Mộc Uyển Nhu và Mộc Uyển Tình năm nay mười ba tuổi, là con gái của di nương Tam phòng Lục thị. Vì là cặp đôi song sinh nên từ lúc sinh ra đến nay tất cả mọi người trong Hầu phủ đều hết mực yêu thương.
Chỉ là tuy cả hai đều có dáng vẻ ôn nhu, hiền lành nhưng thực chất tính tình thì khác nhau một trời một vực.
Mộc Uyển Nhu tính tình thoải mái, bất kể gặp ai cũng nói nói cười cười. Nhưng Mộc Tình lại khác, nàng như một đứa trẻ, cả ngày vui vẻ hoạt bát, rõ ràng chào đời sau Mộc Uyển Nhu nửa canh giờ thôi nhưng thấy hai người như cách nhau tận hai tuổi lận.
Hai người kẻ đi trước người đi sau cười nói rôm rả tiến vào, sau lưng là một nha hoàn đang ôm theo hộp gấm đang đứng ở cửa.
Mộc Uyển Vy đứng dậy, đặt quyển kinh thư xuống.
Mộc Uyển Nhu quan sát cả phòng một lượt, sau đó vô cùng thân thiết tiến vào lôi lôi kéo kéo tay của Mộc Uyển Vy, cười nói, “Ngũ muội muội, ngày trước ta tưởng người lão thái thái yêu thương nhất là Nhị tỷ tỷ, nào ngờ không phải, người đó phải là muội mới đúng. Muội xem đến một chiếc bình mai cũng không có, Nhị tỷ tỷ cầu xin lão thái thái bao nhiêu lần đều bị từ chối, hôm nay lại mang đến đây cho muội.”
Mộc Uyển Vy nhìn theo ánh mắt của Mộc Uyển Nhu, chỉ thấy một lọ bình mai, so với nàng vẫn còn cao hơn, đặt rất nhiều châu báu bên cạnh.
Chiếc bình mai này Mộc Uyển Vy nhìn qua, màu đen mờ mờ mang theo nét trong suốt, tựa như có dòng nước chảy mơ hồ. Ngày trước dòng nước ấy đã từng là những tia sáng chói lóa. Vì Mộc Uyển Nhu nhắc đến nên nàng mới nhớ ra chiếc bình đó là của nàng mang tới.
Nhưng cũng chỉ là một chiếc bình mai có màu thủy sắc mà thôi, đâu có thể xem là quý giá?
Thấy Mộc Uyển Vy có chút thất thần, Mộc Uyển Nhu bắt đầu giải thích.
Bình mai đó đâu đâu trong nhà đều có, không có gì kì lạ cả. Nhưng màu thủy sắc này thì cực kỳ khó nung mới có được, cả triều Bắc Nguyên cũng chỉ có một lò nung mới có công nghệ này. Thông thường chì cung cấp quý nhân trong cung làm đồ trưng bày, nhân gian không có được mấy chiếc.
Thược Dược nghe thấy chỉ biết giương mắt lên nhìn, vội vàng chạy đến kiểm tra cẩn thận. Cuối cùng ở dưới đáy bình có ghi bốn chữ nhỏ “Trùng Hòa niên chế”.
Thược Dược liền thấy lạnh người, Trùng Hòa hoàng đế chính là tổ phụ của thánh thượng đương triều, cách hiện tại cũng hơn trăm năm.
Nói xong chuyện bình mai, Mộc Uyển Nhu lại tiện tay cầm lấy chiếc thái điệp nhỏ lên, sau đó lôi Mộc Uyển Vy lại nhìn kỹ.
Nhìn men sứ, hình dạng và những vết tích, rồi lật dưới đáy lên, Khánh Lập niên chế. Cuối cùng đưa ra kết luận, chiếc bình mai đó có tiền là có thể mua được, nhưng chiếc thái điệp này, đó là đồ vô giá...
Thược Dược nghe xong trong lòng run lên, hai tay lạnh cóng. Chiếc thái điệp chỉ là hai ngày trước này tiện tay lấy xuống, rồi tùy tiện tìm một cái kỷ nhỏ đặt lên.
Cái này nếu như sơ ý, thì có đem nàng đi bán cả trăm tám mươi lần cũng không đền nổi.
Trong khi Mộc Uyển Nhu vẫn tiếp tục giải thích cho Mộc Uyển Vy, Mộc Uyển Vy lại lắc đầu liên tục, “Tam cô nương đã dọa Thượng Thiện rồi. Thượng Thiện có tài đức gì mà được dùng đồ tốt như vậy.” Quay đầu lại, lùi người về phía Dư ma ma, “Dư ma ma, xin hãy thay Thượng Thiện và Nhị phu nhân nói vài câu, đem mấy đồ quý giá này cất hết đi, vạn nhất bị vỡ...”
Dư ma ma lắc đầu liên tục, chỉ cười không nói.
“Vậy, vậy thì đều đưa hết cho Tam cô nương đi, dù sao tôi cũng không hiểu được mà thưởng thức, để chỗ này ngược lại còn bị mai một...”
“Muội muội ngốc, cái này tất cả đều là những đồ tốt lão thái thái cho muội, lại là Nhị bá mẫu nói, Nhị bá mẫu cũng dám tùy tiện làm chủ mọi việc.” Nàng lôi Mộc Uyển Vy ngồi xuống, lại cười rồi nói một câu, “Tại sao muội không gọi ta là Tam tỷ tỷ? Sao cứ xưng mình là Thượng Thiện chứ?”
Mộc Uyển Vy nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, hiểu ra điều gì đó rồi khẽ cười, “Tam tỷ tỷ...”
Mộc Uyển Nhu giơ tay lên nhéo má Mộc Uyển Vy một cái, cười sảng khoái nói, “Thế mới đúng chứ, cái gì mà Tam cô nương, cái gì mà Thượng Thiện, rõ ràng là tỷ muội thân thiết sao lại gọi giống như người dưng không bằng.”
“Là Thượng Thiện... Là muội muội lỡ lời.” Mộc Uyển Vy khẽ nghiêng người, cố gắng không để mình ngửi thấy mùi hoa nhài trên người Mộc Uyển Nhu.
Từ sau khi chuyển đến Tử Vi viên bệnh của nàng đã tốt lên rất nhiều, chỉ là không thể gặp gió, cũng rất sợ mấy mùi hương son phấn.
Mộc Uyển Tình bên kia thì giơ tay, cản khiến cho Mộc Uyển Vy không thể lùi lại. Rồi nhẹ nhàng lấy hai tay tự nhéo má mình, vẻ mặt đau khổ nói, “Tam tỷ tỷ, tại sao mặt của Ngũ muội muội lại căng mịn như thế, còn của muội lại có nốt mụn to như hạt đậu đỏ vậy, tỷ xem, tỷ xem.”
Quả thật, trên má trái vốn trắng trẻo mềm mại kia lại có hai nốt mụn đỏ ngầu. Còn có cả đầu trắng, nhìn trông rất đau.
Mộc Uyển Nhu nhẹ nhàng lấy ngón tay đặt xuống khiến Mộc Uyển Tình đau đến mức hai mi khép lại, liên tục lùi về phía sau.
“Không sao.” Mộc Uyển Nhu cười ha ha một tiếng, vừa chìa ra bộ móng vuốt vừa nói, “Ta giúp muội nặn ra rồi, không sao nữa.”
Mộc Uyển Tình kêu “a” một tiếng co cẳng bỏ chạy, “Muội mới không cần, nó cũng có thể tự vỡ ra, Tam tỷ tỷ, tỷ đúng là người xấu, để xem mai kia muội lớn lên nhất định sẽ xinh đẹp hơn tỷ...”
Dư ma ma che miệng bật cười. Mấy nha hoàn đứng bên cạnh cũng cố cúi đầu nhưng vai vẫn rung lên.
Mộc Uyển Vy cũng cười một tiếng, chỉ là vừa cười xong đã hít phải mùi nước hoa của Tam cô nương, cổ họng bị kích thích nên vô cùng ngứa ngáy.
Không chịu được nữa cuối cùng nàng cũng đỡ ngực ho một trận.
Lần này so với mấy lần trước quả thật dữ dội hơn hẳn. Giống như muốn đem phần của mấy ngày qua dồn vào một.
Mộc Uyển Vy ho đến mức mặt không còn sức sống, nước mắt lưng tròng.
Thấy vậy nha hoàn nháo nhác cả lên, nào là rót nước, lấy thuốc, vỗ lưng, chạy qua chạy lại như ong vỡ tổ.
Mộc Uyển Nhu cũng cảm thấy có lỗi, hơi nghiêng người nói, “Vốn là đến để chúc mừng muội chuyển đến đây, định cùng muội đi dạo quanh hoa viên, nhưng lại không nghĩ đến muội lại ho như vậy...”
Thấy Mộc Uyển Vy thật sự khó chịu, cũng không để ý đến nàng nữa. Mộc Uyển Nhu để lại hộp gấm, vò nát cả cái khăn, cùng với vẻ mặt lo lắng của Mộc Uyển Tình cáo từ.
Mộc Uyển Vy ho khan nên lồng ngực vô cùng đau nhức, vừa uống nước và thuốc xong thì tất cả lại từ trong mũi phun ra ngoài.
Dư ma ma thấy thế vô cùng kinh sợ, vội vàng sai mấy tiểu nha hoàn đến thông báo cho Mộc lão phu nhân và Mộc Nhị phu nhân.
Dư ma ma ở trong Hầu phủ nhiều năm như vậy nên đối với những việc trong nhà vô cùng rõ ràng. Nếu là Mộc Nhị cô nương, thân thể có chút gì không ổn liền sẽ gọi lang trung, Nhị phu nhân biết sau cũng không sao. Nhưng người bị bệnh bây giờ là Ngũ cô nương, lang trung nên mời hay không, và mời người nào, tất cả phải đẻ tự tay Mộc lão phu nhân sắp xếp mới được.
Thúy Ngọc là đại nha hoàn mới của Mộc Uyển Vy, năm nay mười bốn tuổi, khuôn mặt phúc hậu.
Sau khi được Dư ma ma dặn dò xong, nàng ta một khắc cũng không dám dừng lại, tức tốc chạy đến Trúc Uyển, vô cùng sợ hãi vì mấy ngày hôm nay chủ tử chưa bao giờ bị như thế.
Nàng còn muốn tìm cho Mộc Uyển Vy một cô gia tốt nữa.
Nhưng ai biết được rằng nàng vừa chạy vào Trúc Uyển được vài bước thì đã gặp ngay nah hoàn thanh cận của Nhị cô nương Mộc Uyển Nguyệt, Thanh Chi.
Thanh Chi hỏi hỏi cặn kẽ một chuyện xong liền vung khăn nói, “Cái gì mà cứ như chuyện lớn không bằng, cô nương nhà chúng ta đang cùng lão thái thái tán gẫu, nên sẽ không có thời gian... Bỏ đi, ngươi quay về hầu hạ cô nương nhà ngươi đi, ta sẽ vào nói giúp ngươi một câu.” Thanh Chi chống tay eo, hai mắt nhìn trừng trừng, “Thế nào, ngươi có tin ta không hả bà cô nhỏ?”
Hai gò má của Thúy Ngọc đỏ bừng, yên lặng cúi đầu. Mặc dù đều là nha hoàn, nàng cũng là đại nha hoàn của Mộc Uyển Vy, nhưng đáng giận là về thế lực vẫn kém Thanh Chi hai phần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...