Mới biết tương tư

Thật ra Nhung Vu đang nửa đè trên người Tương Tư cũng chẳng thèm bận tâm tới ánh mắt của Hoa Tư, hắn không chút hoang mang, tiếp tục nói chuyện với Tương Tư:
 
“Đã ngủ mấy ngày rồi, mau xuống nhìn xem muội thích thứ gì, chọn lựa vài món, những thứ còn lại sẽ chuyển hết vào nhà kho, tất cả đều chất đống ở nơi này, dưới lầu sắp không lách người qua được rồi.”
 
Tương Tư nhắm hai mắt, mím chặt môi không nói lời nào.
 
Nhung Vu lại dỗ dành:
 
“Hoa lão phu nhân tới, muội lựa chọn bảo bối cùng nương nhé? Cứ ngủ như vậy cũng không phải cách.”
 
“Không đi.”
 
Cuối cùng Tương Tư cũng mở miệng, nàng đẩy ca ca trên người dịch ra một chút, sau đó lại xoay người, đưa lưng về phía Nhung Vu, yếu ớt nói:
 
“Muội còn đau, không đi được.”

 
“Vậy ca ca ôm muội đi, đồ vật dưới lầu thật sự quá nhiều.”
 
Nhung Vu rất cẩn thận, hắn biết trong lòng nàng khổ sở, dưới tình cảnh ngây thơ không biết gì nàng đã bị chính ca ca ruột của mình cướp đi sự trong sạch, trong lòng Tương Tư cảm thấy khó chịu cũng là chuyện dễ hiểu.
 
Hắn thuận theo sự kiêu căng của nàng, đã có được thân thể nàng, hắn sẽ sử dụng sự nhẫn nại lớn nhất đời mình để biến nàng trở thành nữ tử tôn quý nhất Lưu Diễm Cung.
 
“Ai nha muội không đi, huynh bảo bọn họ đưa mấy thứ đó lên đây, muội xem từng món một.”
 
Tương Tư bắt đầu nhượng bộ, hắn đã dỗ dành nàng vài ngày, nếu nàng cứ mãi làm mình làm mẩy như vậy cũng không thú vị, mấy ngày nay đại ca chưa từng làm gì cả, vẫn luôn cẩn thận ở bên cạnh nàng.
 
Tương Tư cảm thấy, khó chịu thì cũng khó chịu rồi, mọi chuyện đã như vậy, nàng còn có thể làm gì?
 
“Được, ta bảo Tiểu Đào lấy từng món cho muội xem.”
 
Nhung Vu đáp lời, hắn đã ra lệnh ngoại trừ Hoa Tư bất cứ kẻ nào cũng không được tiến vào gác mái của Tương Tư, nàng vẫn luôn luyện “Bách Hoa Ấn” ở trên gác mái, người qua lại nhiều sẽ dễ dàng quấy nhiễu nàng.
 
Cho nên Tương Tư không muốn xuống dưới lầu xem những món kỳ trân dị bảo đó, hắn chỉ có thể sai Tiểu Đào lấy từng món đồ cho nàng lựa chọn.
 
Hoa Tư đứng một bên, âm thầm thương cảm cho Tiểu Đào, lại thấy Nhung Vu đứng dậy, bà lập tức hành lễ, cúi đầu cung kính nói:
 
“Cung chủ.”
 
Nhung Vu gật đầu, sắc mặt lạnh lùng:
 
“Chăm sóc muội ấy cho tốt, xảy ra bất cứ sai lầm nào, ngài hãy mang đầu tới gặp ta.”

 
Hoa Tư lập tức nhận lệnh, nơm nớp lo sợ giống như chuột thấy mèo, sợ tới mức suýt chút nữa chân đứng không vững.
 
Trong một đêm, huyết mạch và thiếp thất của lão cung chủ Lưu Diễm Cung bị giết sạch chỉ còn lại mẫu tử Tương Tư và Hoa Tư. Chính vì thế, mỗi lần đối mặt với Nhung Vu, Hoa Tư đều sợ hãi rụng rời, mất hết hồn vía.
 
Nhung Vu không nói gì thêm, chỉ đi xuống lầu.
 
Thấy hắn đi rồi, lúc này Hoa Tư mới thở phào nhẹ nhõm, bà đi đến mép giường Tương Tư, ngồi xuống chiếc ghế bát bảo bên cạnh mép giường, nói với Tương Tư đang ngủ quay lưng về phía mình:
 
“Nữ nhi, dậy đi, mẫu thân dẫn con đi chọn bảo bối, được không?”
 
Tương Tư không trả lời, Hoa Tư lại nói:
 
“Vậy mẫu thân đưa con đi bắt bươm bướm được không?”
 
“Không muốn đi.”
 
Tương Tư không chịu nhúc nhích, nàng lười biếng suy nghĩ một chút, sau đó xoay người lại, đỏ mắt nói với Hoa Tư:
 

“Mẫu thân, con sẽ mang thai sao?”
 
Cây quạt tròn trong tay Hoa Tư “Bang” một tiếng rơi xuống đất.
 
Bà kinh ngạc nhìn Tương Tư, sau một lúc lâu, bà cắn răng hỏi:
 
“Ai? Tiêu Chính Bình?”
 
Không đợi Tương Tư trả lời, Hoa Tư lại hoảng hốt đứng dậy, chạy tới đầu cầu thang nhìn thoáng qua, phía dưới không có người, có lẽ Nhung Vu đã đi xa rồi.
 
Vì thế Hoa Tư vội vàng xách làn váy, ngồi trở lại mép giường Tương Tư, duỗi tay véo nhẹ lên cánh tay Tương Tư một cái, thấp giọng mắng:
 
“Con đúng là tìm đường chết mà, con không muốn sống nữa sao, ca ca con mà biết ta sẽ trực tiếp bị đánh chết. Tương Tư, có phải con điên rồi hay không? Con, con, con thật sự làm chuyện đó với Tiêu Chính Bình …… trời ạ, không thể giữ lại, phải xoá sạch, không thể giữ đứa nhỏ này!”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui