy mặt tươi cười bưng về một bồn băng lớn, Niệm Thu nhìn thấy bồn băng kia, đều sợ ngây người.
- “Xuân Đào, ngươi từ chỗ nào lấy được nhiều băng như vậy?”
Xuân Đào cười nói:
- “Đây đều là Thái Tử điện hạ đặc biệt phái người đưa tới, điện hạ sợ cô nương chúng ta nóng.”
Niệm Thu nghe xong cũng vui vẻ lên,
- “Thái Tử điện hạ thật tốt với cô nương chúng ta.”
Diệp Xu Xu nhìn bồn băng đó, đó là năm khối băng lớn, mỗi khối băng dài ước chừng nửa thước, cắt thành hình vuông, màu sắc trong suốt, bên trên còn bay hơi lạnh nhè nhẹ.
Nàng vừa rồi hỏi qua Cửu công chúa, băng trong cung đều là riêng biệt định mức phân phối, giống các hoàng tử các công chúa mỗi ngày có thể phân được năm khối băng, Hoàng Hậu thì nhiều hơn một chút mỗi ngày có thể được tám khối.
Thái Tử đưa tới năm khối băng, có phải có nghĩa là hắn đều đưa phần băng của hắn tới đây?
Nghĩ đến cái này, Diệp Xu Xu thở dài.
Hắn đối với nàng cũng thật quá tốt.
Nàng phân phó Xuân Đào để bồn băng đó vào trong phòng, sau đó lại phân phó Niệm Thu tới Ngự Thiện Phòng cầm vài thứ trở về.
Niệm Thu dựa theo nàng phân phó lấy về ô mai, sơn tra, trần bì, hoa quế, cam thảo, đường phèn, vân vân…..
Sau khi Niệm Thu lấy về cũng không hiểu Diệp Xu Xu muốn mấy thứ này để làm cái gì?
Diệp Xu Xu cũng không giải thích, cầm ô mai sơn tra cùng các thứ vào phòng bếp nhỏ ở Tử Trúc Uyển bắt đầu xào nấu, chờ nấu xong, lại bỏ đường phèn vào, nấu ước chừng mười lăm phút, nước trong nồi đã biến thành màu hồng nâu dày nặng.
Nàng thử nếm nếm, hương vị chua chua ngọt ngọt, làm thực thành công.
Chờ nước ô mai nguội, Diệp Xu Xu gõ nát một khối băng lớn, nàng múc một chén lớn nước ô mai, sau đó bỏ khối băng vụn vào nước ô mai, trên nước ô mai tức khắc sương mù lượn lờ.
Nàng làm ra mấy chén trước, lúc Xuân Đào và Niệm Thu uống qua xong, mắt đều lộ ra kinh ngạc vui thích,
- “Cô nương, chè của ngài nấu uống thật ngon!”
- “Đúng vậy, thật sự uống quá ngon đấy! Cô nương, đây là chè gì vậy?”
Diệp Xu Xu thấy hai nàng đều thực thích, mi mắt nàng cong cong, cười nói:
- “Cái này kêu là nước ô mai, bỏ vào vài miếng băng, vậy kêu là nước ô mai ướp lạnh.”
- “Xuân Đào, ngươi đem ly nước ô mai ướp lạnh này đến chỗ Thái Tử đi.” Diệp Xu Xu nói.
Xuân Đào thấy Diệp Xu Xu muốn đưa đồ cho Thái Tử, tức khắc vui mừng khôn xiết.
Nàng lên tiếng, nhanh nhẹn mà đặt ly lên trên khay, nhắm hướng đông cung đi.
*** *** *** *** ***
Đông Cung.
Thời điểm Thái Tử nhận được ly nước ô mai ướp lạnh kia hắn đang xử lý công vụ.
Bởi vì hắn đều đã đưa khối băng cho Diệp Xu Xu, cho nên trong phòng hắn thực nóng, hắn cũng nóng đến mồ hôi đầy đầu, Tĩnh ma ma đau lòng mà quạt cho hắn.
Xuân Đào dâng nước ô mai lên, Thái Tử nghe nói là Diệp Xu Xu đưa tới, đôi mắt hắn sáng lên hỏi,
- “Đây là tự nàng làm?”
Xuân Đào gật gật đầu,
- “Đúng vậy, nô tỳ nhìn cô nương nấu ra.”
Sau khi Thái Tử nghe xong khóe môi cong cong, hắn bưng ly lên uống một ngụm, nước chua ngọt giống một dòng suối mát thấm vào thân thể hắn.
Thái Tử hơi hơi nghĩ, trước nay hắn chưa uống qua thứ nước kỳ lạ như vậy.
Tĩnh ma ma ở một bên hỏi:
- “Điện hạ, uống ngon không?”
Thái Tử gật gật đầu, hắn uống một hơi cạn sạch nước ô mai, ngay cả khối băng trong ly cũng ăn.
Uống nước xong, hắn cảm thấy toàn thân đều sảng khoái lên, không còn có cảm giác nóng bức vừa rồi.
Thái Tử dùng khăn tay lau lau miệng, nói với Xuân Đào:
- “Nước này…..
cô cảm thấy thực không tệ, chỗ các ngươi còn có không?”
Xuân Đào thấy Thái Tử thích nước ô mai, tức khắc hưng phấn mà dùng sức gật đầu,
- “Có có có! Cô nương chúng ta nấu một nồi to đấy!”
Xuân Đào hưng phấn trở lại Tử Trúc Uyển, nói cho Diệp Xu Xu biết Thái Tử thực thích nước ô mai, còn muốn uống nữa.
Diệp Xu Xu cũng không do dự, lập tức rót vài ly để Xuân Đào đưa qua.
Nhiều nước ô mai như vậy, Thái Tử cũng không có khả năng đều uống hết, hắn lại uống thêm hai ly, cho Tĩnh ma ma cùng mấy hạ nhân khác phần dư lại.
Tĩnh ma ma uống xong, mắt lộ ra kinh ngạc vui mừng,
- “Nước này uống rất ngon!”
Xuân Đào cười nói:
- “Cũng không phải sao, nô tỳ cùng Niệm Thu cũng thích uống đấy! Cô nương thật là tâm linh thủ xảo*, thế nhưng có thể làm ra nước uống ngon như vậy.”
(Chú thích: thủ xảo là khéo léo)
Tĩnh ma ma nói:
- “Diệp cô nương có thể nghĩ ra bỏ băng vào nước, tâm tư thật sự thông thấu!”
Thái Tử nghe được các nàng khích lệ Diệp Xu Xu như vậy, khóe môi hắn nhếch lên, trong lòng rất là hưởng thụ.
Tử Trúc Uyển, những khối băng Thái Tử đưa tới còn dư lại thật nhiều, căn cứ ý tưởng không thể lãng phí, Diệp Xu Xu lại nấu một nồi to nước ô mai.
Xuân Đào và Niệm Thu đều đã uống no rồi, Diệp Xu Xu kêu các nàng đưa nước ô mai đến chỗ Cửu công chúa và Hoàng Hậu, Cửu công chúa và Hoàng Hậu nghe nói Diệp Xu Xu đưa tới uống đều có chút ngoài ý muốn, hai người uống qua nước ô mai ướp lạnh xong đều cảm thấy kinh diễm.
Cửu công chúa ừng ực ừng ực uống vài ly, lúc uống xong, nàng l!ếm l!ếm môi vỗ vỗ bụng nhỏ phình phình của mình, cảm thấy cực kỳ mỹ mãn,
- “Nước này uống thật ngon!”
Hoàng Hậu cũng uống ba ly, uống xong, bà hỏi Xuân Đào:
- “Đây là nước gì vậy?”
Xuân Đào cười trả lời:
- “Hồi bẩm nương nương.
Diệp cô nương nói đây là nước ô mai ướp lạnh.”
- “Nước ô mai ướp lạnh?”
Hoàng Hậu cảm thấy tên này thực không tệ,
- “Nước này không tệ, uống thật ngon.”
Tiếp theo bà lại hỏi ở chỗ Diệp Xu Xu còn có không?
Xuân Đào vội vàng gật đầu,
- “Có, còn có thật nhiều!”
Sau đó, Hoàng Hậu muốn đưa nước ô mai đến chỗ Khang Nguyên Đế.
Sau khi Khang Nguyên Đế uống xong cũng rất thích, ông còn nghĩ rằng Hoàng Hậu đặc biệt làm cho ông, hưng phấn chạy tới tìm Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu nói là Diệp Xu Xu làm, bà cảm thấy hương vị ngon, cho nên cũng muốn cho Hoàng Thượng nếm thử.
- “Diệp Xu Xu?”
Khang Nguyên Đế có chút kinh ngạc, ông không dự đoán được nước ô mai này lại là do Diệp Xu Xu làm.
Hoàng Hậu cười nói:
- “Thần thiếp cảm thấy con dâu này không tệ, làm ra thứ tốt, còn có thể hiếu thuận cha mẹ chồng.”
Khang Nguyên Đế nhướng mày, nói:
- “Xem ra nàng đã nhận định nàng ta là con dâu nàng?”
Hoàng Hậu nói:
- “Thần thiếp có nhận định hay không chắc chắn có quan hệ sao? Mấu chốt là Vân Lan hài tử kia nhận định, từ trước thần thiếp có khả năng sẽ nhúng tay vào hôn sự của hắn! Hiện tại hả, chỉ cần hắn có thể cưới cái tức phụ vào cửa cho thần thiếp, thần thiếp liền cám ơn trời đất!”
Bà nói xong lại nói:
- “Hơn nữa xác thật Diệp Xu Xu này không tệ nha, nếu như nàng làm con dâu thần thiếp, thần thiếp rất vui lòng.”
Khang Nguyên Đế nghe được lời này nở nụ cười.
Thời điểm chạng vạng, Thái Tử xử lý xong công vụ lại tới tìm Diệp Xu Xu, nhắc tới chuyện nước ô mai.
Diệp Xu Xu tâm niệm vừa động, hỏi:
- “Điện hạ, hôm nay ngài đều đưa băng tới cho tiểu nữ, chẳng lẽ điện hạ không sợ nóng?”
Mắt Thái Tử thật sâu,
- “Ta cảm thấy còn tốt, ta chỉ sợ nàng nóng.”
Nghe được lời này, mắt Diệp Xu Xu lóe lóe, nàng né tránh tầm mắt hắn nói,
- “Đa tạ điện hạ săn sóc.”
Thái Tử thấy nàng như vậy, nhíu mày, sau khi từ Hồng Lư Tự trở về, Diệp Xu Xu tựa hồ lại khôi phục trạng thái lúc trước.
Trong lòng Thái Tử cực kỳ khó hiểu, hai người đều đã tiếp xúc thân mật như thế, vì sao nàng còn muốn cự tuyệt hắn như vậy?
Chẳng lẽ là hắn làm còn chưa đủ?
Nghĩ như vậy, sau khi hắn trở lại Đông Cung lại kêu Tống Tử Minh vơ vét ra một đống lớn thứ tốt đưa tới Tử Trúc Uyển.
Diệp Xu Xu thấy mấy thứ này quả thực dở khóc dở cười, trong khoảng thời gian này, Thái Tử cũng không biết nghe người nào xui khiến, luôn tặng nàng đồ vật, nàng đã thu được của hắn mười mấy rương vàng bạc châu báu lăng la tơ lụa.
Ngày hôm sau, Thái Tử như cũ đều đưa tới khối băng phân cho hắn, Diệp Xu Xu nhìn thấy bồn băng, nàng âm thầm thở dài.
Thái Tử đối nàng tốt như vậy làm gì? Làm cho nàng rất ngượng ngùng.
Diệp Xu Xu quyết định chính mình chế băng, miễn cho Thái Tử vì nàng mà bị nóng, nàng hỏi Xuân Đào và Niệm Thu trong cung có tiêu thạch không, Xuân Đào và Niệm Thu căn bản không biết cái gì là tiêu thạch, bất quá hai người vẫn là chạy tới Phủ Nội Vụ hỏi hỏi, Phủ Nội Vụ bên kia trả lời không có.
Trong cung không có tiêu thạch, vậy cũng có nghĩa nàng không thể chế tạo băng.
Diệp Xu Xu tức khắc khó khăn.
Thời điểm giữa trưa, đại thái giám Phủ Nội Vụ tới đây, đại thái giám nụ cười đầy mặt nói với Diệp Xu Xu:
- “Diệp cô nương, cái hôm qua.....!Hoàng Thượng uống được nước ô mai ướp lạnh ngài làm, cảm thấy uống rất ngon, không biết cô nương làm như thế nào? Có thể nói phối phương cho nô tài hay không?”
Diệp Xu Xu nghe được Khang Nguyên Đế cũng uống nước ô mai của nàng, nàng thực kinh ngạc, kinh ngạc qua đi, nàng rất hào phóng mà nói phối phương nước ô mai cho đại thái giám.
- “……nước ô mai này sau khi xào nấu xong phải chờ tới nguội rồi mới ướp lạnh với khối băng, như vậy mới uống ngon nhất.”
Diệp Xu Xu kiên nhẫn giải thích.
Đại thái giám liên tục gật đầu,
- “Nô tài nhớ kỹ, đa tạ cô nương chỉ cho.”
*** *** *** *** ***
Vào lúc ban đêm, Khang Nguyên Đế mở tiệc chiêu đãi sứ thần ngoại quốc, đại thái giám Phủ Nội Vụ liền sắp xếp cái gọi là nước ô mai ướp lạnh lên.
Buổi tối thời tiết cực kỳ nóng bức, các vị sứ thần ngoại quốc vì thể diện, đều phải mặc trang phục chỉnh tề, mặc như vậy thì càng nóng, người nóng lên liền không muốn ăn thứ gì, cho nên cứ việc trên bàn bày biện rất nhiều thức ăn, người ở trong yến hội cũng không ăn uống cái gì, ngay cả rượu đều không muốn uống nhiều.
Cho nên cái gọi là nước ô mai ướp lạnh kia được đưa lên, mọi người dùng qua xong tinh thần đều rung lên.
Ðại Uyên vương tử Cổ Bác ừng ực ừng ực uống hết một ly, cảm thấy thống khoái, còn muốn uống nữa, chỉ là nước ô mai đó lại là có chia phần, chỉ chuẩn bị như vậy.
Cổ Bác chép chép miệng, bất mãn nói:
- “Ta còn không có uống đủ đâu, như thế nào các ngươi cũng không chuẩn bị nhiều một chút?”
Các sứ thần ngoại quốc khác cũng đều phụ họa, oán giận nói:
- “Đúng vậy đúng vậy, thật vất vả có một ly nước uống ngon như vậy, cái mùi vị gì cũng chưa nếm rõ ràng liền không còn.”
Đại thần Hạ Quốc cũng cảm thấy nước này uống ngon, muốn uống nhiều chút, cho nên không ai hé răng phản bác sứ thần ngoại quốc, mọi người sôi nổi đều đưa ánh mắt hướng Khang Nguyên Đế.
Khang Nguyên Đế khóe miệng nhếch lên, ông thầm nghĩ như thế nào ông có ý tốt mời bọn họ uống nước, còn uống ra bất mãn?
Thái Tử cũng không dự đoán được nước ô mai lại được hoan nghênh như vậy, hắn phân phó cung nhân lại đi làm thêm.
Không bao lâu, cung nhân đem nước ô mai có nước đá đưa tới.
Lúc này sứ thần ngoại quốc trong yến hội mới thu hồi bất mãn, vui vẻ phấn chấn uống nước, uống xong nước ô mai, mọi người mát mẻ nhiều, đều lên tinh thần, khí thế ngất trời mà đàm luận quốc sự.
Tổ chức tiệc chiêu đãi lần này cực kỳ thành công, trong buổi tiệc còn có người luôn hỏi thăm nước ô mai này làm sao làm ra, bọn họ cũng muốn đem phương pháp về quốc gia chính mình.
Khang Nguyên Đế thấy hiệu quả tốt như vậy, mặt rồng đại duyệt, phái người ban thưởng cho Diệp Xu Xu.
Thời điểm Diệp Xu Xu được ban thưởng vẻ mặt còn mộng bức, thẳng đến thái giám nói rõ ràng sự tình trong yến hội, lúc này nàng mới phản ứng lại, nguyên lai nàng nhất thời hứng khởi làm nước ô mai thế nhưng nổi lên tác dụng lớn như vậy.
Nàng không biết, không bao lâu, thực mau thanh danh nước ô mai ướp lạnh ở trong ngoài hoàng cung vang dội, thậm chí trở thành nước uống được chuẩn bị trong yến hội ngày mùa hè.
*** *** *** *** ***
Từ Ninh Cung.
Thời điểm Thái Hậu uống nước ô mai còn cảm thấy đặc biệt thoải mái, đợi nghe được nước này thế nhưng do Diệp Xu Xu nghĩ ra, sắc mặt bà liền biến đổi, lập tức thả nước xuống.
Huệ quý phi khuyên nhủ:
- “Bất quá là một ly nước, kỳ thật cũng không có gì.”
Thái Hậu nhớ tới Thanh Dương đạo sĩ nói, tâm bà thực bất an, bà muốn ra tay đối phó Diệp Xu Xu, thế nhưng tựa hồ bên người Diệp Xu Xu có người của Thái Tử bảo hộ, người bà âm thầm phái ra trước sau lại không thể ra tay.
- “Sở Vân Lan canh giữ Diệp Xu Xu thực kỹ.” Thái Hậu nói.
Huệ quý phi nói:
- “Trăm kín chung quy có một hở, mẫu hậu cũng không cần vì chuyện này quá mức ưu sầu.”
Thái Hậu nheo mắt, khẳng định bà phải diệt trừ Diệp Xu Xu, nhân mạch của Hoàng Hậu, bà cũng sẽ không bỏ qua.
*** *** *** *** ***
Vì chế tạo băng, Diệp Xu Xu hỏi rất nhiều người, kết quả tất cả mọi người không nghe nói qua tiêu thạch loại đồ vật này.
Cuối cùng Diệp Xu Xu đi tìm Thái Tử, Thái Tử cũng không biết tiêu thạch là thứ gì, bất quá nếu Diệp Xu Xu hỏi, hắn sẽ tận hết sức lực thay nàng tìm ra.
Hắn bố trí nhiệm vụ ra, phần lớn thuộc hạ hắn cũng không nghe nói qua tiêu thạch loại đồ vật này, cuối cùng vẫn là Đồng chưởng quầy Thủy Vân Các kiến thức rộng rãi tìm được tiêu thạch.
Đồng chưởng quầy tìm được mười cân tiêu thạch đưa vào trong cung cho Thái Tử, Thái Tử tự mình đưa tới Tử Trúc Uyển, sau khi Diệp Xu Xu bắt được tiêu thạch cực kỳ vui mừng.
Thật tốt quá, có thứ này, nàng có thể chế ra băng!
Thái Tử thấy nàng vui mừng như vậy, cười hỏi:
- “Rốt cuộc cái này là bảo bối gì, đáng giá nàng vui vẻ như vậy?”
Diệp Xu Xu cười nói:
- “Điện hạ không biết, thứ này là có thể chế ra băng.”
- “Chế ra băng?”
Thái Tử rất kỳ quái, trước nay hắn không nghe nói qua băng còn có thể chế tạo ra.
- “Vâng!”
Diệp Xu Xu dùng sức gật đầu, nàng kêu Xuân Đào mang tới một chậu nước, bỏ tiêu thạch vào trong một cái bồn thiết nhỏ đặt vào bên trong chậu nước, thực mau, chung quanh bồn thiết nhỏ toát ra hơi nước bắt đầu kết băng.
Xuân Đào và Niệm Thu đều bị cảnh tượng trước mắt sợ đến ngây người.
- “Kết băng! Thật sự kết băng!”
Trước nay các nàng còn chưa thấy qua trong mùa hè còn có thể kết băng.
Thái Tử cũng mắt lộ ra kinh ngạc, hắn nhìn thấy chung quanh bồn thiết chậm rãi kết ra băng sương, một lát sau, chung quanh bồn thiết băng liền đông lạnh thực rắn chắc.
Sau thời gian một nén nhang, nước trong bồn lớn đều đông kết lạnh.
Diệp Xu Xu vui mừng nói:
- “Xem, điện hạ, đã chế tạo ra băng!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...