" Em biết nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, quan trọng nhất là biết cách chăm sóc trẻ con không ?" Ngụy Đông nhìn Tần Húc mà hỏi.
" Dù không giỏi, nhưng mấy thứ cơ bản em đều biết làm.
" Tần Húc thành thật trả lời.
" Không giấu gì, ba em là người khuyết tật, em từ nhỏ đã luôn làm mọi việc trong nhà.
"
Ngụy Đông cười lớn, anh vỗ vai Tần Húc, không ngại gì mà nói :
" Vậy sau này em làm người giúp việc, chăm sóc cho thằng bé nhà anh đi.
"
" Ừm! nhưng mà.
.
" Tần Húc nhìn sang Ngụy Kiệt, thấy cậu đang cau mày thì chần chừ.
" Kệ nó đi.
Sau này, em có thể ở lại căn nhà này, lương anh sẽ trả hậu hĩnh.
" Ngụy Đông rút trong ví ra một xấp tiền lớn nhét vào túi áo Tần Húc.
" Không! em không nhận được đâu ạ, chỗ này nhiều quá rồi.
" Tần Húc vội vàng xua tay từ chối.
Ngụy Đông chỉ cười mà không nói gì, số tiền anh trả cho Tần Húc so với những việc sau này phải làm để hầu hạ Ngụy Kiệt thì còn quá ít rồi.
Ngụy Kiệt có vẻ rất không cam tâm, nhưng vì là anh trai đã quyết nên cậu vẫn đồng ý, cậu không nói nhiều, trực tiếp mà nói với Tần Húc :
" Anh ở đây cũng được, có điều đừng làm phiền đến sự tự do của tôi.
"
Tần Húc được cho hạn ba ngày để dọn từ ký túc xá tới ở cùng với Ngụy Kiệt.
Anh mang theo tâm trạng còn hoang mang trở về ký túc xá, đem việc này kể cho các bạn cùng phòng.
Dư Huy là người lên tiếng trước tiên :
" Như vậy cũng tốt, anh trai Ngụy Kiệt có vẻ là người biết đối nhân xử thế.
"
" Ừ, anh ấy trả cho tôi nhiều tiền quá, tôi cũng không từ chối được.
" Tần Húc móc trong túi ra vài tờ tiền, " Hôm sau tôi mời các cậu ăn cơm nhê ?"
" Không cần đâu, cậu cứ để tiền đó sinh hoạt cá nhân thì tốt hơn.
" Tuấn Vũ vỗ vai anh mà mỉm cười.
A Vương là tên đàn em gã hay bắt nạt Tần Húc, hôm nay ở sân trường bị Ngụy Kiệt sỉ nhục trước mặt bao nhiêu người, hắn nuốt không trôi cục tức này, liền muốn trút giận lên người của Tần Húc.
A Vương nói :
" Thằng nhãi ranh lúc nào cũng mang vẻ mặt bất cần đời đó, kiểu gì mày cũng sẽ bị nó đuổi thôi.
"
Tần Húc chẳng thèm quan tâm, anh leo lên giường mà nằm ngủ.
Thật ra, trong lòng Tần Húc cũng đã suy nghĩ rất nhiều về quyết định sẽ đến nhà của Ngụy Kiệt để chăm sóc cậu.
Quan hệ của hai người không thân thiết, Ngụy Kiệt luôn giữ dáng vẻ thích dạy đời người khác, mà anh cũng sợ sẽ khiến Ngụy Kiệt cảm thấy tức giận.
Nhưng nghĩ lại, công việc này mang đến cho anh một số tiền ổn định để không phải xin ba mình, đảm bảo được thời gian học hành, cũng có thể tận hưởng các thứ xa xỉ trong cuộc sống của một thiếu gia như Ngụy Kiệt, như vậy cũng là quá tốt rồi.
Tần Húc rút điện thoại ra, gọi điện hỏi thăm sức khỏe của ba mình :
" Ba à, con đã có việc làm thêm rồi.
Sau này, ba cũng sẽ không cần gửi quá nhiều tiền cho con nữa.
"
" Thay vào đó, ba có thể mua đồ ăn ngon hơn, mua thêm thuốc bổ, cũng có thể mua một chiếc xe lăn mới, đừng tiết kiệm quá ạ.
" Tần Húc nói.
" Ừm, ba biết rồi.
Tiểu Húc à, cậu bạn đó là một thiếu gia, đã giúp đỡ con như vậy, sau này nhất định con phải chăm sóc cậu ấy cho tốt, đừng để cậu ấy không vui.
"
" À mà, trời lạnh rồi, con nhớ mua thêm quần áo ấm để mặc nhé.
"
" Mà Tiểu Húc này, ba xin lỗi.
" Giọng ba Tần nhỏ dần, mãi về sau mới thốt lên lời này.
Thật ra ba Tần luôn biết việc Tần Húc bị bắt nạt, cũng do ông mà ra cả, vì vậy ba Tần luôn cảm thấy rất có lỗi với con trai.
Mà Tần Húc, anh cũng chỉ mỉm cười nhẹ mà an ủi ba mình :
" Ba à, bây giờ con không sao rồi.
Có được sự bảo vệ của Ngụy Kiệt, không ai dám động vào con nữa.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...