Mỗi Bước Đi Đều Là Em


" Đứng lên trước đi, đừng có quỳ như thế.

" Ngụy Kiệt ngồi lên ghế, cởi áo khoác ra.

" Được rồi, trước tiên cậu phải thành thật với tôi.

Nói ra thứ A Vương dùng đe doạ cậu đi.

"
Tần Húc đứng dậy, thái độ vẫn có vẻ hơi dè dặt, có lẽ do sợ câu trả lời của mình sẽ không làm cậu vui, cuối cùng cũng mới chầm chập lên tiếng :
" Nhưng có điều, khi nghe xong, mong cậu đừng ghét tôi nhé ?"
" Thật ra! tôi là người đồng tính.

A Vương tình cờ biết được việc này, nên cậu ta luôn lấy nó làm cái cớ hành hạ tôi.

"
" Haha.

" Ngụy Kiệt đột nhiên cười lớn, khiến cho Tần Húc cảm thấy rất kỳ lạ.

Cậu quay lại nhìn Tần Húc, bình thường cậu vốn dĩ rất kiệm lời, có điều khi ở bên cạnh một người luôn khiến cậu có muốn trêu chọc như Tần Húc thì đã thấy thoải mái hơn một chút.


Cậu vẫy Tần Húc về phía mình, xoa đầu Tần Húc, giọng nói như tỏ vẻ thông cảm :
" Tôi không nghĩ chỉ vì việc này cậu có thể chịu đựng như vậy đây.

Tôi thấy đất nước này phát triển, đâu đến mức cổ hủ như vậy ?"
" Cậu không thấy có vấn đề gì sao ? Ý tôi là! cậu thật sự không thấy tôi mắc bệnh hay biến thái sao ?"
" Không.

" Ngụy Kiệt lắc đầu.

" Ở New York, tôi quen rất nhiều người bạn cũng là người đồng tính, họ luôn làm tôi thấy vui vẻ mỗi khi tôi buồn.

"
Tần Húc nhìn Ngụy Kiệt, trong lòng dâng trào lên một cảm giác khó tả.

Nhìn bề ngoài, Ngụy Kiệt là một cậu trai khó ưa, tính cách cũng khiến người khác nảy sinh sự ghét bỏ.

Nhưng khi tìm hiểu sâu hơn, anh lại không khỏi thấy bất ngờ, Ngụy Kiệt thật sự có những sự nhìn nhận mà không phải ai cũng có được, đối với cậu tất cả mọi người đều đáng có được cuộc sống họ mong muốn.

Bây giờ đối với anh, Ngụy Kiệt không phải một chàng trai khó tính, cậu thật sự là người có lòng nhân hậu đáng ngưỡng mộ.

" Bây giờ, tôi nên làm gì đây chứ ?" Tần Húc hỏi lại.

" Giờ thì đi ngủ trước đi, đã muộn rồi.

" Ngụy Kiệt bỏ vào trong phòng.

" Đúng rồi.

Quần áo của cậu, tôi đã giặt sạch sẽ, xếp gọn gàng trong tủ rồi, nếu cậu thấy đói, hay có việc gì cần, thì cứ gọi tôi nhé.

" Tần Húc nói.

" Tôi biết rồi.

" Ngụy Kiệt gật đầu.

•••

Sáng hôm sau.

" Cốc, cốc !" Tần Húc đứng trước cửa phòng Ngụy Kiệt gõ cửa.

" Ngụy Kiệt, cậu còn ngủ sao ?"
" Ngụy Kiệt à ? Nếu không nhanh, chúng ta sẽ trễ học mất đó.

"
Tần Húc đắn đo một lúc, anh biết rõ Ngụy Kiệt cực kỳ ghét ai đi vào phòng mình, có điều vì sợ rằng cậu gặp phải vấn đề gì, Tần Húc vẫn là mở cửa bước vào.

Căn phòng không lớn, nhìn qua thì cũng có thể thấy được mọi thứ bên trong.

Ánh mắt Tần Húc ngó về giường, không thấy Ngụy Kiệt, liền nhìn tới chiếc tủ quần áo, Ngụy Kiệt đang quay lưng lại về phía anh, thân trên để trần, bên dưới cũng chỉ mặc một chiếc quần ngắn, cậu đang mải chọn quần áo mặc đi học hôm nay.

" Tần Húc, ai cho cậu vào đây ?" Ngụy Kiệt quay lại, tức giận nói với Tần Húc.

" Tôi xin lỗi, tại tôi lo cho cậu quá.

" Tần Húc biết mình phạm lỗi liền cúi đầu.

" Cậu biết tính cách tôi mà, tôi rất thích bản thân mình đẹp trai nhất có thể.

" Ngụy Kiệt lại vuốt tóc, có lẽ cậu không bao giờ chấp nhận việc bản thân có điểm xấu.

" Nào, đến đây.

" Ngụy Kiệt vẫy tay.


" Hôm nay cho cậu chọn quần áo cho tôi.

"
Tần Húc chậm rãi đi đến tủ quần áo của Ngụy Kiệt, bên trong toàn bộ đều là những món đồ cao cấp, có nhiều thứ nếu không phải là hàng đặt riêng thì cũng sẽ là thứ mà Ngụy Kiệt chưa từng động vào.

Anh chợt nhớ, ba của cậu là người đứng đầu một tập đoàn thời trang lớn, con trai ông như vậy cũng là dễ hiểu.

Nhìn đi nhìn lại một hồi, Tần Húc quyết định lấy một áo sơ mi và một chiếc quần dài đơn giản cho cậu mặc.

" Còn giày thì sao ?" Ngụy Kiệt không ngại, cậu thay luôn quần áo trước mặt Tần Húc.

" Đôi này đi.

" Tần Húc chỉ vào một đôi giày cao cổ.

" Hôm nay thời tiết khá lạnh, cậu nên mặc cả áo khoác và đội mũ len nữa.

" Tần Húc khẽ nhắc nhở.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận