Mộc Lan Vô Huynh Trưởng


Tài bắn cung của Hoa Mộc Lan quả thật đã làm toàn bộ tân binh trong thao trường chấn động, đồng thời cũng thành công khiến vài vị Phó tướng chú ý đến bản lĩnh của nàng.

Thế nhưng không vì thế mà Hoa Mộc Lan một bước lên mây, ngược lại còn bị nhốt trong nhà lao quân đội chờ xử lý vì đã “mạo phạm cấp trên”.

Bên trong doanh trại Hữu quân, Phó tướng phụ trách kiểm tra quân công đang tận tình khuyên bảo vị đồng liêu bị “mạo phạm” kia đừng nên làm chuyện giận quá mất khôn.

“Ta biết Hoa Mộc Lan này không phải một binh sĩ dễ dạy, nhưng cũng chính vì cậu ta mạo phạm huynh nên huynh ngược lại không thể xử lý cậu ta quá mức nghiêm khắc.” Vương Phó tướng phụ trách thống kê quân công bên Hữu quân nổi tiếng là mến mộ người tài.

Hắn biết Đột Quý chẳng qua chỉ tức giận nhất thời nên đành tiếp tục khua môi múa mép: “Dù sao cũng do huynh lệnh cho cậu ta phải bắn đồng đội trước, Bệ hạ từng ra chỉ thị là binh lính trong quân đội không thể đấu đá lẫn nhau, nếu tính tình mấy binh lính đó hơi cứng đầu chút thôi là đã tố cáo với Hạ Tướng quân rằng huynh ‘ngược đãi thuộc hạ’ rồi.”
“Ta ngược đãi thuộc hạ? Một tân binh mà ngay cả quân công của mình cũng không thèm để ý, nếu ta không ép buộc thì cậu ta sẽ bộc lộ bản lĩnh à? Kiểu người nhu nhược đó phải cho biết tay mới được!” Phó tướng Đột Quý trợn trừng hai mắt, tức tới nỗi cần cổ đỏ ửng cả lên, “Ông đây dẫn binh hai mươi năm trời, chưa từng gặp cái kiểu quân lính dám lấy cung bắn cấp trên như vậy!”
“Không phải là chưa bắn trúng đấy sao….” Vương Phó tướng cười gượng.

“Nói cũng như không, bắn trúng thì chết toi rồi còn đâu!” Đột Quý rít gào.

“Điều đó có nghĩa cậu ta vẫn còn biết kiềm chế.

Một tân binh chưa chính thức phân vào doanh trại cố định nào mà có được bản lĩnh thiện xạ, vừa quan tâm đồng đội còn không thèm để ý quân công….

Tự huynh nghĩ lại đi, có bao nhiêu tân binh được như vậy.” Vương Phó tướng lau nước miếng trên mặt một cái, “Hạ Tướng quân nói rất có thể sang năm Bệ hạ sẽ đích thân dẫn quân đánh Nhu Nhiên, nếu Hoa Mộc Lan gia nhập vào đội quân của huynh thì ít nhất sẽ có thêm một tay thiện xạ lấy được thủ cấp của thủ lĩnh phe địch, đó cũng là một lợi thế rất lớn.”
“Sợ là ta chưa có được lợi thế đã bị cậu ta cho….”
“Đột Quý, nghe nói ông nhốt Hoa Mộc Lan kia lại rồi hả?” Một người đàn ông trung niên với thân thể cường tráng vén màn bước vào lều, vừa vào tới đã gào tướng lên, “Ta nghe kể hết rồi, Hoa Mộc Lan đó đúng là chẳng phải thằng nhóc ngoan ngoãn gì cho cam.

Nếu ông thật sự chướng mắt cậu ấy thì ta giúp ông một phen, thu Hoa Mộc Lan về dưới quyền, ta đang thiếu một tay bắn cung thiện nghệ đây.”
Man Cổ là tướng lão thành trong quân, vì đầu óc không nhanh nhạy nên vẫn chưa được thăng chức.

Kinh nghiệm của ông ta so ra còn nhiều hơn Đột Quý và Vương Phó tướng nhưng mãi vẫn cứ là Thiên tướng quân(1).

(1)Là chức vụ thấp nhất trong hàng Tướng quân, chỉ cao hơn Trung lang tướng và Giáo uý.
“Nếu ông đồng ý, ta sẽ dẫn tên cứng đầu đó đi, lần trước ông tìm ta đòi bốn mươi thanh đao tốt, ta sẽ cho người mang lại đây cho ông.”
Đột Quý vốn định dạy dỗ Hoa Mộc Lan một trận nên thân, nhổ hết gai trên người cậu ta rồi mới tính tiếp, kết quả bị gã Man Cổ này chắn ngang khiến hắn ngược lại phải lo sốt vó.

“Ai bảo ta chướng mắt Hoa Mộc Lan! Nếu ta chướng mắt thì hiện giờ sao còn trói cậu ta lại? Đã mang ra xử chém rồi ấy chứ!” Hắn tức tới mức nhe răng, “Ông bớt nhúng mũi vào chuyện trong doanh trại của ta đi!”
“Ấy, toàn bộ Hữu quân hiện giờ đều đang đồn ầm lên rằng ông muốn chém Hoa Mộc Lan để răn đe cảnh cáo mà.

Ta còn nghĩ dù hơi khó dạy nhưng tốt xấu gì cũng là một thằng nhóc có thiên phú….”
“Ai nói ta muốn chém cậu ta? Ai nói ta muốn chém?” Đột Quý lập tức nhảy dựng lên, “Ông đây phải tìm cho ra xem ai đã bịa đặt! Là ông đây phát hiện Hoa Mộc Lan trước, ông đây cũng thiếu thuộc hạ giỏi bắn cung mà!”
Đột Quý tới nhanh đi cũng nhanh, sải bước một cái đã lao ra ngoài.

Hắn vừa khuất bóng khỏi rèm trướng, Vương Phó tướng thở dài một cái như trút được gánh nặng.

“Vương Mãnh, ta giúp ông diễn xong tuồng này rồi, đã giao kèo là….” Man Cổ ngập ngừng, Vương Phó tướng móc từ trong đôi ủng ra một thanh dao găm đưa cho ông ta.

Man Cổ vui mừng nhận lấy dao ô kim(2), không nhịn được mà vuốt ve thưởng thức một chút rồi lại nhẹ nhàng dùng nó tước đi lớp vỏ bên ngoài cột dựng lều, một lớp vụn gỗ từ cây cột lập tức bị tước ra.


(2)Hợp chất kim loại quý màu đen (được cho là không có thật).
“Không hổ danh là kiệt tác của thợ rèn Cao Xa!”
Vương Phó tướng nhìn Man Cổ vui vẻ như vậy bèn giơ tay vuốt chòm râu, mở miệng khen: “Vật này nằm trong tay ta cũng chẳng có tác dụng gì, ta thấy nó chỉ thật sự xứng đôi cùng mãnh tướng thích xông pha chiến trận như huynh đây.”
Man Cổ thật thà vỗ vỗ bả vai Vương Phó tướng, nói câu “Ta cũng nghĩ vậy” khiến Vương Phó tướng sững sờ, sau đó thì bật cười.

Phần lớn đàn ông Tiên Ti rất thẳng thắn, trong quân đội cũng tương đối đơn thuần không lươn lẹo, kiểu người này vậy mà cũng có thể thăng được đến chức Thiên tướng quân.

“Ta nói này Vương Mãnh, bất quá chỉ là một tên lính bắn cung giỏi chút thôi mà, ông tội gì phải bày ra nhiều chuyện như vậy? Tặng dao ô kim cho ta rồi còn bảo ta lan truyền lời đồn Đột Quý muốn giết người nữa.” Dây thần kinh của Man Cổ hơi thô chứ cũng chẳng phải kẻ ngốc, Vương Mãnh đột nhiên tới tìm ông mưu tính chuyện này, chắc chắn là thấy Hoa Mộc Lan đặc biệt hơn so với người khác.

“Thế nào? Thằng nhóc đó có quen biết gì ông sao? Chẳng phải ông là người Hán à? A đúng rồi, nghe nói mẫu thân của Hoa Mộc Lan là người Hán.”
Tiên Ti có ba mươi sáu bộ lạc, hầu như tất cả quân chính quy thời kỳ đầu Bắc Ngụy đều xuất thân từ những bộ lạc này, đây cũng chính là quy tắc truyền thừa của nhóm quân hộ trong quân đội.

Điều này khiến rất nhiều người trong quân hầu như đều có quan hệ họ hàng với nhau, đôi khi chú ý đặc biệt một chút cũng là chuyện bình thường.

Tuy Vương Mãnh là người Hán nhưng nhà hắn đã ở Mạc Bắc từ nhiều thế hệ trước, mấy đời Đại khả hãn trước đây phóng ngựa xuôi Nam đã làm người Hán cư ngụ vùng biên giới phía Bắc dần sinh hoạt cùng người Tiên Ti, sau này cũng trở thành phủ binh.

“Ta không quen biết mẫu tộc của Hoa Mộc Lan, huynh đừng nghĩ nhiều.” Vương Phó tướng cười khẽ, “Chẳng qua ta chỉ tiếc tài thôi.

Nếu Hữu quân có thể có được tay bắn cung thiện xạ như vậy thì nói không chừng lần thi đấu tiếp theo, thành tích sẽ không đứng sau Tả quân.”
“Lời này của ông thật ra lại có lý, khó trách Hạ Tướng quân cứ khen ông biết lấy đại cục làm trọng.

Aizzz, nếu là vì muốn tốt cho Hữu quân thì ta nên trả lại dao ô kim này cho ông mới đúng.” Man Cổ ngắm nhìn thanh dao găm trong tay mấy lần bằng ánh mắt lưu luyến rồi lại trả nó về.

Lúc này, Vương Phó tướng thật sự muốn lau mắt mà nhìn tên đàn ông thô bạo ngồi đối diện, hắn đại khái đã hiểu tại sao ai cũng thích dùng một Thiên tướng quân có tính tình như ông ta.

Chỉ có điều Vương Phó tướng sẽ không lấy lại dao ô kim mà còn đẩy ngược trở về, nghiêm túc nói:
“Ban nãy ta đã bảo chỉ có mãnh tướng luôn anh dũng xông pha như huynh mới xứng đáng có được con dao găm này.

Ta có được nó cũng chỉ là dịp tình cờ, nhánh quân của ta lại không phải quân tiên phong, không gặp nguy hiểm như huynh, nếu huynh nể mặt Vương mỗ thì hãy nhận con dao găm này đi.”
“Vương Mãnh ngươi đúng là sảng khoái!” Man Cổ nghe Vương Phó tướng nói xong, gần như muốn hoa chân múa tay, “Sau này có chuyện gì cần cứ đến tìm ta, vì con dao ô kim này, xem như cho ngươi sai khiến thêm vài lần nữa cũng không sao!”
Ông ta hôn con dao chùn chụt mấy cái rồi vô cùng vui vẻ rời đi.

Chờ Đột Quý và Man Cổ đều ra khỏi lều, lúc bấy giờ Vương Mãnh mới thu lại hết ý cười quen thuộc, tuỳ tiện ngồi trên mặt đất.

Hữu quân không giống Tả quân, Tả quân có rất nhiều con cháu quý tộc Tiên Ti đã xuống dốc gia nhập quân đội hòng tìm một con đường danh vọng cho tương lai, tất cả họ đều trang bị vũ khí chỉnh tề, thậm chí còn có người dẫn theo gia tướng cùng tòng quân.

Còn phần lớn Hữu quân đều là đời sau của quân hộ vùng biên giới phía Bắc, thậm chí còn có hai binh lính người Hán gia nhập vì được chiêu binh, nhiều người phức tạp, mấy Phó tướng và Thiên tướng cũng không đồng lòng với nhau.

Trong thời điểm như thế này, tuyển chọn được nhân tài mới nổi trở nên vô cùng quan trọng.

Một gương mặt mới toanh với khả năng xuất chúng sẽ cổ vũ được sĩ khí cho rất nhiều tân binh.

Tại một nơi như Bắc Ngụy, một tân binh không có gốc gác lai lịch gì mà muốn xuất đầu lộ diện thì Hữu quân chính là nơi thích hợp nhất.


Thế nhưng điều kiện tiên quyết phải là cậu ta còn sống, Hữu quân cần phải cho phép người mới có thể bộc lộ cá tính của chính mình.

Nếu không thì còn tân binh nào dám đứng ra tranh giành cơ hội cho bản thân chứ?
Đúng là người lớn kẻ nhỏ gì cũng khiến Vương Mãnh rầu thúi ruột mà hắn còn không thấy được món lời nào.

Nếu không phải do Hữu quân bồi dưỡng hắn đến ngày hôm nay, hắn thật sự chẳng thèm hầu hạ một đám đồng liêu đầu óc toàn là cơ bắp này đâu.

***
Cả tiểu đội đến nhà lao quân đội thăm, phát hiện Hoa Mộc Lan bị nhốt trong lồng giam bằng gỗ khiến mọi người đều đỏ vành mắt.

Hoa Mộc Lan ngược lại thoải mái vô cùng, thoáng đổi tư thế ngồi, dựa vào cột gỗ hỏi bọn họ: “Thế nào? Lúc sau Đột Quý không làm khó dễ các người nữa chứ?”
Hồ Lực Hồn lắc đầu nguầy nguậy.

“Không có, sau khi ngươi bị bắt nhốt lại, Phó tướng Đột Quý vốn còn định nói gì đó thì đã bị Vương Phó tướng khuyên trở về.

Mấy hôm nay chúng ta vẫn tập luyện theo lệ thường, chỉ là trong đội thiếu mất một người nên thấy là lạ sao ấy.”
“Hoa Mộc Lan, mọi người trong Hữu quân đều nói tính tình của Phó tướng Đột Quý rất nóng nảy, trước đây đã từng chém đầu một người răn trăm người, mấy ngày nay, lúc đi ngủ mà chúng ta cũng chẳng thể ngủ ngon, nếu không thì chúng ta đi cầu xin….” Mạc Hoài Nhi đã bắt đầu chảy nước mắt.

“Làm gì tới nỗi chém đầu, mọi người đừng nghĩ nghiêm trọng quá.” Hoa Mộc Lan còn an ủi ngược lại bọn họ, “Binh sĩ đưa cơm ngày hôm qua còn nói không quá mấy ngày nữa, ta sẽ được thả ra ngay ấy mà.”
“Thật ư?”
“Ta lừa các ngươi làm gì? Chẳng lẽ người bị nhốt không phải là ta sao?” Nàng mỉm cười ung dung nhẹ nhõm.

Đám người Hồ Lực Hồn nghe thế thì thở phào một hơi, mấy hôm nay, mọi người ở tiểu đội khác trong Hắc doanh hễ thấy bọn họ là tránh mặt, bọn họ có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng không tìm được ai để hỏi.

Đại đội trưởng(3) vừa thấy bọn họ xuất hiện đã đuổi đi khiến họ không dám mở miệng hỏi nữa, sợ lại rước thêm hoạ cho Hoa Mộc Lan.

(3)Nguyên văn Bách phu trưởng, người chỉ huy một đại đội (khoảng 80-100 binh lính).
Bọn họ chỉ là tiểu binh chưa có danh tiếng, mỗi khi gặp chuyện thế này thì rất bị động.

Đám người Hồ Lực Hồn lải nhải dông dài một thôi một hồi, rốt cuộc A Đan Chí Kỳ phải kiên quyết bắt cả đám về trước.

Thời gian thăm hỏi trong nhà lao quân đội có quy định rõ ràng, Hoa Mộc Lan không bị cấm thăm hỏi là nguyên nhân chính khiến cả tiểu đội yên tâm phần nào.

A Đan Chí Kỳ thấy tất cả đồng đội đều về hết bèn bước tới gần lồng giam đặt mông ngồi xuống, mặc kệ mặt đất có dơ bẩn hay không, hắn như không thấy binh sĩ canh ngục đứng đằng kia, cứ ngồi đó nói chuyện phiếm cùng Hoa Mộc Lan.

“Chẳng phải cậu nói không muốn chết sao?”
“À….” Hoa Mộc Lan lên tiếng, “Hiện tại vẫn không muốn chết.”
“Vậy cậu chỉ cần bắn túi da trên đầu chúng ta là được rồi, tội gì chọc tới cấp trên làm chi?” A Đan Chí Kỳ thở dài, “Với biểu hiện xuất sắc ở mũi tên đầu tiên, Phó tướng Đột Quý sẽ không bắt cậu lại tiếp tục bắn chúng ta nữa.”
“Bởi vì ta sợ hãi.” Hoa Mộc Lan nhìn A Đan Chí Kỳ đột ngột ngẩng phắt đầu lên, “Này, huynh cảm thấy ta không biết sợ à?”
“Cậu dám bắn cả cấp trên thì còn sợ cái quỷ gì nữa!” A Đan Chí Kỳ tức giận trả đũa.


“Bắn người một nhà và bắn kẻ địch là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, đương nhiên ta sợ.” Hoa Mộc Lan chớp chớp mắt, “Khi bắn kẻ địch, ta biết nếu không phải hắn chết thì ta chết, trong đầu ta toàn là ý nghĩ muốn sống sót, tất nhiên sẽ không sợ.

Thế nhưng đối với chính đồng đội của mình, tay ta sẽ run, tim ta sẽ đập nhanh hơn, thậm chí ta còn cảm thấy nếu bắn trật mũi tên đó thì cả đời này ta sẽ không thể nhấc cung tên lên nổi….”
Nàng giật giật ngón tay.

“Muốn đè ép nỗi sợ hãi là điều chẳng dễ dàng, nếu không lợi dụng cơn tức giận lúc đó mà giải tỏa nỗi sợ ra ngoài, e rằng về sau ta sẽ biến thành loại người ra tay với đồng đội mình mà không hề có gánh nặng.”
“Chẳng lẽ cấp trên không phải đồng đội sao?”
“Một cấp trên ra lệnh người khác nhắm mũi tên vào chính đồng chí phe mình chẳng lẽ sẽ là đồng đội của Hoa Mộc Lan ta sao?” Dường như Hoa Mộc Lan cảm thấy hơi lạnh nên nhét hai tay vào dưới nách, “Trong khoảnh khắc đó, ta thật sự muốn giết hắn.”
“Cái gì?”
A Đan Chí Kỳ tái mét mặt mày.

“Tiểu đội trưởng, ta cảm thấy trong này của ta có chứa một con quái vật.” Hoa Mộc Lan dùng một bàn tay vỗ vỗ lên đầu mình, “Phần lớn tân binh ở Hắc doanh khi lên chiến trường đều sẽ cảm thấy sợ sệt, cảm thấy ghê tởm, ta còn từng gặp có người đã bật khóc….”
Nàng nói tới chính là Mạc Hoài Nhi.

“Nhưng ta thì không.”
“Ta lại hưởng thụ bầu không khí đó, tựa như một cái mộng gỗ(4) đã được đặt đúng vị trí của nó.

Ta khát khao cảm giác binh khí nắm trong tay hoàn toàn cắm sâu vào thân thể người khác.

Một khi lên chiến trường, nhìn thấy bọn Nhu Nhiên với vẻ mặt dữ tợn, ta lại có loại xúc động muốn xé nát chúng ra….” Trong mắt Hoa Mộc Lan thoáng hiện lên tia sáng sắc bén khiến người khác nhìn thấy mà phát lạnh.

(4)Khớp nối giữa các thanh gỗ mà không cần dùng vật nối trung gian, thường dùng để liên kết thanh ngang và thanh xiên.
“Ta dùng cung tên là vì không muốn thấy máu tươi của bọn chúng văng tung toé, mà cách đó cũng khiến ta hạn chế mong muốn giết chóc của mình đến mức thấp nhất.”
A Đan Chí Kỳ không kiềm chế được mà hơi run rẩy.

Hoa Mộc Lan lúc này khiến người khác cảm thấy vô cùng xa lạ.

“Nhưng tiểu đội trưởng à, ta luôn có dự cảm một khi tay mình nhiễm máu đồng đội rồi sẽ biến thành một con quái vật giết người, giống như dáng vẻ mà bọn họ muốn chúng ta trở thành vậy.”
Hoa Mộc Lan dựa nghiêng vào vách lồng giam, bật cười.

“Có phải huynh cảm thấy ta – một binh sĩ tòng quân vì mục đích giết người mà lại không muốn giết người là nực cười lắm không? Nếu A gia, A mẫu ta mà nghe mấy lời này sợ rằng sẽ khóc lóc cầu xin ta về nhà mất.”
“Ta là người thô kệch, nghe không hiểu những lời cậu nói.” A Đan Chí Kỳ buồn rầu gãi gãi đầu, “Ta thậm chí còn không biết rốt cuộc cậu phiền não vì điều gì.”
“Hả?” Vẻ mặt nhàn hạ của Hoa Mộc Lan lập tức bị đâm thủng.

“Tuy ta lớn tuổi hơn cậu nhưng cũng là tân binh giống cậu.” Giọng nói của A Đan Chí Kỳ rất bình tĩnh.

“Khi còn ở quê nhà, ta được người người khen là ‘dũng sĩ’ nhưng bản thân ta không phải loại người có khả năng trời phú như cậu, ta chỉ cố gắng hơn những bạn cùng trang lứa khác một chút thôi.”
“Lòng hư vinh là một nguồn lực rất to lớn, nó có thể thôi thúc cậu tiến về phía trước.

Ta không biết một người lợi hại có xuất thân từ gia đình quân hộ như cậu sao lại có tính cách này nhưng ở chỗ ta, chỉ cần biểu hiện ra khả năng võ lực hơn người là cậu sẽ biến thành kiểu nhân vật mà mọi người luôn ngưỡng mộ, nói cách khác là một anh hùng.”
“Ta chưa bao giờ nghĩ tới về sau mình sẽ trở thành dạng người gì, làm những việc gì.

Ta chỉ biết mình có võ lực, mình có thể trở thành quân nhân, bấy nhiêu đó đã đủ rồi.

Thế nên ta mới đến đại doanh Hắc Sơn.”
“Vậy mà chờ khi đến đây, ta mới phát hiện “dũng sĩ” trong miệng thôn dân như ta đơn giản chỉ là một trò cười.

Cho dù một tân binh hạng xoàng thôi cũng đã đủ đánh ta sấp mặt.

Hoa Mộc Lan à, trước khi đến doanh trại thì tất cả chúng ta đều cho rằng mình là dũng sĩ, trên thực tế lại chỉ là vô số những con người bình thường.


Rốt cuộc chúng ta cũng phải thừa nhận bản thân mình chỉ là một người bình thường.”
Giọng nói A Đan Chí Kỳ vẫn giữ sự điềm tĩnh vốn có.

Những câu này khiến Hoa Mộc Lan ngồi thẳng dậy, không kiềm lòng được muốn nghe tiếp cho hết lời.

“Đối với những người bình thường như chúng ta mà nói, vốn không thể chú ý được bản thân mình sẽ biến thành dạng người gì, sẽ chết như thế nào hay giết địch ra sao.

Chỉ vì muốn đuổi kịp những cá nhân được ông trời chiếu cố như cậu mà chúng ta chỉ có thể dốc hết sức lực đuổi theo.”
“Khi nghe thấy cậu nói ‘Ta không muốn chết, ta không muốn vào nhánh quân tiên phong’ thì ta thật sự rất muốn lôi đầu cậu ấn xuống đất tẩn cho một trận, thế nhưng đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua, ta đã tự nhủ: Này A Đan Chí Kỳ, mày tỉnh táo lại đi, mày chỉ tức giận thôi chứ sợ là có đánh cũng đánh không lại cậu ta.”
A Đan Chí Kỳ hơi đỏ mặt.

“Cậu xem đấy, người bình thường thật sự đáng thương như thế.”
“Ta cũng là một người thường…” Hoa Mộc Lan lên tiếng.

“Không, cậu không phải người thường.

Từ khi cậu mở miệng nói ra câu ‘Ta không muốn chết’ thì ta đã biết chúng ta không giữ chân cậu lại được, một nhân tài có lòng tin chính là người đáng sợ nhất.

Ngay cả chúng ta thậm chí không biết bản thân mình muốn gì cơ mà, còn cậu lại được trời ban cho khả năng vượt trội như vậy, cho dù hiện giờ có chậm nhưng khi cậu muốn cất bước tung bay vẫn có thể lướt nhanh như chớp.”
Hắn giơ tay lên chỉ chỉ vào mình: “Ta, Mạc Hoài Nhi, Sát Ma và Hồ Lực Hồn, tất cả chúng ta đều biết cậu không phải người bình thường nhưng chúng ta cũng muốn theo chân kẻ mạnh, thế cho nên mọi người đều giữ im lặng.”
“Khi mọi người xung phong đã có cậu dẫn đầu; khi mọi người rút lui đã có cậu bọc hậu; khi mọi người đánh giáp lá cà, kẻ địch còn chưa tiến vào phạm vi một phát bắn là đã ngã xuống….

Hoa Mộc Lan, cậu thậm chí không muốn thu dọn chiến trường, không muốn xuất đầu lộ diện, lúc lĩnh thưởng, chúng ta chỉ cần đứng bên cạnh cậu, ưỡn ngực nghe cấp trên khen ngợi là được…”
“Bọn họ đều rất vui mừng vì điều đó, đều cảm thấy nhất định là mình gặp may mới được ông trời phù hộ, ban cho một đồng đội như cậu.

Càng ngày tất cả chúng ta càng quen ỷ lại vào cậu khi đánh trận, ta lại bắt đầu sợ hãi.”
“Người như cậu tóm lại sẽ có lúc được phát hiện.

Sư tử nên ở cạnh sư tử, cọp nên ở cạnh cọp.

Tới khi đó, tất cả chúng ta phải làm sao đây?”
A Đan Chí Kỳ nở nụ cười khổ.

“Cứ thế mãi là không được, nếu cứ tiếp tục ỷ lại vào cậu thì mọi người sẽ biến thành đồ bỏ đi, ngay cả người bình thường cũng chẳng phải.”
“Tất cả chúng ta đều sẽ chết.”
Hoa Mộc Lan nhìn tiểu đội trưởng của mình, nàng phát hiện bản thân thế mà lại không nói nên lời.

Nàng có thể nói gì đây? Nói “Ta sẽ không bỏ mọi người lại” ư?
Hay là nói “Thật ra mọi người cũng rất giỏi”?
Mấy lời nói đó vừa yếu ớt không chút sức thuyết phục mà lại vừa ngạo mạn vô cùng.

Hoa Mộc Lan chẳng thốt nên lời.

“Cho nên, khi Phó tướng Đột Quý trói chúng ta lên cột, ta đã tự nhủ rốt cuộc cũng có thể kết thúc, rốt cuộc cũng có thể kết thúc những tháng ngày hư ảo giả dối này rồi.” A Đan Chí Kỳ nở nụ cười, “Ta là người đầu tiên yêu cầu cậu bắn mình, có phải cậu cảm thấy vị tiểu đội trưởng này can đảm lắm hay không? Nhưng sự thật thì ta không mạnh mẽ như cậu tưởng vậy đâu.”
“Ta chỉ nghĩ là ít ra cũng đã có một lần,” Hắn hơi mất tự nhiên xoay đầu qua chỗ khác, “Ta có thể khiến Hoa Mộc Lan dựa vào một lần.”
“Đây chính là tôn nghiêm của dạng người bình thường chúng ta.”
HẾT CHƯƠNG 29
Vở kịch nhỏ:
“Đây chính là tôn nghiêm của dạng người bình thường chúng ta.”
Đám người Mạc Hoài Nhi (hết hồn hết vía): Tiểu đội trưởng, tụi tôi không có loại tôn nghiêm này đâu, thật đấy!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận