Để lại những mảnh nắng vàng cam rực rỡ, mặt trời tựa như quả cầu lửa khổng lồ dần dần khuất lặn vào sau đường chân trời.
Dưới ánh hoàng hôn, bên trong tòa biệt thự của Thị trưởng Bạch Thành, một bầu không khí căng thẳng bao trùm lấy toàn bộ phòng khách.
“Cái thứ rác rưởi này là gì?”
Nhìn món đồ bị vứt trên nền nhà cùng thái độ tức giận không lý do của Chung Gia Hân, nữ giúp việc hoang mang không biết mình đã làm sai ở đâu chỉ một mực lí nhí trả lời.
“Dạ đây là tranh ngài Thị trưởng mang về.”
Đối với bức tranh này, đương nhiên Chung đại minh tinh biết rõ lai lịch của nó.
Một bức tranh về hoa hướng dương mà Thị trưởng Trương không tiếc tiền mua về để lấy lòng Mộng Tịch Ái.
Suy bụng ta ra bụng người, lo sợ người tình sẽ nhìn vật nhớ người cũ, Chung Gia Hân liền như thiêu thân điên mà cuồng muốn xóa bỏ những dấu vết người trước đã để lại.
Chỉ là chẳng ngờ vẫn sót một vài món.
“Lập tức đem thứ chướng mắt này bỏ đi.”
Mang theo phong thái chủ nhân cao cao tại thượng, cô ả vênh váo ra lệnh.
“…”
Nữ giúp việc giật mình, tròn mắt nhìn người trước mặt, hai cánh môi tái nhợt run rẩy.
Dù chỉ mới vài ngày thử việc, nhưng cô ấy biết rõ chủ nhân của tòa biệt thự này là Trương Hạo Dân.
Còn vị Chung tiểu thư trước mặt cùng lắm chỉ là một tình nhân bí mật, thì có tư cách gì để chỉ trở ra lệnh.
Vả lại bọn cô ở đây là bán sức lao động chứ không phải nô lệ.
Bức tranh kia đoán chừng cũng rất đắt tiền, nếu có chuyện gì thì kẻ đầu tiên phải chịu trách nhiệm chính là cô.
“Thế nào không nghe tôi nói gì sao?”
Trước sức ép từ Chung Gia Hân, nữ giúp việc quẫn bách không biết làm gì.
Những người khác trong phòng ngoài im lặng đứng nhìn, họ cũng chỉ dám giữ bất bình trong lòng.
Bọn họ từ lâu đã rất bất mãn với ả nhân tình này, nhưng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chung quy lại họ chỉ là phận làm công ăn lương thấp cổ bé họng
“Có chuyện gì mà náo nhiệt vậy?”
Giọng nói của Trương Hạo Dân từ ngoài cửa vọng vào khiến nhiều người trong phòng vừa mừng vừa sợ.
Dù sao đánh chó cũng phải nể mặt chủ, ít nhất ở trước mặt ngài Trương, cô nhân tình này sẽ bớt phần quá quắt.
Nhưng không hổ danh là Ảnh hậu Kim Khuê, vừa nhìn thấy tình lang, Chung Gia Hân lập tức thay đổi biểu cảm.
Cô ả cười hiền hòa đon đả ra tận cửa cầm cặp táp cho Hạo Dân.
“Hôm nay anh về sớm thế?”
Quét mắt nhìn phòng khách một lượt, hắn ta đã phần nào đoán được sự việc.
Cũng không phải chuyện to tát gì, chung quy chỉ là mấy trò vặt vãnh của lũ đàn bà rảnh rỗi.
“Đang có vụ án gì ở đây sao?”
“Nào phải chuyện gì to tát, chỉ là giúp việc này lau chùi không cẩn thận làm hư bức tranh hướng dương của anh thôi.”
Nũng nịu ôm lấy tay người tình, Chung Gia Hân phủi bỏ mọi trách nhiệm của bản thân.
Dẫu sao với sự yêu chiều của Hạo Dân thì trong nhà này cô ta nói một, ai dám nói hai?
“Việc này cũng phải phiền em phân xử à?”
Không chút kiêng dè ôm tình nhân vào lòng, hắn nhẹ nhàng phân phó quản gia.
“Làm việc tắc trách, trừ nửa tháng lương của những người liên quan."
“Nhưng mà ngài Thị trưởng…”
Nữ giúp việc ấm ức bật khóc, cô đã làm gì sai chứ? Già trẻ, lớn nhỏ trong nhà đều đang chờ vào chút tiền lương này.
Nay lại bị trừ nửa tháng lương, nhà cô phải làm sao đây?
Nhưng lời còn chưa còn chưa dứt, thì ánh mắt cảnh cáo của người quản gia đã khiến cô ấy hoàn toàn im lặng.
Mọi thứ đã đến mức này thì tranh cãi tiếp có còn ý nghĩa gì nữa không?
Nhìn cô “ma mới” khóc trong ấm ức, sớm đã quen với chuyện này những người làm công ở Trương gia chỉ thở dài an ủi.
“Thôi nín đi, chưa bị đuổi việc đã là may rồi.”
“Đúng vậy, sau này rút kinh nghiệm, tránh xa cô ta ra.”
“Coi như là của đi thay người vậy.”
Người làm trong mau chóng rời đi, căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người.
Không một chút kiêng nè, Chung Gia Hân táo bạo vuốt ve phần bụng dưới của người đàn ông.
Đôi môi hồng thắm ngả ngớn nói cười.
“Hôm nay về sớm cũng chẳng báo trước với người ta.”
Đầu mũi cao kiêu ngạo lướt qua phần cổ trắng thơm tho, Trương Hạo Dân khiêu khích cắn lên vành tai nhỏ mẫn cảm.
“Vốn muốn cho em bất ngờ.”
Quan sát từng biểu cảm của nhân tình, hắn tà tứ nói tiếp:
“Tối nay phải tham dự một bữa tiệc xã giao.
Em có muốn tham gia cùng anh không?”
Như bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, cả người Chung Gia Hân khựng lại, đôi mắt hạnh mở to chăm chăm nhìn vào người đàn ông trước mặt.
“Em…”
Những lời muốn nói bị nghẹn trong họng, một cảm giác hụt hẫng xen lẫn phẫn uất dâng trào trong lòng.
Kể từ lúc debut đến nay, cô ta chưa bao giờ phải tham gia những hoạt động này.
Dưới sự bảo hộ của Quan Lệ Nguyệt lẫn Diệp Mỹ Uyên, không một ai dám giở trò ám muội hay đề ra nguyên tắc ngầm với cô minh tinh họ Chung này.
Nhưng thật oái oăm thay khi đã trở thành người tình của Thị trưởng thành phố, cô ta lại bị chính nhân tình đề nghị tham gia thứ hoạt động bẩn thỉu kia.
“Hôm nay trong người em cứ cảm thấy mệt mỏi…”
Giấu đi những hụt hẫng trong đáy mắt, cô ta cười cười nhanh chóng tìm lý do thoái thác.
“E là tối nay không tiện.”
Cơ mặt của người nào đó hơi cứng lại, Hạo Dân nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, bày ra một dáng vẻ quan tâm.
“Em thấy khó chịu chỗ nào? Có cần gọi bác sĩ Lý đến kiểm tra không?”
“Không cần đâu…”
Thấy cô ta khước từ, hắn liền ôm chặt nhân tình vào lòng mà lớn tiếng quở trách.
“Sao lại không cần? Em phải giữ sức cho dự án phim “Lật Mặt” sắp đến chứ?”
Dựa đầu vào vai Chung Gia Hân, giọng nói trầm khàn mang theo phần tự trách.
“Đúng ra anh phải báo trước với em một tiếng, cũng chỉ vì nôn nóng muốn dẫn em ra mắt với mọi người.
Xin lỗi!”
Hóa ra là như vậy!
Là cô ta đã hiểu lầm Hạo Dân!
Yêu kiều dựa vào lòng người tình, Chung Gia Hân cười ngọt ngào trấn an:
“Em không sao, lát nữa uống thuốc rồi ngủ một giấc là khỏe thôi.”
Đối với lời giải thích này của hắn, Chung Gia Hân như lại được đắm mình trong mật ngọt.
Thì ra là do cô ta nhạy cảm, hiểu sai ý tốt của người đàn ông mình yêu.
Để tránh mình hiểu lầm đối phương, Gia Hân liền nhắc khéo tình lang.
“Nhưng lần sau có gì cũng phải báo trước với em một tiếng để em chuẩn bị.
Anh là người đứng đầu Bạch Thành thì người phụ nữ đi bên cạnh anh, là em càng phải thật xuất sắc.
Em không muốn anh bị mất mặt.”
“Yes, madam.”
Được người mình yêu cưng chiều hôn lên trán, Chung Gia Hân hạnh phúc cười tít mắt nhưng có lẽ cô ta đã quên mất: trước giông bão bầu rất bình yên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...