Edit + Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Trong cuộc tỷ võ, Hoa Mộc Lan thắng hai trên ba vòng.
Nàng không yêu cầu thăng quan phát tài mà chỉ hy vọng được chuyển đến một đơn vị có đồ ăn ngon hơn chút, để nàng có thể vác cái bụng no lên chiến trường mà liều mạng, có thể nói yêu cầu này đã đánh thẳng một phát vào mặt tên tiểu đội trưởng kia.
Quân đội chẳng phải là nơi bình đẳng tràn đầy tình yêu thương gì, dù giữa đám tân binh cũng đều dựa vào năng lực, địa vị và xuất thân mà phân chia giai cấp.
Trong nhánh quân chính quy của Tả, Hữu, Trung quân không hề thiếu mấy chuyện này.
Mối quan hệ giữa dân tộc Hồ, Tiên Ti và Hán vô cùng rắc rối khó phân, Hữu quân rồng rắn hỗn tạp, tộc người nào cũng có, tình hình càng rối tinh rối mù.
Có thể lên chức tiểu đội trưởng hoặc sau lưng phải có thị tộc lớn làm chỗ dựa hoặc nắm đấm phải thật sự có sức thuyết phục.
Bất hạnh thay, Hoa Mộc Lan làm lính của một tướng lĩnh quý tộc Tiên Ti thuộc trường phái “mạ vàng”, quân công là quan trọng nhất, có tướng lĩnh như vậy thì binh sĩ phía dưới cũng chẳng khác gì, Hoa Mộc Lan lại là nhân vật ngoại lai như thế nên khổ tới mức chẳng có cơm ăn là chuyện quá đỗi bình thường.
Chẳng qua, dạng tướng lĩnh như vậy luôn chiếm đa số trong quân đội, làm ra vài thủ đoạn tàn ác hòng đàn áp “ma mới” khá là phổ biến, dù Hạ Hồng nghe ra sự không cam lòng và tức giận qua lời nói của Hoa Mộc Lan nhưng cũng không thể phá hỏng “quy tắc ngầm” của nơi đây.
Thế nên sau khi hắn nghe thấy thỉnh cầu của “Quán quân” chẳng những không tỏ thái độ bực bội mà chỉ cười cười, gọi một Tướng quân khác ra.
“Tướng quân Vương Mãnh.”
“Có mạt tướng!”
Vương Tướng quân thấy Trấn quân Tướng quân gọi mình vào lúc này, trong lòng đã hiểu ngay ý định của ngài ấy.
“Hoa Mộc Lan này nói cậu ta ăn nhiều uống nhiều, ta ngẫm lại, cảm thấy trong Hữu quân ngoại trừ ‘người lành tính’ là ngươi ra có lẽ chẳng còn vị Tướng quân nào khác thoải mái để cấp dưới ăn no đâu.
Ta điều Hoa Mộc Lan đến làm thân binh dưới quyền ngươi, được chứ?”
Lúc bấy giờ Vương Mãnh là Hộ quân Tướng quân hàm Lục phẩm, quân công đứng hàng thứ ba, được phép có tám thân binh.
Theo lý thì Vương Mãnh hẳn sẽ đồng ý nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui, hắn nói ra một câu khiến ai nấy đều lắp bắp kinh hãi.
“Quân công của Hoa Mộc Lan cũng đủ để thăng chức rồi nhỉ? Tướng quân đại nhân, Hoa Mộc Lan này có được bản lĩnh như vậy, nếu để ở bên cạnh mạt tướng làm thân binh hộ vệ thì đúng là thiệt thòi cho cậu ta….”
Không thiệt thòi không thiệt thòi!
Hoa Mộc Lan kêu thảm trong lòng.
Làm thân binh ổn lắm mà, thức ăn ngon, đãi ngộ tốt, hơn nữa chỉ cần bảo vệ chủ tướng an toàn là được, mấy việc khác không phải xen vào!
Ngặt một nỗi Vương Tướng quân không thể nghe thấu tiếng lòng Hoa Mộc Lan, hắn tiếp tục nói: “Dưới trướng mạt tướng vẫn còn trống một vị trí Phó tướng hàng Cửu phẩm, thống lĩnh đội quân năm trăm người.
Vốn định giữ lại để thăng chức cho tân binh nào giỏi giang nhưng giờ xem ra Hoa Mộc Lan làm Phó tướng cũng phù hợp.”
Tuy vị trí của Phó tướng Cửu phẩm không cao, không được hưởng bổng lộc gì nhiều nhưng dù sao cũng là tướng lĩnh quản lý năm trăm binh sĩ hành thật giá thật.
Phó tướng cũng là “Tướng”, dù không bằng danh hiệu Tướng quân nhưng chức quan này vẫn phải bẩm báo lên triều đình, có công văn bổ nhiệm chính thức.
Chuyện lần này khiến vô số kẻ nảy sinh lòng đố kỵ đối với Hoa Mộc Lan, Địch Diệp Phi càng hụt hẫng hơn, hận không thể giấu mặt vào đống cát.
Đã là trang nam nhi thì ai cũng ôm mộng được lãnh binh xuất trận, giết địch lập công.
Địch Diệp Phi hiểu rõ với xuất thân và vẻ ngoài của mình cũng chỉ có mỗi một con đường bò lên cao, có thân binh trung thành và tận tâm che chở mới không bị kẻ khác xem nhẹ, thế nên hắn càng khát vọng vị trí kia hơn.
Chẳng qua võ nghệ hắn dù sao vẫn không bằng người, đánh không lại chính là đánh không lại, tuy thua cũng cảm thấy mất mát đấy nhưng hắn không oán hận gì.
Trấn quân Tướng quân cũng không ngờ Vương Mãnh lại quan tâm tới Hoa Mộc Lan như vậy.
Hắn vẫn cho rằng Hoa Mộc Lan là lính mới, không kham nổi chức vụ chủ soái, kiến thức và dã tâm đều không đủ nên chỉ muốn để cậu ta làm một tướng lĩnh bình thường thôi.
Thế nhưng ngay từ đầu Vương Mãnh đã muốn cậu ta lãnh binh chính là vì thật sự cảm thấy cậu có tài năng, có thể thống lĩnh binh sĩ.
Tổ tiên của Vương Mãnh là gia tộc thư hương người Hán, tuy nay đã xuống dốc thành quân hộ nhưng trong Hữu quân hắn cũng xem như một nhân vật đặc biệt, có dũng có mưu, khả năng nhìn người lại rất chuẩn.
Nếu không phải khi xưa Hạ Hồng đã cứu Vương Mãnh một mạng, Vương Mãnh lại bắt đầu nổi tiếng từ Hữu quân thì sợ là đã bị quân sư kéo đến Trung quân từ lâu rồi.
Nghĩ đến đây, Trấn quân Tướng quân khẽ gật gù.
“Nếu đã vậy thì Hoa Mộc Lan….”
“Khởi bẩm Tướng quân đại nhân, thuộc hạ không dám nhận chức quan này!” Hoa Mộc Lan quỳ một gối xuống đất, sau lưng cố chịu từng ánh nhìn nóng rát, trịnh trọng giải thích, “Thuộc hạ tòng quân chưa tới một năm, thấp cổ bé họng, càng không có khả năng lãnh quân, việc nhà binh là việc hệ trọng.
Thuộc hạ nguyện từ thân binh mà lên, chờ học xong bản lĩnh của Vương Tướng quân rồi lại lãnh binh cũng không muộn.”
Đùa cái gì thế? Quản lý năm trăm mạng?
Đi theo dạng tướng lĩnh không ham muốn quân công như nàng sợ là cơm cũng chẳng đủ lấp bụng đâu?
“Coi bộ Hoa Mộc Lan vẫn chẳng có lòng cầu tiến gì rồi.” Tố Hoà Quân cải trang thành thân binh của Hạ Hồng ở phía sau hắn nhỏ giọng nói, “Có điều vậy cũng tốt, nếu cậu ta làm Phó tướng, ta sẽ không dễ trà trộn đến bên cạnh đâu.
Mong ngài hãy thuận theo ý cậu ta trước, để cậu ta làm tiểu đội trưởng dưới quyền Vương Tướng quân rồi nhét ta vào đó đi.”
Hạ Hồng nghe thấy đề nghị của thủ lĩnh cò trắng thì trong lòng cũng có tính toán, hắn lập tức nghiêm mặt lại, thấp giọng quát: “Mệnh lệnh trong quân, há để ngươi nói chịu hay không chịu? Hoa Mộc Lan, nếu ngươi đã không muốn làm Phó tướng thì cũng không cần làm thân binh.
Ngươi tham gia tỷ võ là vì sợ ăn không đủ no đúng không? Ta đây sẽ cho ngươi được toại nguyện, ngươi đầu quân làm thủ hạ cho Vương Tướng quân, làm tiểu đội trưởng đi!”
Tiểu đội trưởng có trách nhiệm phát quân lương và phân phối vật tư cho cả tiểu đội, cũng quản lý luôn chuyện nấu nướng.
Tiểu đội trưởng doanh trại tân binh phải tự mình nấu cơm, còn vào nhánh quân chính quy đã có người nấu, tiểu đội trưởng chỉ phụ trách phân phát thức ăn.
Đương nhiên những lúc hành quân hoặc để cải thiện bữa ăn, tiểu đội trưởng vẫn phải giải quyết vấn đề cắm trại đắp bếp nấu cơm.
Trấn quân Tướng quân nói thẳng Hoa Mộc Lan là cái thùng cơm khiến mọi người xung quanh cười ồ lên, mấy kẻ vui sướng khi người gặp hoạ cũng lập tức buông lời trào phúng.
Trong đội quân do người Tiên Ti làm chủ, “Nam nhi phải mang kiếm Ngô Câu”(1) mới là chuyện bình thường.
Nếu ngươi từ chối vị trí tướng lĩnh ngược lại sẽ khiến người khác coi khinh chứ không nghĩ là ngươi khiêm tốn cẩn trọng.
(1)Trích trong bài thơ “Nam viên kỳ 05” của nhà thơ Lý Hạ.
Bản chuyển ngữ do editor mạn phép phóng tác:
Nam nhi phải mang kiếm Ngô Câu,
Chiếm lại giang san năm chục châu.
Mời quân quá bước Lăng Yên Các,
Nào có thư sinh được phong Hầu?
Vương Mãnh cũng không ngờ Hoa Mộc Lan lại đưa ra lựa chọn như vậy, hắn ngoại trừ thở dài tiếc hận cũng chỉ có thể tiếp nhận quân lệnh.
Vương Mãnh cực kỳ thưởng thức Hoa Mộc Lan, hắn còn từng tặng đi thanh lợi khí sắc bén của bản thân là dao ô kim chỉ vì muốn cứu mạng cậu ta.
Càng đáng quý hơn chính là Vương Mãnh chưa bao giờ tiết lộ cho ai khác biết về chuyện này, hắn cũng vui vẻ âm thầm làm một “Bá Nhạc” không ai biết.
Nhìn trúng Hoa Mộc Lan là vì từ những hành vi cử chỉ của cậu ta, hắn có thể nhận ra được một thứ gì đó không giống với đám binh lính khác.
Biết thương xót, tính cách đạm bạc và vô cùng tỉnh táo – đây mới là những phẩm chất nên có của một vị tướng lĩnh cầm quân.
Bởi vì cái tính tiếc nhân tài này mà kết được thiện duyên, giúp Hoa Mộc Lan sống sót, sau đó Hoa Mộc Lan lại thuyết phục Đột Quý dẫn quân mạo hiểm trở về cứu hắn một mạng, đây cũng xem như được trả quả tốt.
Trong đám người nơi đây có tiếc hận, có khó hiểu, có mắng Hoa Mộc Lan là ngu si khờ khạo, lời nào cũng có, thế nhưng Hoa Mộc Lan tham gia tỷ võ vốn để được ăn no, hiện tại đã đạt mục đích, tuy không được làm thân binh có đãi ngộ tốt hơn nhưng thế này cũng xem như tàm tạm rồi, có thể no bụng.
Sai khi mọi chuyện kết thúc, Địch Diệp Phi đi tìm Hoa Mộc Lan.
“Rốt cuộc tại sao ngươi nhìn thấu được chiêu thức kia của ta vậy?”
Hắn luôn cảm thấy mình đã luyện tập chiêu đòn phòng thân này tới mức vô cùng nhuần nhuyễn, cho dù mấy tướng lĩnh lão thành cũng không chắc có thể nhìn ra.
……..
Hoa Mộc Lan trừng mắt mà nhìn.
Nàng đánh cùng Địch Diệp Phi mấy chục hiệp nên giờ không biết hắn đang nói tới chiêu nào, theo nàng thấy, chiêu nào của hắn cũng không tệ, còn chuyện nhìn thấu hay không….
Xin lỗi, dù sao hắn ra chiêu thì nàng chặn chiêu thôi, nhìn thấu để làm gì!
“…..
Ta….
Cứ như thế….” Hoa Mộc Lan cũng chẳng biết nên giải thích mình đánh thế nào nữa.
Mấy thứ này vốn không thể dùng lời để giải thích!
“Ngươi không cần nói nữa….” Địch Diệp Phi lộ ra vẻ mặt chịu đả kích sâu sắc.
Chiêu thức của hắn thế mà đơn giản tới mức không cần nhìn thấu, chẳng thể xưng là sát chiêu bí mật gì đối với người ta hết cả sao?
Hoa Mộc Lan này vẫn còn giữ lại cho hắn chút mặt mũi, Địch Diệp Phi hắn cũng đâu phải loại người không biết điều!
“Gì thế? Là ngươi hỏi ta trước mà.” Hoa Mộc Lan thật sự vô tội.
Hắn cứ thế chặn đường nàng, hỏi ra một câu như vậy, nàng cố sức vắt óc suy nghĩ xem cuối cùng mình đã chặn được tuyệt chiêu ghê gớm nào, kết quả chưa kịp nghĩ xong thì vị Địch mỹ nhân trước mặt lại bảo nàng không cần nói nữa.
Hoa Mộc Lan tò mò nhìn gương mặt của vị mỹ nhân quân doanh này, thầm hoài nghi có phải đầu óc hắn có vấn đề hay không, thế nhưng có một loại vẻ đẹp có khả năng phân tán lực chú ý của người đối diện, dần dần, tâm tư Hoa Mộc Lan đã chuyển qua hướng khác.
Làn da hắn trắng quá thể đáng, tuy nhìn có hơi thô ráp nhưng cũng không giống cái kiểu sắp nứt toác ra như nàng.
Lại nói, ở cái nơi Mạc Bắc gió sắc như dao này, rốt cuộc hắn đã bảo dưỡng làn da bằng cách nào vậy nhỉ?
Tuy nàng không để ý tới vấn đề diện mạo nhưng thật sự chịu không nổi cảm giác đau đớn khi rửa mặt mỗi sáng!
Trong mắt người ngoài, Hoa Mộc Lan và Địch Diệp Phi là đang “thâm tình nhìn nhau”.
Mà nhân vật người ngoài này chính là “cò trắng tiên sinh” Tố Hoà Quân đang nghển đầu nhìn lén.
Lúc này hắn đang nấp phía sau một lều trại, tò mò nhìn hành động của hai người.
Chẳng lẽ….
Hoa Mộc Lan kia không mê nữ sắc, không màng danh lợi nhưng lại khoái thế này?
Cũng không đúng nha, Tố Hoà Quân hắn đã tìm hiểu không ít tin tức nhưng chưa hề nghe nói cậu ta có gì bất thường ở tiểu đội trước đây.
Hay là nói, chỉ có “vưu vật trời sinh” như Địch Diệp Phi mới có thể hấp dẫn được cậu ta?
Nếu vậy thì xong đời.
Khắp cả Đại Nguỵ này sợ là tìm chẳng được bao nhiêu đàn ông có khuôn mặt xinh đẹp như phụ nữ lại sở hữu phong thái quyến rũ của dị vực như Địch Diệp Phi đâu.
Nếu chẳng phải hắn sinh ra ở làng quê hẻo lánh, sau này lại tòng quân thì e là đã bị quan to quý tộc ở Bình Thành tìm cách bắt đi rồi.
Cho dù sở thích của Hoa Mộc Lan là mỹ nam dạng này nhưng Tố Hoà Quân hắn cũng không thể xúi Bệ hạ đến mấy gia đình quý tộc, đòi người ta dâng lên nam sủng người Hồ có tư sắc tuyệt đẹp mà họ đã bỏ công nuôi dưỡng, đúng không?
Trong lòng Tố Hoà Quân không quá tin vào chuyện người như Hoa Mộc Lan sẽ thích nam nhân nên quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến, chỉ nấp phía sau mà quan sát.
*
Cũng giống như Hoa Mộc Lan đang đánh giá dáng người tướng mạo, nhan sắc làn da của bại tướng dưới tay, Địch Diệp Phi cũng đang quan sát cái người đã đánh bại được hắn này.
Thân hình không quá bảy thước, chẳng phải cao lớn gì cho lắm.
Tướng mạo thường thường, lông mày cũng nhạt, chỉ có đôi mắt sáng ngời đầy phấn chấn khiến gương mặt ấy sáng sủa hẳn lên.
Bả vai không rộng lắm, cơ ngực thì….
chắc cũng luyện tập nên trông khá rắn chắc.
Nhìn tổng thể mà nói, người này vốn không giống dạng nhân vật có sức mạnh vô song.
Rốt cuộc là sức mạnh của Hoa Mộc Lan từ đâu mà có?
Đến từ sâu trong xương cốt ư?
Tới khi Địch Diệp Phi chú ý vào tay và hổ khẩu của Hoa Mộc Lan thì lại càng lắp bắp kinh ngạc!
Hắn giơ cả cánh tay của mình lên nhìn nhìn, kế tiếp lại ôm quyền hướng về phía Hoa Mộc Lan, cất tiếng thỉnh cầu: “Có thể cho phép tại hạ….
nhìn kỹ lòng bàn tay của ngài được không?”
“Ngươi xem mấy cái đó làm chi?” Dù sao Hoa Mộc Lan cũng là nữ, thấy hắn đòi xem tay mình nên không khỏi chột dạ, lý do quan trọng hơn chính là nàng đã luyện cưỡi ngựa bắn cung từ bé, bàn tay vốn không đẹp, so sánh với một “mỹ nhân” như vầy, nàng thật sự trở thành quê mùa xấu xí rồi.
Hãy thương xót cho người chẳng có chút vốn phòng thân nào như nàng đi mà.
“Chuyện này rất quan trọng, xin ngài cho ta nhìn một cái!” Địch Diệp Phi tỏ vẻ không đạt được mục đích sẽ không chịu bỏ qua.
‘Thật ra ngươi đã bị người khác chiều hư mà không tự nhận biết đấy nhá.’
Hoa Mộc Lan bất đắc dĩ thở dài một hơi trong lòng.
Thói đời bây giờ chỉ cần lớn lên xinh đẹp thì dẫu là đàn ông con trai cũng có thể nổi tiếng mà.
Nàng xoè tay ra, chìa bàn tay phải với đầy vết chai sạn tới trước.
“Mời xem.”
Địch Diệp Phi cũng chẳng hề khách khí, lập tức túm lấy tay Hoa Mộc Lan nhìn chăm chú.
Bàn tay Hoa Mộc Lan cũng không xấu mà ngón tay ngược lại còn thon dài, so với đa số cánh đàn ông thì đốt ngón tay kia nhỏ nhắn hơn nhiều, nếu không có mấy vết chai và da sần, có lẽ đây cũng được gọi là một đôi tay “đẹp”.
Địch Diệp Phi luyện đoản kích và trường thương từ bé, tất nhiên biết rõ vết chai do luyện côn bổng gậy gộc sẽ như thế nào.
Hắn sờ sờ hổ khẩu, lòng bàn tay và xung quanh ngón út của nàng, bàng hoàng tột độ: “Ngươi….
Ngài chưa từng dùng thương bao giờ à?”
Mấy vết chai này đều còn mới, nhiều nhất cũng không quá một năm!
Một người dùng thương chưa quá một năm mà có thể dễ dàng nhìn thấu sát chiêu của hắn, còn đánh cho hắn ngã ngựa?!
“À, thật ra A gia của ta đã từng dạy….”
Khi ấy Hoa Mộc Lan là con gái, A gia dạy nàng cưỡi ngựa bắn cung nhiều hơn vì con gái mà dùng thương quá khó coi, mẹ Hoa và đại tỷ đều phản đối việc nàng làm cho bàn tay chai sần hết cả, thế nên nàng chỉ học kiến thức cơ bản chứ không luyện tập mỗi ngày.
“Nói ra thật xấu hổ, đao pháp và kỹ thuật dùng thương của ta đều chỉ là mấy chiêu thức thô thiển của lính mới, thắng nhờ thuần thục thôi chứ thật sự không thể so sánh cùng những gia tộc có bí kíp truyền thừa như các ngươi.
Về phần gia truyền thì….
A gia của ta cũng chỉ là một người tư chất bình thường, những gì dạy được cũng có hạn.”
Nói cách khác thì đại khái cũng có tuyệt kỹ gia truyền, nhưng tư chất cha nàng không tốt nên học không tinh.
Địch Diệp Phi buông tay Hoa Mộc Lan ra, hồn bay phách lạc mà lùi lại vài bước.
‘Trên đời này thực sự có loại người vừa sinh ra đã sáng dạ thông minh đến vậy, Hoa Mộc Lan chỉ học chút chiêu thức thô thiển đã có thể đánh bại được mình.
Nực cười cho mình còn tự nhủ sau này ráng cố gắng nhiều hơn, rồi sẽ có ngày đánh bại được người ta.
Chẳng lẽ mình chạy còn người ta bò? Chờ người ta học được một hai chiêu đòn hiểm hóc thì mình có giục ngựa đuổi theo cũng chẳng kịp!’
Địch Diệp Phi dùng vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Hoa Mộc Lan rồi đột nhiên tiến lên ôm nàng một cái.
“Cảm ơn các hạ đã khiến ta hiểu được cái gì gọi là núi này cao còn núi khác cao hơn! Sau này ta sẽ không mơ mơ màng màng, chỉ chăm chăm vào những thứ trước mắt như vậy nữa, có người như các hạ ở đây, nếu ta còn lười biếng vậy không phải sẽ chẳng có ngày xuất đầu lộ diện hay sao?”
Hắn buông Hoa Mộc Lan ra, giống như tự cổ vũ bản thân mà gầm nhẹ một tiếng.
“Lần tới ta nhất định sẽ đứng trên đài quán quân!”
“Ha ha ha, ờm….” Hoa Mộc Lan bị Địch Diệp Phi lúc giật mình lúc gào rống làm cho lú luôn.
“Ta tin ngươi sẽ thành công.”
Tuy trong Hữu quân có nhiều tân binh giỏi võ nhưng Địch Diệp Phi thật sự không thiếu thực lực.
Câu nói kia của nàng vốn không phải nói cho có lệ.
“Mượn lời may mắn của ngươi!”
Địch Diệp Phi cảm tạ xong liền sải bước đi về phía xa xa.
……
Hoa Mộc Lan nhìn bóng hình “yểu điệu” của Địch Diệp Phi, buồn bực vò đầu.
“….
Rốt cuộc hắn tới làm gì vậy nhỉ?”
Mặc kệ nó!
Hắn có thể đứng trên đài quán quân hay không cũng không quản được chuyện nàng ăn cơm!
Chỉ trong chốc lát, Hoa Mộc Lan lại vui vẻ hẳn lên.
*
Sau khi hai người rời đi không bao lâu, Tố Hoà Quân nhíu chặt đầu mày, bước ra từ phía sau lều trại.
Tình huống này thoạt nhìn sao giống như “Ta có tình mà người vô ý” thế nhỉ?
Vừa trông thì thấy hình như Địch Diệp Phi xem trọng Hoa Mộc Lan, cố ý bắt chuyện, Hoa Mộc Lan lại là thằng nhóc khờ khạo, hoàn toàn không nhìn ra đối phương đang lấy lòng.
Tay nắm cũng đã nắm rồi, người ôm cũng đã ôm rồi (lầm to), sao cậu ta vẫn chỉ đứng cười ngây ngô vậy chứ?
…… Đây rốt cuộc có thể xem là tin tình báo đáng giá để hắn sử dụng hay không vậy?
Vị mật thám lão luyện cầm đầu nhóm cò trắng đang gảy bàn tính trong lòng.
Nếu không….
hay là tìm cách để Địch Diệp Phi cũng đến bên cạnh Hoa Mộc Lan, chờ hai người “tình trong như đã”, nói không chừng còn có thể có bước đột phá.
***
Hai tháng sau, Địch Diệp Phi quả nhiên đã đứng đầu hai doanh Hắc – Bạch, trở thành quán quân mới, được gia nhập nhánh quân chính quy của Hữu quân.
Lúc bấy giờ Hoa Mộc Lan đã thăng chức từ lâu.
Hữu quân khác với trại tân binh, nếu nói ở hai doanh Hắc – Bạch, ngươi còn có thể nhường hoặc tặng quân công cho người khác thì ở chỗ Vương Tướng quân lại đặc biệt phân ra một đội người chuyên ghi chép quân công, phòng hờ tình huống cãi cọ trên chiến trường.
Hoa Mộc Lan đầu tiên là làm tiểu đội trưởng, kế tiếp, quân công của cả tiểu đội cứ tăng lên như diều gặp gió, tất cả đều được thăng thành đại đội trưởng nhưng vì theo thói quen nên Hoa Mộc Lan vẫn dùng bữa trưa cùng bọn họ, giống như còn ở cùng một tiểu đội như lúc trước.
Trước đây, vũ khí của Tố Hoà Quân ở chung đơn vị là một cây giáo có chất lượng hiếm thấy trong quân đội, hắn cũng chưa bao giờ rêu rao lai lịch của mình nhưng doanh trại vẫn có lời đồn hắn là con cháu của thị tộc Tố Hoà đến từ Vũ Xuyên, có thể dùng loại giáo bằng sắt, gia cảnh nhất định rất giàu có.
Điều này khiến cả tiểu đội của Hoa Mộc Lan ít khi nào bị người khác xa lánh.
Trấn Vũ Xuyên là quân trấn đoàn kết nhất trong Lục Trấn, hay tổ chức tuyển chọn binh sĩ nên nhân số rất đông, trong quân đội, tân binh nào đến từ Vũ Xuyên cũng rất dễ nổi tiếng.
Dần dần, Hoa Mộc Lan từ đại đội trưởng thăng thành Phó tướng rồi thành Tướng quân, dẫn dắt hơn cả nghìn người, được danh hiệu “Uy vũ”.
Chẳng qua là mối nguy cơ lớn hơn lại ập đến.
Trời dần nóng lên, không thể mặc áo lạnh dày cộm được nữa.
Trong quân, mỗi nửa năm được phép về thăm nhà một lần nhưng nàng sợ lộ nên không dám về, thành ra phải tự chuẩn bị trang phục mùa đông và mùa hè.
Xem như nàng có thể đến thành trấn gần nhất mua trang phục nhưng vẫn phải đo đạc rồi mặc thử, huống chi còn chưa chắc có sẵn kích cỡ vừa vặn mà mua.
Lại thêm huấn luyện vào mùa nóng xong sẽ không tránh khỏi rửa mặt lau người, hiện giờ nàng không ở một mình một lều mà cũng chẳng có tư cách đưa ra yêu cầu đó.
Ngay cả Vương Tướng quân tuy được đãi ngộ một mình một lều nhưng vẫn có bốn thân binh ở chung.
……….
Chỉ còn cách nhanh chóng bò lên chức cao hơn, chờ tăng thêm một bậc quân công nữa thì nàng đã có thể ở hai người một lều.
Che giấu trước mặt một người dù sao vẫn dễ dàng hơn so với bốn người.
Đợi đến khi Hoa Mộc Lan đạt được đãi ngộ mong muốn lại phát hiện bạn mới ở chung vậy mà là Địch Diệp Phi đã bộc lộ tài năng, được chọn sẵn vị trí ở nhánh quân tiên phong rồi.
“Sao ngươi lại ở chung lều với ta vậy? Ta và ngươi khác đơn vị mà!”
Hoa Mộc Lan vừa căng thẳng vừa tò mò.
Nếu Địch Diệp Phi đúng thật là nữ nhi như lời đồn vậy thì nàng ngược lại có thể yên tâm.
“Chỗ này cũng được lắm chứ….” Địch Diệp Phi nhìn căn lều gọn gàng sạch sẽ, trong lòng cũng thoáng chút háo hức mà nhìn Hoa Mộc Lan, “Ta bị đá ra khỏi nhánh quân tiên phong chứ sao.”
Hắn nhếch môi cười, rõ ràng là một động tác thô lỗ nhưng bởi vì dung mạo thế kia nên lại có vẻ rất chân thật.
“Mấy tên khốn cùng lều định ‘xơ múi’ ta, bị ta móc mắt.”
………
Hoa Mộc Lan cảm thấy đôi mắt ê ẩm đau.
“Thế….
thế ngươi không sợ ta sao?” Hoa Mộc Lan lắp bắp hỏi.
“Vương Tướng quân nói dù sao ta cũng đánh không lại ngươi, nếu ngươi định thật sự làm gì ta thì ta chỉ có thể cắn răng chịu thôi.” Địch Diệp Phi nhắc tới điều này là mặt đen thui, “Ta tin ngươi không phải loại người đó.
Đã luyện được một thân võ nghệ như vậy, sao có thể là cái thứ lưu manh suốt ngày chỉ nghĩ tới mấy chuyện đê tiện đó cơ chứ!”
Hắn nhìn Hoa Mộc Lan vẫn còn mơ mơ màng màng, nhíu mày hỏi: “Thế nào? Chẳng lẽ ngươi đúng là loại người như vậy?”
“Đương nhiên không phải!”
Hoa Mộc Lan lắc đầu lia lịa, bỗng cảm thấy nếu phải ở chung lều với Địch Diệp Phi này cũng không tồi chút nào.
“Ta sẽ không nhìn lén ngươi thay quần áo, tắm rửa hay lau mình, cũng sẽ không sờ soạng đụng chạm gì ngươi.
Tất nhiên, để khỏi phải nghi ngờ thì khi ta thay quần áo hay lau mình cũng sẽ tránh mặt ngươi.
Ta sẽ không đòi ngủ cùng ngươi, tuy chúng ta ở chung lều nhưng ngươi lo chuyện ngươi, ta lo chuyện ta, thế có được không?”
“Ngươi tránh ta làm chi? Nếu muốn tắm rửa thay quần áo thì cứ tự nhiên.
Ngươi sẽ không thật sự tin vào lời đồn ta là con gái thay cha tòng quân đấy chứ?” Địch Diệp Phi buồn cười, trực tiếp vạch áo ra, “Nhìn đi, ta thật sự là đàn ông.”
Bộ ngực phẳng phiu trắng bóc của Địch Diệp Phi rất khó khiến người khác nghĩ hắn là nữ.
Cho dù gần đây Hoa Mộc Lan loáng thoáng nhận thấy phần ngực vốn không hề nổi bật của mình phát triển theo hướng ngày càng rắn chắc nhưng nói sao đi nữa, nó vẫn hơi phồng lên.
Còn Địch Diệp Phi này thật sự chỉ có mỗi cơ ngực, đường cong nửa thân trên cũng thuộc dạng rắn rỏi chứ không hề mềm mại.
Hoa Mộc Lan bị sự “hào sảng” của Địch Diệp Phi làm cho há hốc mồm.
“À à, đó chẳng phải là vì ta sợ ngươi nghĩ nhiều đấy sao….”
“Cứ quyết định như vậy đi.” Địch Diệp Phi lơ đễnh khép vạt áo lại, ném đồ đạc của mình qua phía bên phải căn lều, “Sau này chúng ta ở chung một lều, hy vọng cả ta và ngươi sẽ sớm làm quen với điều đó.”
Hắn cởi áo giáp rồi nằm vật lên tấm đệm da dê.
“Lâu lắm rồi không được ngủ một giấc yên ổn.
Có được bạn cùng lều biết đánh đấm như ngươi, ta cũng yên tâm mà ngủ.”
Địch Diệp Phi đồng ý tới đây chính vì một câu “Hoa Mộc Lan sẽ không để kẻ khác đụng tới ngươi ngay dưới mí mắt cậu ta” của Vương Tướng quân.
Suốt một đoạn thời gian sau này, Địch Diệp Phi có thể ngủ một cách thoải mái nhưng Hoa Mộc Lan lại không thể nào chợp mắt nổi.
Lại là một đêm khuya.
Hoa Mộc Lan ngồi bật dậy, vén rèm lên rồi bước ra ngoài đuổi theo hai tên tiểu binh dám nhìn trộm ngoài lều.
Đúng là gặp quỷ mà! Hơn nửa đêm rồi mà còn đến nhìn lén bọn họ ngủ.
Cứ thế này mãi thì thân phận nữ nhi của nàng rất có thể sẽ bị bại lộ bởi Địch Diệp Phi!
Hoa Mộc Lan đấm cho mỗi tên một cái khiến chúng nổ đom đóm mắt, sau đó mới vứt chúng xuống đất, vừa hung tợn vừa lạnh lùng mà nói: “Hôm nay chỉ cho các ngươi một đấm, nếu có lần sau, ta sẽ khiến các ngươi biết cái gì gọi là ‘giết người trong giấc ngủ’!”
“Dạ dạ dạ dạ dạ!”
Hoa Mộc Lan giải quyết xong hai tên gan to bằng trời, lúc trở lại trong lều thì Địch Diệp Phi đã mở mắt, hắn đang dùng vẻ mặt tỉnh bơ mà nhìn nàng.
“Cảm ơn ngươi, tuy đối với ta không ảnh hưởng gì nhưng nửa đêm đột nhiên có kẻ táy máy tay chân, sờ sờ soạng soạng cũng bực mình lắm.”
“Trước đây ngươi bị như vậy mỗi ngày à?” Hoa Mộc Lan khó có thể tin.
“Mỗi ngày đều bị….” Địch Diệp Phi nằm xoay qua chỗ khác, thái độ thản nhiên, “Đêm nào cũng thế.”
Hoa Mộc Lan hốt ha hốt hoảng bò vào chăn, cả đêm mất ngủ.
Nàng nghĩ nếu mình bị phát hiện mang thân phận nữ nhi trong quân sẽ giống như Địch Diệp Phi vậy, người khác lột quần áo phát hiện thật sự là đàn ông sẽ dừng tay hay họ vẫn cứ tiếp tục lấn tới?
Nếu cứ tiếp tục lấn tới, với sức lực của nàng chỉ sợ sẽ gây ra án mạng mất thôi….
Trời đã sáng, Hoa Mộc Lan lắc mạnh đầu, quẳng hết mấy suy nghĩ đó ra ngoài.
Nàng trông bình thường như vậy, là nam thì không anh tuấn, là nữ lại chẳng xinh đẹp, ai mà có ý định bậy bạ gì với nàng cơ chứ?
Nhưng không thể phủ nhận một điều rằng từ đó trở đi, thái độ Hoa Mộc Lan đối với Địch Diệp Phi càng ngày càng tốt hơn.
Đó chính là một loại cảm tình “đồng bệnh tương liên”, “tâm tâm tương tích”(2) vô cùng phức tạp.
(2)Cùng hoàn cảnh sẽ thông cảm nhau hơn, cũng thương tiếc cho nhau hơn.
Thứ nhất là vì Hoa Mộc Lan cảm thấy Địch Diệp Phi đã thay nàng chắn đao, đứng bên cạnh hắn thì dù nàng thật sự là nữ cũng chẳng ai nhận ra, tất cả đều chĩa mũi dùi vào hắn.
Thứ hai là người đồng đội ăn cùng mâm ngủ cùng lều này vừa thích sạch sẽ vừa tốt tính, giúp nàng không phải hứng chịu mấy thứ như ngáy ngủ, nghiến răng hay chân thối từ đám đồng đội như bầy heo kia nữa.
Mà thứ ba là vì đồng tình, trưởng thành được như vậy thì dù nam hay nữ đều vừa là bi kịch vừa là may mắn, chỉ cần có khả năng tự bảo vệ mình, vẻ đẹp ấy chính là ưu thế lớn lao nhưng nếu không có năng lực tự bảo vệ, vậy chỉ còn lại bi kịch.
Đến khi chiến tranh kết thúc, nếu hắn không phấn đấu để trở nên nổi bật, e là chỉ có kết cục đáng sợ hơn đang chờ đợi hắn mà thôi.
Nghe nói có mấy tên quan to quý tộc mặc kệ mỹ nhân là nam hay nữ.
***
Khi thánh chỉ của Thiên tử đưa đến doanh trại thì Tả, Hữu và Trung quân đều được chỉ định theo Hoàng đế ngự giá thân chinh.
Hoa Mộc Lan ở Hữu quân lại không chịu đến Trung quân cống hiến sức lực mà từ chối hết những lời mời chào của mấy vị Tướng quân khác, họ cũng không tiện mạo hiểm ép buộc, đắc tội Hạ Hồng và vị tướng tài này.
Tuy Hoa Mộc Lan anh dũng thiện chiến nhưng lại không hề hiếu chiến, đây cũng trở thành vấn đề khiến Hạ Hồng đau đầu nhất.
Nếu đi theo tác chiến bên cạnh Ngụy đế mà cứ trong trạng thái bị động như vậy sẽ khiến quân vương nổi giận.
“Bệ hạ, theo thần quan sát thì Hoa Mộc Lan này thật sự là một người thanh bạch, tính cách đơn thuần.” Cò trắng Tố Hoà Quân viết trong thư một cách rõ ràng mạch lạc, “Cậu ta đúng là không ham danh lợi, đối với vinh dự, ân sủng cũng không cảm thấy hứng thú.
Thế nhưng thần ở bên cạnh mấy tháng, phát hiện cảm tình của cậu ta đối với Khinh xa Tướng quân không giống bình thường, có thể xuống tay từ chỗ này.”
“Phàm là những người có tình thì đa số luôn gắn bó keo sơn, hy vọng được sánh vai cùng nhau.
Nếu Địch Diệp Phi một bước lên mây, vì để xứng đôi với người ‘bạn thân’ cùng đơn vị này, có lẽ Hoa Mộc Lan sẽ thay đổi suy nghĩ, cố gắng bắt kịp.”
Tố Hoà Quân không biết suy nghĩ của mình có chính xác hay không nhưng hắn cảm thấy biện pháp này không có gì nguy hiểm mà cũng không khó thực hiện, có thể thử một lần.
Một bên khác, Địch Diệp Phi cũng đang bị tâm tình càng lúc càng kỳ lạ của mình tra tấn cho hoảng sợ bất kể ngày đêm.
Có lần hắn thấy Hoa Mộc Lan ra sức chém giết, cả người nhuộm đầy máu tươi, trên chiến trường mà cứ nhìn chằm chằm tới nỗi chỗ nào đó căng phồng cả lên khiến hắn sợ hãi, suýt chút đã bị quân Nhu Nhiên chém cho ngã ngựa, vẫn là nhờ Hoa Mộc Lan giải vây giúp hắn.
Địch Diệp Phi hắn không sợ chết nhưng lại sợ mình biến thành loại quái vật trong miệng người đời kia.
Nếu thật sự là vậy thì không bằng cứ chết đi!
Ngay thời điểm đó, Trấn quân Tướng quân thống lĩnh Trung quân và Hữu quân cho người gọi hắn tới, nói cho hắn biết về lệnh điều động.
Là một lệnh điều động khiến đáy lòng hắn nhảy cẫng lên, không cách nào cự tuyệt.
“Ngươi phải đi?” Hoa Mộc Lan buồn buồn nhìn Địch Diệp Phi.
Hắn đi rồi, sau này nàng sẽ không tìm được “người ở chung” nào tốt như vậy nữa.
“…..
Ừm.” Địch Diệp Phi ngừng lại động tác thu dọn đồ đạc trong tay, “Bệ hạ sắp thân chinh tới Hắc Sơn, trong quân điều mười người có võ nghệ cao cường, phẩm mạo đoan chính đến làm túc vệ bên cạnh Bệ hạ để tiện cho ngài hỏi thăm quân tình Hắc Sơn bất cứ lúc nào.”
Hắn khẽ liếm môi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Hoa Mộc Lan.
“Nhờ Hạ Tướng quân coi trọng nên ta là người được chọn trong Hữu quân.”
Tuy nói mười người nhưng hết sáu người đến từ Trung quân vì dù sao đó mới là nhánh quân tinh nhuệ nhất.
Tả quân có không ít con cháu quý tộc Tiên Ti nên cũng có ba người được chọn.
Về phía Hữu quân, có lẽ Hạ Tướng quân thấy dáng dấp hắn “đoan chính” nhất hoặc cũng có thể vì nguyên nhân nào khác nữa nên mới chọn hắn.
Trong lòng Địch Diệp Phi, ước muốn được kiến công lập nghiệp quá mãnh liệt, lại thêm mấy dấu hiệu đáng sợ xuất hiện trong khoảng thời gian gần đây khiến hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Nếu thế thì sau này gặp lại vẫn có thể giữ được tình cảm khi xưa.
Hoa Mộc Lan lại không nghĩ quá nhiều.
Nàng biết người đồng đội này của mình vô cùng khát vọng được trở nên nổi bật, để những kẻ chê cười hắn “không ra nam chẳng ra nữ” phải sợ hãi, phải hối hận.
Huống hồ dưới trướng Đại khả hãn luôn được canh phòng cẩn mật, chắc chắn buổi tối sẽ không có nhiều kẻ dám lén lút tới “xơ múi”.
Vậy nên tuy cũng hơi tiếc nuối nhưng nàng vẫn tốt bụng thu dọn đồ đạc giúp hắn.
“Đây là chuyện tốt, ta chúc mừng ngươi.
Nào nào nào, ta nhớ ngươi có mấy bộ y phục bị rách? Nhân lúc chưa đi, để ta khâu lại giúp ngươi.”
Hoa Mộc Lan lấy kim chỉ ra, nhiệt tình bảo Địch Diệp Phi lấy y phục rách mang tới.
Tố Hoà Quân đang chuẩn bị kêu Hoa Mộc Lan đi ăn cơm, lúc vén rèm lên thấy thế cũng sững sờ.
Địch Diệp Phi với vẻ mặt đau thương ngồi trên đệm, Hoa Mộc Lan thì cúi đầu, dịu dàng vì hắn mà se chỉ luồn kim.
Bầu không khí trong lều quá mức vi diệu, Tố Hoà Quân vừa âm thầm mừng trộm vì kiến nghị của mình chắc chắn sẽ thành, vừa lặng lẽ rời khỏi nơi đây.
Bầu không khí kia quá mức động lòng người rồi mà!
Nhất định Hoa Mộc Lan sẽ nỗ lực phấn đấu, cố hết sức để chen đến bên cạnh Bệ hạ!
Địch Diệp Phi đi rồi, để lại nơi đây một câu chuyện xưa đầy thổn thức và Hoa Mộc Lan “được” vô số người đến an ủi mỗi ngày.
Tuy Địch Diệp Phi không còn ở chung cũng hơi tiếc tiếc nhưng rốt cuộc có thể ở một mình một lều, ngẫm lại vẫn có chút hưng phấn.
Hoa Mộc Lan sung sướng lăn qua lăn lại trên đệm mềm.
Buổi tối sẽ không bị kẻ khác lẻn vào lều, ban ngày sẽ không phải hứng chịu những ánh mắt ghen ăn tức ở nữa.
Dù sao thì trong mắt đồng đội khác, mọi người đều cùng hội cùng thuyền ôm nỗi “thất tình” nên dường như mối quan hệ lại càng thân mật hơn trước đây.
A!!!!
Ngay cả mộng xuân cũng không gặp nữa!
Đúng là đã bị Địch Diệp Phi mỗi ngày trần truồng tìm quần áo kích thích nên mới vậy!
Chẳng qua là thỉnh thoảng buổi tối có người đến thao trường luyện tập bắn cung, đi ngang qua sẽ nghe thấy Hoa Mộc Lan ngân nga một khúc trường ca mà người Tiên Ti hay hát:
‘Nước chảy về phía thấp, chim bay đến nơi cao.
Nam tử sinh để chiến, nữ tử sinh để may.
Dũng sĩ nhìn tương lai, quạ đen xem dưới thấp.
Đã sinh ra hình vóc, cũng có ngày mạng vong.
Việc nam nhi muốn xong, không cần nhiều bằng hữu.
Diều hâu sải cánh rộng, chim tước hướng mặt sông.
Đáng thương thân trai trung, ra đi không trở lại.
Bên trong thung lũng nhỏ, xương trắng chẳng ai hay.’(3)
Lời ca nghe sao quá tịch mịch thê lương.
(3)Editor chỉ mạn phép phóng tác theo raw, nếu có chỗ nào không chính xác mong mọi người góp ý.
***
Nửa năm sau, Hoa Mộc Lan vẫn còn vui vẻ phấn đấu ở Hữu quân như cũ, rảnh rỗi không có việc gì làm thì uống chút rượu cùng chiến hữu, luyện chút kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung, tuy cũng đánh cho quân Nhu Nhiên tơi bời hoa lá nhưng ý chí chiến đấu vẫn chẳng tăng lên được xíu nào.
‘Đã nói là sẽ đuổi theo người kia đâu!’ Tố Hoà Quân âm thầm rơi lệ, quỳ gối trước mặt Thác Bạt Đảo đang âm trầm, hận không thể chạy tới Hữu quân dùng sức lay tỉnh Hoa Mộc Lan.
Hiện tại Địch Diệp Phi cũng đã thăng lên làm Vũ lâm quân rồi đấy!
Thác Bạt Đảo nhìn Tố Hoà Quân ôm gương mặt tủi thân, tựa như lơ đãng mà sờ chuôi kiếm.
‘Xong đời! Chuyện này giờ phải giải thích cùng Hoàng đế thế nào đây!’
Tố Hoà Quân ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Kịch bản đã viết sẵn vốn không nên diễn theo hướng đó màaaaaa!
HẾT CHƯƠNG 43
Vở kịch nhỏ:
Rất nhiều năm về sau.
Tố Hoà Quân đã được thăng chức làm thống lĩnh cò trắng: (tò mò) Cái gì? Hoa Mộc Lan bị đồn là quái vật, còn bị người nhà ép hôn?
Tung ta tung tăng đi tìm Thác Bạt Đảo cáo trạng-ing…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...