Editor: Claudia
Lục Cẩn không hề phòng bị mà ngủ trên đùi Hoắc Doãn Đình, cái mái trên trán che mắt cô đi, ánh trăng sáng rọi vào nửa người trên của cô qua cửa sổ xe, nhưng đốm tàn nhang trên gương mặt trắng nõn có chút chướng mắt, đôi môi hồng nhạt không cần thoa son hơi mở, hô hấp rất nhẹ và đều.
Hoắc Doãn Đình nhìn Lục Cẩn đang ngủ trên đùi mình, trong mắt lóe lên một tia khác thường.
Trầm ngâm trong chốc lát, anh vỗ nhẹ một cái lên đầu vai Lục Cẩn.
Lục Cẩn ưm một tiếng, theo bản năng lau khóe môi, mơ mơ màng màng mở mắt, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó, mơ hồ không rõ, đột nhiên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng khó đoán của Hoắc Doãn Đình.
Trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau...
Lục Cẩn ngẩn ngơ mấy giây, đột nhiên da đầu tê rần, cô chợt tỉnh táo lại, "Hoắc tổng!"
Cô kinh ngạc ngồi dậy, nhanh chóng lau đi nước miếng nơi khóe môi, lại đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt Hoắc Doãn Đình hiện lên một tầng băng giá, cô sợ hãi cúi đầu, trong lòng thấy bất ổn, không dám nhìn thẳng anh nữa, chỉ là cô lại làm sai rồi.
Cho dù buồn ngủ, cô cũng không thể ngủ gật trên đùi Hoắc Doãn Đình chứ! Ngủ gật trên đùi anh coi như xong, lại còn chảy nước miếng lên quần anh...
Trời xanh ở đâu, cô thật sự mất mặt quá đi!
Khuôn mặt Lục Cẩn xấu hổ đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nói: "Cái kia...!Cái kia...!Hoắc tổng, xin anh hãy cởi quần..."
Ah, No! ( A, không!)
Hơn nửa đêm, cô nói cởi quần cái gì chứ, hơn nữa đối phương lại là đàn ông, hơn nữa người kia còn...có một chiếc ghế màu đỏ!
Cô nói như vậy, cũng khiến người ta phải tưởng tưởng sâu xa quá đi?
Lục Cẩn nhất định đem chữ "cởi" nuốt xuống, sắp xếp lại từ ngữ: "Ngày mai đi làm tôi sẽ lấy..."
Cô còn chưa dứt lời, Hoắc Doãn Đình đã lạnh lùng nói: "Ngày mai cô không phải đến."
"Hả?" Lục Cẩn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, lập tức năn nỉ, "Hoắc tổng, xin anh đừng đuổi việc tôi! Tôi không cố ý, tôi cam đoan sẽ không có lần sau đâu! Tuyệt đối sẽ không!"
Cô nhìn Hoắc Doãn Đình với vẻ mặt thành khẩn.
"Cho cô nghỉ một ngày." Hoắc Doãn Đình sắc mặt nhàn nhạt, nhìn không ra vui hay giận.
"A...À." Trái tim lo lắng của Lục Cẩn hơi lắng xuống, lúng túng cúi đầu nói, "Cảm ơn Hoắc tổng."
Nói xong, cô hốt hoảng xuống xe, chạy trốn về phía tiểu khu quen thuộc.
Lục Cẩn chạy không được bao xa, cảm giác dưới chân lạnh lẽo, cúi đầu nhìn xuống thì thấy mình đang đi chân trần, trong người không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Cô vậy mà lại cởi giày trong vô thức, còn quên giày trên xe Hoắc Doãn Đình nữa chứ.
Cái thói quen xấu này theo cô từ nhỏ đến lớn, ngủ ở chỗ nào thì sẽ đạp giày cởi ra ở chỗ đấy, trước đây không ai trong nhà nói với cô, cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả, nhưng bây giờ cô đã bước chân ra xã hội, vẫn còn làm việc bên cạnh Hoắc Doãn Đình, cái thói xấu này phải sửa một chút, ngàn vạn lần không thể khơi dậy sự chán ghét của Hoắc Doãn Đình, hoặc để anh nhìn thấy bất kỳ sơ hở nào.
Tóm lại, sau này cô nhất định không bao giờ được ngủ trước mặt người đàn ông này, đúng là nguy hiểm ngầm mà.
Lục Cẩn rụt cổ lại, sợ hãi quay lại xe, xe chưa đi, cửa vẫn còn mở.
Xem ra, Hoắc Doãn Đình đã để ý đến đôi giày cô đánh rơi trên xe.
Lục Cẩn xấu hổ hận không thể chui đầu xuống đất, cô đứng trước xe không dám ngẩng đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Hoắc tổng, Sorry ( xin lỗi)..."
Không đợi Hoắc Doãn Đình mở miệng, Lục Cẩn đã nhanh tay nhanh chân lấy giày ra khỏi xe, nói: "Ngủ ngon!"
Nói xong, cô "vèo" một cái, biến mất trong màn đêm.
Hoắc Doãn Đình liếc nhìn bóng dáng hốt hoảng của cô, không hiểu sao lại nghĩ đến chú chuột nhỏ ngậm thức ăn trong miệng chạy trốn.
Về đến nhà, Lục Cẩn đã mệt mỏi đến mức không còn sức lực để nghĩ ngợi hay làm bất cứ việc gì, nhớ đến ngày mai không phải đi làm liền tắt báo thức trên điện thoại di động, nằm xuống ngủ, ngủ thẳng đến ngày thứ hai mới tỉnh thì đã là buổi trưa.
Người tỉnh ngủ thì đầu óc cũng tỉnh táo, cô cũng tự nhiên nhớ ra chuyện xảy ra lúc rạng sáng.
Mặc dù lúc đó Hoắc Doãn Đình không hề tỏ ra chán ghét cô, nhưng cô vẫn có chút lo sợ.
Nhân lúc hôm nay không đi làm, cô trước hết nên đem cái quần dính nước miếng của mình kia đi giặt sạch.
Nghĩ tới đây, Lục cẩn liền gọi cho tài xế tiểu Đường để xác nhận xem Hoắc Doãn Đình về đâu.
Cô không dám gọi trực tiếp cho Hoắc Doãn Đình, một là lo lắng anh đang nghỉ ngơi nên ngại làm phiền anh, hai là cô cũng ngại nói chuyện này trước mặt anh.
Đầu điện thoại bên kia, tiểu Đường nói: "Hoắc tổng nói tôi trực tiếp đưa anh ấy về công ty, nên sáng nay tôi không cần phải đón anh ấy đi họp."
"Hoắc tổng đang họp ở công ty sao?"
Lục Cẩn ngạc nhiên, hôm qua đã tăng ca khổ cực như vậy, cô cho rằng Hoắc Doãn Đình cho cô và tài xế nghỉ một ngày thì cũng sẽ cho cho mình nghỉ ngơi một chút, không ngờ rằng anh lại trực tiếp trở về công ty đi làm mà không cần nghỉ ngơi, đúng là một người cuồng công việc.
Vì Hoắc Doãn Đình không về căn hộ ở GODA nên Lục Cẩn muốn lấy quần thì phải tới công ty.
Lúc cô đến công ty thì Hoắc Doãn Đình đang họp, vì hôm nay cô nghỉ nên người thay cô ghi chép lại hội nghị là Trợ lý của Giám đốc điều hành.
Lục Cẩn thấy vậy thì thấy không thể nào nói nổi.
Cô nhanh chóng đến phòng nghỉ của Hoắc Doãn Đình lấy quần, bỏ vào túi của mình, sau đó nhanh chóng chuẩn bị bút và sổ ghi chép, lặng lẽ bước vào phòng họp, ngồi sang một bên nghiêm túc ghi chép lại hội nghị.
Thời điểm Hoắc Doãn Đình nhìn thấy Lục Cẩn bước vào phòng họp, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng anh cũng không nói gì cả, sau khi nhàn nhạt liếc nhìn cô, anh lại tiếp tục thảo luận với mọi người.
Hơn hai tiếng sau hội nghị mới kết thúc, gần nửa tiếng nữa là đến giờ tan sở thường ngày của công ty.
Lục Cẩn xem qua lịch trình của Hoắc Doãn Đình ngày hôm nay thì phát hiện ra chiều nay anh không có bất kỳ sắp xếp gì sau năm giờ cả.
Cô nhớ trước đây Ngô Khiêm đã dặn dò cô rằng, Hoắc Doãn Đình sẽ không sắp xếp bất kỳ công việc gì sau năm giờ thứ tư mỗi tuần, đó là thời gian cá nhân của Hoắc Doãn Đình.
Cô còn nhớ mình đã đến nộp hồ sơ vào thứ tư tuần trước, sau đó đến nhà Hoắc Doãn Đình để đưa đồ vào lúc năm rưỡi chiều, rồi tình cờ gặp anh ở đó.
Nói như vậy, sau năm giờ thứ tư hàng tuần đúng là thời gian cá nhân của Hoắc Doãn Đình.
Không ngờ người cuồng công việc như Hoắc Doãn Đình cũng có thời gian cá nhân, không biết anh sử dụng thời gian này làm gì nhỉ.
Hẹn hò với phụ nữ sao? Có cần người trợ lý là cô giúp anh sắp xếp bữa tối dưới ánh nến gì đó không, một buổi hẹn hò lãng mạn?
Nếu đúng là như vậy, cô có thể biết được rốt cuộc bên cạnh Hoắc Doãn Đình có những loại phụ nữ nào.
Lục Cẩn cảm thấy mình đã tìm thấy bước đột phá lần nữa, thử hỏi dò: "Hoắc tổng, tôi thấy lịch trình của anh tối nay còn trống, muốn xác nhận với anh một chút, buổi tối anh có sắp xếp khác sao, có cần tôi làm gì không?"
Hoắc Doãn Đình phê duyệt văn kiện hội nghị, cũng không nhìn Lục Cẩn, làm như không để ý hỏi: "Không phải tôi cho cô nghỉ phép rồi sao, sao lại tới công ty?"
Cô vốn dĩ muốn nhiều chuyện chút, sao anh lại hỏi ngược lại cô?
Nếu cô nói rằng cô tới đây để đem quần của anh đi giặt thì quả thật là không thích hợp lắm.
Hơn nữa chuyện mất mặt như thế, cô cũng không muốn nhắc lại, càng không muốn nhắc cho Hoắc Doãn Đình nhớ.
Lục Cẩn suy nghĩ một chút, nói: "Hoắc tổng, anh ở đây làm việc, thân làm trợ lý, sao tôi dám lười biếng."
Đây một nửa là nói thật, sự tập trung nghiêm túc cho công việc của Hoắc Doãn Đình thực sự khiến Lục Cẩn có vài phần khâm phục, cũng không dám lơ là công việc của mình.
Hoắc Doãn Đình vẫn còn đang phê duyệt văn kiện, lại thuận miệng hỏi: "Tối nay cô có sắp xếp gì khác sao?"
"Tôi?"
Lục Cẩn ngẩn ra, vẫn biến thành Hoắc Doãn Đình hỏi cô.
Anh hỏi như vậy, là thay đổi chủ ý, lại muốn tăng ca? Anh thực sự không đi hẹn hò sao?
Lục Cẩn đột nhiên cảm thấy không có tí sức lực nào, trong lòng khẽ thở dài.
Tăng ca thì tăng ca đi, có lẽ sau này tăng ca là chuyện bình thường như cơm bữa, cô quen là được rồi.
Hơn nữa, hôm nay cô ngủ đủ giấc, có thể sống sót nếu tăng ca tối nay.
Không đợi Lục Cẩn trả lời, Hoắc Doãn Đình đã nói: "Nếu cô có sắp xếp khác thì cứ quên đi."
Anh có ý gì?
Lục Cẩn lúc này hoàn toàn bối rối, nhưng trực giác nói cho cô biết, dù có phải tăng ca hay không, thân làm trợ lý của anh, trực tiếp từ chối sắp xếp của ông chủ như thế thì không tốt lắm.
Lục Cẩn không do dự nữa, kiên quyết nói: "Không có sắp xếp, không có sắp xếp! Hoắc tổng có gì phân phó, cứ việc nói ra, tôi sẽ làm tới cùng!"
"Cùng đi ăn tối." Giọng điệu Hoắc Doãn Đình nhàn nhạt, nhưng cũng không phải hỏi ý kiến cô.
"Hả?" lời mời đột ngột này khiến Lục Cẩn ngạc nhiên.
Anh sử dụng thời gian cá nhân của mình để mời cô đi ăn, mục đích là gì?
Lục Cẩn không nghĩ ra mục đích của Hoắc Doãn Đình, nhưng vừa rồi cô đã nói buổi tối cô không có sắp xếp gì rồi, nếu không đi thì không thích hợp lắm.
Nhưng nếu cô đi, thì có điểm không đúng...
Anh thực sự, không đi hẹn hò sao? Thực sự không có bạn gái đang chờ anh gì gì đó sao? Anh đã liên tục liều mạng làm việc suốt một tuần nay rồi, đàn ông như anh, thực sự không có "nhu cầu" sao?
Điều này có vẻ hơi sai!
Lục Cẩn thực sự không nghĩ ra, lại khó có thể hỏi trực tiếp, đành vòng vo nói: "Thứ tư hàng tuần không phải là thời gian cá nhân của anh sao? Làm sao tôi có thể chiếm dụng thời gian cá nhân của anh..."
Tay cầm bút của Hoắc Doãn Đình dừng lại, mắt nhìn xuống văn kiện trong tay: "Nếu như tôi tăng ca mỗi ngày, nhân viên trong công ty sẽ có xu hướng rời đi sớm.
Tôi hy vọng họ có thể có nhiều thời gian cá nhân hơn, làm việc mà họ yêu thích cũng tốt mà ở bên gia đình cũng tốt và tôi cũng hy vọng họ có thể trân trọng những khoảng thời gian cá nhân này."
Lục Cẩn lại giật mình một lần nữa, tuy là cô không thể nhìn rõ ánh mắt của Hoắc Doãn Đình, nhưng cô đột nhiên cảm thấy vẻ mặt của anh khi nói những lời này có vẻ hơi khác so với mọi khi, còn cụ thể khác ở đâu thì cô không nói được.
Cô chỉ cảm thấy, một tuần này làm việc với Hoắc Doãn Đình, anh rất bận rộn, dù có dành hết thời gian cho công việc cũng không đủ, nhưng lại sẵn sàng vì nhân viên mà dành ra một ngày tan làm sớm, thật không thể tin được.
Hơn nữa, với tư cách là ông chủ, Hoắc Doãn Đình đối với nhân viên quả thật không tệ, không phải loại tư bản chỉ biết bóp chết giá trị thặng dư* của nhân viên, còn có thể suy nghĩ vì họ.
(*) Giá trị thặng dư: là một phần giá trị mới do lao động sống tạo thêm ra ngoài giá trị hàng hoá sức lao động, là lao động không được trả công của người lao động làm thuê.
Trước đó, Hoắc Doãn Đình cho cô và tài xế tiểu ca ca nghỉ một ngày, Lục Cẩn cũng không cảm thấy gì, bây giờ ngẫm lại, anh thật sự là một ông chủ nhân ái với cấp dưới.
Thời gian một tuần ngắn ngủi, Lục Cẩn nhận thấy Hoắc Doãn Đình có vẻ hơi khác so với những gì cô nghĩ trước đây...
Nếu anh cho tan làm sớm để nhân viên có thời gian cá nhân, vậy còn anh thì sao? Anh sẽ làm gì trong thời gian cá nhân của mình?
Lục Cẩn càng nghĩ càng thấy tò mò, nhìn chằm chằm mặt Hoắc Doãn Đình, buột miệng hỏi: "Còn anh, Hoắc tổng? Anh có hứng thú với điều gì? Có người nào quan trọng để dành thời gian không?"
"Ba" một tiếng, Hoắc Doãn Đình đột nhiên đóng lại tập văn kiện trên bàn lại, mặt không đổi sắc nói: "Đi thôi."
Nói xong, anh liền đứng dậy, đi ra khỏi phòng làm việc.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Doãn Đình, Lục Cẩn cảm thấy vừa rồi mình hỏi hơi nhiều.
Hoắc Doãn Đình đúng là người khó phân biệt được vui giận mà, cũng khó đoán nữa, lần sau nói chuyện trước mặt anh, cô vẫn phải chú ý nhiều hơn.
Chỉ cần cô có thể yên ổn làm trợ lý bên cạnh anh, sớm muộn gì cũng có thể tìm được đáp án cho mấy câu hỏi này, không phải sao? Cô cần gì phải vội vàng lúc này.
Hôm nay, cô chỉ cần thành thật đi ăn với anh là được rồi.
Nghĩ đến đây, Lục Cẩn im lặng cầm túi đựng quần tây của Hoắc Doãn Đình lên, ngoan ngoãn đi theo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...