- Có việc gì mà cháu phải vội chạy đến tìm dì thế hả Miko? – Tomoyo hỏi sau khi đưa cho Miko một tách trà nóng.
- Cháu …cháu… có việc muốn hỏi dì! – Miko vừa nói vừa thở hổn hển.
Tomoyo gật đầu ra hiệu cho cô bé cứ nói nhưng đến đó thì Miko bất chợt lại thấy có cái gì đó chẹn ngang cổ họng mình khiến cô bé không thể nói thành lời.Hiểu rõ tâm tình của cô bé nên Tomoyo khẽ vuốt tóc cô, dịu dàng bảo:
- Không sao đâu cháu, nếu cháu cảm thấy khó nói thì thôi, nhưng lúc nào dì cũng sẵn sàng nghe cháu nói đấy!
Như được cởi mở tấm lòng, Miko ngập ngừng nói:
- Nhưng dì hứa là không được nói cho ai đấy! – và cô bé nói tiếp sau khi nhìn thấy cái gật đầu đáng tin cậy của Tomoyo – Cháu đang…đang… th…í…ch một người nhưng cháu lại không biết làm sao để…để…
- Để bày tỏ phải không? – Tomoyo cười đầy thông cảm và Miko gật đầu ngượng ngùng.
- Việc đó không có gì để phải ngượng ngùng cả cháu yêu.Thích một người không phải là việc xấu.Nếu cháu không sống thật với tình cảm của mình thì có lúc cháu sẽ phải hối hận đấy.
- Thật sao dì? – Miko ngạc nhiên nhìn Tomoyo.
- Thật đấy!Dì có đủ kinh nghiệm để nói với cháu điều đó.Dì đã từng nhìn thấy những người không chịu bộc lộ tình cảm của mình để rồi phải đau khổ cho đến lúc chết đấy.Cháu có muốn nghe không?
Và thế là bằng giọng nói đượm buồn, Tomoyo kể cho Miko nghe về câu chuyện buồn của Yu ri – em gái cô – người đã che giấu những tình cảm mãnh liệt của mình dành cho Haruka Tenoshiwa cho đến trước lúc chết mới dám bộc bạch, về câu chuyện của Ly Miko – người từng là thái tử phi của vương quốc, một người cũng chôn giấu cảm xúc của mình và đã để cho bản thân mình trượt dài vào tội lỗi và cả câu chuyện của chính cô nữa.Nghe những lời người dì ngồi trước mặt mình kể khiến Miko không cầm được nước mắt, cô không ngờ rằng trong quá khứ, những người lớn mà cô hằng yêu quý đã từng gặp nhiều chuyện đau khổ đến vậy.Cô càng không ngờ rằng cái tên của cô lại là của một người con gái đã sống một cuộc đời sai lầm.Khẽ chậm những giọt lệ trên mắt mình và cả trên mắt cô cháu gái, Tomoyo nhẹ nhàng hỏi:
- Cháu đã biết về nguồn gốc cái tên của mình.Vậy cháu có muốn cuộc đời cháu cũng giống như cô ấy không?
Nghe dì hỏi thế Miko vội lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý không muốn.
- Vậy thì cháu phải can đảm hơn.Giống như ba mẹ cháu đấy!
- Ba mẹ cháu ấy àh? – Miko hỏi đầy ngạc nhiên
- Phải, ba mẹ cháu đấy.Hai người đó đã sống rất thành thật với tình cảm của chính mình mặc dù cũng chả dễ dàng để họ đến với nhau đâu.Vì lúc đầu họ ghét nhau lắm.Sakura khi còn trẻ là một người hiếu thắng bậc nhất trong khi ba cháu cũng không vừa gì.Nhưng rồi họ vẫn yêu nhau và sống rất hạnh phúc đấy thôi.Vậy cháu cũng nên làm giống họ đi.
- Nhưng cháu không biết phải bày tỏ như thế nào cả.
- Cháu chỉ việc nói thật ra những cảm xúc của mình thôi.Dì biết là khó nhưng đó chính là cách đơn giản nhất cháu hiểu không?Không cần hoa mỹ, không cần màu mè, chỉ thế là đủ rồi.
- Cháu hiểu rồi!!! Cảm ơn dì rất nhiều!!! – Miko reo lên như bắt được vàng và vội vã tạm biệt Tomoyo ra về.
***
Lúc này, Eriol đang ngồi trong một căn phòng của Hoàng cung, tay cầm sách nhưng đầu óc hoàn toàn chẳng tập trung vào đó mà đang đi lang thang ở đâu đó tận Thanh Long môn, bay xuyên qua các cánh cổng to lớn, lượn lờ vào sân sau của phủ họ Ly và dừng trước căn phòng xinh xắn của … Miko.Đôi mắt cậu mơ màng nghĩ đến hình ảnh Miko đang ngồi tựa lưng vào cửa sổ ngắm tuyết rơi với khuôn mặt xinh như thiên thần.Và bất giác đôi môi cậu vẽ nên một nụ cười hiền hậu, dịu dàng.Thình lình, một bàn tay đặt nhẹ lên vai cậu khiến cậu giật nảy mình nhìn lên thì bắt gặp một chàng trai tóc đen đang nhìn mình với ánh mắt đăm đăm và nụ cười mỉm rất bí ẩn.
- Cháu đang nghĩ gì thế Eriol?Nghĩ đến cô gái nào àh?
- Làm gì có chứ cậu Kanmuri!Cậu đừng nghĩ lung tung! – Eriol bối rối quay đi chỗ khác, tránh nhìn sâu vào đôi mắt đen sâu thẳm như biết hết mọi điều của ông cậu mình.
Kanmuri Hiragizawa là Thái tử đương triều, cậu được hạ sinh sau khi người anh trai của mình qua đời và Vương triều đang hồi suy sụp sau nhiều biến cố nên sự ra đời của cậu như một cơn gió mát thổi qua xoa dịu những nỗi đau mà cha mẹ cậu và cả Vương triều đã phải gánh chịu.Và quả không phụ tấm lòng mong mỏi của mọi người, Kanmuri càng lớn càng thông minh, mưu lược, tài giỏi còn hơn cả cha và anh mình khi xưa.Ở cậu lúc nào cũng có cái vẻ bí hiểm ẩn đằng sau một nụ cười dịu dàng khiến cho người ta có cảm giác cậu biết hết mọi chuyện đang xảy ra xung quanh.Chính vì vậy mà lúc này đây Eriol đang thấp thỏm nghĩ đến việc ông cậu mình biết tỏng mọi chuyện nhưng lại cứ giả vờ như không biết để âm mưu cái gì đó.Cậu khẽ rùng mình một cái và bưng lấy tách trà nóng trên bàn hớp một ngụm để lấy lại bình tĩnh thì Kanmuari lại bất thần lên tiếng:
- Này Eriol, cháu nghĩ Ly Miko là cô gái như thế nào?
- P…H…Ụ…T…..!
Câu hỏi này đập vào tai Eriol khiến hớp trà cậu vẫn đang ngậm ở miệng chưa kịp nuốt xuống đã bị phun ngược trở ra và Eriol lập tức sặc sụa liên hồi khiến Kanmuri không nhịn được phải khẽ mỉm cười.
- Này, cháu không sao chứ?Sao cháu lại khẩn trương vậy?Bộ cháu có gì với Ly Miko sao?
- Làm gì có ạh, cháu chỉ bị sặc thôi mà!Nhưng sao cậu lại hỏi về cô bé ấy?
- Vì ta thấy cô bé ấy là một cô gái vừa xinh đẹp, vừa tốt bụng lại rất dễ thương.Chắc là khối chàng trai ở kinh thành này chết mê chết mệt cô bé ấy nhỉ.Chà, thật đúng là khó khăn chồng chất!!! – Kanmuri tặc lưỡi đầy băn khoăn
- Khó khăn gì cơ? – Eriol ngạc nhiên hỏi Kanmuri
- khó khăn cho những kẻ nào muốn chiếm được tình cảm của cô ấy.Ta nghĩ những kẻ ấy phải nhanh chân lên kẻo cô bé sẽ bị người khác cướp mất đấy
Nói rồi Kanmuri quay người bước đi, bỏ lại Eriol ngồi thần người ra lo lắng.
“Chuyện gì thế này?Chả lẽ cậu ấy cũng thích Miko sao?Nếu thế thì mình biết làm sao đây?”
***
Ba ngày sau,
- Tiểu thư, xin cô hãy xuống đi, để chúng tôi làm cho, như thế này nguy hiểm lắm. – Mấy người cung nữ đang đứng lố nhố bên một gốc cây to, đầu ngẩng lên như để trông theo một vật gì đó, hay là một ai đó.
- Không sao đâu, xong ngay thôi mà. – Tiếng Miko vọng xuống từ phía trên cao và bóng dáng cô bé thấp thoáng phía sau những cành cây khô khốc phủ đầy tuyết, trên tay là một chiếc khăn quàng cổ đang bay phấp phới trong gió.
Cô bé mỉm cười vẫy chiếc khăn để báo cho mọi người biết mình đã nhặt xong chiếc khăn và từ từ trèo xuống.Nhưng hiên giờ đang là mùa đông và tuyết đang phủ dọc thân cây làm cho nó trở nên ẩm ướt, trơn trợt và dĩ nhiên việc Miko bị trượt tay là điều quá dễ dàng.Cô bé không còn chỗ bám trên thân cây nên rơi khỏi đó và theo đà lao thẳng xuống đất khiến đám cung nữ phía dưới hét lên hoảng sợ mà không biết phải làm gì để giải quyết.Bất thình lình, một bóng người nhảy ra từ phía trong hành lang, khẽ đạp lên một thân cây gần đó lấy đà phóng vút về phía Miko, kịp thời ôm lấy cô bé và vươn tay níu vào một cành cây chìa ra phía ngoài.Miko sau một lúc thất kinh thì đã lấy lại bình tĩnh và vội nắm lấy cành cây đó để giảm bót sức nặng cho người đã cứu cô.Sau đó cô thận trọng tuột xuống từ từ và người kia cũng vậy.
Ngay sau khi tiếp đất an toàn, cô vội quay sang người vừa nãy:
- Cảm ơn Người thưa Thái tử! – Miko ngượng đỏ cả mặt khi để thái tử bắt gặp cô trong tình trạng thiếu nũ tính như thế nhưng giọng nói thì vô cùng cảm kích.
- Không sao đâu tiểu thư Ly! – Kanmuri mỉm cười thân thiện nhưng không kém phần tinh quái.
Nói rồi cậu quay người bỏ đi để lại sau lưng tiếng xì xào của đám cung nữ và một ánh mắt khá là tức tối từ phía xa xa.
***
- Bác Ly, năm xưa bác đã bày tỏ tình cảm với dì Sakura như thế nào vậy? – Eriol hỏi khi đang ngồi dùng trà chiều với Syaoran trong phòng nghỉ dành cho các tướng quân khiến Syaoran nhìn cậu đầy ngạc nhiên.
- Cháu đang thích một cô gái nhưng cháu lại chẳng hề biết phải bày tỏ như thế nào cả. – Nhận ra nét mặt của người bác, cậu vội giải thích.
- Ta hiểu rồi!Thật lòng mà nói, năm xưa ta và dì Sakura của cháu nổi tiếng khắp kinh thành vì sự đối đầu của chúng ta.Ta luôn nghĩ rằng ta ghét cô ấy cho đến một ngày khi ta tưởng như sẽ mất cô ấy thì ta mới nhận ra được rằng cô ấy quan trọng với ta biết nhường nào.Và lời tỏ tình được ta phát ra hết sức tự nhiên mà đến ta cũng không ngờ nhưng cả đời ta cũng không bao giờ có thể quên được giây phút đó.
- Nghe thật là dễ thương bác Ly àh! Ước gì cháu được như bác!
- Sẽ được nếu cháu can đảm và thành thật với cảm xúc của mình.Hãy nói với cô gái ấy những gì cháu cảm thấy và dù cho cháu có bị từ chối thì cháu cũng không có gì phải hối hận cả.
- Cháu hiểu rồi! Cảm ơn bác rất nhiều!
***
Đêm Giáng sinh,
Tuyết bay trắng xóa bầu trời, gió thổi thông thốc từng cơn làm cho không khí càng thêm lạnh lẽo nhưng trong toà phủ đệ họ Ly thì lại tràn ngập không khí ấm áp.Khắp nơi đèn lồng giăng sáng trưng, và giữa nhà chính là một bàn tiệc lớn với rượu vang, ngỗng quay, bánh mì nóng hổi.Xung quanh, mọi người đang cười nói vui vẻ, chúc tụng sức khỏe lẫn nhau và cùng nâng ly đón mừng Giáng sinh.Lợi dụng lúc mọi người đang vui vẻ, Miko len lén chuồn ra khỏi phòng khách, nhắm hướng sân sau mà đi mà không ngờ rằng sau lưng mình, Eriol đang bám theo cô sát gót.
- Sao em lại bỏ ra đây một mình? – Eriol bất ngờ lên tiếng từ phía sau làm Miko giật thót một cái.
- Anh làm em hết hồn đấy Eriol! Em bỏ ra đây vì em có việc phải làm.
- Vậy em có cần anh giúp gì không?
- Không ạh! … mà thật ra là có đấy Eriol!
Nghe cô bé nói thế, Eriol bèn đứng im nhìn thẳng vào mặt cô bé để chờ đợi nhưng Miko lại chỉ im lặng không nói gì.Cô bé cứ cúi đầu vân vê lấy vạt khăn choàng của mình và lầm bầm gì đó trong miệng.Thấy thế Eriol sốt ruột hỏi:
- Em nói đi Miko! Có việc gì phải không?
- Em…em…em…Thật ra… là…em ra đây… để lấy bình …tĩnh và can đảm để…. – Miko im bặt khi nói đến đây.
- Để làm gì?
- Để…để…
- Thôi vậy Miko, em cứ bình tĩnh lại đi.Khi nào xong thì tìm anh nhé.Giờ anh quay lại phòng chính đây. – Mất hết kiên nhẫn trước Miko, Eriol quay người bỏ đi
- KHOAN ĐÃ! EM MUỐN NÓI LÀ … LÀ … EM THÍCH ANH!
- Em nói gì cơ Miko? – Eriol gần như không tin vào tai mình và quay phắt lại nhìn Miko.
- Trời ơi, đừng có bắt em nói lại lần nữa chứ Eriol.Em xấu hổ đến chết rồi đây.
Eriol bước đến gần Miko, và nhìn cô bé bằng ánh mắt dịu dàng vui mừng pha lẫn sự hoài nghi.Cậu nắm lấy hai vai cô bé, nhìn sâu vào đôi mắt màu hổ phách trong veo như để tìm kiếm sự thật.
- Em nói thật không Miko?Có thật là em thích anh không? – Và khi nhìn thấy cái gật đầu của Miko, Eriol thấy cái cảm giác nặng nề đeo đuổi cậu suốt mấy ngày qua như tan biến đi. – Thật tốt quá rồi Miko!
Eriol không nói gì nữa mà nhẹ nhàng ôm lấy Miko vào lòng, thật sát, …thật sát…Đôi tay to chắc của cậu siết chặt cô, hơi thở của cậu gấp gáp phả vào cổ cô còn vòng tay cô đang ôm chặt lấy cậu như sợ nếu buông ra cô sẽ mất người cô yêu mãi mãi.Và rồi đôi tay Eriol luồn sâu vào mái tóc Miko, kéo khuôn mặt cô sát lại gần khuôn mặt mình và đặt lên đó một nụ hôn nhẹ như gió thoảng nhưng rồi từ từ Miko đáp lại cậu bằng một nụ hôn mãnh liệt hơn.Cứ thế họ đứng bên nhau, không nói gì nhưng vẫn hiểu được lòng nhau, thông qua ánh mắt nồng nàn, thông qua những nụ hôn nồng cháy, Eriol và Miko hiểu được tình cảm của đối phương dành cho mình, hiểu được giá trị của lời tỏ tình chân thật mà Tomoyo và Syaoran đã nói.
Ngoài trời, tuyết vẫn đang rơi và gió vẫn gào thét
…
Trong lòng người, gió đã dịu êm và mùa xuân đã trở về.
…
Và ánh mắt ấm áp năm xưa lại đang dõi theo một tình yêu tươi đẹp vừa chớm nở như bù đắp cho một mối tình oan trái của mười chín năm về trước.
***
Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...