Lưu Diễm Cung quạnh quẽ, trầm tĩnh đến đáng sợ, ngọn đèn cung đình treo trên hành lang đung đưa theo gió, một Lưu Diễm Cung to lớn như vậy, nhưng cũng chỉ có một mình Hoa phu nhân, khóc đến kinh thiên động địa.
Mà bà đã hai năm không gặp vị lão cung chủ kia rồi.
Tương Tư đỡ mẫu thân vào trong nhà, nhỏ giọng trấn an bà, bởi vì trong lòng không có bao nhiêu cảm xúc, cho nên, lời nói nàng an ủi mẫu thân cũng chỉ toàn vẻ khô cằn.
Không nhiệt tình lắm, đương nhiên không có bất kỳ tác dụng nào.
Hoa Tư vẫn khóc đến chết đi sống lại, trong miệng liên tục lặp lại câu nói sau này phải làm sao bây giờ. Bà vốn là một nữ tử quan gia, bởi vì gia tộc muốn giữ cho nơi này được bình an, vô tình, khu vực mà phụ thân quản lý lại thuộc phạm vi thế lực của Lưu Diễm Cung, nên đã dùng một tiểu thư quan gia như bà tặng cho cung chủ Lưu Diễm Cung.
Mấy năm nay, mặc dù Hoa Tư cũng luyện chút võ nghệ, nhưng bà bắt đầu quá muộn, ngay cả một tỳ nữ nho nhỏ tại Lưu Diễm Cung cũng có võ nghệ cao cường hơn bà gấp mấy lần. Sở dĩ bà có thể tồn tại trong Lưu Diễm Cung, trải qua những ngày tháng cẩm y ngọc thực, có vô số cao thủ bao quanh, đều bởi vì khi còn sống lão cung chủ sủng hạnh bà nhiều nhất.
Mà sở dĩ lão cung chủ thường xuyên sủng hạnh bà, tất cả đều bởi vì Nhung Vu cưng chiều Tương Tư, cho nên cố ý dặn dò người trong cung, mỗi đêm chỉ được đưa Hoa phu nhân tới chỗ lão cung chủ.
Lại nhìn bên trong Lưu Diễm Cung này, nữ tử quan gia giống như bà, mấy năm nay còn chưa được sủng hạnh, không biết có bao nhiêu người.
Lão cung chủ vừa chết, Lưu Diễm Cung không nuôi kẻ vô dụng, những nữ tử quan gia tay trói gà không chặt, đứng giữa bầy sói Lưu Diễm Cung, có thể hình dung được kết cục.
Hoặc là, thừa dịp thân thể hoàn hảo, có chút nhan sắc, tìm một người hầu để gả mình đi, hoặc là bị coi như một món đồ, tặng cho chưởng môn của các môn phái nhỏ.
Chưa được sủng hạnh, lại không có con nối dõi, sẽ bị đẩy xuống động mại dâm phía dưới Lưu Diễm Cung, hầu hạ khách giang hồ từ nam chí bắc.
Đối với người có con nối dõi như Hoa phu nhân, vậy phải xem con nối dõi có biết tranh đua, cố gắng hay không, nếu người đã từng phản bội Lưu Diễm Cung như Tương Tư, mẫu tử hai người đều sẽ bị đưa vào Tiêu Hồn Động.
Đó là một nơi dâm loạn đáng sợ hơn cả động mại dâm.
Tương Tư không lo lắng điều này, nàng hơi nghiêng người, dựa vào tay vịn trên giường, nói với Hoa phu nhân:
“Không sao, người tiếp nhận vị trí cung chủ chính là đại ca, con sẽ không sao, con không sao, tất nhiên mẫu thân cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Nhưng mà, không phải con nói, tình cảm của con và thiếu chủ không bằng trước kia nữa hay sao? Con còn nói, hắn tìm con trở về, nhưng vẫn luôn không chịu nói chuyện với con.”
Hoa Tư khóc sướt mướt, siết chặt chiếc khăn trong tay, hốc mắt sưng đỏ:
“Đại ca con không thích con, tất nhiên sẽ không thèm quan tâm đến con, hắn không phải ta sinh ra, ta muốn cầu xin hắn chuyện gì, đều phải vòng tới nơi này của con, huhu, Tương Tư, phải làm sao bây giờ, cha con đã chết, hắn sẽ mặc kệ ta.”
Bà khóc lóc vô cùng thương tâm, Tiểu Đào nâng một chiếc hộp sơn mài bằng gỗ chạm khắc trên tay, quỳ gối ngoài cửa, đôi tay nâng chiếc hộp lên cao, cung kính nói:
“Tiểu thư, vừa rồi thiếu chủ...... Nô tỳ đáng chết, ám vệ của cung chủ tới đây, giao thứ này cho nô tỳ. Cung chủ truyền lời nói hôm nay không rảnh, lão cung chủ qua đời, ngài ấy còn bận việc ở bên kia, buổi tối hôm nay không tới được, đưa thứ này cho tiểu thư, để tiểu thư ăn như thạch đậu.”
Tương Tư vẫy vẫy tay, Tiểu Đào nâng hộp tiến vào, quỳ gối trước mặt Tương Tư.
Nàng ra hiệu cho Tiểu Đào mở chiếc hộp gỗ ra, ngay lập tức một mùi hương thơm ngát lan tỏa khắp căn phòng. Bản chuyển ngữ được thực hiển bởi team LuvEvaland.Đông Cung. Mọi người nhớ qua LuvEvaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Nếu có thắc mắc gì có thể nhắn qua một trong hai trang Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land.
Hoa Tư nhìn vào, kinh ngạc nói:
“Càn Nguyên Hồi Lực Đan? Một hộp lớn như vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...