“Chàng đó! Còn có thể là ai? Đã hẹn chỉ hai ba ngày, sao bây giờ mới đến! Lễ cập quan thật rườm rà…”
“Không trịnh trọng chút sao được, đây chính là lễ trưởng thành của bé Hề.
Sư phụ phải chuẩn bị món quà đặc biệt cho em nên mới tới chậm chút.”
“Quà?! Quà gì thế, mau cho em xem!” Quân Mộc Hề vừa nghe đến quà đã lên tinh thần, đôi mắt đào hoa sáng rực nhìn thẳng vào hắn.
Nhưng ánh mắt Mộ Bạch càng sáng hơn, dáng vẻ thiếu niên lúc này thực sự loá mắt, hắn không nhịn được hôn sâu lên chiếc miệng nhỏ mềm mại ấy.
“Ha… chàng làm gì… em còn chưa xem quà mà…” Quân Mộc Hề bị hôn đến khó thở, oán trách nhìn Mộ Bạch.
“Bé yêu quá đẹp, sư phụ không nhịn nổi.” Mộ Bạch lại liếm liếm khóe môi cậu.
“Lễ vật là kinh hỉ, ngày mai bé Hề sẽ biết.” Mộ Bạch giữ bí mật khiến lòng hiếu kỳ của Quân Mộc Hề bị gợi lên tới đỉnh, bắt đầu hơi ngóng trông ngày mai có thể đến sớm một chút.
Tắm gội, thay quần áo, dâng hương…… từng nghi thức phức tạp nối nhau khiến đầu óc Quân Mộc Hề hơi choáng váng, chỉ có thể mặc họ đùa nghịch như rối gỗ.
Mái tóc nhu thuận đen bóng được tỳ nữ chải thành một búi tóc gọn gàng lại tinh xảo, trường bào màu lam khiến vóc dáng cao gầy của thiếu niên càng thanh tuấn.
Quân Mộc Hề được đỡ lên kiệu, tránh việc các trang sức vật phẩm nặng nề khiến cậu đi lại không tiện.
Lần này họ sẽ tới một ngôi chùa để hoàn thành quan lễ.
“Lão gia.” Tỳ nữ ngoài kiệu cung kính gọi, mành bị xốc lên, Quân Nhiên hơi hơi nhìn lại, vẻ mặt không hề tùy ý như ngày thường, có vẻ rất nghiêm túc, đương nhiên ông cũng rất coi trọng quan lễ này.
“Lễ nghi hôm qua dạy con đã nhớ hết chưa?”
Quân Mộc Hề nhanh chóng nhớ lại hôm qua chỉ riêng cách bước đi thôi mà Quân Nhiên đã nói với cậu tận mấy canh giờ, liền vội vã gật đầu.
“Vâng, nhớ rồi ạ.”
Quân Nhiên gật đầu buông mành, ra lệnh cho người bên ngoài bắt đầu xuất phát đến chùa.
Người cậu lảo đảo lắc lư trong một thời gian dài, giờ đang cố gắng lên tinh thần, hôm nay vì muốn chuẩn bị sớm nên cậu cũng phải dậy rất sớm, giờ thì buồn ngủ không chịu được.
“Cũng không biết hòa thượng đã tới chưa……” Quân Mộc Hề nghĩ tới người đàn ông kia, cố gắng nâng cao tinh thần.
Cậu nghe Quân Nhiên nói Mộ Bạch sẽ làm sư trưởng của mình, nói cách khác, nghi thức này là do hắn chủ trì.
Tới chùa, Quân Mộc Hề được đỡ xuống kiệu.
Vì Quân Nhiên nắm quyền lớn trong triều nên những người ở đây, trừ bạn của cha cậu thì còn có một số lớn là tới nịnh bợ.
Cổng chùa thanh thế to lớn, lễ tiết cực kỳ trịnh trọng, Quân Nhiên đã mời rất nhiều lão tăng đức cao vọng trọng để cầu phúc cho con mình.
Vì thế giới này vô cùng tin Phật, Phật Tổ là tín ngưỡng tối cao của họ, cho nên ở giữa đài lễ có một tượng Phật cao lớn, gương mặt cười hiền từ.
Đầu tiên, Quân Mộc Hề cung kính quỳ lạy tượng Phật, sau khi đứng dậy thì không khỏi mơ hồ, sao còn chưa thấy hoà thượng đâu.
“Khởi lễ, thắp hương.” Có người đang hô lớn trình tự lễ nghi, Quân Mộc Hề không thể không thu liễm tâm tình, trịnh trọng lấy ba nén hương, thắp hương bái Phật ba lần.
Chậm rãi đi trên hành lang dài ở chùa, hai bên là nhân sĩ khắp nơi tới dự lễ, Quân Mộc Hề bước đi thong thả và trầm ổn.
Tâm trạng lúc này của cậu có hơi hoảng hốt, những âm thanh ồn ào xung quanh dường như đang dần dần biến mất, trong đầu không hiểu sao lại nhớ tới những người ở thế giới cũ, ba Quân, mẹ Quân, bạn bè…… Những hình ảnh đó dần hiện lên trong đầu cậu như một thước phim quay chậm, cuối cùng chỉ còn lại bóng dáng cao lớn kia.
Quân Mộc Hề bỗng dừng chân, hòa thượng đang ở ngay trước mắt cậu, khoảng cách không xa, trên tay là một lễ quan màu lam tinh xảo, khuôn mặt tuấn tú vẫn là biểu cảm nhàn nhạt, đôi mắt đen thẳm đang nhìn cậu chăm chú, ánh mắt thâm thúy.
Hai người cứ vậy nhìn nhau một lát, rồi chợt có tiếng nói bên cạnh mới khiến họ hoàn hồn.
“Hành lễ, mang quan.”
Thiếu niên mặc một thân thanh y, dáng người cao gầy, khuôn mặt nhỏ vẫn còn nét ngây ngô, nhưng đã hơi có dáng vẻ của một thanh niên thành thục.
Cậu chậm rãi cười với hòa thượng đang làm lễ, trên khuôn mặt tinh xảo là nét cười ấm áp lại xán lạn, khiến ai đó không rời được mắt.
“Sư phụ.”
Mộ Bạch mím môi, tay nắm chặt lễ quan.
Hắn gật gật đầu, nâng thiếu niên dậy, đội lễ quan tinh xảo trong tay cho cậu.
“Lễ hoàn thành.” Lại một tiếng hô vang lên, quan lễ của Quân Mộc Hề xem như đã xong bảy thành, tiếp theo là cậu sẽ đi dâng trà hành lễ với các vị trưởng bối, Quân Nhiên là người đầu tiên.
Khi mọi nghi lễ cuối cùng cũng hoàn thành, Quân Mộc Hề âm thầm thở phào, còn tưởng hôm nay vậy là xong rồi, ai biết một âm thanh không thể tưởng tượng được đột nhiên vang lên trong chùa, khiến mọi người đều sửng sốt.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng, con trai độc nhất của Quân gia phong tư trác tuyệt, tài hoa hơn người…… Nhân lễ này cùng sẽ kết làm tăng lữ cùng Huyền Tịch phương trượng, đặc phong công tử như ngọc, hôn kỳ tạm định, khâm thử.” Giọng nói thanh thanh đột ngột vang lên khiến mọi người giật nảy mình.
Quân Mộc Hề nhìn qua, chỉ thấy Lưu công công mà cậu cũng quen đang cầm thánh chỉ màu vàng trong tay, mặt mang ý cười nhìn cậu.
“Còn không tiếp chỉ?”
Quân Mộc Hề mở to đôi mắt đào hoa, nhanh chóng nhìn thoáng qua hòa thượng vẫn đang bình tĩnh bên cạnh, mọi người xung quanh đều đang hành lễ, cậu cũng không hỏi nữa, bước lên tiếp nhận thánh chỉ, chậm rãi hành lễ.
“Thảo dân tiếp chỉ.”
Chờ Lưu công công đi rồi, mọi người xung quanh mới lớn tiếng bàn luận.
Họ đều vô cùng ngạc nhiên vì thánh chỉ tứ hôn đột ngột này, Quân Nhiên cũng không hề biết gì cả, ông cố nén tức giận cảm ơn một đám người, cuối cùng đen mặt bước tới chỗ Mộ Bạch.
“Tên kia, bảo sao lúc trước ta cứ thấy ngươi cố tình kéo dài, thì ra đã sớm lên kế hoạch!” Quân Nhiên giờ nào còn quản cái gì phương trượng hay không phương trượng, con trai mình vừa thành niên đã bị kéo đi mất, chủ yếu là nhìn hai đứa như vậy, chẳng biết đã bên nhau từ lúc nào.
Quân Nhiên lạnh mặt, bỗng nhiên nhớ tới lúc mình bắt đầu đưa Quân Mộc Hề đến Đại Phật Tự, lập tức gân xanh trên trán bạo khởi, ông thực sự đã tự dâng con trai lên rồi.
Mộ Bạch lại không chút hoang mang, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, còn cười nhẹ với Quân Nhiên, sau đó Quân Mộc Hề vẫn đang ngơ ngác lại gần rồi dịu dàng xoa đầu cậu.
Vốn Quân Nhiên còn lạnh mặt, muốn nghe xem hắn có thể giải thích cái gì, nhưng đột nhiên ánh mắt hơi ngưng lại.
“Ngươi…” Ông thấy trên trán con trai mình chợt lóe ấn ký.
Nếu không nhìn lầm thì đó chính là dấu vết của bạn lữ chí cao vô thượng trên đại lục này, hơn nữa cũng loại hà khắc nhất, không công bằng nhất.
Người thi ấn sẽ đời đời kiếp kiếp liên tiếp ở bên người bị thi ấn, vĩnh sinh vĩnh thế không được chia lìa, hơn nữa nếu như người bị thi ấn tử vong, người thi ấn cũng sẽ chết, nhưng nếu người thi ấn tử vong thì người bị thi ấn lại không hề bị ảnh hưởng.
Sắc mặt Quân Nhiên đen sì, rồi lại tái nhợt, lại thấy con trai mình đang dùng đôi mắt to vô tội kia lườm hắn, thân thể cũng không khỏi ngả vào lòng hoà thượng, hiển nhiên là không hề biết đến ấn ký này.
Cuối cùng ông chỉ thở dài, có hơi bất đắc dĩ, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc, nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh nhạt của hòa thượng, ngữ khí trịnh trọng.
“Ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Mộ Bạch gật gật đầu, “Ta yêu bé Hề, xin ngài yên tâm giao em ấy cho ta, ta sẽ yêu thương chăm sóc em ấy đời đời kiếp kiếp.” Vẻ mặt hắn nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại cực kỳ trịnh trọng, lời nói cũng trầm ổn hữu lực.
Quân Nhiên cau mày nhìn hắn thật sâu, lại nhìn Quân Mộc Hề đang dựa trong ngực hắn, càng nhíu mày chặt hơn, cái kiểu ngốc bạch ngọt này là giống ai thế hả?
“Lại đây.”
Quân Mộc Hề nhìn Mộ Bạch, rồi mới không tình nguyện rời khỏi ngực hắn, “Cha, con cũng thiệt tình yêu sư phụ mà.”
“Hừ.” Quân Nhiên hừ lạnh một tiếng, thằng nhóc thối này không biết đã lừa ông bao lâu, giờ lại nói như chuyện đương nhiên vậy.
“Mấy ngày nay con đừng về chùa, vừa mới hoàn thành quan lễ, ta phải đưa con đi bái phỏng các vị trưởng bối trong gia tộc, củng cố chút nhân mạch.
Còn việc kết hôn của hai đứa…… chờ xong lần này rồi quyết định.”
Quân Mộc Hề chớp chớp mắt, cha cậu đáp ứng rồi hả? Này cũng quá dễ dàng mà, cậu còn tưởng kiểu gì cũng phải gặp trắc trở cơ.
Quay đầu nhìn thoáng qua sắc mặt thong dong của hòa thượng, lại nhìn cha Quân đang âm thầm giận dỗi, cậu có hơi khó hiểu.
“Con biết rồi cha.” Cậu cảm thấy lần này vẫn cứ phải nghe lời cha mình mới thoả đáng.
Mộ Bạch cũng không phản đối, chỉ bảo người lục tục bê mấy cái rương lớn vào.
“Đây là lễ hỏi cho bé Hề, xin cha nhận lấy.” Mộ Bạch bảo họ mở rương, bên trong là các bảo vật trân quý, thậm chí còn có các loại dược liệu quý hiếm, không khí cũng tràn ngập mùi thuốc.
Cha Quân nhìn thao tác này của hắn, sắc mặt càng đen, lòng thầm giận lắm.
Xem ra hắn đều đã chuẩn bị xong hết rồi, con trai ngốc của ông cứ vậy bị bắt đi.
Trong lòng ông vô cùng đau đớn, rồi lại không thể làm gì, ông không muốn nhúng tay vào chuyện yêu đương của đám tiểu bôi, huống hồ tên nhóc kia còn tàn nhẫn tự hạ ấn ký bất bình đẳng như vậy lên mình.
Quân Nhiên lại hừ lạnh một tiếng thật mạnh, chẳng thèm nhìn mấy cái rương đã phất tay áo rời đi.
“Đây là đồng ý hả?” Suốt cả quá trình, Quân Mộc Hề vẫn hơi ngơ ngác, một loạt động tác của Mộ Bạch khiến cậu không phản ứng kịp.
“Ừm, đồng ý, lễ vật này… bé Hề có vừa lòng không?”
Quân Mộc Hề hơi giật mình chớp chớp mắt, đôi mắt to dần dần sáng lên, vẻ mặt không ngăn được ý cười, lập tức bổ nhào vào ngực hòa thượng.
“Ưm… mình sẽ kết hôn à?”
“Ngày hôn lễ sẽ do bé Hề quyết định, không sao, em muốn gì sư phụ cũng làm cho em, qua mấy năm nữa cũng được.” Mộ Bạch ôm chặt bé cưng trong ngực, biết cậu mới vừa hoàn thành quan lễ, nếu còn chưa chuẩn bị tốt, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng cậu.
Quân Mộc Hề nghe xong lập tức lắc đầu như trống bỏi.
“Không cần! Em muốn kết hôn liền, bé Hề… muốn nhanh chóng trở thành bạn đời của sư phụ.”
Mộ Bạch nghe cậu nói mà bật cười, cúi đầu khẽ nói bên tai cậu, “Được, đều nghe phu nhân.”
Quân Mộc Hề bỗng đỏ mặt, không nhẹ không nặng đánh Mộ Bạch một quyền, mặt cậu đỏ như trứng tôm, lại vùi mặt thật sâu vào ngực hoà thượng, nhưng khóe miệng lại không khỏi cong lên.
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...