" Anh à! hay! nhìn Tiểu Kiệt rời đi như vậy, em cảm thấy lo lắng cho thằng bé.
" Tô Linh nhìn Ngụy Kiệt rời đi liền muốn níu giữ cậu lại.
" Không sao đâu, thằng bé này tính tình ương bướng, không thể chiều hư nó được.
" Ngụy Trấn Nam giữ lấy tay Tô Linh, ông nhẹ nhàng cười.
" Với thân phận thiếu gia ăn uống no đủ từ bé, chỉ nửa tháng nó sẽ lại quay về thôi.
"
" Nhưng! về việc mẹ của Tiểu Kiệt.
" Tô Linh cúi đầu, có lẽ rất ngại ngùng khi nhắc về việc này.
" Bà chủ vốn dĩ đối với em rất tốt! vậy mà! em lại! "
" Về việc mẹ của Tiểu Kiệt, anh cũng rất tiếc.
Chỉ là có quá nhiều việc không thể nói cho nó biết đường.
"
Cùng lúc đó, Ngụy Kiệt đang đi bộ trên đường lớn, cậu bị Ngụy Đông đuổi theo, anh giữ tay cậu lại mà khuyên bảo cậu em cứng đầu này :
" Tiểu Kiệt à, em biết rằng quyết định này của em trẻ con lắm không vậy ?"
" Em vừa từ New York trở về có vài ngày, tự nhiên lại tức giận mà đòi bỏ nhà đi tiếp, em có tôn trọng người anh này không đấy ?"
Ngụy Kiệt hất tay Ngụy Đông ra, cậu nói :
" Em không phải trẻ con, em biết mình đang làm gì.
"
"Ngụy Đông yên lặng nhìn cậu lúc lâu, có thể thấy tâm trạng anh cũng rất khó xử.
Anh là người đã muốn nhìn gia đình mình hạnh phúc từ lâu lắm rồi, từ khi em trai sang New York đến khi nghe tin cậu trở về, anh đã rất vui mừng.
Nhưng anh không nghĩ, thời gian đã qua lâu như vậy mà vết thương trong lòng Ngụy Kiệt vẫn còn.
Ngụy Đông cuối cùng cũng chỉ cười buồn, anh buông tay cậu ra, chỉ lên xe mà nói :
" Được rồi, anh không cấm em.
Lên xe đi, anh sẽ trở em về nhà của mẹ.
"
" Em xin lỗi.
" Ngụy Kiệt nói.
" Em khiến anh thất vọng rồi, anh cứ mắng em đi ạ.
"
" Không sao đâu, anh tôn trọng quyết định của em.
" Ngụy Đông xoa đầu em trai.
" Nhưng em sống một mình như vậy, thật sự khiến anh cảm thấy không an toàn.
"
" A! em nhớ rồi, hình như cậu ta vẫn còn ở trong căn nhà đó.
" Ngụy Kiệt đột ngột nhớ ra Tần Húc.
Cùng lúc đó, Tần Húc ở trong căn nhà cũ kia dọn dẹp đã gần xong, mệt mỏi mà gục mặt xuống chiếc bàn đá ở ngoài sân.
Anh không biết lý do tại sao Ngụy Kiệt lại đột ngột muốn dọn dẹp căn nhà này như vậy, có lẽ tuy nơi này không có người ở, nhưng lại không có quá nhiều bụi, hẳn là vẫn có người chăm sóc.
Đối với vị trí tại khu phố cổ giữa trung tâm thành phố, căn nhà này quả thật là có giá trị không nhỏ.
So với kiểu nhà truyền thống, căn nhà này cũng được cải tiến thêm để phù hợp với đời sống bây giờ, những thứ cần thiết đều có đủ.
Tần Húc đi xung quanh, bước vào căn phòng lớn, có vẻ như là thư phòng, bên trong không có nhiều đồ, trên tường có treo một khung ảnh, là Ngụy Kiệt lúc còn bé và một người phụ nữ xinh đẹp khác.
Lúc còn đang suy nghĩ thì Tần Húc đã nghe thấy giọng nói của Ngụy Kiệt từ sau :
" Đó là người mẹ đã mất của tôi, bà ấy có phải là đẹp lắm không ?"
" Cậu! cậu về bất chợt quá.
Xin lỗi cậu, còn vài chỗ tôi chưa dọn dẹp xong.
" Tần Húc gãi đầu cười trừ.
" Không sao đâu.
Sau này tôi sẽ ở đây luôn.
" Ngụy Kiệt nhìn Tần Húc, cậu nghiêm túc nói.
Bấy giờ, ở bên ngoài Ngụy Đông mới đi vào, trên tay xách một vài túi đồ dùng cá nhân vừa mua cho Ngụy Kiệt, nhìn thấy Tần Húc đang cầm chổi quét dọn, anh liền tiến tới bắt chuyện :
" Tần Húc nhỉ ? Anh đang có ý muốn thuê người giúp việc chăm sóc cho Tiểu Kiệt ở đây, tính cách của cậu thiếu gia này lại khó chiều, sợ là không ai làm nổi.
Mà nghe nói gia cảnh em khá khó khăn, muốn làm chứ ?"
" Em không cần cậu ta.
" Ngụy Kiệt móc trong túi ít tiền đặt vào tay Tần Húc.
" Tiền công của cậu hôm nay, giờ về được rồi.
"
" Tiểu Kiệt, đừng có nháo.
" Ngụy Đông đảo mắt nhìn em trai.
" Em nấu ăn cũng không biết nấu, nếu không có người ở cùng có lẽ sẽ chết đói sớm thôi.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...