Edit/Beta: Chúi
“Nghe nói ngươi lại đi tìm ‘Tướng quân nhát gan’ hả?”
“Đừng bao giờ để ta nghe thấy câu ‘Tướng quân nhát gan’ nữa!”
Trần Tiết đột nhiên nhảy dựng lên túm chặt cổ áo đồng đội, dùng sức đè chặt tên kia lên cây cột dựng lều, nghiến răng từng chữ cảnh cáo gã.
“Ngài – ấy – là – Hổ – Bôn – Tướng – quân!”
Trần Tiết mà tranh cãi cũng điên y như đánh trận, dù cùng một tiểu đội nhưng không ai dám chọc hắn.
Thế nên mấy người khác thấy vậy vội vàng chạy tới, người kéo tay áo, kẻ thì khuyên can, hy vọng Trần Tiết và tên khốn xui xẻo kia tách nhau ra.
Mấy người đồng đội ai nấy đều kêu khổ trong lòng, rõ ràng là một thằng nhóc thoạt trông hiền lành, sao cứ vừa nhắc tới vị Tướng quân kia là trở mặt ngay và luôn!
Đại đội trưởng hiện tại biết rõ trong lòng Trần Tiết muốn gia nhập nhánh quân hộ vệ của Hoa Tướng quân nên đối với hắn không mặn không nhạt.
Các đồng đội một mặt tán thưởng thực lực của hắn, muốn cùng hắn kề vai sát cánh giết địch, mặt khác lại vì hắn luôn nghĩ “đi ăn máng khác” mà chỉ duy trì mối quan hệ bề ngoài.
Nghe nói trước đây Trần Tiết không mấy hoà đồng với đồng đội ở trại tân binh, giờ tới đây vẫn y như mồi nổ, đụng cái là “bùm”.
“Hắn nói giỡn chút thôi mà, ngươi đừng để bụng.”
“Nếu Hoa Tướng quân biết ngươi lại đánh nhau chắc chắn càng không muốn nhận ngươi.”
Cũng chẳng biết câu nói nào đã thuyết phục được Trần Tiết, hắn dần dần thả lỏng tay ra, tên kia bị hắn ấn lên cột vừa đứng thẳng người đã ho khan dữ dội.
Trần Tiết dùng kỹ xảo đè vào yết hầu bằng đốt ngón tay nên tên kia không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Biết đám người này hoặc là coi thường hắn hoặc coi thường Hoa Tướng quân, Trần Tiết thầm mắng một câu trong miệng rồi phủi tay đi thẳng ra khỏi lều trại.
“Ngươi không sao chứ?” Thấy Trần Tiết bỏ đi rồi, một người cúi xuống an ủi cái tên đang phun nước bọt lên mặt đất.
“Khụ khụ, cổ họng đau quá.
Thằng nhóc đó ra tay quá ác!”
“Đừng chọc hắn nữa, cùng đơn vị mà đánh nhau sẽ bị phạt đấy.”
“Ta chọc hắn hồi nào! Ai cũng gọi như thế mà! Cái thứ nhát gan sợ chết ấy, uổng cho một thân sức mạnh!” Tên kia gân cổ cãi, “Còn chiếm đoạt cả Địch mỹ nhân!”
“Ngươi lại còn ồn ào, muốn mạng nữa không!” Mọi người đều bị tên này làm cho phát điên.
“Hoa Tướng quân tốt tính, ngươi nói xấu sau lưng ngài ấy không sao.
Lỡ bị Địch Tướng quân nghe thấy thì cả đời này của ngươi chỉ có thể uống nước thôi!”
Kẻ bị Địch Diệp Phi đấm rụng răng trong quân cũng không chỉ một, hai người.
Không phải ai cũng yêu thích Hoa Mộc Lan.
Đối với kiểu người “tới điểm là dừng” như nàng, rất nhiều người nói xấu sau lưng hoặc chửi thầm trong lòng.
Nội dung chỉ đơn giản như “Nếu ta có một thân sức mạnh kia sẽ thế nào thế nào” hoặc “Nếu ta là hắn sẽ làm sao làm sao.”
Đây chính là mơ ước và câu chuyện cổ tích của cánh đàn ông, giống như các cô gái luôn ảo tưởng có được một vị lang quân cao quý yêu mình đến điên cuồng, cánh đàn ông cũng mộng tưởng hão huyền được làm “anh hùng vô địch thiên hạ”.
Mà người có được sức mạnh khiến bọn họ tha thiết ước mơ kia vậy mà lại là một tên dè dặt tới mức làm người ta bức bối.
Sự chênh lệch to lớn đấy giống như chứng kiến một vị mỹ nhân tuyệt thế rơi vào tay một lão già, khiến nhiều người bóp cổ tay tiếc nuối.
***
Hoa Mộc Lan cũng không hiểu tại sao thằng nhóc tên Trần Tiết nọ cứ một mực muốn vào nhánh quân hộ vệ của nàng.
Nàng chỉ là một Tướng quân nho nhỏ dẫn đầu mấy trăm binh lính, hơn nữa Bệ hạ sắp giá lâm, nàng rất có thể sẽ bị điều đi làm thuộc hạ của một vị cấp trên nào đó.
Dù sao chăng nữa, làm thuộc hạ của nàng sẽ chẳng có chỗ nào lợi cho tương lai.
Tuy cấp dưới của nàng có tỷ lệ thương vong thấp nhất nhưng số lượng thủ cấp cũng không gọi là cao.
Ai muốn thăng tiến đều đã chuyển đi rồi, nàng cũng không ngăn cản bọn họ, người ở lại hoặc là nhà còn vợ con không muốn chết hoặc là mấy tên nhát gan bị đào thải từ các đơn vị khác.
Địch Diệp Phi thường cười nhạo nàng, nói nàng là Tướng quân nhặt ve chai nhưng Hoa Mộc Lan không hề cảm thấy dẫn theo mấy người ấy có gì đáng xấu hổ.
Nàng không nhận vẫn sẽ có người khác nhận.
Chỉ cần ngày nào còn ở quân doanh, ngày ấy bọn họ sẽ không trốn được số mệnh phải lên chiến trường.
Tuy bọn họ nhát gan nhưng lại không phải kẻ nhu nhược, những lúc cần xuất chiến, ai cũng sẽ không đào ngũ.
Bất kể giết địch được nhiều ít, bọn họ chưa bao giờ tránh né việc xuất chiến.
Chứng kiến đồng đội hy sinh, trải qua nỗi thống khổ khi bị thương nhưng bọn họ chưa từng dừng bước, chỉ có thể tiếp tục tiến lên, nếu không sẽ không thể về nhà.
Trong nhánh quân hộ vệ này chẳng những có nàng là nữ mà còn có những người lính già hơn bốn mươi tuổi.
Trên chiến trường tàn khốc,
dù là tân binh vừa tham chiến hay người đã có gia đình đều phải chịu đựng những điều đáng sợ chưa từng xảy ra trước đây chỉ vì muốn kiên cường sống sót.
Đó chẳng phải là sự dũng cảm đấy sao?
Chết trận thì có gì đáng sợ?
Thứ đáng sợ là quẫn cảnh phải đối mặt sau khi bị chặt đứt chân, thiếu mất cánh tay kia kìa.
Điều kiện lựa chọn thuộc hạ của Hoa Mộc Lan chỉ có một, đó chính là: Sống!
Biết mình sống vì cái gì!
Tên nhóc Trần Tiết kia rất có tư chất, dù hình thể là người Hán không quá cao lớn nhưng hắn không hề kém cạnh so với bất cứ chiến sĩ Tiên Ti nào.
Thế nhưng hắn lại không thích hợp đi theo bên cạnh Hoa Mộc Lan nàng.
Hắn không biết yêu quý chính mình.
Hắn tôn sùng niềm tin “Dũng mãnh không sợ chết” của bậc cha ông.
Có lẽ xuất phát từ nguyên nhân nào đó khiến Trần Tiết sùng bái nàng nhưng hắn không biết đi theo nàng mang ý nghĩa như thế nào.
*
Vào một ngày đứng gió, Hoa Mộc Lan đang hướng dẫn thuộc hạ cách bắn tên trong thao trường.
Vì tố chất của thuộc hạ vàng thau lẫn lộn nên Hoa Mộc Lan vắt hết óc suy nghĩ tìm thêm nhiều chiến thuật có thể giúp họ bình yên trên chiến trường, bắn theo đội hình chính là một trong số đó.
Nàng phát hiện phàm là người sợ chết thì thuật cưỡi ngựa sẽ không tồi, hoặc là nói bị buộc tôi luyện đến không tồi.
Còn bắn cung là một kỹ năng mà bất cứ quân hộ Tiên Ti nào cũng được học tập từ nhỏ, chỉ đơn giản là bản lĩnh tốt xấu khác nhau thôi.
Đôi khi kéo ra một khoảng cách rồi dàn đội hình bắn cung có thể đạt được hiệu quả tốt hơn nhiều so với xung phong liều chết.
Dù thật sự đến lúc bắt buộc phải xung phong, bắn theo đội hình một vòng cũng sẽ khiến sức chiến đấu bên địch yếu đi không ít.
“Không cần phải bắn vào yết hầu, đầu hay chỗ hiểm nào!” Hoa Mộc Lan chỉ vào đống cỏ khô, nói, “Chỉ cần bắn trúng mục tiêu là được! Dưới mưa tên dày đặc, chắc chắn ông trời sẽ đưa được vài cây trúng điểm yếu!”
Thuộc hạ Hoa Mộc Lan cười ầm lên.
“Không được cười! Mục đích của bắn theo đội hình là áp chế, chúng ta là quân bảo hộ, xung phong sẽ có nhánh quân khác đảm nhiệm.
Cho dù chỉ có chúng ta thì hai đội Giáp, Ất cũng sẽ trở thành quân tiên phong khi các ngươi đang ngăn chặn kẻ địch.
Trước lúc đó phải cố gắng làm giảm số lượng địch, bất kể bắn vào đầu hay vào ngực, chỉ cần dựa theo vị trí bản thân nắm chắc bắn tên ra là được! Dù không bắn trúng điểm yếu nhưng chỉ cần mục tiêu bị bắn trúng sẽ bị đau, không ít kẻ sẽ rơi xuống ngựa, đó chính là cơ hội của chúng ta!”
Hoa Mộc Lan hạ lệnh: “Mỗi ngày kéo cung năm trăm lần, kỵ xạ một trăm lần! Nếu các ngươi không muốn bị kẻ địch chém đầu thì trước tiên phải luyện thuần thục bản lĩnh kéo kẻ địch xuống ngựa!”
“Rõ!”
“Ai không luyện cưỡi ngựa bắn cung cho giỏi sẽ phải cùng ta làm quân tiên phong!” Hoa Mộc Lan nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa, “Ta nghĩ các ngươi sẽ nỗ lực, đúng không?”
Nhóm thuộc hạ lại cười ầm ĩ cả lên.
“Được rồi, đừng cứ cười mãi! Có biết ta tìm về mấy mũi tên này giúp các ngươi khó khăn tới cỡ nào không? Mặt mũi gì đều mất hết! Nếu các ngươi luyện không xong, ta sẽ quẳng cả đám cho bọn nhúc nhích mài đao!”
Hoa Mộc Lan “cười dữ tợn”, “Dù sao trong quân vẫn còn nhiều quỷ sợ chết muốn làm thuộc hạ dưới trướng ta!”
“Hoa Tướng quân, quỷ sợ chết đến kìa!” Một tên thuộc hạ khôi hài đáp lời, ngón tay chỉ vào bóng người lặng lẽ xuất hiện cách đó không xa, “Họ Trần kia lại tới xem ngài luyện binh!”
“Các ngươi tiếp tục luyện!” Hoa Mộc Lan dặn dò hai Phó tướng xem chừng bọn họ rồi đi về phía Trần Tiết.
*
“Trần Tiết, ta đã nói với ngươi rồi…” Hoa Mộc Lan nghiêm mặt, một lần nữa chuẩn bị nói ra lời cự tuyệt.
“Hoa Tướng quân! Xin ngài hãy nhận ta dùng thử mấy tháng!” Trên mặt Trần Tiết tràn đầy sự khẩn cầu, “Nếu ngài cảm thấy ta thật sự không được thì cứ đá ta đi!”
“Hảo hán trong quân nhiều vô kể, chỉ bởi vì ta xé áo giáp của ngươi, ngươi đã cảm thấy ta là một trang hảo hán?”
Lúc nói ra câu này, Hoa Mộc Lan thiếu điều muốn phun một ngụm máu tươi.
Nàng rất không hài lòng mà nhăn mày, cảm thấy Trần Tiết như kiểu ăn vạ í, điểm này khiến nàng không thích.
“Áo giáp ta đã đền cho ngươi, lời từ chối ta cũng nói rất rõ ràng.
Dù ngươi có cầu xin bao nhiêu đi nữa, ta cũng sẽ không…”
“Hoa Tướng quân, ngài đã cứu ta!” Trần Tiết cắt ngang lời nói tổn thương lòng người mà Hoa Mộc Lan sắp nói ra.
“Trong một lần truy đuổi nhúc nhích hai tháng trước, ngài đã dẫn theo thuộc hạ cứu chúng ta, ngài còn trả lại trường sóc cho ta!”
Nhắc đến thanh trường sóc kia, Hoa Mộc Lan đã nhớ lại.
Về phần người hôm đó……
Ai mà biết tên đàn ông ôm nguyên mặt máu, giọng nói khàn đục ấy là ai?
“Trước khi ta gom hết dũng khí tìm ngài đòi lại vũ khí, một đồng đội đã cảnh cáo ta, hắn nói đó là một thanh trường sóc hiếm thấy trong quân, nếu ngài thật sự coi trọng nó thì ta hãy để ngài lấy đi, nếu không, chỉ vì một thanh trường sóc, ta ngược lại sẽ chọc ra mối họa ngập trời, liên lụy đến bọn họ.” Trần Tiết cắn răng nói hết mọi chuyện.
“Lúc ấy ta thật sự rất sợ hãi, bởi vì thoạt nhìn ngài không giống một vị Tướng quân hiền hoà gì.
Ánh mắt ngài nhìn ta không khác gì nhìn thanh trường sóc ấy……”
“Thế nhưng ngài lại trả vũ khí cho ta, để ta biết đồng đội kia đã sai.”
Nhóm người kia cảm thấy hắn vì cảm kích Hoa Mộc Lan đã trả lại trường sóc nhưng không một ai biết thứ Hoa Tướng quân trả lại hắn còn là sự tin tưởng vào đồng đội, niềm biết ơn và thiện ý giữa người với người.
Nếu lần đó không lấy được trường sóc về chắc có lẽ hắn không bao giờ dám giao sau lưng mình cho bất cứ ai nữa.
Trần Tiết nghe nói vị Tướng quân này sức mạnh vô song, luôn không thể khống chế nên vũ khí cứ bị hư mãi.
Rất nhiều người cười cợt ngài ấy hôm nay cầm kiếm, ngày mai cầm đao, hôm sau nữa đã cầm mấy thứ trường thương trường mâu nhặt được trên chiến trường.
Chính vì như vậy, đức hạnh của ngài ấy lại càng khiến người ta thêm kính nể.
“Tướng quân, không phải ai cũng được như ngài.
Ngài nói ta khờ cũng được, ghét ta cũng không sao, ta chỉ mong muốn được đi theo ngài!”
“Người được ta cứu không ít.
Ta là tướng lãnh quân bảo hộ, vốn dĩ phải bảo vệ mọi người.” Cảm giác không vui của Hoa Mộc Lan giảm bớt một ít nhưng điều này cũng không đủ thuyết phục nàng.
“Không chỉ như vậy!”
Hai mắt Trần Tiết thoáng đỏ hồng, nét mặt đầy vẻ thống khổ.
“Ta gặp qua không ít người chết trận, đồ đạc của bọn họ đều bị chia năm xẻ bảy.
Quần áo, chiến mã, vũ khí, áo giáp, kẻ lấy đi có bọn nhúc nhích cũng có người một nhà.”
“Ai ai cũng được võ trang đầy đủ bước vào toà đại doanh này, khát vọng dùng binh khí trong tay tạo nên một mảnh tiền đồ, vậy mà cuối cùng, rất nhiều người đừng nói tới thi thể, ngay cả một món di vật để lập mộ cũng chẳng có.”
“Ta nghe người khác nói thuộc hạ đã hy sinh của ngài ít nhất còn được thu thập di vật chỉnh tề mà gửi về nhà…….”
“Ta chỉ hy vọng được đi theo một người đáng tin tưởng! Một chủ tướng có thể giúp ta nếu ngày nào đó ta chết đi, ít nhất người nhà của ta cũng sẽ được nhìn vật nhớ người thôi mà!”
Trần Tiết không cam lòng quỳ rạp xuống đất, nước mắt chảy dài theo gương mặt, nhỏ giọt tạo thành từng mảng nâu đen trên mặt cát.
Vì nguyên nhân góc độ nên Hoa Mộc Lan không thấy được mặt Trần Tiết, chỉ ngây người nhìn mấy dấu tròn to to nhỏ nhỏ trên mặt đất đến sững sờ.
Nàng không hề vĩ đại hay nhân từ như vậy.
Nàng là nữ nhi, một khi chết đi sẽ lập tức bị phát hiện thân phận thật sự, đến lúc đó, nàng chỉ có thể đối mặt với kết quả mất hết danh dự.
Hoa Mộc Lan mong rằng nếu mình bất hạnh hy sinh thì đồng đội hay thuộc hạ sẽ là kiểu người không động tới thân thể nàng, không lột hết áo giáp, trang phục của nàng, mong họ có thể giữ gìn giúp nàng một ít tôn nghiêm cuối cùng.
Vì nguyên nhân này nên Hoa Mộc Lan hy vọng thông qua hành động của mình sẽ ảnh hưởng tới người bên cạnh, ít nhất thì thái độ đối với thi thể binh sĩ cùng chiến tuyến đừng như với nhúc nhích hay như với súc sinh.
Tổ tiên người Tiên Ti theo chế độ bộ lạc, chủ nhân binh lính bộ lạc chính là chủ nô, là tầng lớp đại quý tộc trong bộ lạc.
Binh lính bộ lạc từ hàm răng đến đầu tóc, quần áo trên người hay vũ khí trong tay đều thuộc về chủ nhân, sau khi chết bị lột sạch sẽ, giao lại cho binh lính khác cùng bộ lạc là chuyện rất bình thường.
Nhưng hiện tại Đại khả hãn đã lập quốc, trong triều có rất nhiều đại thần học theo lễ nghi và văn hoá người Hán, bắt đầu cải biến một vài thứ cổ xưa nhưng trong quân đội lại bao nhiêu năm như một ngày, chưa từng có gì thay đổi.
Hoa Mộc Lan biết mình không có năng lực thay đổi điều gì nhưng nếu tập cho thuộc hạ, bạn bè nàng có thói quen đối xử tử tế với người khác dù người đó còn sống hay đã chết, có lẽ một ngày nào đó, phần thiện ý này sẽ quay trở lại trên người nàng, chỉ vậy thôi là đã đủ rồi.
Nàng chưa từng nghĩ chỉ bằng hành động nho nhỏ này mà vẫn khiến người khác khăng khăng một mực.
Hoá ra lòng người là thứ dễ đoạt vào tay đến thế sao?
Nàng rất hổ thẹn.
“Ta rất hổ thẹn.” Hoa Mộc Lan không hề cười nhạo nước mắt của Trần Tiết mà ngược lại có chút khó thể phản bác, “Ta hổ thẹn vì cứ vin vào ấn tượng đầu tiên, xem ngươi thành kiểu người lỗ mãng dễ dàng máu nóng lên đầu.”
Rất nhiều binh lính trong quân bị chấn động bởi sức mạnh của nàng nên tìm đủ cách gia nhập nhánh quân hộ vệ.
Lúc đầu, ai muốn gia nhập nàng đều nhận hết vì nàng cũng có lòng hư vinh của mình.
Chỉ có điều khi họ dần dần phát hiện nàng không phải “Anh hùng” như trong cảm nhận của họ, trước họ cuồng nhiệt bao nhiêu thì giờ lại thất vọng và khinh thường bấy nhiêu.
Cứ một lần lại một lần trở thành “kẻ lừa đảo”, “kẻ nhu nhược”, “tên nhát gan” trong mắt người khác, cho dù Hoa Mộc Lan có kiên cường đến thế nào đi nữa thì cũng chịu không nổi.
Đôi khi nàng nghĩ có phải vì mình dù sao cũng là nữ nên mới ôm nhiều tình cảm và càng nhiều thất vọng đến như vậy chăng.
Nàng vốn không cần để ý đến cái nhìn của thiên hạ, đây chính là con đường mà nàng đã lựa chọn.
Đau lòng chỉ trong cái chớp mắt, cuộc sống vẫn còn phải tiếp tục, chỉ có điều khi nhận được sự “ngưỡng mộ” và “sùng bái” kiểu này, nàng phải bình tĩnh và cẩn thận hơn nhiều.
Con người dù sao cũng không phải động vật, đã từng ở chung mà về sau phải rời đi dù bất cứ nguyên nhân gì thì vẫn có chút thương cảm.
Huống chi đa số người đi đều mang theo ý nghĩ “Ta bị lừa”.
Cánh đàn ông lúc nào cũng thích đi theo vị anh hùng có thể dẫn dắt bọn họ đến thắng lợi.
“Ngài… ngài nói gì ạ?” Trần Tiết ngẩng đầu lên, để lộ cái mặt đầy nước mắt nước mũi.
Hoa Mộc Lan vươn tay, ý bảo hắn đứng dậy.
“Ta chưa bao giờ lập chí làm anh hùng, cũng chẳng phải dũng sĩ có dã tâm.
Ta đến Hắc Sơn chỉ vì ta không có huynh trưởng, phụ thân trong nhà ốm yếu, tiểu đệ chưa cầm nổi cây thương.
Nếu phụ thân còn có thể ra trận thì lần tòng quân này sẽ không phải là ta; nếu ta có huynh trưởng thì người tới cũng sẽ không phải ta.”
Trên mặt Hoa Mộc Lan đều là sự hoài niệm.
“Một Tướng quân như ta vậy, ngươi còn nguyện ý đi theo sao?”
“Ý của ngài là?” Trần Tiết đứng thẳng dậy dưới lực kéo của Hoa Mộc Lan, tiện tay quẹt sạch nước mắt nước mũi trên mặt, mừng như điên kêu lên, “Ngài đồng ý nhận ta?”
“Bắt đầu từ thân binh làm lên đi.
Ngươi rất dũng cảm, nhưng đôi khi dũng cảm cũng không thể hiện qua việc không màng sống chết.”
Thân binh có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho chủ tướng, đa số là đồng hương hoặc người đáng tin cậy.
Thế nhưng trở thành thân binh cũng có nghĩa là không thể tùy ý chém giết như những binh lính khác, trừ khi chủ tướng ra lệnh, nếu không thì thân binh lúc nào cũng phải hộ vệ bên cạnh chủ tướng.
Hoa Mộc Lan nhìn Trần Tiết cười đến nỗi con mắt híp thành một đường thẳng, không khỏi thở dài một hơi.
“Một dũng sĩ như ngươi ở bên cạnh ta cứ cảm thấy có chút đáng tiếc.”
“Không đáng tiếc không đáng tiếc!” Trần Tiết chỉ kém không múa may quay cuồng, “Ta tin tưởng một vị anh hùng như ngài nhất định sẽ đạt được công huân khó ai bì kịp!”
“Vậy liền nhờ lời chúc phúc của ngươi.” Quả nhiên ai cũng thích nghe lời hay, Hoa Mộc Lan không ngoại lệ mà nhếch khoé môi, “Ta sẽ đi tìm Vương Tướng quân đòi người, ngươi……..
cứ ở bên ngoài lều của ta đi.”
Có lẽ… nạp một thân binh cũng không tồi đâu nhỉ?
………..
Không tồi cái rắm í!
Cái thằng nhóc lúc huấn luyện quyền cước công phu y như tên điên mà sao giờ biểu hiện lại giống con cún Đại Hoàng trong thôn nàng vậy?
Chẳng phải đã nói là ngủ bên ngoài lều rồi sao? Thế nào lại lẻn vào trong được?!
Hoa Mộc Lan nhìn Trần Tiết cầm trung y của mình bước ra ngoài, rốt cuộc không chịu nổi rống lên: “Chậm đã! Ngươi muốn làm gì?”
Địch Diệp Phi đã gia nhập Vũ lâm quân còn chưa từng đụng vào đồ đạc riêng của nàng nữa kia kìa!
Nàng tìm là thân binh mà? Chứ đâu phải nương tử!
“Ta ấy ạ?” Trần Tiết buồn bực đưa mắt nhìn Hoa Mộc Lan, “Thuộc hạ đi giặt đồ cho ngài.
Mớ trang phục này chất đống ở đó lâu rồi phải không? Nếu không giặt, ngài sẽ không còn trung y để thay…….”
“Bỏ xuống!” Hoa Mộc Lan hoảng hồn bước lên vài bước giật lại trung y của mình, “Tự ta giặt được rồi!”
“Nhưng mấy chủ tướng khác đều để đồ cho thân binh giặt mà, ngài chỉ có mỗi một thân binh là ta…….” Trần Tiết vậy mà lại lộ ra vẻ mặt tự hào, “Đương nhiên những việc thế này sẽ do ta làm.
Ngài cũng đừng khách khí.”
Hắn vui vẻ hài lòng ôm quần áo cúi đầu định ra ngoài.
Theo hắn thấy, được giặt vớ thúi của chủ tướng đều là biểu hiện của sự tin tưởng của chủ tướng đối với hắn.
“Ta đã nói là trở lại!” Hoa Mộc Lan giơ tay một cái đã túm được vai Trần Tiết kéo về phía sau.
Trần Tiết chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh đột nhiên truyền tới từ bả vai, sau đó hắn liền mất khống chế ngã ngửa về phía sau.
“A!”
“Trời ạ!”
Trần Tiết té ngã vẫn không quên ôm lấy mớ quần áo, toàn bộ đều phủ hết trên mặt hắn.
Mà hắn thì đang duỗi đầu ra từ một vị trí khả nghi của cái quần.
Hoa Mộc Lan vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết.
“Hoa Tướng quân, ngài mạnh thật á.” Trần Tiết ngây ngốc nhìn nhìn vị trí mình ngã xuống, “Có điều quần áo của ngài thật sự cần phải giặt, đều có mùi hết rồi……..”
Hắn cầm quần áo đưa lên mũi ngửi ngửi.
“Ủa? Hình như không phải mùi hôi?”
“Cút!” Rốt cuộc Hoa Mộc Lan cũng bị Trần Tiết ép cho nổi điên, chộp lấy quần áo của mình rồi một tay túm vạt áo hắn, ném hắn ra ngoài lều.
“Lần sau đừng có đụng vào trung y của ta!” Nàng dừng một lát lại bổ sung thêm một câu, “Mấy món đồ khác cũng không được!”
Trần Tiết bị ném ra bên ngoài có chút chóng mặt nhức đầu, mà ánh mắt nghiền ngẫm của mấy đồng liêu xung quanh bắn lại đây làm hắn càng xấu hổ hơn.
Hắn sờ sờ lỗ tai nóng rực, vụt một cái bỏ chạy.
Chẳng phải chỉ có giặt trung y thôi sao!
Để hắn chùi bồn cầu cho Hoa Tướng quân hắn cũng tình nguyện mà!
Hu hu hu hu, nhất định là Hoa Tướng quân ghét hắn rồi!
Hoa Mộc Lan ném Trần Tiết ra khỏi lều, ôm trung y mà sắc mặt còn đỏ hơn cả hắn.
Hình ảnh Trần Tiết duỗi đầu ra từ nơi nào đó của cái quần của nàng, sau đó hít ngửi liên tục đang không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu.
“A a a a a!”
Nàng cảm giác cái đầu của mình như sắp nổ tung, vỗ một phát lên cây cột dựng lều khiến nó run bần bật.
Chuyện quái gì thế này!
***
“Sau khi Địch Diệp Phi đi rồi, cảm giác Hoa Mộc Lan cứ sao sao ấy nhỉ.” Ô Lực nghe thấy tiếng “kêu gào” từ lều trại kế bên của Hoa Mộc Lan thì thoáng chút bất an lải nhải với Tố Hoà Quân ở cùng lều.
“Tìm về một tên mặt mũi non choẹt làm thân binh, lại thường xuyên một mình đến thao trường hát lẩm bẩm.
Hiện tại còn vô duyên vô cớ ném thân binh ra ngoài……”
“Ngươi nói xem, trong quân đồn Hoa Mộc Lan và Địch mỹ nhân ấy ấy…..” Hắn vươn hai ngón tay cái lên làm thành một đôi, “Có thật hay không nhỉ?”
“Ôi xời, thật hay giả cũng liên quan gì đâu?”
Khoé miệng Tố Hoà Quân lộ ra một nụ cười quái lạ.
“Dù sao thì Địch Diệp Phi cũng cao bay xa chạy rồi.“
“Nói tới cũng lạ.
Thấy thế nào thì nếu Bệ hạ lựa chọn túc vệ hẳn phải chọn dạng không thích đánh đấm, chỉ thích bảo vệ người khác như thằng nhóc Hoa Mộc Lan.
Còn như Địch Diệp Phi ấy à, ai nhìn hắn vài lần hắn đều hận không thể móc mắt người ta ra, tới bên cạnh Bệ hạ nhất định sẽ gây chuyện.” Ô Lực chép chép miệng, “Tướng quân nào lựa chọn Địch Diệp Phi chắc đầu óc cũng không ổn lắm, làm Hoa Mộc Lan bây giờ cũng điên điên theo.”
“Thế à…….”
Tố Hoà Quân mất tự nhiên cười gượng vài cái.
………
Đợi đã!
Thì ra còn có thể như vậy.
Còn có thể như vậy!
Tố Hoà Quân mở to hai mắt.
Bệ hạ là kiểu người thích đấu tranh anh dũng, chỉ cần phái Hoa Mộc Lan làm hộ vệ thì dù hắn không muốn liều mạng vẫn phải lấy ra mười phần bản lĩnh mới có thể toàn thây trở về!
Tố Hoà Quân hắn vòng một vòng lớn như vậy rốt cuộc lại làm chuyện không đâu?
Trước tiên chia rẽ một đôi “có tình” (?), sau đó điều cái người yếu hơn đến bên cạnh Bệ hạ, lại nghĩ cách để Hoa Mộc Lan nỗ lực phấn đấu bò lên vị trí kia chỉ để có thể một khắc sóng vai cùng người nọ bên cạnh Bệ hạ…….
Thấy thế nào thì đây cũng là một kế sách tốt để thao túng lòng người, chỉ là cái tên Hoa Mộc Lan lại vốn không hề tỏ ra “Ta muốn phấn đấu” một chút nào.”
Địch Diệp Phi nhìn sai người rồi?
Hoa Mộc Lan lại thay lòng đổi dạ, chuyển qua thằng nhóc Trần Tiết kia?
Mợ nó chứ!
Trực tiếp điều Hoa Mộc Lan đến Vũ lâm quân chẳng phải là được rồi sao!
“Tố Hoà Quân, sao mặt ngươi giật dữ vậy…” Ô Lực mở to hai mắt nhìn, “Không phải là bị gió đông thổi cho trúng gió đấy chứ?”
“Ha ha.
Không phải không phải, chỉ là….
Chỉ là mặt bị ngứa thôi.”
Tố Hoà Quân cắn răng trả lời.
“Bây giờ ngay cả lông mày cũng bị giật…..”
“Cút đi!”
*
Cho dù Hoa Mộc Lan hối hận tới cỡ nào đi nữa thì con người luôn phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.
Ví dụ như mấy lúc thế này…….
“Hoa Tướng quân, ngài muốn tắm gội ạ?” Hai mắt Trần Tiết sáng lấp lánh, “Ngài muốn thuộc hạ chà lưng cho ngài không ạ?”
Thân binh của Tướng quân Tố Hoà Quân xuất thân từ lính trinh sát, rất thích tìm hiểu tin tức từ khắp nơi.
Mấy hôm trước Trần Tiết trò chuyện với hắn mới biết thì ra thân binh còn phải chịu trách nhiệm chuẩn bị nước ấm, giúp đỡ chủ tướng chà lưng!
Hu hu hu, hắn thật đúng là một tên thân binh không đủ tiêu chuẩn mà!
Nước tắm của hắn đều do Tướng quân xách.
Hoa Tướng quân còn nói nước ấm của cả tiểu đội trước đây đều do ngài ấy xách, đã quen rồi.
Lúc trinh sát kia biết được Hoa Tướng quân còn phải múc nước cho hắn thì hai tròng mắt muốn rớt ra ngoài luôn!
“Lúc bản tướng quân tắm gội không thích có người ở bên cạnh.” Nhờ Địch Diệp Phi ban tặng, cả đơn vị đều biết ở trong lều này có hai người rất ghét tiếp xúc chân tay cùng người khác.
“Nhưng mà mấy thân binh khác đều…”
“Ta là ta, bọn họ là bọn họ.” Hoa Mộc Lan mất kiên nhẫn vươn tay ra.
Trần Tiết ôm chặt vạt áo lùi về sau vài bước.
Hắn bị Hoa Mộc Lan ném sợ luôn rồi.
“Ta không phải muốn ném ngươi ra ngoài, ngươi đưa khăn vải trên tay cho ta.” Hoa Mộc Lan sợ nước nguội.
Hiện giờ trời vẫn tối sớm mà lạnh nữa, nước này để không được bao lâu.
“Ngươi đến lều của Vương Tướng quân, mang sổ quân công của bảy trăm lính dưới quyền ta về đây, ta đã đánh tiếng với ông ấy trước rồi.
Không lâu nữa Bệ hạ sẽ tới Hắc Sơn, sợ là sẽ luận công ban thưởng.”
Thấy Trần Tiết còn muốn ở ngốc trong lều, nàng chỉ có thể tìm cách “đuổi” hắn đi.
Trần Tiết có việc làm nên vui vẻ đi ra ngoài.
Vương Tướng quân là người rất cẩn thận, Trần Tiết muốn lấy sổ quân công về, ông ấy sẽ tỉ mỉ hỏi một đống câu.
Đến lúc đó kéo thêm được nửa canh giờ thì nàng cũng tắm xong xuôi.
Biết vậy sẽ không để hắn ngủ ngay ngoài lều!
Nếu chẳng phải hôm nay bị dính một thân máu và óc, không phải vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không phải tắm rửa.
Haizzz, dù sao thì tắm rồi đen vẫn hoàn đen, nhìn còn buồn hơn.
Thời gian có hạn, Hoa Mộc Lan tháo búi tóc trên đỉnh đầu xuống, dùng bồ kết xoa nhẹ trong chốc lát.
Mỗi nửa tháng nàng được nghỉ một ngày, những lúc ấy nàng sẽ đi dạo mấy nơi khác hoặc đến phiên chợ trong quân đội mua vài thứ.
Đại doanh Hắc Sơn lén mua bán khá nhiều nhưng trong quân cũng không nghiêm cấm.
Thế nhưng rất nhiều thứ cần thiết vẫn không thể mua ở đây, ví dụ như trung y phải do người nhà tự tay may mới được.
Vì tránh cho người khác phát hiện thân phận, trước ngực và phần nếp gấp dưới đáy quần của nàng phải may dày hơn.
A mẫu thậm chí còn làm cổ áo trong cao hơn cả cổ áo ngoài.
Do quần áo A mẫu làm nên màu da của nàng thay đổi theo hướng càng lúc càng quái lạ hơn.
Tới mấy ngày nóng bức, cuộc sống này phải sống như thế nào đây?
Thật ra nàng đã viết thư nói với A mẫu rất nhiều lần, từ sau khi tòng quân, do huấn luyện kỵ xạ cường độ cao, đặc biệt là tập luyện bắn cung khiến bộ ngực nàng rắn chắc chẳng khác gì đá tảng.
Hơn nữa cũng không có ai chú ý thời điểm nàng “xi xi” rốt cuộc có cái đó hay không.
Mấy lúc đánh trận hoặc là ở trong doanh trại cứ tuỳ tiện tìm một cái hố hay bụi cỏ giải quyết là chuyện bình thường, nếu muốn đi nặng thì chạy xa chút là được.
Dẫu bị phát hiện lúc ngồi xổm, người ta cũng chỉ hỏi ngươi có cần tìm giúp cái lá cây hay hòn đá nhỏ gì không thôi.
Nhưng hình như sau khi A mẫu đọc thư xong lại càng lo lắng hơn, có lần trên giấy còn có vệt nước mắt.
Vậy nên sau này Hoa Mộc Lan cũng không phàn nàn về mấy việc nhỏ nhặt ấy nữa, đối với nếp gấp càng dày dưới đũng quần mà A mẫu khâu, nàng cũng chỉ có thể “vui lòng nhận lấy”.
Chỉ là chém giết trên chiến trường nào có chuyện vẹn cả đôi đàng? Trang phục tự may bị rách vẫn phải tự vá, mà Trần Tiết yêu thích giặt quần áo giúp nàng như vậy khiến lần nào nàng cũng sợ hoảng hồn.
Rất nhiều lần Hoa Mộc Lan vừa sơ sẩy đã bị Trần Tiết ôm quần áo đi, mang đến chỗ quân nô giặt.
Hắn thì không đưa quần áo của nàng cho quân nô giặt nhưng việc giặt quần áo là tránh không khỏi những người khác, thân phận quân nô phức tạp, có vài người rất thân cận với chủ nhân nên lâu dần, mấy câu xì xào bàn tán cũng truyền ra tới.
Lời đồn kỳ dị nhất có lẽ chính là danh xưng “Mộc Lan hàng to”.
Nghĩ tới mấy chuyện gặp phải gần đây, Hoa Mộc Lan bỗng có xúc động muốn chôn đầu vào thùng tắm luôn cho rồi.
*
Một ngày nọ…
Chiến hữu Tố Hoà Quân thần thần bí bí kéo Hoa Mộc Lan đến một góc hẻo lánh, vẻ mặt do dự khiến nàng khó hiểu, mãi mới mở miệng: “Haizzz, người huynh đệ à, nghe nói chỗ đó của ngươi……” Hắn không có ý tốt liếc nhìn vị trí dưới rốn của Hoa Mộc Lan, “Lớn tới nỗi rách cả đũng quần, phải vá tầng tầng lớp lớp?”
“Cái gì?”
Hoa Mộc Lan trong tức thì vẫn chưa phản ứng kịp.
“Vá chỗ nào?”
Nàng trông vậy mà cũng giỏi việc may vá lắm đấy!
Sao có thể để các ngươi nhìn ra vết vá!
“Là chỗ này này……” Tố Hoà Quân đột nhiên duỗi tay ra!
Nhắm ngay mục tiêu —— “Trứng chym!”
“…… A! Đau đau đau!”
Hoa Mộc Lan bị hành động bất ngờ của Tố Hoà Quân dọa cho hoảng sợ, lúc hắn duỗi tay ra đã bắt được cánh tay hắn, dùng sức bẻ ngược lại.
Nếu để bị tóm là toi đời!
Trước đây Địch mỹ nhân ngày nào cũng bị người khác đánh lén như vậy, có lần có người dùng sức hơi mạnh, chọt cho hắn đau phải nằm trên giường cả ngày, sau đó vẫn là nàng kéo tên khốn kia ra đập cho một trận để Địch Diệp Phi hả giận.
Nàng không có cái đó, không biết bị nắm mạnh có đau hay không nhưng so với sự đau đớn, điều làm nàng lo lắng hơn chính là lời đồn “hàng to” trở thành “thái giám”.
“Ta nói cái tên nhóc này, đụng vào chút có sao đâu? Ta không tin ngươi và Địch Diệp Phi chưa từng ‘giúp đỡ lẫn nhau’ lần nào!”
Hèn chi Địch Diệp Phi và Hoa Mộc Lan ở cùng nhau lâu như vậy mà vẫn yên bình!
Thì ra là tên này có bản lĩnh đặc biệt!
“…….
Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”
Hoa Mộc Lan nhíu mày.
Tố Hoà Quân nhìn Hoa Mộc Lan y như nhìn heo mẹ leo cây, không dám tin mà xuýt xoa một tiếng: “Trời… Không thể nào đâu? Hai người các ngươi vậy mà chưa từng ấy ấy? Ta cũng…… khụ khụ, Địch mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, sức ngươi lại lớn như thế……”
“Nói nữa là ta trở mặt đấy.” Hoa Mộc Lan dùng ánh mắt sắc bén trừng Tố Hoà Quân, ép hắn phải tắt đi nụ cười không đứng đắng kia.
“Thảo nào phải vá chằng vá đụp, làm cả nửa ngày là vì không muốn giặt quần đúng không……” Hắn lẩm bẩm một câu.
“Lại nói, Trần Tiết thổi phồng với mấy tên quân nô là ngươi có hàng to vô địch thiên hạ, nể tình chúng ta là chiến hữu cùng nhau tắm máu giết địch, chia sẻ cho ta một ít bí quyết đi……”
Hắn chớp chớp mắt.
“Ta sẽ mời ngươi ăn thịt dê nướng.”
……
Hoa Mộc Lan cảm thấy cả người bất ổn rồi.
Nàng đột nhiên nghĩ nếu lúc trước không phải tay không xé áo giáp mà là xé luôn Trần Tiết chắc có lẽ cũng không tồi.
“Này này này, ngươi sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ?“
Tố Hoà Quân vẫn còn đang mong chờ câu trả lời.
‘Nếu ta được coi như vô địch thiên hạ thì cái đó của các ngươi là có thể xem thành thanh gỗ công thành rồi í.’
Hoa Mộc Lan chửi thầm trong lòng một câu, lắc lắc đầu rồi phun ra hai chữ: “Trời sinh.”
“Ù á! Ngươi thật đúng là biết cách chọc giận người khác!” Tố Hoà Quân lập tức ỉu xìu, “Được trời sinh như vậy, sao ngươi không chịu tìm một cô vợ trước rồi hãy tòng quân.”
Cương nghị chính trực, thể lực cường tráng, ôi……
Tố Hoà Quân dùng cặp mắt bỉ ổi nhìn vào chỗ đó của Hoa Mộc Lan.
Nói không chừng lực mông cũng kinh người lắm đây.
Một chàng trai như vậy mà sao mười tám, mười chín tuổi vẫn chưa thành thân?
Nữ tử Tiên Ti rất sùng bái dũng sĩ mà!
Đúng rồi, Hoa Mộc Lan là đoạn tụ!
Cũng không đúng, hắn nói hắn không phải đoạn tụ……
Rõ ràng là vừa ôm vừa khóc mà……
Tố Hoà Quân tự bổ não thiếu điều muốn rối loạn thần kinh.
“Vậy cũng phải tìm một người chịu ta chứ.” Hoa Mộc Lan thấy cái đầu của Tố Hoà Quân càng lúc càng lại gần thì dùng một tay đẩy ra xa, “Nhà ta cũng chẳng phải giàu có gì.
Trai tráng hơn ba mươi vẫn còn độc thân ở Hoài Sóc nhiều lắm.”
Là một cô gái mười tám tuổi vẫn chưa có quỳ thủy như nàng, khi còn bé đã có không ít nhà cầu hôn.
Con trai nhà quân hộ sau khi nhận giấy chiêu binh mới có thể tạo dựng sự nghiệp, rất nhiều gia đình đều tình nguyện gả con gái lớn tuổi chứ không muốn gả khi con còn nhỏ.
Nữ tử Tiên Ti làm quả phụ còn nhiều hơn so với chờ gả.
“Hì hì, vậy ngươi bật mí cho ta xem ngươi có quen nàng quả phụ xinh đẹp nào không……”
“Ta nói ngươi có thể sửa cái tính nhiều chuyện trời sinh của ngươi chút không vậy!” Hoa Mộc Lan lớn tiếng cắt ngang lời Tố Hoà Quân cộng thêm một cái liếc mắt xem thường.
Vị đồng liêu này của nàng còn nhận cả lính trinh sát làm thân binh nữa đấy!
“Như ngươi thế này mà không đi làm cò trắng thì quá uổng rồi!”
Tố Hoà Quân bị Hoa Mộc Lan nói cho nghẹn họng bèn vuốt cằm giả vờ đứng đắn.
“A, không nói cái này nữa, nói chuyện nghiêm túc này.”
Hoa Mộc Lan rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Nếu mối quan hệ của ngươi và Địch mỹ nhân không phải kiểu đó…..”
Tố Hoà Quân có chút tiếc nuối.
Thảo nào Địch Diệp Phi đi rồi, Hoa Mộc Lan một chút động lực cũng chả có!
Chưa từng “động” mà, “lực” ở đâu ra?
“Vậy thì từ ngày mai trở đi, ta sẽ hỏi thăm đồng hương và mấy người bạn cũ xem nhà ai có cô nương vừa xinh đẹp dịu dàng lại chưa xuất giá……”
“Hả? Chẳng phải ngươi đã có phu nhân rồi sao?”
“Đương nhiên không phải hỏi cho ta.” Tố Hoà Quân nở nụ cười, “Năm nay ngươi cũng sắp hai mươi rồi phải không? Tuổi này vẫn chưa đón dâu là đáng tiếc lắm.
Đàn ông vui ở chỗ chinh phục kẻ địch và mỹ nữ……”
Hắn vỗ vỗ bả vai của Hoa Mộc Lan.
Mà Hoa Mộc Lan đã hoàn toàn ngơ ngẩn.
“Hãy để mấy mỹ nhân đó khóc lóc thảm thiết dưới ‘hàng to vô địch thiên hạ’ của ngươi đi!”
HẾT CHƯƠNG 52.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...