Mỗi Bước Đi Đều Là Em


" Ngụy Kiệt! " Tần Húc nhìn về phía cậu, gần như sắp khóc đến nơi rồi.

" Yếu ớt, cậu đúng là chẳng được tích sự gì.

" Cậu đạp vào người Tần Húc một cái, vẻ mặt khó chịu.

" Tôi bảo cậu đi mua sữa cho tôi uống mà, sao cậu lại đem đổ nó lên người vậy chứ ?"
" Ngụy Kiệt, Tần Húc không dám phản kháng lại đâu, bọn tao đã nắm thóp nó rồi.

" Tên cầm đầu tiến tới, vẻ mặt đầy thách thức nhìn Ngụy Kiệt.

" À, ý cậu là việc cậu ta là gay sao ?" Ngụy Kiệt lại nói ngay, " Nếu là việc đó thì tôi biết lâu rồi.

"
Tin tức từ miệng Ngụy Kiệt nói ra, tất cả mọi người ở đó đều đã nghe thấy, những tràng cười lớn chế giễu Tần Húc lại vang lên.

Mà dường như Tần Húc sau khi nghe Ngụy Kiệt nói ra bí mật của mình, những uất hận mấy năm nay phải chịu đựng cũng đã bộc phát.

Ngụy Kiệt tiến tới, cậu đỡ Tần Húc đứng dậy, nhỏ giọng mà nói đủ cho hai người nghe :
" Tôi xin lỗi vì khiến cậu come out bất đắc dĩ, có điều cậu phải đối mặt với bản thân rồi.

"
" Nếu cậu mạnh mẽ hơn, cho dù việc cậu là gay bị bại lộ, cũng sẽ chẳng ai dám bắt nạt cậu, hiểu chứ ?"
" Ừm! tôi hiểu.

" Tần Húc lại gật đầu.


Bây giờ, Tần Húc cảm thấy bản thân mình không còn phải nơm nớp lo sợ như trước kia, dù rằng anh vẫn rất sợ những tiếng cười cợt chế giễu mình, nhưng ít nhất cũng thấy tự tin hơn.

Anh nhìn về Ngụy Kiệt, gật đầu tỏ ý cảm ơn cậu.

Nếu không phải là có Ngụy Kiệt, anh sẽ giấu giếm bí mật này của mình đến hết đời mất.

Ngụy Kiệt nói đúng, anh không thể nào chỉ vì việc bản thân là gay mà luôn để mình bị ức hiếp.

" A Vương! " Tần Húc nắm chặt tay lại đầy tức giận, " Tao đã không còn gì mất rồi, hôm nay tao xem mày sẽ đe doạ tao thế nào.

"
" Mày.

.

mày.

.

mày đừng tới đây.

" A Vương lùi ra sau, sự nổi loạn này của Tần Húc là điều không ai nghĩ tới.

Tần Húc ánh mắt căm hận, những cảm xúc kiềm nén đã nổ tung, anh tiện tay vác một chiếc ghế lên, dùng hết sức mà nện mạnh xuống đầu A Vương, tên đó chỉ kịp hét lên một tiếng liền bất tỉnh, máu trên đầu cũng đã chảy không ít, hệt như Tần Húc lúc trước vậy.

Chưa dừng lại, Tần Húc liên tục dùng chân đạp lên người cậu ta, dường như là cảm giác đánh người vừa rồi đã khiến cho Tần Húc hưng phấn đến không dừng được vậy.

Mà mọi người ở đó, bao gồm Ngụy Kiệt đều không thể ngờ được, Tần Húc khi ra tay đánh người lại tàn nhẫn đến mức như vậy.


" Chúng mày còn đứng đấy làm gì, mau lên đánh chết nó đi chứ.

" Tên cầm đầu lùi lại, vội vàng sai mấy tên đàn em xông lên.

" Nhưng! nhưng mà! "
" Một đám vô dụng.

" Tên cầm đầu nhìn Tần Húc đầy giận dữ, " Cứ chờ đó, tao sẽ không bỏ qua đâu.

"
" Tần Húc, đánh nữa sẽ chết người đấy.

" Ngụy Kiệt đi tới, cậu vỗ vai Tần Húc.

Tần Húc bấy giờ mới buông chiếc ghế dính máu trong tay xuống, anh nhìn A Vương đang ôm đầu nằm dưới đất, lại quay lại nhìn Ngụy Kiệt rồi mới lên tiếng :
" Không sao, tôi đã tính toán sát thương có thể gây ra để cậu ta không tử vong rồi.

"
Ở bên ngoài, Dư Huy và Tuấn Vũ cùng đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi kinh ngạc, họ tiến vội về phía Tần Húc mà hỏi han.

Dư Huy là người lên tiếng trước :
" Tần Húc, cuối cùng cũng thấy cậu phản kháng rồi.

A Vương, nó nên bị thế này từ lâu rồi mới phải.

"
Tần Húc còn đang muốn nói gì đó, đột nhiên lại bị Tuấn Vũ chặn họng lại :
" Yên tâm, chúng ta là anh em tốt, về việc của cậu, tôi và Dư Huy không để ý đâu.

"
" À, đều nhờ Ngụy Kiệt giúp đỡ đấy.

" Tần Húc kéo cậu về phía mình, " Không có cậu ấy truyền cho tôi dũng cảm, tôi sẽ không làm được đâu.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận