“Má nó chứ! Thật khốn nạn mà!”
Dưới sự lan truyền chóng mặt của Internet, tất cả mọi chuyện nhanh chóng đã đến tai của Diệp Tống Lâm.
Càng thấy dân mạng chửi rủa, ông ta càng tức đến phát điên.
“Đúng là con đàn bà ăn hại mà!”
Rõ ràng đây là một quân cờ hữu dụng để ông ta lật đổ đứa cháu gái hỗn xược kia.
Nhưng giờ thì hay rồi, mất cả chì lẫn chài.
“Chủ tịch Diệp, cô Đào Thanh Thảo nhất quyết muốn gặp người.”
Máu nóng dồn lên não, gân xanh trên trán nổi lên.
Đúng là thứ đĩ điếm ngu xuẩn, thành sự thì ít, thất bại thì nhiều.
“Bảo cô ta cút đi.”
“Chủ tịch bớt nóng, bây giờ chưa phải lúc vạch rõ giới hạn với cô ta.”
Tên trợ lý tỉnh táo khuyên nhủ:
“Bây giờ dư luận đang chăm chăm nhìn vào cô ta và Diệp Thị, nếu cô ta không biết giữ mồm miệng thì chẳng phải bao nhiêu điều tiếng xấu sẽ đổ lên đầu chúng ta sao?”
“Cậu nói đúng.”
Hít một hơi thật sâu để phần nào ổn định tâm trạng, Diệp Tống Lâm miễn cưỡng nói:
“Cũng may chúng ta nắm được không ít chuyện thị phi của cô ta.”
Nhịp nhịp tay xuống bàn, ông ta cười tàn nhẫn:
“Cậu ra nói chuyện đi.”
“Dạ chủ tịch.”
Hai tay siết chặt, Diệp Tống Lâm tức giận đập xuống bàn.
Cảm giác đau đớn từ nắm tay truyền xuống khiến ông ta trấn tĩnh được phần nào.
Đôi môi bạc câu lên một nụ cười độc ác.
Hừ, Diệp Mỹ Uyên vận may của mày cũng sắp cạn rồi.
***
Và quả nhiên đúng như dự đoán, khi hoàn toàn bị dồn vào thế yếu, Đào Thanh Thảo càng cắn chặt không buông.
“Xin lỗi Đào tiểu thư, hiện tại chủ tịch Diệp đang rất bận nên không thể gặp cô được.”
“Không thể gặp tôi? Ông ta muốn qua cầu rút ván sao?”
Nào còn bộ dạng nhu mì yếu đuối, Đào Thanh Thảo lúc này chẳng khác gì một ả đàn bà chanh chua mà lớn tiếng la hét.
Tất cả uất ức tủi hờn mấy ngày nay, cô ta đều tính hết lên đầu những kẻ mang họ Diệp.
Nếu không vì bọn chúng minh tranh ám đấu thì một kẻ ngoài cuộc như cô ta sẽ không bị cuốn vào vòng xoáy này.
Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Đúng, tất cả căn nguyên đều do cái lũ người họ Diệp.
“Ơ kìa, sao Đào tiểu thư lại nói thế? Chẳng phải cô cũng đạt được mục đích rồi đúng không?”
Đẩy một tấm ảnh về phía cô ta, tên trợ lý vừa cười vừa nói.
Phút chốc mọi biểu cảm trên mặt Đào Thanh Thảo đều như bị đóng băng.
Tấm ảnh này… không thể nào?
“Làm sao… lại có thể?”
“Những chuyện chúng tôi muốn biết thì sẽ có cách để biết thôi.”
Dừng một chút, hắn tiếp lời:
“Cũng giống như việc chúng tôi biết Đào tiểu thư đây đang rất lo lắng cho tài chính của mình.”
Nuốt một ngụm nước bọt, cả người Đào Thanh Thảo run lên.
Đúng vậy, cô ta đã rỗng túi rồi, cha mẹ từ mặt, cũng không còn chu cấp nữa.
Cô ta đành đến đây để đòi tiền.
Dù sao trong tay cô ta cũng đang giữ rất nhiều những thông tin qua trọng, nếu không lợi dụng để kiếm trác đôi chút thì cô ta chắc chắn sẽ viết ngược tên mình.
“Tôi muốn tiền.
Một số tiền đủ lớn để tôi có thể khóa chặt miệng.”
“Được, tôi thích sự thẳng thắn của tiểu thư.”
Đặt lên bàn một tấm chi phiếu được chuẩn bị sẵn, tay trợ lý đắc ý nhướng mày.
“Nhiêu đây hẳn đã đủ để tiểu thư thỏa mãn.”
Nhìn thấy con số trong tấm chi phiếu, đôi mắt tham lam của Đào Thanh Thảo trợn tròn.
Từ bé đến giờ, cô ta chưa từng thấy nhiều con số không phía sau đến vậy.
Quả nhiên là lũ nhà giàu, ra tay cũng thật hào phóng.
“Đủ rồi…”
Đợi khi đứa bé trong bụng chào đời, cô ta sẽ để cho nhà họ Nhậm nuôi dưỡng.
Sau đó với số tiền này, cô ta sẽ sống sung sướng đến mấy năm.
Biết đã thu phục được kẻ tham lam đối diện, tên trợ lý cười khinh bỉ.
“Vậy Đào tiểu thư đi thong thả và không hẹn gặp lại.”
***
Những tia nắng cuối ngày như đang nhuộm vàng mọi cảnh vật, siết chặt tấm chi phiếu trong tay, một suy nghĩ tham lam lóe lên trong đầu Đào Thanh Thảo.
Để khiến cho cô ta im miệng, Diệp Tống Lâm không ngại chi ra một số tiền lớn.
Vậy để biết được những hành động bẩn thỉu của chú ruột mình, Diệp Mỹ Uyên sẽ chi ra bao nhiêu đây? Gấp đôi hay gấp ba nhỉ? Ha, chỉ cần kích động cho trâu bò đánh nhau càng hay, con muỗi nhỏ là cô ta sẽ chăm chỉ ở giữa hút máu.
Không cần biết kẻ nào sẽ người chiến thắng, nhưng tiền bạc vẫn về túi cô ta.
Kìm nén cái cảm giác hưng phấn đang tuôn trào trong huyết quản, Đào Thanh Thảo biết rõ mọi chuyện phải được lên kế hoạch bài bản.
Tuyệt đối không thể vì chút đắc ý nhất thời mà phá hỏng tất cả.
“Thanh Thảo… con về rồi à? Thật làm mẹ lo chết mà?”
Vừa thấy con dâu “tương lai” trở về, bà Nhậm liền cuống quýt tay chân.
Nhưng trong mắt Đào Thanh Thảo thì người đàn bà này chẳng khác gì osin không công.
“Mẹ à, con không sao.
Chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút thôi.”
“Bây giờ chị còn tâm trí đi dạo ư? Không sợ ra ngoài có người nhận ra, rồi bị ném trứng thối vào mặt à?”
Từ trong bếp giọng nói đành hanh của Nhậm Tinh Tinh vọng ra.
“Cái con bé này, ăn nói cái kiểu gì đấy hả?”
Thấy người mẹ luôn bảo vệ mình nay lại trở mặt la mắng, Nhậm Tinh Tinh tức đến nghiến răng.
“Mẹ, con đã nói cái gì sai sao?”
Vừa khóc vừa mếu, Tinh Tinh chỉ vào mặt Thanh Thảo châm biếm.
“Cái đồ đỉa đeo chân hạc không biết xấu hổ này, nếu không vì chị thì chúng tôi sẽ không phải chen chúc ở đây.
Bản thân là tiểu tam còn đi huênh hoang khác nơi, hại người khác cũng mất hết mặt mũi.”
Cảm giác bị người khác chửi rủa chà đạp này cô ta chịu đủ rồi, ngẫm lại thì nếu Đào Thanh Thảo này không trở về thì bọn họ vẫn được ăn sung mặc sướng, sống trong biệt thự.
Dù cô cũng chẳng ưa gì bà chị dâu họ Diệp kia, nhưng…
“Hóa ra Tinh Tinh lại nghĩ về chị như vậy.”
Đào Thanh Thảo bưng mặt khóc nức nở, đứng lên toang bỏ đi.
“Nếu vậy chị sẽ đi, để em không phải chướng mắt nữa.”
“Kìa con…”
Dù sao trong bụng Thanh Thảo cũng là đứa cháu nội mình ngày đêm mong chờ.
Bà Nhậm vội đưa tay giữa cô ta, còn không quên không quên mắng mỏ con gái.
“Cái Thảo là do mẹ dẫn về đấy, mày có ý kiến gì không? Còn nữa, chị dâu mày đang bầu bì, mày bớt gây sự đi.”
“Mẹ… Sớm muộn gì cả nhà mình cũng bị chị ta làm liên lụy.”
Nhìn thấy bóng lưng hậm hực của em chồng tương lai, Đào Thanh Thảo lộ ra một nụ cười đắc ý.
Muốn đấu với tao hả? Mày còn non lắm nhóc con.
Nhưng cũng không quên an ủi mẹ chồng.
“Mẹ, em ấy còn nhỏ.
Đây cũng chỉ là nhất thời bồng bột thôi.
Mẹ đừng buồn.”
“Haizz giá như Tinh Tinh nó hiểu chuyện như con thì tốt quá.”
Bà Nhậm thân thiết ôm cô ta vào lòng.
Đây chính là đứa con dâu mà bà ta ưng ý.
Hiền lành, hiểu chuyện lại dễ bảo, có như thế mới chuyên tâm chăm lo cho gia đình và chồng con.
Ai đời như thứ họ Diệp kia, bướng bỉnh lại kiêu ngạo, ỷ vào có chút bạc lẽ mà nghênh ngang không coi ai ra gì.
Hừ, bà đây chống mắt lên xem.
Loại con gái như Diệp Mỹ Uyên đó, còn có ai muốn lấy về làm vợ không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...