Nhị phu nhân nói Tử Vi viên như kiểu chốn tiên cảnh trên trời không bằng, chẳng qua cũng giống như Tiêu Tiêu viện ba năm nay đã bị bỏ trống. Chỉ có điều, Tiêu Tiêu viện ít người để ý đến nên hoang vu, tiều tàn, còn Tử Vi viên vẫn có những kẻ thường xuyên quét dọn.
Vì trước đó được Mộc lão phu nhân giao phó, Nhị phu nhân sớm đã đến kho lĩnh mấy đồ dùng trưng bày đầy đủ thỏa đáng. Chọn một ngày đẹp, Mộc Uyển Vy sẽ chính thức đem theo Mộc Uyển Hân đến ở trong Tử Vi viên.
Tử Vi viên không lớn, là một tiểu viện tách rời, trừ Khẩn Tú lầu ra lần vẫn còn bố trí một phòng lớn ở dưới, một nhà bếp nhỏ và một phòng trà. Trước lầu trồng đầy hoa tử vi, vì vẫn chưa tới mùa hoa tử vi nở, nên chỉ có thể nhìn thấy một màu xanh biếc. Đi xa Tử Vi viên chưa tới một trăm bước là Đại hoa viên, vào đúng mùa các loại hoa cỏ tranh nhau đua nở, hương sắc ngây ngất lòng người.
Cái viên này phải nói là tốt, tốt hơn ở chỗ có một con mương nhỏ bắc ngang qua bắc nam. Dòng nước muốn dẫn đến các viện khác trước tiên phải đi qua Tử Vi viên đổ đầy Hạ Hà hồ.
Chính con mương nhỏ này mà những ngày hè nóng bức ở đây trở nên mát mẻ.
Tú lầu chia làm hai tầng, cách bố trí cũng không quá khác biệt. Đều là ngoài phòng thì đặt một cái bàn cùng mấy chén trà, bình mai, bách bảo cách, trong phòng có tấm bình phong, bàn trang điểm, đồ thêu, lư hương và vài vật dụng khác.
Mộc Uyển Vy nhìn một lần, sau đó chuyển xuống gian phòng bên dưới, còn phòng có ánh nắng tự nhiên chiếu vào dành cho Mộc Uyển Hân.
Cùng ngày Mộc Uyển Vy di cư đến Tử Vi viên, nha hoàn mới cũng được đưa tới.
Hai đại nha hoàn thân cận của hầu phủ, hai nha hoàn nhị đẳng chuyên để sai vặt, bốn nha hoàn tam đẳng chuyên làm việc nặng nhọc, hơn nữa còn có đầu bếp, người giữ sân, thô sử chuyên quét dọn, các loại tạp nham khác cộng lại cũng có hai mấy người, cái này vẫn chưa tính mấy nô dịch chỉ làm việc vào ban ngày.
Đứng trước cả viện toàn nô tài, Mộc Uyển Vy có chút không thoải mái.
Nàng từ nhỏ sống trong đạo quán quen thanh tịnh, đột nhiên chui đâu ra cả đống người đứng trước mặt, cảm thấy loạn hết cả lên.
Nhưng Mộc Uyển Hân đối với những người không biết từ đâu xuất hiện này thật sự không có một chút gì gọi là không thoải mái, thậm chí khi một ma ma trẻ tuổi cúi thấp xuống ôm Mộc Uyển Hân vào lòng thì nàng lập tức khóc òa, miệng liên tục gọi nhũ mẫu.
Người này là vú nuôi của Mộc Uyển Hân, Khuất ma ma, còn một người bên kia đang lau nước mắt cho nàng chính là đại nha hoàn theo hầu từ nhỏ của Mộc Uyển Hân, Thất Xảo.
Liễu thị ra đi đột ngột, trong hoảng loạn Mộc Uyển Hân lẻ loi một mình được đón về Hầu phủ. Ly biệt gần bốn tháng mới được gặp nhau, chủ tớ ba người tất nhiên là vui mừng.
Sau khi nha hoàn được đi tới, những bộ váy áo được cắt riêng cho hai cô nương cũng được mang tới.
Mỗi mùa hai bộ, trước là những bộ váy ngắn, sau đó những bộ dài hơn đều được đặt trên bàn.
Ngoài quần áo ra vẫn còn vài tấm vải Vân Yên, một cuộn gấm Ngư Lân, và hai tấm lụa sợi mỏng. Trang sức, vàng bạc mỗi cái hai bộ được thiết kế vô cùng tinh xảo, nhưng để phối đồ thì cũng chỉ có độc một cây trâm.
Quan trọng nhất là có một chiếc vòng bạc được đưa tới.
Loại vòng bạc này, các cô nương trong Mộc gia mỗi người có một, đều được chạm khắc vô cùng tinh xảo hoa mỹ, cố tình để lộ ra đường viền hồng bảo của chiếc khóa như ý một cách khéo léo. Đằng sau mỗi chiếc khóa như ý đều khắc bát tự và khuê danh của mỗi cô nương.
Nhưng chiếc vòng của Mộc Uyển Vy chỉ khắc mỗi hoa văn hoa tử vi, điều này cho thấy với chữ “Vy” của trong tên của nàng ứng với chữ “vy” của hoa tử vi. Theo Nhị phu nhân nói, sở dĩ cho nàng đến Tử Vi viên là vì tên của nàng trùng với chữ vy ở đây.
Để chiếc vòng vào khay, sau khi nàng sai Thược Dược cất đồ xong, nàng tò mò hỏi, tại sao vòng bạc chỉ có một cái.
Theo lý mà nói, Mộc Uyển Hân cũng nên có một chiếc mới phải, nàng ấy cũng là con gái của Mộc gia.
Ma ma mang đồ đến ấp a ấp úng, một lúc lâu vẫn không nói lên lời.
Cuối cùng vẫn là vú nuôi của Mộc Uyển Hân, Khuất ma ma lên tiếng.
Hóa ra con nối dõi của Mộc gia, bất luận là nam hay nữ chỉ cần qua mười tuổi mới có thể ghi vào trong gia phả, sắp xếp theo thứ tự. Trước mười tuổi, nữ nhi gọi là tỷ, nam nhi cũng chỉ gọi là ca.
Mộc Uyển Hân chỉ có tám tuổi, theo quy tắc của Hầu phủ, những người hầu kẻ hạ chỉ gọi cô là Hân tỷ. Không cần biết có thể nuôi lớn được hay không, nhưng không được chứng minh thân phận bằng chiếc vòng bạc.
Cuối cùng Mộc Uyển Vy đã hiểu ra, không trách mỗi lần Thược Dược kêu Mộc Uyển Hân là Thất cô nương thì đám nô tài trong viện đều mắt tròn mắt dẹt. Mơ hồ nhớ về ba năm trước khi nàng quay trở về An Bình Hầu phủ, tất cả người hầu kẻ hạ trong phủ đích thực là có gọi nàng là Vy tỷ, không phải là Ngũ cô nương.
Đã là quy tắc của tổ tông thì Mộc Uyển Vy nàng cũng không thắc mắc nữa. Chỉ là trong lòng có một điều kiêng kị gì đó không rõ.
Cái này giống như một lời nguyền rủa muội muội nàng không sống nổi đến mười tuổi.
Hạ nhân và các đồ vật đều đã sắp xếp đủ, chỉ còn thiếu việc bắt tay vào dọn dẹp thôi.
Mộc Uyển Vy ở ngoài tu hành mười năm, ngoại trừ khi chào đời được Liễu thị đeo cho viên ngọc bội cũng chẳng phải đồ quý giá gì, còn đâu các vật dụng khác cũng chỉ toàn là kinh thư.
Một thô sử đi vào trong phòng, sau đó đặt hòm sách xuống một cách khó khăn, mấy quyển kinh thư ở trên với những chữ nhỏ như mấy con nòng nọc rơi xuống, khiến cho đám nô tài đều hoa mắt, ngay cả hai đại tổng quản được phái đến mắt cũng trợn tròn. Thược Dược nhận lệnh, cầm mấy chiếc bình ngọc màu diệp bằng ngọc lưu ly xuống, đặt chỗ kinh thư vào.
Đồ của Mộc Uyển Hân thì nhiều hơn, đủ cả váy áo bốn mùa, trân châu đá quý cũng đủ màu sắc kiểu dáng, ngày thường nàng đều rải ra làm đồ chơi, tạp nham từ viện này sang viện khác. Tất cả cũng xếp được sáu hòm lớn.
Khuất ma ma sai mấy bà thô sử chuyển từng hòm lên lầu, Thất Xảo thì mang theo mấy nha hoàn kiểm tra lại từng quyển sách. Quyển nào dùng được thì bỏ sang một bên, còn không thì cho thẳng vào hòm dán cất đi, cho đến khi Dư ma ma nói một tiếng vội vàng mang đến kho.
Dư ma ma là ma ma mà Nhị phu nhân sai quản mọi việc trước mắt, được phái đến đây là vì sợ hai cô nương còn nhỏ không thể hiểu được những suy tính trong lòng của bọn cẩu nô tài.
Sau ba ngày sắp xếp, cuối cùng đồ của Mộc Uyển Hân cũng đã được thu dọn ổn thỏa.
Nhìn thấy khuê phòng được thu xếp chỉnh tề, Dư ma ma thầm than rằng lúc Liễu thị còn sống đã quá yêu thương Mộc Uyển Hân.
Từ cái mặc đến đồ dùng đều đặt hết tâm ý vào đó. Ngay cả chiếc trâm hoa cài hàng ngày đều được mài tròn đầu, bẻ cong trở lại.
Trái lại khi nhìn thấy khuê phòng của Mộc Uyển Vy, Dư ma ma lắc đầu liên tục.
Ngoại trừ mấy đồ Nhị phu nhân sai lấy ra từ trong kho ra thì không còn cái gì khác. Trên bàn trang điểm làm bằng gỗ hoàng lê cũng chỉ có một cái lược nhỏ, hộp trang sức có mỗi hai bộ và chiếc vòng bạc mấy ngày trước được đưa tới.
Trong phòng nữ nhi thay vì là chiếc màn che màu hồng nhạt lại là một chiếc màu xanh nước, phản chiếu cái khí lành lạnh, thực sự không giống như khuê phòng của mấy thiên kim tiểu thư.
Dư ma ma nhịn không được liền hỏi Mộc Uyển Vy vẫn còn thiếu thứ gì, Mộc Uyển Vy nghĩ một lúc, sau đó trả lời một cách hời hợt, “Nếu về phương diện này thì cảm phiền Dư ma ma hãy sắp xếp cho ta một nơi để đọc sách.”
Dư ma ma đảo mắt một vòng lại nói, “Vậy cho thêm cả giá sách đặt bên ngoài phòng nữa để tiện cho cô nương cất sách.”
“Cũng được, vậy sắp xếp luôn đi.” Mộc Uyển Vy khẽ nghiêng đầu, khóe miệng có chút cong lên, “Mặc dù ta cũng không dùng đến.”
Mới bình minh, nụ cười nhàn nhạt đó vô cùng an tĩnh, thanh thản.
Dư ma ma có chút sửng sốt, cũng cười đáp lại, “Ngũ cô nương cười lên thật xinh đẹp, ngày thường nên cười nhiều như vậy mới phải.”
“Ngũ muội muội cười lên rất xinh đẹp, có thể khiến Dư ma ma khen ngợi như vậy? Ta cũng muốn xem thử...”
Dư ma ma vừa dứt lời thì Tam cô nương, Mộc Uyển Nhu cười khanh khách từ ngoài đi vào. Đằng sau cũng với nụ cười như vậy, vừa kêu “tỷ tỷ đợi muội” vừa nhấc váy chạy đến, đó không ai khác chính là Tứ cô nương, Mộc Uyển Tình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...