“Không phải ta đang nhờ con đi nói hay sao?”
Hoa Tư cảm thấy chuyện này hoàn toàn có thể giải quyết được, bà túm chặt góc áo Tương Tư, nước mắt đầy mặt, đáng thương nói:
“Cung chủ là ca ca con, con nói cái gì, không phải hắn đều làm theo cái đó hay sao, vốn dĩ ta chính là kế mẫu của hắn, hắn gọi ta một tiếng nương cũng coi như đúng với lễ nghi nhà quan chúng ta, con nói giúp ta, mẫu thân sẽ thương con cả đời.”
“Con không nói, người sẽ không thương con cả đời nữa hay sao? Người không thương con, vậy giữ người lại còn có ích lợi gì? Chắn chắn ca ca con sẽ giết người giống như các phu nhân khác của cha.”
Tương Tư trợn trắng mắt, nàng ăn ngay nói thật, người thích mật báo và tố giác như Hoa Tư chính là điều tối kỵ của người trên giang hồ, không chết thì cũng phải lột da.
Bản thân Hoa Tư cũng biết, bà vừa nghe Tương Tư nói như vậy, lại bắt đầu bật khóc.
“Vậy con nói phải làm sao bây giờ? Nếu ta không làm được lão phu nhân, nói không chừng tương lai có vô số người muốn giết ta đấy, Tương Tư, nữ nhi ngoan, con cứu cứu nương đi ~~”
“Ai nha, người đừng khóc.”
Bị tiếng khóc của Hoa Tư làm phiền, Tương Tư quay đầu lại, đang định đi theo quan tài của cha vào lăng tẩm, nàng tình cờ nhìn thấy một người đơn thương độc mã, tay cầm kiếm sắc, một đường đi, một đường giết.
Cả người hắn ta tắm trong máu, đứng bên ngoài vô số tử sĩ, nhìn thấy Tương Tư từ xa, hô to một tiếng:
“Tương Tư, đi theo ta!”
Là Tiêu Chính Bình.
Tương Tư ngơ ngẩn nhìn hắn ta, vì sao hắn ta lại ở chỗ này?
“Tương Tư, lại đây, đi! Chúng ta đi!”
Tiêu Chính Bình chém giết lại đây, vô số tử sĩ muốn ngăn cản hắn ta, nhưng thi thể cứ lần lượt chất đống, Tương Tư nhìn hắn ta, hắn ta vẫn tiếp tục chém giết, còn gào lớn tên nàng giống như bị điên, xung phong liều chết tiến về phía nàng.
“Đi mau, Tương Tư, ca ca con bảo chúng ta đi vào, đi mau!”
Hoa Tư không túm góc áo Tương Tư nữa, bà đổi thành đẩy Tương Tư vào trong lăng tẩm.
Tương tự bất động, sững sờ nhìn Tiêu Chính Bình, nàng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng thất thố như vậy của Tiêu Chính Bình.
Dường như hắn ta đã đánh mất một món bảo vật, hiện tại đang cố gắng tìm trở về, hắn ta làm mất thứ gì nhỉ?
Tương Tư suy nghĩ, dù sao cũng không phải nàng.
Bởi vì Tiêu Chính Bình đã từng chỉ vào bầu trời đầy gió cát bên ngoài biên giới, phát ra lời thề độc với nàng. Hắn ta nói, cuộc đời này hắn ta sẽ không bao giờ thích nàng, nếu có một ngày, mắt hắn ta bị mù mà thích nàng, nhất định là mặt trời mọc hướng tây.
“Tương Tư!”
Tiếng gào của Nhung Vu lại vang lên phía sau lưng nàng, vô số danh môn chính phái đang bao vây diệt trừ Nhung Vu.
Có người hô lớn:
“Giết đại ma đầu Nhung Vu, san bằng nơi này, Lưu Diễm Cung không có người nào tốt lành, giết, giết, giết!!!”
Hắn bị nhiều người bao vây như vậy, nhưng tất cả bọn họ đều không đánh lại Nhung Vu, dưới chân hắn đã biến thành núi xác biển máu.
Trong gió tanh mưa máu, Nhung Vu lại nhìn Tương Tư, chỉ nhìn Tương Tư, gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng.
Tương Tư quay đầu lại nhìn đại ca, rồi lại nhìn Tiêu Chính Bình, cuối cùng nàng trực tiếp theo quan tài của cha tiến vào lăng tẩm.
Đại ca muốn nàng tiến vào lăng tẩm, bởi vì nơi này an toàn, bên ngoài nhiều danh môn chính phái như vậy, bọn họ còn nói muốn giết sạch toàn bộ Lưu Diễm Cung, nàng không muốn đi theo Tiêu Chính Bình chịu khổ đâu.
Hừ, nàng cũng không ngốc.
Khi bóng dáng mảnh mai của nàng dần chìm vào lăng tẩm u tối, trái tim Nhung Vu mới chậm rãi trở về vị trí, hắn cúi đầu, sắc môi đỏ tươi, bên trong đôi mắt hẹp dài phát ra tia sáng đỏ khát máu.
Giữa mày xuất hiện một vết máu, mái tóc dài ở phía sau tung bay theo gió, hắn cười lạnh, nhìn thoáng qua những người xung quanh. Mới vừa rồi, phu nhân của cha hắn và những người được gọi là huynh đệ tỷ muội của hắn, tất cả đều đã chết. Hiện tại, các đợt sóng đang trỗi dậy trước mắt đều mang theo cờ hiệu của đám người danh môn chính phái, trừ gian diệt ác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...