Mới biết tương tư

Tương Tư bị đại ca xoa nắn âm hộ, xoa tới mức cả người nàng mềm nhũn, chỉ có thể kêu la cầu xin đại ca mau chóng đi tìm cha, kẻo chậm trễ chuyện nghiêm trong.
 
Nàng trái một câu cha, phải một câu cha, như thể nhắc tới cha thì có thể chế ngự được Nhung Vu, Nhung Vu nghe thế bật cười.
 
Hắn bế nàng lên, đặt nàng lên giường, không đợi nàng ngồi ổn định, hai tay đã giữ lấy vạt áo của nàng, gấp gọn xiêm y ở trên eo.
 
Căn nhà trúc không đốt đèn, khó lòng nhìn rõ thân thể nàng trong bóng đêm, nhưng đôi mắt của Nhung Vu trong đêm tối lại có thể xem rõ ràng, nàng trần trụi nửa thân dưới nằm trước mặt hắn, yếu ớt giãy giụa dưới tay hắn.
 
Hắn muốn hoàn toàn chiếm hữu nữ tử này, khiến nàng phải khóc thật to dưới thân hắn.
 
Lại một ám vệ nữa dừng ngoài phòng, quỳ gối xuống đất, cung kính nói:
 
“Thiếu chủ, cung chủ cho người tới thúc giục, nói thân thể cung chủ thật sự không tốt, gọi thiếu chủ mau chóng trở về.”

 
Lúc này Nhung Vu mới dừng động tác trong tay, gương mặt anh tuấn trầm xuống, hắn ngồi bên mép giường, cúi đầu dỗ dành Tương Tư.
 
“Ta sẽ quay lại.”
 
Hắn đứng dậy, cánh tay vung lên, tấm màn lụa xanh mềm mại bay bổng, sau đó chậm rãi rơi xuống, lưu lại Tương Tư với nửa thân dưới trần trụi, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
 
Lúc này, đột nhiên Tương Tư không muốn cha khỏe lại, ông có tốt hay không, kỳ thật  cũng chẳng liên quan gì tới nàng, Nhung Vu tốt, toàn bộ Lưu Diễm Cung sẽ tốt, nàng mới có thể tốt.
 
Mà người cha chưa từng dùng nửa con mắt nhìn nàng, có chết hay không Tương Tư cũng không có bao nhiêu cảm xúc.
 
Có lẽ, mẫu thân sẽ rất khổ sở.
 
Tương Tư nằm trên giường tre rộng lớn, nhớ tới dáng vẻ khóc đến ruột gan đứt từng khúc của Hoa Tư ngày hôm qua, nàng nhẹ nhàng kéo xiêm y bên hông xuống, che đậy bờ mông của mình.
 
Trăng lên đầu cành, Nhung Vu vẫn chưa trở về, Tiểu Đào lại tới báo cho nàng, nói lão cung chủ đã chết.
 
Tương Tư hơi kinh ngạc, từ trên giường ngồi dậy, nàng ngồi trong màn lụa, hỏi Tiểu Đào ở ngoài cửa:
 
“Ai là cung chủ đời tiếp theo?”
 

Tiểu Đào cung kính trả lời:
 
“Tất nhiên là thiếu chủ, tiểu thư, đó là chuyện không thể nghi ngờ.”
 
Vậy là tốt rồi, Tương Tư yên tâm, Nhung Vu làm cung chủ, nàng không có gì phải u sầu, nàng nằm trở về giường, cười nhạo bản thân mình. Thời điểm ở bên ngoài biên giới, quả thực cuộc sống của nàng quá khổ sở, hiện tại thật vất vả mới quay về với cẩm y ngọc thực giường rộng gối êm, chỉ sợ mọi thứ sẽ trở thành giấc mơ tan vỡ. Bản chuyển ngữ được thực hiển bởi team LuvEvaland.Đông Cung. Mọi người nhớ qua LuvEvaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Nếu có thắc mắc gì có thể nhắn qua một trong hai trang Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land. 
 
Đại ca lợi hại như vậy, ngay cả Tiêu Chính Bình cũng có thể đánh thắng, sao có thể ngồi không vững vị trí cung chủ.
 
Nằm chốc lát, Tương Tư cảm thấy chắc hẳn tạm thời đại ca không thể trở về, nàng nói với Tiểu Đào:
 
“Ngươi đi lấy chút nước ấm, lại tìm thêm cho ta vài món xiêm y đơn giản tới đây.”
 
Dù sao người chết cũng là cha mình, những người còn sống vẫn phải làm tròn chữ hiếu.
 
Tiểu Đào tuân lệnh, chỉ trong chốc lát, mấy tỳ nữ nâng một thùng nước ấm, dẫm lên những bông hoa, dùng khinh công bay đến bên ngoài nhà trúc, quỳ gối thỉnh an tiểu thư Tương Tư.

 
Chuyển nước ấm vào phòng, Tương Tư vừa mới bước vào thùng tắm, Tiểu Đào ở ngoài phòng mở miệng bầm báo:
 
“Tiểu thư, Hoa phu nhân tới, ngài ấy vẫn luôn khóc lóc canh giữ trong lâu, nói nhất định phải nhìn thấy tiểu thư.”
 
Tương Tư lên tiếng, thoải mái tắm rửa, thay đổi một thân bạch y đơn giản, lúc này mới rời khỏi nhà trúc, để Tiểu Đào cõng nàng trở về.
 
Hiện giờ các huyệt đạo quanh người nàng đã bị đại ca phong bế, nửa phần sức lực cũng không sử dụng được.
 
Vừa đặt chân xuống đại sảnh bên ngoài tòa nhà nhỏ, Hoa Tư đã khóc lóc chạy ra, ôm lấy Tương Tư.
 
“Cung chủ đi rồi, Tương Tư, tương lai mẫu tử chúng ta phải sống thế nào tại Lưu Diễm Cung này đây, Tương Tư, cha con không còn nữa ~~~”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui