Mộc Lan Vô Huynh Trưởng

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Edit/Beta: Chúi

Hoa Mộc Lan vốc từng vốc nước trong bồn, cẩn thận chà xát một lượt khắp cơ thể.

Ở đại doanh Hắc Sơn, nước là tài nguyên vô cùng quý giá. Đa số nước đều được vận chuyển bằng xe bò hoặc xe ngựa từ một con sông cách đó không xa, ngoại trừ nước dùng để nấu cơm, còn không thì trừ khi ngươi là tướng lĩnh cấp cao hoặc dẫn theo một đám nô lệ và gia tướng tòng quân, nếu không, muốn được tắm thường xuyên là một chuyện rất xa xỉ.

Lúc đầu Hoa Mộc Lan rất không quen, trong sân nhà nàng có sẵn giếng, đối với một cô nương sức lực lớn như nàng thì múc nước là chuyện quá đơn giản, thế nên nàng xem như là một người khá yêu sạch sẽ.

Vậy mà tòng quân rồi, mỗi lần huấn luyện xong là một thân mồ hôi như mưa, muốn lấy nước tắm rửa liền trở thành chuyện không tưởng. Tiểu đội trưởng sẽ dùng số lượng nước hữu hạn ấy để nấu cơm, sau đó mới có thể dùng vào việc khác.

Nàng và đám người A Đan Chí Kỳ, Mạc Hoài Nhi hồi còn ở Hắc doanh chỉ có mỗi một chậu nước mọi người cùng nhau dùng, đầu tiên là rửa mặt rồi tới rửa chân, chờ đến phiên nàng thì nước cũng thành nước bùn rồi, nàng chỉ có thể chịu đựng hai bàn chân dính nhớp mà đi ngủ.

Nếu nói từ phương diện này thì sau khi tích nhiều quân công được thăng làm một tướng quân nho nhỏ, cuộc sống đúng thật là thoải mái hơn nhiều so với trước kia. Ít nhất khi ngươi lấy trộm nước để lau mình cũng không bị tiểu đội trưởng chỉ vào mũi mà mắng.

Hoa Mộc Lan vừa tắm rửa vừa suy nghĩ mấy chuyện không đâu, thoải mái đến nỗi muốn thở dài một hơi.

Mãi cho đến khi cái tên lỗ mãng kia lại xông vào lều.

Hoa Mộc Lan tiện tay kéo cái khăn đặt bên cạnh phủ lên người, cứ thế tiếp tục ngâm trong bồn.

Trần Tiết biết chủ tướng mình có phần quái gở nên cũng không dám đến quá gần, chỉ nâng một đống sổ sách, hai mắt cười đến híp cả lại.

“Hoa Tướng quân, chúng ta được Vương Tướng quân khen đấy. Nói là nửa tháng gần đây chúng ta biểu hiện rất tốt, ngay cả Hạ Tướng quân cũng có lời khen.”

Ngoài số lượng quân địch bị giết thì bất cứ vị tướng quân nào thật ra cũng rất để ý tới số binh lính hy sinh. Để huấn luyện ra một tân binh có thể dàn trận tác chiến không phải chuyện ngày một ngày hai, nơi nơi đều đang chinh chiến, muốn bổ sung binh lính lên tuyến đầu cũng không dễ dàng.

Thế nên Hạ Hồng sẽ chú ý tới đội ngũ không ai bị hy sinh của Hoa Mộc Lan cũng là chuyện bình thường.

Hoa Mộc Lan không quá ngạc nhiên đối với chuyện này nên cũng không vui mừng như Trần Tiết vậy.

“Biết rồi, ngươi ra ngoài đi, để sổ sách bên ngoài màn, ngươi ra ngoài…..” Nhìn Trần Tiết lộ ra vẻ mặt bi thương, Hoa Mộc Lan bỗng nhiên muốn đỡ trán, “Ngươi xốc màn lên lạnh lắm biết không? Ta phải đứng dậy, sao để trúng gió được?”

Trần Tiết “Éc” một tiếng, vội vàng lui ra ngoài.

Chỉ là trước khi đi ra, hắn thoáng nhìn thấy khăn vải bọc trên đường cong của chủ tướng khiến hắn hơi sửng sốt, khuôn mặt tràn ngập vẻ tự hào.

Ai cũng nói dáng người Hoa Tướng quân gầy yếu hơn mấy vị tướng quân khác, thật muốn bắt bọn họ tới xem quá chừng!

Nhìn xem cơ bắp của Hoa Tướng quân rắn chắc thế kia!

Cơ ngực cũng đô gần bằng lực sĩ Tiên Ti được toàn quân công nhận đấy!

Trần Tiết sờ sờ ngực mình.

Hắn thuộc loại hình thể nhỏ gầy, dù tập luyện thế nào đi nữa cũng không có được cơ bắp cuồn cuộn như đa số người Tiên Ti.

Lại nhìn Hoa Tướng quân ngay cả khăn cũng che không xuể thế kia……..

Người ta gầy thì gầy nhưng cơ bắp vẫn đầy đủ nha!

***

Từ khi Bệ hạ ra lệnh chỉnh đốn toàn quân, chuẩn bị năm sau khai chiến thì người Nhu Nhiên thăm dò càng lúc càng dày đặc, hơn nữa cũng không gây rối rồi đi ngay như trước đây, điều này khiến Hạ Hồng nghi ngờ trong quân có thám tử Nhu Nhiên, hoặc là Nhu Nhiên không ham thích chém đầu người lấy quân công như trước đây mà đổi thành bắt tướng lĩnh từ đại đội trưởng trở lên để điều tra tình hình trong quân.

Người Nhu Nhiên bị người Tiên Ti gọi bằng cái tên “nhúc nhích” đầy khinh miệt, vốn bị xem là đám quân ô hợp không có mưu kế hay sách lược tác chiến nào. Kết luận này của Hạ Hồng giống như nói “loài sâu bọ mà cũng có đầu óc như con người” vậy, bị rất nhiều người phản đối vì vô căn cứ.

Trấn quân Tướng quân Trung quân có phần tin tưởng nhưng vì để ổn định lòng quân nên cũng không làm ra hành động ủng hộ thực tế nào. Thế là Hạ Hồng chỉ có thể tự tìm cách chứng minh kết luận của mình là đúng.

Hạ Hồng xuất thân con nhà võ tướng, vì nhiều thế hệ cha ông trấn thủ phương Bắc nên sau này đầu quân vào Đại Nguỵ. Ông là một trong số ít tướng lĩnh cao cấp mang hai dòng máu Tiên Ti và người Hán, có mối quan hệ xã giao không tồi ở đại doanh Hắc Sơn.

Thế nhưng đôi khi mối quan hệ xã giao không tồi cũng vô dụng.

Ông không phải là quý tộc ba mươi sáu Bộ Tiên Ti, điều này nhiều lúc khiến ông không tìm được đồng minh. Đại đa số thế lực người Hán trong quân đội phụ trách hậu cần và nội vụ, đây có thể giúp ích cho việc tiếp tế cho thuộc hạ dưới trướng Hạ Hồng nhưng về mặt chiến cuộc, số lượng tướng lãnh người Hán cực kỳ nhỏ bé.

Thế nên Hạ Hồng cho gọi Hoa Mộc Lan và mấy tướng lãnh khác vào trong lều, dặn dò bọn họ chú ý hành động của quân Nhu Nhiên.

“Thời gian gần đây số lần nhúc nhích ra quân càng lúc càng nhiều, hơn nữa đa số chỉ bao vây không tấn công, chờ chúng ta cứu viện, ta lo bọn chúng có mục đích khác. Các ngươi đều là chủ tướng năng chinh thiện chiến nhất của Hữu quân, nếu gặp phải tình huống đó thì nhất định phải cực kỳ thận trọng.”

Hạ Hồng có chút lo lắng đối với chuyện này.


“Gần đây công báo gửi từ trong Kinh tới càng ngày càng nhiều, ta biết các ngươi đều biết chữ, về sau xem xong nhất định phải thiêu hủy, không cần mang theo bên người. Gặp phải tình huống không đúng thì lập tức rút lui, nếu lỡ bị bắt……”

Ông nhìn lướt một vòng các thuộc hạ của mình.

Đa số đều lộ ra thái độ không cho là đúng, từ nội tâm bọn họ đã xem thường người Nhu Nhiên, càng không cho rằng bản thân sẽ bị bắt làm tù binh.

Chỉ có Hoa Mộc Lan và Tố Hoà Quân là nghiêm túc lắng nghe.

Sự lo lắng của Hạ Hồng càng tăng lên.

“Nếu lỡ bị bắt thì cứ khai một vài tin tức giả. Cứ khuếch đại số lượng quân lính của Tam quân. Tốt nhất là các ngươi thống nhất con số, đừng có người này nói năm nghìn người kia nói bảy nghìn…….”

“Đại nhân, ngài cảm thấy rất có thể chúng ta sẽ bị bắt sao?”

Từ trước đến giờ Tố Hoà Quân có tiếng là đầu óc linh hoạt, quan sát cẩn thận, nếu không cũng sẽ không được Thác Bạt Đảo phái đến trong quân, trên danh nghĩa hắn là đang chọn lựa nhân tài cho cấp trên dùng, thực tế còn gánh vác thêm tác dụng giám sát các tướng lãnh trong quân.

“Mạt tướng không rõ, nếu ngài cảm thấy chúng ta sẽ bị bắt thì trận này không cho chúng ta xuất chiến là được rồi.”

“Nào có dễ dàng như vậy. Mấy ngày trước, Bệ hạ đã xuất phát từ Bình Thành, có lẽ ít nhất nửa tháng nhiều nhất là một tháng sẽ đến Thành Hắc Sơn, trước lúc đó, chúng ta phải bảo đảm phụ cận Hắc Sơn sẽ không có đại quân nhúc nhích xuất hiện bất ngờ, thường xuyên ra ngoài tuần tra là chuyện rất cần thiết.”

Hạ Hồng nhíu chặt lông mày.

“Nhưng mà trước đó bên Bạch doanh đã có vài đại đội trưởng bị mất tích, mấy tân binh bên Bạch doanh có người nói là bị phanh thây, có người nói bị ngựa nhúc nhích giẫm thành thịt nát…”

Loại chuyện này ở trong quân rất bình thường, có quá nhiều nguyên nhân khiến thi thể không tìm được.

“Ta lo lắng bọn nhúc nhích có âm mưu nào đó, nhưng dù có là âm mưu thì chúng ta cũng không thể tạm ngừng xuất doanh. Có lẽ nhúc nhích tính tới điều này nên mới thường xuyên quấy rối.”

“Ta muốn khi các ngươi xuất chiến hãy chú ý tới binh mã lẫn nhau, đặc biệt là Hoa Mộc Lan…”

Hoa Mộc Lan nghe thấy tên mình lập tức nghiêm nghị đáp: “Có mạt tướng!”

“Ngươi là tướng lãnh quân hộ vệ của Hữu quân, lúc quân tiên phong xuất chiến, ngươi nhất định phải chú ý không để bọn họ một mình thâm nhập lòng địch. Nếu thực sự không thể cứu hãy lập tức ngừng cứu viện, trở về xin thêm viện binh.”

Hạ Hồng xoa xoa tay, đây là động tác vô thức theo thói quen khi ông đang suy nghĩ.

“Ta không muốn nhìn thấy bất cứ tướng lãnh nào từ đại đội trưởng trở lên bị bắt, thế nên tự các ngươi phải cảnh giác một chút, rõ chưa!”

“Rõ!”

“Mạt tướng tuân lệnh!”

Một đám tướng quân bước ra khỏi lều, đối với mệnh lệnh của chủ soái cái hiểu cái không. Đối với Hoa Mộc Lan thì cấp trên nói thế nào, nàng làm thế đó là được, về phần binh pháp hay mưu kế, nàng cũng ít khi suy xét.

Chủ tướng chân chính sẽ không tự tiện xuất chiến, cấp dưới của họ đều là lính tinh nhuệ, họ cũng không thiếu mớ quân công nhỏ bé kia. Quân đội là một nơi phân biệt đẳng cấp rõ ràng, mấy người có chức nhỏ muốn thăng chức nhanh thì hoặc phải có tình huống diễn ra vở kịch ngăn cơn sóng dữ, hoặc là phải gia nhập làm cấp dưới của mấy vị tướng cấp cao, mà muốn đi trên hai con đường này cũng không mấy dễ dàng.

“Giờ đang có một phần quân công khổng lồ đặt trước mặt chúng ta, các ngươi muốn lấy hay không?”

Thế nên lúc Tố Hoà Quân nở nụ cười như đã tính toán từ trước, nói câu này với một đám tướng quân mặt mũi đầy mờ mịt thì ai cũng lộ ra sự hứng thú.

“Biết ngay là thằng nhóc nhà ngươi nhiều mưu ma chước quỷ mà! Thế nào? Muốn làm một vố lớn hả?”

“Tất cả chúng ta cộng lại cũng không quá ba nghìn người, quân công lớn được cỡ nào cơ chứ…”

“Ngươi nói trước đi.”

Hoa Mộc Lan gãi gãi mặt, cảm thấy dù gì cũng không liên quan tới mình nên định về trước “quán triệt tư tưởng” cho cấp dưới về nhiệm vụ của Hạ Tướng quân.

“Hoa Mộc Lan, ngươi khoan hãy đi!” Tố Hoà Quân vội vàng kêu.

“Hả? Nhưng mà chẳng phải quân công càng ít người càng…”

“Ta rất cần ngươi!” TỐ Hoà Quân gấp gáp, “Kế sách của chúng ta rất cần ngươi!”

“……..”

Sau một hồi im lặng, rốt cuộc Hoa Mộc Lan cũng dừng lại bước chân.

“Huynh đệ, cám ơn ngươi.” Tố Hoà Quân cười hỉ hả.


*

Ở một căn lều vắng vẻ nào đó.

“……. Cho nên, kế sách này quan trọng nhất ở chỗ nhất định phải làm ra kiểu chuyện phải là như vậy…..” Tố Hoà Quân nói xong ý nghĩ của mình rồi lại nhìn về phía Hoa Mộc Lan cười cười.

“Hoa Mộc Lan, tài bắn cung của ngươi là mấu chốt của chúng ta. Nếu ngươi có thể bắn trúng ở khoảng cách hơn một trăm năm mươi bước…..”

“Một trăm tám mươi bước.”

Hoa Mộc Lan ngẫm nghĩ, đột nhiên lên tiếng.

“Hửm? Ngươi nói cái gì?”

“Nếu Ô Lực chịu cho ta mượn cây cung sắt của hắn, ta có thể bắn trúng mục tiêu ngoài một trăm tám mươi bước.” Hoa Mộc Lan cũng cảm thấy mưu kế của Tố Hoà Quân rất lớn gan, “Nhưng ta nghĩ đặt toàn bộ mấu chốt về phía ta thật sự có hơi liều lĩnh.”

“Đúng vậy, Hoa Mộc Lan đúng là một dũng sĩ vạn người khó cản…” Nói câu này là một vị tướng nhỏ của Hữu quân, cũng chính là người từng khiến Hoa Mộc Lan đói bụng.

“Nhưng đám lính dưới tay hắn quá kém. Muốn bọn họ chống đỡ được đến khi chúng ta bao vây xong……”

“Khất Dĩ Lực!” Tố Hoà Quân bực bội nâng cao giọng, “Ngươi nói vậy là sao! Nếu mọi người đều không đồng lòng thì cái bẫy này cũng không cần bày ra chi nữa. Người một nhà mà không tin tưởng lẫn nhau, đến lúc đó hợp tác kiểu gì? Ta không gánh nổi trách nhiệm hại người một nhà đâu!”

“Ta chỉ nói sự thật trôi mà……” Khất Dĩ Lực ngoan ngoãn ngậm miệng dưới ánh mắt của Tố Hoà Quân, “Thôi quên đi, là miệng ta thối, lời vừa rồi chỉ là đánh rắm thôi!”

Lúc này Tố Hoà Quân mới dịu lại.

Không phải Khất Dĩ Lực sợ Hoa Mộc Lan mà là sợ cái người trẻ tuổi lúc nào cũng cười tủm tỉm này.

Nghe mọi người trong quân đồn vị tướng quân trẻ tuổi này rất có chỗ dựa trong triều, rất có thể là con cháu chi thứ của dòng dõi quý tộc nào đó vì gia tộc đấu tranh mới trốn vào quân đội.

Đặc biệt là tốc độ thăng chức của hắn rất nhanh, còn muốn chói mắt hơn cả Hoa Mộc Lan.

Hôm nay hắn là người đưa ra mưu kế này chứ nếu đổi thành người khác, chỉ sợ mọi người đã bỏ đi rồi.

“Cho nên, nếu ta phát hiện có gì không đúng sẽ lập tức phái thân binh đi liên lạc các vị. Sau này mỗi lần xuất chiến phải đảm bảo ít nhất có ba đội quân ở gần xung quanh, dù truy đuổi kẻ địch cũng phải có mấy đội theo sát phía sau, mấy đội ngũ còn lại thì chờ lệnh bất cứ lúc nào……”

Tố Hoà Quân cười cười.

“Có thể bắt được cá lớn hay không phải xem các vị phối hợp thế nào rồi.”

***

Bảy ngày sau.

Tại một bãi cỏ phía Bắc Hắc Sơn.

Hoa Mộc Lan dẫn đầu đội ngũ nấp phía sau gò đất xa xa quan sát tình hình, chiến mã đều được đeo khớp mõm để bảo đảm không tạo ra bất cứ tiếng động nào.

“Số lượng nhiều ít?” Hoa Mộc Lan hỏi lính trinh sát vừa mới lẻn về.

“Khoảng chừng một nghìn.”

Mấy lính trinh sát đáp, sắc mặt tái nhợt.

Hữu quân có một nhánh quân tiên phong đang truy kích gặp phải mai phục, một nghìn tên Nhu Nhiên cũng không đáng sợ nhưng nếu chỉ có ba trăm mà gặp một nghìn, đấy quả thực là tai họa.

“Chuẩn bị lên ngựa.”

“Hoa Tướng quân, chúng ta chỉ có năm trăm người, có nên phái một phần quân lính về xin viện binh trước không ạ?” Trần Tiết nắm chặt mã sóc trong tay, “Tình hình có vẻ không đúng, mấy tên Nhu Nhiên hình như còn đang đợi cái gì đó.”

Không phải nên chờ quân cứu viện, một lưới bắt hết bọn chúng sao?

Nếu bọn họ tuỳ tiện tiến lên nói không chừng sẽ lọt bẫy.

“Đã có người đi tìm cứu binh.” Hoa Mộc Lan ném xuống một câu khiến Trần Tiết mù mờ, nàng xoay người lên ngựa, đeo bao đựng tên sau lưng rồi duỗi tay vỗ vỗ bên hông ngựa.


Cây cung sắt nọ đang nằm ở vị trí nàng chỉ cần với tay là tới.

Mọi người thấy hành động dẫn đầu của Hoa Mộc Lan bèn lập tức thi nhau lên ngựa, tên đeo sau lưng, cung cầm trên tay.

Mỗi người bọn họ đều biết kỵ xạ, dưới sự huấn luyện có thể nói là tàn khốc của Hoa Mộc Lan, bản lĩnh này của họ luyện rất thành thục, ít nhất là không nằm dưới trung bình.

Hoa Mộc Lan không tiết lộ mưu kế của Tố Hoà Quân với bất cứ ai. Nếu thuộc hạ nàng bị bắt thì rất có thể sẽ khai hết cho Nhu Nhiên bên kia, ba ba trong rọ chờ bị bắt sẽ biến thành bọn họ.

“Mục đích của chúng ta là cố gắng hết sức làm cho đám nhúc nhích kia bị rối loạn, càng loạn càng tốt.” Nàng thoáng nâng cao giọng, “Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được lui! Ngăn chặn bọn chúng, cho đến khi Nhu Nhiên tụ vào càng lúc càng nhiều!”

“Tướng quân, chúng ta ít người như vậy, ngăn thế nào được!”

Một đại đội trưởng kinh hoảng thốt lên.

“Hơn nữa chẳng phải thuận lợi cứu người xong, chúng ta nên lui hay sao?”

Trước đây bọn họ vẫn làm theo cách này mà!

Hoa Mộc Lan thở dài trong lòng một cái.

Phương châm “tuyệt đối không thể chết” của nàng tuy khiến thuộc hạ yêu quý sinh mạng hơn so với những binh sĩ khác nhưng cũng như Địch Diệp Phi đã nói, có lẽ vì nàng quá nhân từ, mọi chuyện cũng quá thuận lợi nên bọn họ đã quên mất bản thân tới nơi đây rốt cuộc là vì cái gì.

“Ta mới là chủ tướng!”

Sát khí Hoa Mộc Lan dâng lên, giận dữ nhìn tên đại đội trưởng vừa lên tiếng.

“Từ khi nào cần ngươi chỉ huy bổn tướng phải làm gì!”

Đại đội trưởng kia câm mồm, cúi đầu trong ánh mắt đồng tình của những người khác.

Trần Tiết quen dùng mã sóc, vũ khí dài không dễ dàng nhanh chóng hoán đổi thành cung tiễn nên hắn cùng các kỵ sĩ dùng mâu và thương phụ trách hộ vệ lúc đồng đội bắn tên.

Hoa Mộc Lan là một vị tướng không thích tấn công, trừ khi cần thiết, nếu không thì Trần Tiết càng thích áp chế đối thủ ở phía xa. Hắn đã mong trường sóc của mình được uống máu từ lâu, giờ thấy có thể sẽ xảy ra một hồi đại chiến nên vẻ mặt phấn chấn hẳn lên.

Đánh thôi!

“Theo ta xung phong!”

Hoa Mộc Lan thét dài một tiếng, các kỵ sĩ kẹp chặt bụng ngựa tiến lên.

Năm trăm người ngựa đúng là một đội kỳ binh(1), bất ngờ cắm thẳng vào từ bên sườn, đánh cho quân Nhu Nhiên trở tay không kịp.

(1)Kỳ binh – chính binh là hai thành phần cơ bản để thực hiện phương án tác chiến trong những trận đánh từ xưa tới nay.

Bên trong làn bụi mù, thuộc hạ của Hoa Mộc Lan hoặc cầm cung tiễn hoặc huơ trường thương trên lưng ngựa liều chết xông đến, mũi tên bắn ra vèo vèo, làm người tan tác.

Binh lính Nhu Nhiên vòng ngoài cùng không có sự phòng bị, không ngờ nhánh quân này hết tám chín phần mười đều là dũng sĩ kỵ xạ, trong tích tắc, hơn trăm tên chưa kịp lùi vào trong đã bị Hoa quân bắn chết ngay tại chỗ.

“*…….. %¥-) *&……. %!”

Trong quân Nhu Nhiên bỗng truyền ra một tiếng hét to bằng ngôn ngữ Hung Nô.

Tìm được rồi!

Hoa Mộc Lan chờ chính là kẻ đã nói ra câu này!

Bắn khoảng cách siêu dài là đòn sát thủ của nàng, Hoa Mộc Lan kéo cây cung sắt cong như trăng tròn, mũi tên huýt sáo(2) đặt ở ngón giữa đã vọt thẳng ra ngoài.

(2)Tên huýt sáo là loại mũi tên phát ra âm thanh khi bay, xuất hiện vào thời nhà Hán, thân mũi tên được làm bằng sắt, đầu mũi tên làm bằng xương thú, ngà voi, sừng trâu…… là bộ phận phát ra âm thanh.





Mũi tên huýt sáo là loại các tướng lãnh am hiểu bắn cung rất thích dùng, tiếng vang của nó sẽ dẫn dắt các xạ thủ khác dựa theo phương hướng đó để tiến hành xạ kích.

Mũi tên của Hoa Mộc Lan nhanh như cắt, mọi người chỉ nghe mỗi một tiếng vang ngắn ngủi, chủ tướng chỉ huy đằng xa đã lập tức rơi xuống ngựa.

Tiếp nối mũi tên của Hoa Mộc Lan là mấy trăm mũi tên khác của dàn dũng sĩ kỵ xạ.

Tướng lãnh quân địch vừa rơi xuống ngựa đúng thật là đã loạn hết cả lên, mấy trăm xạ thủ bên này của Hoa Mộc Lan đánh cho đám Nhu Nhiên trở tay không kịp.

Thế nhưng ưu thế của phương pháp kỵ xạ không kéo dài quá lâu, qua hai đợt bắn rốt cuộc khoảng cách đã bị kéo gần lại.

Đa số người Nhu Nhiên đều cạo trọc đầu, phía sau thắt bím tóc, nửa người trên hoặc để trần hoặc khoác da thú và áo giáp da, nhân lúc binh lính Nguỵ Quốc rút mũi tên thì chúng vội vàng chia thành một đội người ngựa nhanh chóng tới gần.

Hoa Mộc Lan đã đạt được mục đích, nhánh quân tinh nhuệ của Tố Hoà Quân cũng đang cố sức chạy về phía này, phần còn lại chỉ là chờ đợi cơ hội.

“Hàng phía sau đổi vũ khí, chuẩn bị tấn công. Trần Tiết, dẫn hai đội Giáp Ất tiến lên!”


“Tuân lệnh!”

Quân lính Đại Nguỵ đa số là phủ binh được trang bị khí giáp chỉnh tề, vì đối chiến với Nhu Nhiên quá nhiều nên đã quen với đủ loại ăn mặc kỳ quái của bọn chúng, trừ khi là tân binh, nếu không thì rất ít ai nảy sinh lòng sợ hãi.

Rốt cuộc Trần Tiết cũng có thể buông tay xung phong liều chết, tích tắc như đã biến thành mãnh hổ xổng chuồng, dưới sự yểm hộ của đồng đội xạ thủ sau lưng dẫn theo đội ngũ tiên phong rống to mà đi.

Hai đội quân hơn trăm người, ai ai cũng mang bộ mặt dữ tợn, đội phía sau bắn chết kẻ địch xong, đội tiên phong nhanh chóng cưỡi ngựa tới, huơ vũ khí cắt lấy thủ cấp ném vào túi treo bên lưng ngựa, chỉ trong thoáng chốc, cả người họ đã bị nhuộm đẫm máu tươi, có vài người bên hông chồng chất hơn mười cái đầu.

Quân Nhu Nhiên từng gặp qua không ít tướng lãnh hung hãn nhưng mạnh như nhánh quân này thì lại chẳng mấy khi. Nếu các tướng sĩ vẫn luôn coi thường Hoa Mộc Lan và nhóm thuộc hạ thấy được cảnh này chắc cũng phải sinh lòng hoảng sợ.

Hoa Mộc Lan chờ Trần Tiết dẫn theo đội quân hộ vệ tranh thủ được chút thời gian bèn lập tức thay qua một thanh vũ khí thuận tay, dẫn mọi người còn lại xông pha chiến đấu.

Đội Ất đa số dùng thương và mâu, trên tay cầm trường thương trường mâu xông vào trước tiên, tiếp theo là tướng sĩ Hoa quân cầm đủ loại vũ khí. Trong đội ngũ Nhu Nhiên đang đánh trống reo hò ầm ĩ, tiếng tù và vang lên liên tiếp không ngừng, hiển nhiên đã có chủ tướng mới.

Lúc này, Hoa Mộc Lan đang cầm trường đao trong tay xung phong phía trước, dưới tay nàng thì chặt đầu và bổ dưa hấu cũng chẳng có gì khác biệt, bên cạnh lại có mấy người phó tướng và thân binh như Trần Tiết cầm vũ khí hộ vệ, nàng chỉ cần quyết chí tiến lên, nỗ lực chém giết là được.

Chỉ chốc lát sau, Hoa Mộc Lan tiến gần thêm một chút, chờ đến khi nhìn thấy tên chủ tướng mới bèn lập tức vứt trường đao trong tay qua một bên, rút cung ra, giương cung cài tên bắn một phát trúng ngay giữa mặt tên đó, khiến gã té xuống ngựa.

Trước khi xuất chiến, mũi tên của Hoa Mộc Lan đều đã được bôi thuốc độc cực mạnh, kẻ trúng tên sắc mặt tím đen, lập tức mất mạng.

Sau một đợt chém giết, quân Nhu Nhiên đã chết mấy trăm mạng, người ngựa khí giáp xếp cao như cái gò đất, đám còn lại vừa thấy tổn thất hai vị tướng lãnh thì sợ tới mức vỡ mật, không dám há mồm la hét nữa.

“Hoa Tướng quân tới thật nhanh!”

Đội ngũ của Tố Hoà Quân lao tới, lúc đi hơn hai trăm người mà giờ chỉ còn non nửa, dù vậy, hắn vẫn giữ nụ cười tươi như cũ, dùng tiếng Hán hô lớn: “Kéo dài thêm nửa canh giờ, ta hiểu tiếng Hung Nô, tên thủ lĩnh kia đã phái người đi tìm chủ tướng của gã!”

Thế này chính là khi dễ Nhu Nhiên không có mấy tên hiểu tiếng Hán.

Đương nhiên, trong quân Bắc Nguỵ nghe hiểu được cũng chỉ số ít thôi.

Mà Trần Tiết chính là một người trong cái số ít ỏi đấy.

Hắn không dám tin quay đầu lại, nhìn tướng quân nhà mình cũng dùng tiếng Hán đáp trả: “Khi nào quân ta đến?”

“Chốc lát nữa Hạ Tướng quân sẽ đến ngay!”

Tố Hoà Quân giục ngựa phi nước đại mà đến, cùng Hoa Mộc Lan bắt tay nhau.

Thấy được chiến tích bên này, hắn vui vẻ nói: “Thật không ngờ chỉ có đội ngũ của ngươi mà đã giết được mấy trăm người, bắn trúng hai tướng lãnh của địch. Tình thế hiện giờ đã nghiêng về phía chúng ta, nhất định nhúc nhích bên kia sẽ cử ra nhân vật lợi hại hơn!”

Hoa Mộc Lan lắc đầu.

“Lúc nãy là lấy nhanh đánh chậm, thắng ở chỗ bất ngờ. Hiện tại bọn chúng đã phòng bị, khó mà nói có thể kéo dài thêm nửa canh giờ được hay không.”

Nàng nhìn sau lưng Tố Hoà Quân.

Hắn dẫn theo đều là quân tinh nhuệ của Hữu quân, Hạ Tướng quân phát cho hắn tinh binh mà trận này làm mồi đã chết đâu chỉ trăm người.

Hoa Mộc Lan có chút không đành lòng.

Nàng lại nhìn thuộc hạ sau lưng mình, hầu như ai cũng tắm máu, sau một vòng xung phong liều chết thì giờ cũng đã bình tĩnh lại, có vài người sợ là đã nghĩ cách rút lui.

Dẫu sao thì rất nhiều lúc, nàng không phải là kiểu tướng lãnh thích cứng đối cứng.

Chỉ sau một lát, từ xa đã truyền đến tiếng vó ngựa và từng đợt trống trận, lính già trong quân vừa nghe tiếng vó ngựa đã biết người tới là bạn hay địch, lại vừa thấy phương hướng của đám bụi mù khiến sắc mặt Hoa quân xanh mét.

Ít nhất phải ba nghìn người.

Lại là kỵ binh Nhu Nhiên có trang bị vũ khí.

“Hoa Tướng quân, xin cho mạt tướng cản phía sau!”

Trần Tiết cầm trường sóc, chắp tay chờ lệnh.

Hắn cảm thấy rốt cuộc mình cũng đã tìm được giá trị tồn tại, không giặt vớ thối hay trung y cũng chẳng phải chà lưng……..

Điều hắn ngóng trông chính là đây —— có thể giao sau lưng mình cho ai đó, cũng có thể được ai đó tin tưởng giao sau lưng họ cho mình.

“Ai cũng không cần cản phía sau.”

Hoa Mộc Lan nở nụ cười bễ nghễ.

“Lần này chúng ta là quân tiên phong.”

(1)Giải thích thêm về chính binh – kỳ binh: lực lượng công kích chính diện là chính binh, đánh vòng (đánh vu hồi) là kỳ binh; phòng giữ là chính binh, cơ động tiến công là kỳ binh; kiềm chế là chính binh, đánh đột kích là kỳ binh; đánh công khai là chính binh, đánh bất ngờ, bí mật là kỳ binh; đánh theo lối thông thường là chính binh, theo lối đặc thù là kỳ binh; cản đối phương là chính binh, yếu tố quyết định thắng lợi là kỳ binh. Hai lực lượng này có thể hoán đổi vị trí cho nhau tuỳ tình hình tác chiến. Trần Hưng Đạo đã khái quát nghệ thuật sử dụng chính binh và kỳ binh như sau: “Phàm tướng hay dùng chính mà không dùng kỳ là tướng giữ gìn; hay dùng kỳ mà không dùng chính là tướng chiến đấu; kỳ – chính đều dùng chính là tướng giúp nước vậy” (Binh Thư Yếu Lược, nxb Khoa học xã hội, Hà Nội, 1970, trang 50).

Vở kịch nhỏ:

Người ta gầy thì gầy nhưng cơ bắp vẫn đầy đủ nha!

Qua mấy ngày, ngoại trừ “Hoa Mộc Lan hàng to” lại có thêm lời đồn cơ thể Hoa Mộc Lan đầy cơ bắp……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui