Tháng tư, xuân về hoa nở dương liễu lả lướt, đúng là thời điểm ra cửa đạp thanh.
Mỗi năm lúc này, hoàng thất Hạ Triều đều sẽ tới núi ở thành Tây săn thú.
Năm nay nghe nói thành viên hoàng thất muốn đi so với năm rồi bất luận cái thời điểm gì đều nhiều hơn.
Trừ bỏ hoàng thất, còn có rất nhiều con cháu huân quý cũng sẽ đi, bất quá khuê tú quan lại có tư cách tham gia lại không nhiều lắm, Diệp Xu Xu xem như một người trong đó.
Sau khi Liễu thị biết được Diệp Xu Xu được Cửu công chúa mời tham gia cuộc săn bắn mùa xuân thì mắt ghen ghét mà đỏ lên, luôn mãi hướng Diệp Thịnh Hồng thổi gió gối đầu, hy vọng nhét Diệp Chân Chân vào.
Diệp Thịnh Hồng đau đầu:
- “Không phải ngươi đang làm khó người khác sao? Nếu như ta có tư cách đề cử khuê nữ đi, ta đã sớm làm, còn cần ngươi tới nói?”
Liễu thị bi thương, nói:
- “Lão gia, thiếp thân xuất thân hèn mọn đời này chỉ có thể ở tại hậu trạch.
Chân nhi cũng là nữ nhi của ngài, là thiên kim tiểu thư Diệp gia, nếu trong tương lai nàng có tiền đồ, cũng là chuyện may mắn của toàn bộ Diệp gia, ngài không thể không suy xét cho nàng!”
Diệp Thịnh Hồng nhíu mày, nói:
- “Vậy ngươi nói nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ ngươi còn muốn cho ta vì chuyện nhà mình mang mặt già đi cầu người sao?”
Liễu thị nhận thấy được ông tức giận, vội vàng nói:
- “Lão gia, thiếp thân làm sao dám bắt ngài cầu người? Không bằng như vậy, nếu như lão gia cho phép, để Chân nhi giả trang thành nha hoàn Xu nhi, cùng đi tham gia săn bắn mùa xuân được không?”
- “Giả trang thành nha hoàn Xu nhi?” Diệp Thịnh Hồng sửng sốt, cái biện pháp tốt như thế.
Vì thế tại thời điểm Diệp Xu Xu chuẩn bị xuất phát, Diệp Chân Chân lăng là thay thế Thúy Bình thành “Nha hoàn” nàng.
Nhìn Diệp Chân Chân trước mắt trang điểm giống như hoa sen mới nở, khóe miệng Diệp Xu Xu co rút.
Nàng trang điểm thành như vậy, rốt cuộc là đi tham gia săn bắn mùa xuân hay là đi tham gia tuyển tú vậy?
Diệp Chân Chân cười thẹn thùng, vẻ mặt chân thành nói:
- “Phiền toái tỷ tỷ, muội nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không cho tỷ thêm phiền toái.”
Chỉ là lúc nàng lên xe ngựa, bởi vì váy quá hẹp, nàng bước lên không được, chỉ có thể bắt hạ nhân quỳ trên mặt đất dẫm lên trên lưng hắn đi lên.
Diệp Xu Xu:
……
Nàng cái gì cũng không muốn nói, thật mệt.
Diệp Trường Canh làm con cháu huân quý, là tự nhiên có tư cách tham gia săn bắn mùa xuân.
Hắn cưỡi ngựa hộ tống ở bên cạnh xe ngựa, Diệp Xu Xu xốc lên màn xe dọc theo đường đi đều nói chuyện với hắn.
Bọn họ ra khỏi thành, ngoài thành đã gom đủ đội ngũ khổng lồ mênh mông cuồn cuộn, ngự giá của hoàng đế đã khởi hành, phía sau lục tục đi theo một xâu dài người cùng xe ngựa.
Có quan binh lại đây kiểm tra, Diệp Trường Canh đệ lên danh thiếp Diệp phủ, quan binh nhìn nhìn liền thả người.
Bọn họ chạy theo đội ngũ thật dài hơn hai canh giờ rốt cuộc mới đến nơi.
Lúc này mặt trời rực rỡ lên cao, đội ngũ phía trước đã đến non nửa canh giờ.
Diệp Xu Xu vừa đến, liền lập tức nhảy xuống xe ngựa, đứng ở trên cỏ giản gân cốt.
Nơi này địa thế bằng phẳng, liếc mắt một cái nhìn thấy dãy núi chập chùng, rừng cây trùng điệp xanh mướt vờn quanh, thời tiết lúc này, xuân sắc dầy đặc, xanh ngắt dạt dào, cảnh sắc thực đẹp.
Không bao lâu, Cửu công chúa phái người lại đây thỉnh Diệp Xu Xu đi, Diệp Trường Canh vẫy vẫy tay:
- “Vừa lúc ta cũng nên đi hội hợp với các huynh đệ, Xu nhi Chân nhi hai người các ngươi chú ý chút, không cần va chạm quý nhân.”
Sau khi cáo biệt với Diệp Trường Canh, Diệp Xu Xu đi theo phía sau cung nữ tới chỗ ở của Cửu công chúa, Diệp Chân Chân tự nhiên cũng đi theo.
Chỗ cửu công chúa ở đã đáp xong rất nhiều lều trại, một vòng chung quanh phần lớn đều là nữ tử, xem ra phỏng chừng đêm nay các nàng ở lại chỗ này qua đêm.
Thời điểm Diệp Xu Xu tới đây, đám nữ tử đó trò chuyện với nhau thật vui, thường xuyên phát ra tiếng cười.
Nữ tử ở đây phần nhiều là người hoàng thất, Diệp Xu Xu nhận biết không nhiều lắm, chỉ nhận được Cửu công chúa và Địch Uyển Dung còn có mấy nữ nhi đại thần khác, Lưu lâm cũng ở trong đó, nhưng thật ra không thấy được Trần Ngọc Nhu.
Cửu công chúa thấy nàng, cực kỳ vui sướng, nàng đứng lên vẫy tay với Diệp Xu Xu:
- “Diệp tỷ tỷ, muội ở chỗ này!”
Ở đây rất nhiều người đều nhìn về phía Diệp Xu Xu.
Diệp Xu Xu thong dong mỉm cười, chóng lại tầm mắt của mọi người đi qua, Cửu công chúa thực vui vẻ, lôi kéo tay nàng cùng nhau ngồi ở trên cỏ.
Địch Uyển Dung ở bên cạnh sắc mặt liền biến đổi, thầm nghĩ từ khi nào thì quan hệ giữa Diệp Xu Xu và Cửu công chúa lại tốt như vậy?
Nội tâm Diệp Chân Chân cũng thực phức tạp, nàng đi vào nơi này cũng không có một ai lại đây nghênh đón, mà Diệp Xu Xu thậm chí được Cửu công chúa nghênh đón……
Có người hỏi:
- “Vị này chính là……”
- “Đây là Diệp Xu Xu, là nữ nhi Văn Viễn bá.”
Cửu công chúa hứng thú bừng bừng giới thiệu với mọi người,
- “Lúc trước ở Đào Hoa Yến, người đã đàn ra một khúc nhạc kinh hồn chính là nàng!”
Cửu công chúa nói như vậy, tất cả mọi người phản ứng lại, lúc trước sự tình trong Đào Hoa Yến đã được lưu truyền rất rộng rãi, mặc dù người ở đây không tham gia nhưng hoặc nhiều hoặc ít đều có nghe được.
- “Nguyên lai ngươi chính là Diệp Xu Xu à?”
Một thiếu nữ mảnh mai nhướng mày lên tiếng nói:
- “Nghe nói trước đó vài ngày mẫu hậu triệu kiến ngươi, tựa hồ chuẩn bị đính hôn ngươi cho Thái Tử điện hạ, kết quả điện hạ lại không chịu gặp ngươi, không biết việc này có phải thật hay không?”
Nàng vừa nói xong, trong mắt một ít người ở đây toát ra ý cười, bất quá mọi người đều là người thể diện, trên mặt cũng chưa biểu hiện ra ngoài.
Địch Uyển Dung thấy Diệp Xu Xu bị người vả mặt trước mặt mọi người, trong lòng rất là hưởng thụ.
Diệp Xu Xu mím môi, nàng nhìn người nọ, thiếu nữ này ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, dáng dấp không tệ, chính là cằm quá mức nhọn, hơn nữa là mắt sết, tướng mạo có chút chua ngoa.
Người này kêu hoàng Hậu là mẫu hậu, nghĩ đến là một công chúa.
Diệp Xu Xu nghĩ thầm hẳn là mình chưa từng đắc tội qua nàng ta mà?
Không đợi nàng nghĩ ra nên mở miệng như thế nào, Cửu công chúa đã nói:
- “Ngũ tỷ tỷ, nói lời này thật là buồn cười, khi nào thì mẫu hậu ta nói qua muốn đính hôn Diệp tỷ tỷ cho Thái Tử ca ca hả?”
Ngũ công chúa không dự đoán được thế nhưng Cửu công chúa sẽ nói thay cho Diệp Xu Xu, nàng nhăn mày lại nói:
- “Chẳng lẽ không phải sự thật sao?”
Cửu công chúa khuôn mặt nhỏ đe dọa nói:
- “Thật buồn cười, ta chưa từng nghe nói qua, chẳng lẽ chính lỗ tai Ngũ tỷ tỷ nghe được?”
Nàng nói như vậy, Ngũ công chúa tức khắc ách khẩu, rốt cuộc không có ai có tư cách đàm luận sự tình của Hoàng Hậu và Thái Tử so với Cửu công chúa.
Diệp Xu Xu cảm kích mà nhìn về phía Cửu công chúa, tiểu nha đầu này thật sự thật quá tốt, lúc trước mình thế nàng cởi bỏ cửu liên hoàn quả thực quá sáng suốt!
Một hồi xung đột bị Cửu công chúa nhẹ nhàng hóa giải, những người khác ở đây cũng nhìn ra Cửu công chúa bảo vệ Diệp Xu Xu, cho nên không có người nào lại cố tình mở miệng khiêu khích.
Cửu công chúa lôi kéo tay Diệp Xu Xu giới thiệu những người khác cho nàng.
Tới đây tới trừ bỏ Cửu công chúa, còn có năm sáu bảy tám vị công chúa, còn có quận chúa huyện chủ hoàng thất, vân vân....
Nhiều danh hào như vậy Diệp Xu Xu cũng không nhớ được, chỉ lễ phép mà cười cười đáp lại.
Trải qua Ngũ công chúa cố tình trào phúng vừa rồi, thái độ mọi người đối với Diệp Xu Xu không lạnh không nóng, nói chuyện phiếm cũng không mang theo nàng, bất quá đối với việc này, Diệp Xu Xu không thèm để ý.
Ăn trưa xong, tới buổi chiều, rất nhiều nữ quyến cưỡi ngựa chuẩn bị cùng đi săn thú.
Cửu công chúa khiêng một cây cung lớn vui vẻ phấn chấn cũng chuẩn bị đi, lại bị cung nữ ngăn cản.
- “Công chúa, ngài đã đáp ứng với Thái Tử điện hạ là không đi săn thú.”
Cửu công chúa chu miệng không vui nói:
- “Không cho, ta càng muốn đi! Thu Đàm ngươi tránh ra cho ta!”
Thu Đàm vẻ mặt đau khổ,
- “Công chúa ngài không thể nói không giữ lời mà! Tuổi ngài còn nhỏ, nếu như ở trong khu vực săn bắn xảy ra chuyện, nô tỳ làm sao đảm đương nổi?”
Cửu công chúa thực khó chịu, nói:
- “Ta đã mười hai tuổi, không nhỏ! Ngươi tránh ra cho ta!”
Thu Đàm sắp khóc, Diệp Xu Xu thấy thế cười nói:
- “Công chúa, trước tiên người đừng nóng giận, ta muốn hỏi công chúa một vấn đề.”
Cửu công chúa ngẩng đầu lên hỏi:
- “Vấn đề gì?”
- “Nếu như Thái Tử điện hạ biết công chúa đi săn, vậy sang năm công chúa còn có thể tham gia săn bắn mùa xuân không?” Diệp Xu Xu cười tủm tỉm.
Cửu công chúa sửng sốt, nhớ tới cái huynh trưởng kia của nàng, nàng biết dựa theo tính tình của hắn, khẳng định hắn sẽ không cho nàng tới……
Diệp Xu Xu nói:
- “Sang năm công chúa đã mười ba tuổi, khẳng định là có thể đi săn, công chúa ngẫm lại thật kỹ, công chúa xác định muốn vui sướng cực nhanh nhất thời mà từ bỏ sang năm… thậm chí hết thảy cơ hội về sau à?”
Cửu công chúa liền rối rắm, nội tâm xoay chuyển không ngừng.
Thu Đàm cảm kích liếc nhìn Diệp Xu Xu một cái, nhân cơ hội lấy đi cung tiễn trên tay Cửu công chúa, nói:
- “Diệp tiểu thư nói rất đúng, công chúa điện hạ ngài vẫn nên chờ đến sang năm lại đi săn, sang năm nô tỳ khẳng định sẽ không ngăn ngài!”
Cửu công chúa thực không cam lòng, miệng dẩu đều có thể treo du hồ.
Diệp Xu Xu thấy nàng một dáng vẻ tiểu hài tử, buồn cười mà sờ sờ đầu nàng nói:
- “Phải ngoan nha, công chúa ngoan ngoãn, về sau mới có bó lớn cơ hội.”
Cuối cùng Cửu công chúa bị khuất phục dưới sự an ủi của nàng, nói:
- “Vậy tốt, Diệp tỷ tỷ, tỷ tham gia, nhất định phải thay muội săn mấy con thỏ trở về nha.”
Diệp Xu Xu sờ sờ mũi, nghĩ thầm với công phu mèo quào của mình, đừng nói con thỏ, cho dù là con chuột cũng không nhất định có thể săn được.
Bất quá vì trấn an Cửu công chúa, nàng vẫn là gật đầu đáp ứng.
Nàng cưỡi ngựa đi vào khu vực săn bắn, nhìn thấy giữa sân đã tụ tập rất nhiều người rộn ràng nhốn nháo, bên trong đang phân phối đội ngũ, dựa theo đỏ, vàng, cam, xanh lá, đen, xanh dương, tím, chia làm bảy đội, Diệp Xu Xu rút được thăm tím, phân tới đội màu tím.
Thị vệ lấy cho nàng một bó mũi tên cột dây lụa màu tím, Diệp Xu Xu mang bao đựng tên trên lưng chuẩn bị xuất phát.
Diệp Trường Canh thấy nàng cưỡi ngựa đi tới, nói:
- “Muội được phân tới đội nào? Ca ca là đội màu vàng.”
Diệp Xu Xu nói:
- “Hai chúng ta không cùng một đội, muội đội màu tím.”
Diệp Trường Canh cười nói:
- “Vậy muội cũng nên cẩn thận, ca ca ta từ trước đến nay sẽ không thủ hạ lưu tình.”
Diệp Xu Xu hừ nhẹ, nói:
- “Ca ca, huynh cũng không nên xem thường muội, nói không chừng ca ca còn không thắng được muội đâu!”
Diệp Trường Canh cười to:
- “Tốt, huynh liền chờ!”
Hắn nói xong cười đánh ngựa rời đi, đi đến nửa đường lại quay trở về, nói:
- “Vui đùa là vui đùa, muội đừng cho là thật sự, mọi việc lấy an toàn làm trọng, chớ có cậy mạnh, biết không?”
Diệp Xu Xu gật đầu,
- “Muội biết, ca ca yên tâm đi.”
Lúc này Diệp Trường Canh mới an tâm rời đi.
Theo một tiếng la vang lên, hết thảy đội ngũ giữa sân mênh mông cuồn cuộn mà xuất phát.
Diệp Xu Xu cưỡi ngựa theo mọi người xông ra ngoài, mọi người thực mau phân ra tứ tán, từng người săn thú.
Nàng không có kinh nghiệm săn thú, cho dù thấy động vật nhỏ cũng bắn không trúng.
Sau khi liên tiếp thất bại mười mấy lần, rốt cuộc nàng từ bỏ, cưỡi ngựa ở trong sơn cốc ngắm hoa hóng gió.
Những người khác vì tranh một con thỏ, một con lộc thiếu chút nữa đánh nhau, nàng lại thảnh thơi thanh nhàn.
Ngũ công chúa giương cung cài tên bắn một con lợn rừng, kết quả không bắn trúng, lợn rừng chạy về phía Diệp Xu Xu.
- “Mau mau mau! Cái phía trước kia, ngăn cản con lợn rừng kia cho ta!” Ngũ công chúa hô to.
Nhưng mà Diệp Xu Xu lại không nhúc nhích, lợn rừng chạy thoát.
Ngũ công chúa lập tức liền nổi giận,
- “Ngươi ngu ngốc à, con lợn lớn như vậy từ bên cạnh ngươi tránh đi, ngươi nhìn không thấy sao?”
Diệp Xu Xu hoang mang mà chớp chớp mắt, tựa hồ muốn nói vừa rồi có con lợn chạy tới sao? Nàng thật đúng là không phát hiện.
Ngũ công chúa tức giận lỗ mũi bốc khói,
- “Lần sau đừng để cho ta thấy ngươi! Hừ!”
Nàng nói xong đánh ngựa rời đi.
Diệp Xu Xu bĩu môi, nàng đương nhiên thấy con lợn rừng kia, chẳng qua Ngũ công chúa phân phó nàng đi cản lợn rừng, đầu óc nàng nước vào mới làm theo đấy.
Trong sơn cốc nàng đã đi dạo một lần, cái gì cũng không săn được, trong lòng nàng vẫn là có chút sốt ruột, nếu thật sự tay không mà về nói vậy thật sự quá mất mặt.
Nàng cưỡi ngựa chạy vội vào trong rừng cây.
Trong rừng cây, lùm cây xanh um tươi tốt, Diệp Xu Xu tìm hồi lâu mới tìm được một con thỏ.
Nàng giương cung cài tên bắn xuyên qua, liền bắn mấy mũi tên cũng không bắn tới, con thỏ tránh thoát đi, chạy vài bước còn quay đầu khinh bỉ nhìn nàng một cái.
Khóe miệng nàng co rút,
- “Con thỏ chết tiệt, ngay cả ngươi cũng khinh thường ta đúng không?”
Nàng giận dữ, đuổi theo tới.
Không biết đuổi theo bao lâu, con thỏ đã chạy mất, nàng xoay người nhìn xem bốn phía, rừng rậm sâu thẳm chỗ, chung quanh an tĩnh cực kỳ, một bóng người đều không có.
Diệp Xu Xu cả kinh, biết chính mình chạy quá xa, nàng nhanh chóng quay đầu ngựa lại chạy trở về.
Đột nhiên, truyền đến một tiếng hổ gầm!
Nàng đại kinh thất sắc, phóng ngựa nhanh chân chạy như điên.
Nhưng mà đã chậm, hai con hổ trưởng thành đuổi theo tới, một trước một sau vây khốn nàng!
Diệp Xu Xu mặt mũi trắng bệch, nàng cũng quá xui xẻo!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...