Edit + Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Hạ Mục Lan và cả nhà họ Hoa đã phải chịu chấn động thật lớn vào cái đêm Hạ Quang nói con trai cậu ta ba tuổi, đặc biệt là cô nàng Hạ Mục Lan.
Một cô gái vẻ ngoài ba mươi hai nội tâm hai mươi tám tuổi mà trong nháy mắt vọt lên hàng bà nội, thậm chí có thể là bà cố khiến Hạ Mục Lan suy nghĩ lung tung rối loạn cả đêm, nào là “Mẹ nó thằng nhóc này bắn giỏi thế”, “Đậu má khó trách không lớn nổi” cho tới “Trời à cậu ta còn bé như vậy chất lượng ‘tinh binh’ chưa ổn định không biết đứa con có bị khuyết tật bẩm sinh lớn lên chết bất đắc kỳ tử hay không”…..
Buổi tối, trong phòng ngủ hai thiếu niên.
“…..
Huynh thực sự có con trai ba tuổi?” A Đan Trác vẫn chưa tin nổi, không nhịn được hỏi ra.
“Đúng vậy.” Hạ Quang khẽ cười một tiếng, “Trong gia tộc như nhà ta, chỉ cần vừa mới lớn thì người trong nhà sẽ sắp xếp đối tượng cho chúng ta thị tẩm.
Đứa con lớn này của ta chào đời như vậy đấy.”
“Nhưng mà trời ơi, ta mười bảy tuổi rồi vẫn còn độc thân đấy….” Mặt A Đan Trác tràn đầy cảm xúc hâm mộ ghen tị hận, “A mẫu thường bảo ta đừng nóng vội, chờ khi kiến công lập nghiệp rồi mới tìm được đối tượng tốt.
Mà hiện giờ ta mới phát hiện chờ bản thân kiến công lập nghiệp xong, đối tượng tốt đã sinh con cho các ngươi hết rồi!”
“Ha ha….
A Đan đại ca thật là hài hước.” Tuy Hạ Quang chỉ mới tuổi thiếu niên nhưng lại không hề câu nệ khi đề cập tới đề tài giữa đàn ông với nhau thế này, hiển nhiên cậu cũng không xem phụ nữ là chuyện gì quá quan trọng, “Mẫu thân của đứa bé này không phải chính thê, không thể đánh đồng với chuyện huynh lấy vợ sinh con.”
A Đan Trác sững sờ: “Gì? Con cũng đã sinh rồi mà không thể làm chính thê ư?”
Hạ Quang thở dài, không nói.
A Đan Trác nghe tiếng thở dài của Hạ Quang trong đêm tối, vội nghĩ lại xem câu hỏi của mình có quá bất lịch sự với người Hán hay không, trong suy nghĩ của cậu, một người đàn ông có thể cưới được một cô vợ xinh đẹp là chuyện không dễ rồi, càng đừng nói vừa sinh đã sinh được con trai.
Thế nhưng với biểu tình kia của Hạ Quang hình như trong đó còn lý do gì khó nói nữa, A Đan Trác bèn ngậm miệng không dám ho he.
Hạ Quang không thể đi vào giấc ngủ, chốc chốc nhớ tới con thơ ở nhà không biết bây giờ thế nào, chốc chốc lại nghĩ đến phụ thân, chẳng biết dạo này ông còn bị khó ngủ nữa hay không….
Trong đầu cậu nghĩ tới rất nhiều thứ nên cứ lăn qua lộn lại trên giường, dẫn tới A Đan Trác cũng không tài nào ngủ được.
*
Trong phòng chính cách vách, Hạ Mục Lan không hiểu sao nằm mơ thấy bản thân hai tay ôm hai đứa trẻ, trên đùi còn bị hai đứa nữa lôi lôi kéo kéo bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.
Cô ngồi phắt dậy, hoảng hốt nhìn ngó khắp nơi, trong mộng, cảm giác cả người dinh dính, chân thì không thể cử động, bên tai còn vang lên tiếng con nít không ngừng quấy khóc thật đáng sợ, cảm giác đó như vẫn cứ quanh quẩn khắp người cô.
Hộc hộc!
Cũng may chỉ là cơn ác mộng thôi!
Sự cố chấp và ham thích sinh con của người cổ đại thật ghê gớm mà!
Chỉ cần tưởng tượng lỡ như bản thân xuyên tới cổ đại, mới mười ba, mười bốn tuổi đã phải gả cho một người đàn ông, tại cái thời không có bất cứ biện pháp bảo vệ nào sẽ phải lâm vào vòng tuần hoàn vô tận “sinh con – mang thai – sinh con – mang thai”, nghĩ tới đó thôi, cô đã có xúc động muốn đi chết luôn cho rồi.
Cái cảnh đó so với bảo cô lên chiến trường giết người còn đáng sợ hơn nhiều!
Bỗng nhiên, hàng loạt tiếng động nhỏ khó phân biệt được lọt vào lỗ tai Hạ Mục Lan.
Ở thời cổ đại không bị ảnh hưởng bởi chút tạp âm nào thì sự yên tĩnh buổi đêm đúng là vượt quá sức tưởng tượng, trong tình huống một ai đấy không ngủ cộng thêm là người có tai mắt minh mẫn, muốn làm chuyện xấu là chuyện hết sức khó khăn.
Đặc biệt là Hạ Mục Lan đã quá quen với việc bị hiệp khách thỉnh thoảng tới “hỏi thăm”.
Cô lập tức khoác áo đứng dậy, dưới chân mang giày da hươu im ắng không tiếng động bước đi, lặng lẽ đẩy cửa đứng xem chừng động tĩnh.
Thanh âm kia giống tiếng đánh nhau nhưng hình như chưa dùng tới vũ khí, nghe thấy chỉ là những tiếng “bụp bụp bộp bộp” trầm đục.
Hai bên đều kiềm chế không muốn phát ra động tĩnh quá lớn, ngay cả la hét hay kêu đau cũng không.
Nếu chỉ là đạo tặc từ nơi khác tới thật ra lại dễ, có điều những người này lại có sức nhẫn nại lớn đến thế khiến cô rất muốn xem rốt cuộc là chuyện gì.
Hạ Mục Lan về phòng rút Bàn Thạch ra, cầm kiếm giấu sau lưng rồi nhanh như chớp vọt về phía phát ra tiếng động.
*
Hai con “cò trắng” trực đêm đúng là đã bị nhóm người kia làm cho phát điên!
Đang yên đang lành gác đêm trên cây, kết quả chẳng biết mấy tên hiệp khách hành động yên ắng như mèo xuất hiện ngay bên cạnh từ lúc nào, vậy mà lại thổi cho bọn họ mấy mũi tên thuốc mê!
Nếu chẳng phải hai người họ một có thị lực xuất sắc, một có thính lực hơn người thì chắc chắn đã dính mấy mũi tên kia, té sấp mặt xuống đất rồi!
Lúc đầu còn tưởng đó là thân vệ hay Thiên tướng ngày xưa của Oai vũ Tướng quân vẫn âm thầm bảo vệ nhà ngài ấy, thế nhưng vừa thấy trang phục và phong cách hành sự của nhóm người nọ, hai cò trắng kiến thức rộng rãi đã biết đối phương là ai.
Mấy tên hiệp khách kia không phân rõ phải trái, thấy họ tránh được mũi tên lập tức ném móc sắt muốn kéo họ xuống đất.
Trong lòng họ có điều kiêng kị nên ngay cả vũ khí cũng không dám rút ra, chỉ có thể lấy hai địch bốn, vừa ra ám hiệu tiếng cú đêm gọi đồng bạn tới vừa cố hết sức chống lại sự tấn công của đám hiệp khách.
Đến giờ mà hai cò trắng cũng chẳng rõ vì sao mấy tên kia lại muốn tập kích mình!
Khi Hạ Mục Lan đuổi theo tiếng động tới mấy gốc cây lớn gần nhà cũng chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.
Cao Kim Long đang dẫn đầu vài hiệp khách đánh đấm say sưa cùng hai cò trắng mà cô đã gặp qua ban ngày nhưng không ai trong bọn họ dùng vũ khí sắc bén, cảnh tượng lúc bấy giờ cứ như đám du côn đầu đường xó chợ đánh nhau, ngươi tóm ta ta cắn ngươi, chẳng còn chút phong độ nào đáng nói!
Nghĩ tới nhóm cò trắng này điều tra tin tức người Hồ Lư Thuỷ cũng rất có thể vừa hay tìm được đầu mối phá án buôn lậu muối, Hạ Mục Lan cảm thấy lo lắng cho bạn mới Cao Kim Long.
Chỉ có điều vì sao họ lại đánh nhau trước cửa nhà cô, rốt cuộc Cao Kim Long có to gan lớn mật tới mức dám diệt khẩu quan viên triều đình hay không, cô cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Hạ Mục Lan cầm Bàn Thạch dộng một cú thật mạnh lên mặt đất.
Rầm!
“Mấy người các ngươi dừng tay hết cho ta!” Hạ Mục Lan đè thấp giọng, khẽ quát lên, “Còn đánh nữa, ta sẽ tẩn cho một trận rồi quẳng hết ra ngoài đấy!”
Nghe tiếng Hạ Mục Lan, Cao Kim Long đang cấu mặt một tên đàn ông cao gầy cũng cất giọng hét lên: “Hoa Tướng quân, mấy kẻ này lén lút theo dõi ngài cách đó không xa, ta hoài nghi chúng là giặc cỏ gian manh, vì sự an toàn của quý phủ nên mới ra tay!”
“Vậy thì dừng tay ngay!”
Hạ Mục Lan không dám nói rõ hai người kia là quan viên triều đình nên chỉ có thể dùng sống kiếm Bàn Thạch gõ lên bả vai từng tên một!
Bàn Thạch đã nặng mà sức lực Hoa Mộc Lan còn lớn nữa, mấy kiếm gõ xuống này dù là hiệp khách hay nhóm cò trắng đều cảm thấy bả vai nặng nề, sau đó cả cơ thể không tự chủ được quỳ xuống đất.
Nhóm cò trắng còn đỡ, dù sao họ cũng được tuyển chọn từ những dũng tướng có tố chất thân thể cực tốt trong quân đội, chỉ phải quỳ một gối, dùng tay chống lên mặt đất nên vẫn duy trì được chút phong độ.
Đám hiệp khách vốn không có sở trường sức mạnh, giờ phút này ăn một cú gõ, mặc dù biết sẽ không bị thương nhưng sức lực lớn như thế đè xuống vai lập tức khiến chúng kêu rên không ngớt, rất nhiều hiệp khách tướng tá nhỏ con thì đầu cổ tay chân gì cũng đều rạp xuống đất hết.
Trong tích tắc, mảnh sân chỉ còn lại một mình Hạ Mục Lan là đứng thẳng.
Hạ Mục Lan thấy cuối cùng cũng ngăn được bọn họ ẩu đả nhau nên không đứng nữa mà tuỳ tiện ngồi bệt xuống đất, cau mày nhìn nhìn hai cò trắng xuất hiện trước cửa nhà cô, dùng giọng điệu hơi khó chịu mà hỏi: “Nói đi, rốt cuộc sao lại thế này!”
Hai Hậu quan đều được lựa chọn từ trong quân đội ra, năm xưa từng được chứng kiến phong thái của vị “Hoa Tướng quân” này nên nội tâm hận không thể nói hết mục đích khi mình đến đây nhưng vì bên trên có lệnh, bọn họ không thể không tuân theo, chỉ đành ấp a ấp úng, khó xử cực kỳ.
Thấy không thể ép cò trắng bên này nói thật, Hạ Mục Lan bèn xoay người chắp tay với mấy hiệp khách, nói một cách khách khí: “Cảm ơn các vị đã nhắc nhở.
Lúc trước Cao thủ lĩnh nói hiệp khách Lương Quận sẽ giữ nhà hộ viện thay Hoa mỗ, Hoa mỗ còn tưởng chỉ là lời khách sáo, không ngờ các vị thật sự ngày đêm bảo vệ nhà ta, khiến ta hổ thẹn trong lòng.”
Ngoài miệng cô nói hổ thẹn nhưng ánh mắt lại không tránh không né mà nhìn chằm chằm Cao Kim Long, muốn hắn cũng phải cho mình một câu trả lời thích đáng.
Hai Hậu quan bên cạnh lộ ra vẻ mặt “Ha ha ha các ngươi cũng gặp xui xẻo”, trong lòng vui sướng ngút trời khi người khác gặp hoạ, hồn nhiên không màng tới tình cảnh “người cùng cảnh ngộ”.
Cao Kim Long âm thầm kêu khổ khi thấy rốt cuộc Hoa Mộc Lan vẫn bị đánh thức.
Hắn là thủ lĩnh của đám hiệp khách nơi đây nên mỗi ngày có rất nhiều chuyện phải làm, tất nhiên không thể lúc nào cũng canh giữ nhà Hoa Mộc Lan được, mà dù có phái hiệp khách xem chừng động tĩnh của thôn Doanh Quách thì cũng không chỉ vì giúp vị nữ anh hùng này trông nhà hộ viện.
Thực ra, đêm nay bọn chúng đến thám thính Hoa gia là vì “mười cân muối” ban ngày kia.
Cao Kim Long đã biết tin hai thiếu niên ở lại nhà Hoa Mộc Lan từ lâu.
Cái cậu tên A Đan Trác luyện kiếm mỗi buổi sáng cùng Hoa Mộc Lan hiển nhiên có thân phận con cháu, thế nhưng thằng nhóc mặt hoa da phấn còn lại thì rất kỳ quặc.
Ban ngày Cao Kim Long bán muối cho cậu ta vốn đã chuẩn bị thả dây dài câu cá lớn, muốn xem thân phận cậu ta là gì nhưng vì có Hoa Mộc Lan nhúng tay, hắn không thể tiếp tục.
Cùng ngày lại dò hỏi được tin tức từ hiệp khách vùng khác, rằng thời điểm tên nhóc đó tới Lương Quận là đi cùng đội quân phía Bắc, sau đó lập tức vào nhà Du Huyện lệnh, cuối cùng mới tới nhà Hoa Mộc Lan, sợ là có mối quan hệ cùng Du Huyện lệnh nên chắc ngay cả Hoa Tướng quân cũng không rõ lai lịch của cậu ta.
Bọn chúng sợ thằng nhóc kia là thám tử của quan phủ, chuyên điều tra việc hiệp khách buôn lậu muối nên mới dẫn theo cả đám suốt đêm đuổi tới Hoa gia.
Nếu không phải thì không sao, còn thật sự có tai sai triều đình đến đây nằm vùng, bọn chúng bắt buộc phải diệt khẩu, chờ thằng nhóc đó rời khỏi Hoa gia sẽ tìm cách sau.
Nhưng bọn chúng ngàn tính vạn tính lại không tính tới hai cái “cục nợ” này khó giải quyết đến vậy, cả đám quần ẩu cách Hoa gia một khoảng trống thế mà vẫn có thể dẫn Hoa Mộc Lan ra tới.
Mấy câu nói xạo như mỗi tối đến giữ nhà hộ viện này ngay cả hắn cũng không tin chứ đừng nói chi Hoa Mộc Lan.
Nhưng Cao Kim Long là ai chứ? Từ bé hắn đã lang thang đầu làng cuối xóm, mang theo một đám đàn em vô pháp vô thiên, tính tình hoang dại, việc kiếm ăn hiện giờ cũng là loại có thể rơi đầu bất cứ lúc nào, tất nhiên da mặt và định lực phải hơn người thường rất nhiều.
Cao Kim Long lập tức bày ra vẻ nói dối bị lật tẩy, ấp a ấp úng mà giải thích: “Đó….
đó còn không phải là vì ngài cự tuyệt ta sao? Ta hy vọng được ‘ngày ngày bên nhau’ cùng ngài, nếu có một cơ hội để thể hiện, nói không chừng lúc nào đó ngài vui vẻ trong lòng, đồng ý cho ta ở rể….”
“Vô liêm sỉ!”
“Cái thứ không biết xấu hổ!”
Hai cò trắng đồng thanh đồng lòng mắng ra tiếng.
Hạ Mục Lan vừa nghe lời giải thích này thì sửng sốt, sau đó là cảm giác hoang đường không biết nên khóc hay cười.
Năm nay cô gần ba mươi, đã lăn lê bò lết trong hệ thống cảnh sát suốt khoảng thời gian thanh xuân mơ mộng, lại không hề là kiểu con gái trầm mê mấy loại phim thần tượng ngôn tình nên nghe mấy lời như vậy đương nhiên chẳng có chút cảm động nào.
“Ta nhớ rõ mình đã từng từ chối ngươi.
Lời nói xuất phát từ miệng Hoa Mộc Lan không hề là lời nói đùa, trước tiên, ta xin cảm tạ tấm chân tình của ngươi….” Hạ Mục Lan vô cùng nghiêm túc nhìn mấy hiệp khách bên cạnh, “Lòng tốt của các ngươi, ta thật lòng ghi nhớ, chỉ có điều buổi tối ta ngủ không sâu….”
Đây là khuyết điểm mà Hoa Mộc Lan dính phải sau nhiều năm tòng quân, Hạ Mục Lan cũng chỉ có thể nhận lấy.
“Mong rằng các vị chớ đến thăm hỏi nhà ta nữa.”
Đám người Cao Kim Long lập tức ừ ừ dạ dạ đồng ý, Hạ Mục Lan biết bọn chúng tới cửa nhà mình chắc chắn không phải vì lý do “phòng cướp” nào cả nhưng cô cũng không thể xé rách mặt cùng hiệp khách địa phương, huống chi Cao thủ lĩnh đã bị cô phát “thẻ người tốt” mấy lần, giờ chỉ có thể cảm tạ ý tốt của bọn chúng, hẹn ngày mời chúng uống rượu rồi khách khí mời chúng trở về.
Cao Kim Long thấy chẳng những Hoa Mộc Lan quen biết mà còn khá kiêng kị hai tên giám sát lạ mặt kia thì làm sao còn dám dây dưa, lập tức dẫn theo cả đám cáo lỗi rồi rời đi ngay.
Chờ đám hiệp khách biến mất trong bóng đêm, lúc bấy giờ Hạ Mục Lan mới liếc nhìn hai tên xui xẻo từ trên xuống dưới một cái, giọng điệu lạnh lùng: “Ta vẫn nhớ hồi sáng thủ lĩnh của các ngươi đã nói các ngươi đến vì Cái Ngô, gặp phải ta chỉ là trùng hợp mà thôi?”
Hai cò trắng thầm than không ổn, trước khi khởi hành, Bệ hạ đã dặn dò không thể xảy ra xung đột gì với Hoa Mộc Lan, cho dù có xung đột cũng phải cố nhẫn nhịn, bây giờ chẳng những bị đập nát tấm bình phong che chắn mà thân phận cũng lộ hết, còn bị bắt tại trận, đúng là sắp điên luôn rồi.
“Chúng ta thật sự đến vì Cái Ngô….” Một tên cò trắng cứng cổ giải thích, “Bởi vì ngài và Cái Ngô từng kết thù nên chúng ta….”
“Nói bậy nói bạ!” Hạ Mục Lan hừ lạnh một tiếng, “Cái Ngô đã là bại tướng dưới tay ta, tránh mặt ta còn không kịp chứ tự đưa tới cửa để ăn đòn nữa sao? Lại nói hắn đã từng thề trước mặt ta rằng cả đời này, hắn và thuộc hạ sẽ không làm hại bất cứ tính mạng dân thường nào, giờ ta đã cởi giáp về vườn, chẳng lẽ không phải thường dân?”
Hạ Mục Lan biết hai cò trắng này khách khí như vậy nhất định là vì có nguyên nhân nào đó không thể đắc tội cô, người ta thường nói có quyền không dùng, hết thời là bỏ, cô chỉ nghĩ sơ thôi đã đoán được bọn họ đến đây vì ai.
“Ta biết ngay thằng bé mà Du Huyện lệnh đưa đến đây có vấn đề, làm gì có ai đưa biểu đệ mình đến nhà người khác ở, rõ ràng là muốn ta ‘bảo vệ’ nó.
Có phải nó đã chọc phải rắc rối ở đâu, khiến đàn cò trắng các ngươi tới đây theo dõi?”
Hạ Mục Lan cẩn thận nhớ lại.
“Nó họ Hạ, lại có dính dáng tới đàn cò trắng các ngươi, vậy hơn phân nửa không phải người Hán.
Hạ, Hạ Lại, là đời sau của gia chủ nhà họ Hoa chúng ta sao?”
Tổ tiên Hoa Mộc Lan vốn là gia tướng của bộ tộc “Hạ Lại Thị” – là một trong ba mươi sáu cường hào quý tộc Tiên Ti, từ ngày Tiên Ti lập quốc, không cho phép quý tộc có số lượng tùy tùng khổng lồ nên hạ lệnh “Phân tán các tộc, chia đất định cư, hộ khẩu như người thường”.
Những tướng lĩnh của mấy bộ tộc khôi phục thân phận tự do, một lần nữa xây dựng gia tộc.
Họ “Hạ” và họ “Hoa” có cùng một nguồn gốc, cùng một thị tộc, chỉ có điều Hạ Lại Thị là đại quý tộc mà họ Hoa sau này trở thành quân hộ Đại Ngụy, vì tỏ ý tôn kính nên tuy “Hoa” và “Hạ” trong tiếng Tiên Ti đọc giống nhau nhưng trong chữ Hán lại viết chia ra thành “Hoa” và “Hạ”.
Hai cò trắng kia nghe lời phân tích chính xác của Hoa Mộc Lan, trên mặt đều là vẻ “Mẹ nó vậy mà ngài ấy lại đoán được!”
Hạ Mục Lan nhìn bộ dạng khiếp sợ không nói nên lời của bọn họ, cảm thấy chính mình đã đoán không sai bèn im lặng gật đầu.
“Khó trách Du Khả đưa cậu ta tới đây, có lẽ hắn đoán trước dù thân phận cậu ta bại lộ thì A gia của ta cũng sẽ không đuổi người ra khỏi nhà.” Cô có chút tò mò hỏi tiếp hai tên đang còn mơ mơ màng màng, “Cậu ta đã làm ra chuyện không có tính người gì vậy? Là mấy chuyện hư hỏng như hiếp dâm cướp giật?”
Hai cò trắng vừa nghe vậy lập tức lắc đầu như trống bỏi.
“Vậy thì tốt.” Hạ Mục Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nếu cậu nhóc kia là một kẻ bề ngoài cao sang bên trong cặn bã, đừng nói tổ tiên cô là gia tướng của nhà cậu ta mà cho dù cô có là gia tướng của cậu ta, Hạ Mục Lan cũng sẽ không nể quá hóa hỏng.
“Thế cậu ta phạm phải chuyện gì tới nỗi bỏ nhà ra đi, chạy tới phương Nam tị nạn vậy?”
“Chỉ là một vài….” Một tên cò trắng thế mà cũng lắp bắp mở miệng đáp, “Chuyện ăn chơi trác táng kia thôi.”
“Chuyện ăn chơi trác táng gì mà phải khiến Hậu quan đích thân ra tay….
Trời ạ….” Hạ Mục Lan nghĩ tới một khả năng đáng sợ, “Không phải cậu ta đánh con cháu tôn thất nào rồi chăng?”
Hai cò trắng nhìn nhau một chút, hơi cúi thấp người mà nhìn trời.
“Nhóm con cháu tôn thất mà vị kia đánh nào chỉ có một, hai người thôi đâu….”
“Thế này thì thật đúng là….”
Cô chỉ vừa mới tiễn một đoàn Vũ lâm quân đi, Thôi Lâm lại nói Hoàng đế luôn trông mong vào “hạnh phúc” của cô mỗi ngày, bây giờ còn dám thu nhận một tên nhóc lớn gan gây chuyện thế này, vị Thác Bạt Đảo kia có thể sẽ cảm thấy cô suốt ngày đối nghịch với y hay không đây?
Cho dù y có lòng yêu quý nhân tài cũng chỉ sợ sau này sẽ chịu hết nổi!
Hạ Mục Lan lập tức rơi vào một mớ suy nghĩ rối rắm, chỉ hận không thể túm tên nhóc kia ném khỏi Hoa gia, để nhóm cò trắng lôi cổ đi cho xong chuyện.
Có điều Du Huyện lệnh khẩn thiết nhờ vả cô như vậy, chắc là đã hứa hẹn với ai đó sẽ bảo vệ cậu ta an toàn rồi.
Có lẽ là vị “đường bá” thay hắn hoà giải hoặc có lẽ là thân thích nào đó, nếu cô vừa nghe thằng nhóc kia gây họa mà đã ném người ta ra ngoài trông có vẻ “Hoa Mộc Lan” không quá coi trọng nghĩa khí….
Hai cò trắng kia dường như thấy mình đã làm vị Hoa Tướng quân này khó xử nên một tên vội vàng lên tiếng cứu vãn.
“Hoa Tướng quân, tuy vị kia lớn gan nhưng vì trong nhà có trưởng bối che chở nên bên trên cũng không muốn làm khó, chỉ bảo chúng ta theo dõi cẩn thận, không để người chạy mất bóng là tốt rồi.
Hơn nữa, nơi đây vẫn còn dư đảng của Cái Ngô thoắt ẩn thoắt hiện, vì an toàn tuyệt đối nên chúng ta mới phòng bị cẩn thận như vậy.
Ngài cứ xem như không biết chuyện gì là được.”
Một tên khác lén ra dấu hiệu “Tốt lắm” ngay sau lưng, cũng bày ra vẻ mặt khẩn thiết, điên cuồng gật đầu với “Hoa Mộc Lan”.
Hạ Mục Lan thấy cậu nhóc kia có thể tùy tiện chạy trốn tới phương Nam mà không xảy ra chuyện gì, đoán chắc người nhà sẽ không mặc kệ cậu ấy, chỉ cần nhịn tới khi có người tới đón Hạ Quang thì đàn cò trắng này cũng sẽ không xuất hiện nữa, ngẫm tới ngẫm lui, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Ta xem như không biết thân phận thật sự của cậu ta, cũng sẽ không đối xử đặc biệt gì, chỉ có điều….”
Cô nghiêm mặt lại, thận trọng cảnh cáo hai tên cò trắng: “Đệ muội nhà ta đang mang thai, A mẫu ta lại nhát gan yếu ớt.
Ta biết sẽ không quản được hành động của các ngươi nhưng nếu các ngươi kinh động tới người nhà ta….”
“Không dám không dám!” Hai cò trắng liên tục xua tay, “Chúng ta sẽ chỉ lặng lẽ quan sát từ xa, chẳng những không ảnh hưởng đến gia đình ngài mà nếu có điều gì chúng ta giúp được, ngài cứ sai bảo một câu.”
“Vậy xin đa tạ.” Hạ Mục Lan đặt ra giao ước với bọn họ xong liền cầm Bàn Thạch đi trở về, trong lòng hơi cảm thán….
Cái gì mà cò trắng anh dũng không sợ, bất kể cường quyền….
Lá gan nhỏ như vậy, cũng quá thiếu kinh nghiệm rồi đi.
*
Sau khi Hạ Mục Lan xoay người về nhà, hai cò trắng sợ tới nỗi nằm liệt trên mặt đất, có thêm vài kẻ áo đen nấp trong bụi cỏ bò tới xung quanh họ.
Người cầm đầu khen cái tên cò trắng đã nằm bệt trên đất: “Hôm nay làm tốt lắm, nói chuyện cũng không chút sơ hở nào.
Song, mấy tên hiệp khách kia thật sự khả nghi, nếu các ngươi lại gặp bọn chúng thì phải bắt một tên, thẩm vấn một chặp mới được.”
“Thủ lĩnh, cái vị….” Vẻ mặt cò trắng đau khổ, “Cái vị Hoa Tướng quân kia đã phát hiện ra hành tung của chúng ta, chúng ta không thể lại tiếp xúc cùng ngài ấy nữa.”
“Vậy thì âm thầm bảo vệ thôi.
Nhóm cò trắng bên Quận Cao Bình truyền tin tới, xác nhận đám Cái Ngô đã thay đổi lộ trình, lén quay lại Lương Quận.” Người cầm đầu này không phải dân địa phương, giọng nói mang theo khẩu âm Bình Thành.
“Mấy năm nay, Cái Ngô càng lúc càng bành trướng thế lực, người Hồ Lư Thuỷ vùng phía Bắc hầu như đều chịu hắn cầm đầu, hắn lén quay về Lương Quận nhất định là có nguyên nhân khác.
Ta đã liên lạc bảo cò trắng khắp bốn quận xung quanh lập tức chạy tới đây, thế nhưng mấy ngày này các ngươi phải chịu vất vả hơn chút, một tấc cũng không rời.”
“Rõ!”
Bóng tối dần sâu, vẫn là hai cò trắng lúc nãy trực đêm nhưng đêm nay đã định là một đêm không ngủ.
“A Lộc Hoàn, vừa nãy Hoa Tướng quân đã đập vào vai ta đấy!”
Trong đêm đen yên tĩnh bỗng vang lên giọng nói khoe khoang cực nhỏ.
“Hứ! Đập ngươi không phải Hoa Tướng quân mà là kiếm của ngài ấy!” Cò trắng tên A Lộc Hoàn say mê sờ sờ cánh tay của chính mình, “Lúc ban ngày, Hoa Tướng quân đã từng bẻ tay ta!”
“Ta còn tưởng nhiệm vụ lần này không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Hoa Tướng quân, không ngờ lại có thể nói được mấy câu nữa….” Cò trắng còn lại có chút hưng phấn nói tiếp, “Ngươi nói xem, nếu vị kia vẫn luôn ở bên cạnh Hoa Tướng quân thì chúng ta có thể được như thằng nhóc mặt đen nọ, được học võ với ngài ấy không?”
“Ngươi nghĩ hay lắm, giờ chúng ta đã làm Hậu quan chứ không còn là dũng tướng trong quân ngũ.” A Lộc Hoàn trực tiếp xối một chậu nước lạnh lên đồng bạn, trong lòng lại đau đớn không nói nên lời.
Cò trắng cò trắng, dù nhạy bén tới cỡ nào thì bất quá cũng chỉ làm tai mắt cho người ta mà thôi.
Làm sao sánh bằng quân Hổ Bôn Trung Nguyên năm ấy….
Giờ đã không còn được đánh trận nữa rồi.
HẾT CHƯƠNG 37
Vở kịch nhỏ:
Nói về sự nguy hại của tự bổ não.
Cao Kim Long: Tấm thẻ người tốt thứ hai.
Cái Ngô: …..
Mình là kẻ xấu chuyên chơi bùa ngải.
Hạ Quang: Mình đã là “Thằng nhóc xấu xa kia”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...