Chuyển ngữ: Yunchan
Đào mộc đi tới một sạp thức ăn nhỏ, nhìn chủ sạp với ánh mắt chân thành: "Lão ca, huynh trúng độc, sắp biến thành yêu quái rồi."
Lão ca bán thức ăn liếc nàng trắng mắt: "Bệnh thần kinh."
Đào Mộc vẫn cất giọng chân thành: "Không chỉ mỗi huynh mà cả nhà huynh cũng trúng độc, tất cả mọi người ở đây đều trúng độc, huynh còn kiếm tiền gì nữa, mau về nhà với người thân trong giờ phút cuối cùng đi."
Lão ca chộp củ cải chỉ thẳng vào mặt nàng: "Ngươi bảo ai sắp chết? Có giỏi thì lặp lại!"
"Không phải sắp chết mà là sắp bị yêu hóa." Đào Mộc giải thích.
Lão ca vứt củ cải xuống đánh rầm: "Dám rủa ông đây, gan to thật! Ngươi đứng lại đó, không được chạy, không được chạy..."
Đào Mộc vừa thấy điệu bộ điên tiết của hắn thì đã lẹ làng bôi dầu vào chân chuồn mất rồi. Chủ sạp sừng sộ quát tháo vài câu nhưng không đuổi theo, thế là nàng lại dừng trước một sạp bán đậu hủ.
Đa phần người phàm đều mắc tật xấu lời thật mích lòng, từ lão ca đó cũng thấy được. Đào Mộc quyết định dùng từ khéo léo một chút, cân nhắc một lát mới cười tít mắt bước lên.
"Tiểu nương tử, muốn mua đậu hủ à?" Đại thẩm bán đậu hủ mời chào niềm nở: "Chỗ của ta có đậu hủ già, đầu hủ non, đậu hủ thúi, sữa đậu, cái gì cũng có, tiểu nương tử muốn mua loại nào?"
Đào Mộc nhìn lướt qua rồi dời tầm mắt lên mặt đại thẩm: "Đại thẩm, gần đây đại thẩm có thấy khó ở trong người không?"
Đại thẩm sững ra một lát, nhìn nàng ngỡ ngàng: "Sao cô biết hai hôm nay ta bị đau lưng?"
Đào Mộc thần bí xít lại gần: "Thật ra ta biết xem tướng! Sư phụ ta là chân nhân trên Lộc Ngô sơn, lần này tuân mệnh sư phụ hạ phàm rèn luyện để phổ độ chúng sinh, giải tai giải nạn cho thế nhân. Ta thấy thẩm ấn đường hóa đen, ánh mắt ảm đạm, đây là dấu hiệu thân thể suy yếu, âm độc xâm phạm."
Mặt đại thẩm trở lạnh: "Có phải cô có thần dược cứu chữa không?"
Đào Mộc kinh ngạc: "Thẩm thật thông minh! Nhưng bây giờ thuốc vẫn chưa..."
Bẹp!
Còn chưa nói hết câu, một miếng đậu hủ siêu bự đã bay thẳng vào mặt nàng, tiếp xúc trực tiếp với gương mặt xinh đẹp, rồi rơi rụng như hoa.
"Còn trẻ mà chẳng chịu học hành lại đi làm đồ lừa đảo! Không thấy phụ lòng phụ mẫu sao hả?!" Đại thẩm quát thét rung trời động đất: "Loại lừa bịp nhỏ nhít như ngươi mà dám lừa ta sao, Hứa Tam Nương ta mà dễ bị lừa như vậy sao? Cút nhanh về nhà, đừng để bà nhìn thấy ngươi nữa..."
Chung quanh vây đầy người bu lại xem trò hay, ai nấy đều chỉ trỏ phụ họa, xổ ra bao nhiêu lời lẽ khó nghe. Đào Mộc ảo não chui ra khỏi đám đông, còn bị ném bao nhiêu là cải thối.
Tiếng mắng chửi sau lưng vẫn chưa ngớt, Đào Mộc bị sốc tâm lý, tâm trạng tụt dốc không phanh, ủ dột cúi mặt đi về mà quên mất cả chuyện mua đồ ăn cho Tề Sâm.
Đột nhiên tay bị ai tóm lấy, cơn đau nhói truyền tới ngay sau đó làm nàng quay phắt đầu lại, hãi hùng nhìn cái đầu đang chôn vào cánh tay mình, hàm răng bén nhọn đã lún sâu vào da.
Đào Mộc thét lên thất thanh, hớt hải dùng tay còn lại đẩy hắn ra, Đàn châu cũng bắn ra luồng sáng trắng hất tung hắn đi xa, té uỵch xuống đất. Lát sau hắn mới ngọ nguậy bò dậy, máu dính trên mép chẳng biết là của hắn hay của nàng.
Đào Mộc cảm thấy một luồng yêu khí kỳ dị len lỏi vào cơ thể mình, không có thời gian để nhìn hắn nữa, nàng gấp rút dùng hết sức bức luồng yêu khí này ra, ngặt nỗi yêu lực đã bị Đàn châu trấn áp, chẳng có bất kỳ tác dụng gì, chỉ có thể để mặc cho yêu khí chạy loạn lên trong cơ thể mình.
Nàng khiếp sợ thật sự, dùng chút khí tức yếu ớt của mình để bảo vệ Nguyên Thần, cuống cuồng chạy ra khỏi thành. Nhủ bụng Ngưu Quỳnh nhất định sẽ có cách, nhưng vì tâm trí hoảng loạn nên yêu khí sau khi nhiễu loạn Nguyên Thần lại đột ngột tăng vọt, hệt như măng mọc sau mưa, xâm nhập ác liệt vào lục phủ ngũ tạng, lăm le khống chế cơ thể nàng.
Đầu Đào Mộc như sắp bể ra tới nơi, dường như nghe thấy một giọng nói vang lên loáng thoáng.
"Ha ha ha, lâu rồi không gặp, ngươi vẫn xinh đẹp như xưa..."
Nàng lạnh toát cả người, đấm vào đầu thùm thụp, muốn gạt phăng giọng tà ác kia đi. Nhưng giọng nói đó ngày một lớn hơn, hệt như cây kim bén nhọn đâm vào từng tấc trên cơ thể nàng.
Cơ thể đã đau tới mất cảm giác, hai mắt Đào mộc trống rỗng vô thần, trong cơn choáng váng nàng nhìn thấy một nữ nhân, nàng ta mặc bạch y, hình dáng nhòe nhoẹt, nàng ta cũng quỵ xuống đất run lên bần bật, đau đớn vô cùng, mọi nơi trên cơ thể đều rỉ máu, thấm ướt cả một khoảng đất, bộ bạch y đã nhuộm thắm máu tươi, kinh tâm động phách. Nàng ta ôm lấy mình trong cô độc, rồi dần dần ngã và trong vũng máu tươi.
Tim Đào Mộc đau như đao cắt, dường như có thể cảm nhận được nỗi đau, sự tuyệt vọng và không cam của cô gái đó, hệt như chính bản thân mình, cảm giác đau tới tận xương tủy đó giống như thân cây bị nhổ tận gốc, tới hít thở cũng vô vọng.
Tầm mắt nàng dần chìm vào bóng đêm, rốt cuộc rơi vào hôn mê bất tỉnh.
*
Chẳng biết đã ngủ mê bao lâu, tiếng cười ngang tàn lạnh lẽo vẫn luôn ngự trị trong giấc mộng, thỉnh thoảng có vài bóng người vụt qua, tất cả đều là dáng vẻ của Ngưu Quỳnh trong bộ bạch y.
Lúc Đào Mộc tỉnh lại thì đêm đã xuống, ngoài cửa sổ đã tối mịt chẳng có lấy một ngôi sao, bóng đêm đặc quánh bao trùm lấy mọi thứ, nối liền cả đất trời thành một màu đen đúa.
Đào Mộc đảo mắt nhìn quanh, tầm mắt dừng lại ở người phụ nhân đang ngồi bên cạnh bàn.
Bà ta ước chừng bốn mươi tuổi, mặc áo gai vải thô, trên đầu chít chiếc khăn vuông đã bạc màu, bà ta đang cúi đầu thêu thùa rất chuyên chú, mi mục ôn hòa trông rất hiền hậu.
Như thể nhận ra ánh mắt của Đào Mộc phụ nhân bỗng ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười khiến khóe mắt hằn lên nếp nhăn.
"Cô tỉnh rồi à?"
"Ừm." Đào Mộc ngồi dậy, vừa quan sát căn nhà vừa hỏi: "Sao ta lại ở đây?"
"Cô bị ngất trên đường." Phụ nhân nghỉ tay, rót một cốc nước mang tới cho nàng: "Ta thấy tiểu cô nương đáng thương nên mới mang cô về đây."
Đào Mộc thật tình có hơi khát, nàng nhận lấy uống cạn một hơi, chẹp chẹp miệng: "Ngọt ghê."
Phụ nhân mỉm cười rồi rót thêm cho nàng cốc nữa.
Lúc này Đào mộc mới để ý thấy nước này có màu xanh nhạt, nàng tò mò ngó nghiêng ngó ngửa một lúc, phụ nhân thấy thế bèn giải thích: "Đó là nước đậu xanh ta nấu, cô thích thì uống nhiều vào nhé, trong nồi vẫn còn."
"Cám ơn đại nương." Đào Mộc cười ngọt lịm, nhìn căn nhà giản dị nhưng sạch sẽ: "Đại nương ở đây một mình à? Người nhà của đại nương đâu?"
Nét mặt phụ nhân ảm đảm đi trông thấy: "Phu quân của ta lâu rồi không trở lại." Nói rồi mỉm cười: "Ta ở một mình cũng quen rồi, còn cô, một tiểu cô nương sao lại chạy tới nơi hoang dã này?"
Đào Mộc cười hì hì, tránh ánh mắt của phụ nhân: "Ta ra ngoài thành tìm người, đi một hồi thì lạc đường..."
Phụ nhân không hỏi nhiều nữa, chỉ ân cần nói: "Ta thấy sức khỏe của cô không được tốt, đêm nay nên nghỉ ngơi ở chỗ ta thì hơn, có gì mai hãy tính tiếp."
Phụ nhân vừa nhắc tới chuyện này Đào Mộc mới sực nhớ ra luồng yêu khí trong cơ thể mình, lúc nãy còn đau tới xé ruột xé gan vậy mà bây giờ lại chẳng còn cảm giác gì, hơn nữa cơ thể còn nhẹ nhõm, thư thái chưa từng thấy.
Nàng thoải mái giang rộng hai tay, lúc khép tay lại thì lơ đãng đặt lên đùi.
Sau đó nàng giật mình.
Sững sờ một lát thì chuyển sang chết đứng.
Phụ nhân thấy nét mặt nàng là lạ thì lên tiếng hỏi: "Sao thế?"
Đào Mộc vẫn giữ nguyên trạng thái chết đứng, thật lâu sau mới hoàn hồn lại, nhìn phụ nhân mà muốn rơi nước mắt tới nơi: "Sao phía dưới của ta không có?"
"Ở đâu." Mắt phụ nhân dịch xuống: "Chân vẫn còn nguyên mà."
"Không phải chân, cái ở dưới đó."
"Cái gì? Dưới chân còn cái gì khác nữa sao?" Phụ nhân khó hiểu, thấy nét mặt Đào Mộc như đưa đám thì cũng sốt ruột theo: "Tiểu cô nương, cô đang nói gì thế? Đại nương nghe không hiểu."
Đào Mộc dẫu môi, vỗ bình bịch lên bộ phận quan trọng: "Chỗ này, chỗ này nè, sao không có?"
Đại nương sững ra một lát rồi bật cười: "Ôi, tiểu cô nương, có phải cô ngủ tới hồ đồ rồi không, cô là nữ nhân, sao ở đó lại có thứ gì khác được chứ?"
Nữ nhân, nữ nhân!
Đào Mộc bị hai chữ này đánh thức, lúc này mới tỉnh táo lại hoàn toàn, sờ thử lại hai cái, sau khi chắc chắn không có gì thì đợt sóng mừng rỡ cũng nhấn chìm toàn thân.
"Mất rồi, mất thật rồi..." Nàng phấn khích bắt lấy tay đại nương, mừng rỡ như điên: "Ta là nữ nhân, ta là nữ nhân chân chính rồi..."
Đại nương khó hiểu, nhìn nàng với ánh mắt thông cảm: "Đứa trẻ này có phải bị thứ gì kích thích hay không, sao mới khóc đó lại cười đó..."
Đào Mộc vẫn hú hét không ngừng, ôm chầm lấy đại nương hôn chùn chụt, sau đó sướng rơn nhảy tót khỏi giường chạy ào ra ngoài: "Ta phải nhanh mang tin này về báo cho Đại hồ tử biết..."
Còn chưa chạy ra khỏi cửa đại nương đã kéo nàng lại kịp thời, vẻ mặt nghiêm túc: "Giờ trời đã tối rồi, bên ngoài không an toàn đâu, cô đừng nóng lòng, chờ sáng rồi hãy đi cũng không muộn."
Đào Mộc còn lòng dạ đâu mà đợi với chờ, nàng chỉ hận không thể bay ngay về cạnh Ngưu Quỳnh, nghĩ rồi cười tít cả mắt cám ơn đại nương: "Nếu ta không về thì Ngưu ca sẽ lo lắm."
Phụ nhân vẫn không chịu thả tay ra, cau mày khuyên nhủ: "Ta nghe nói trong thành dạo gần đây không yên ổn, cô đừng nên xúc động."
"Đại nương, đại nương yên tâm đi, ta không vào thành, người ta muốn tìm đang ở ngoài thành chờ ta."
"Lúc nãy đã canh ba nửa đêm rồi, một tiểu cô nương như cô đi giờ này vẫn không an toàn, theo ta cứ chờ tới khi trời sáng đi." Đại nương rất cố chấp.
Đào Mộc hưng phấn tới nỗi chỉ muốn chia vui với Ngưu Quỳnh, thế nên nàng còn bướng bỉnh hơn: "Không được, ta nhất định phải về bây giờ."
Đại nương thở dài: "Thôi vậy, cô hãy cẩn thận."
"Dạ." Đào Mộc gật đầu hớn hở, mở tung cửa ra, rồi rầm một phát, té chỏng gọng.
Giọng lo lắng của đại nương vọng đến từ sau lưng: "Coi chừng, bậc thang ở đó hơi cao."
Hơi cao ở chỗ nào! Rõ ràng còn cao hơn cả một tầng lầu!
Đây là phát hiện của Đào Mộc vào sớm hôm sau, lúc đó nàng mới biết hai bên bậc thang còn có sườn dốc nhỏ. Đêm đó nàng vinh hạnh té thẳng xuống dưới làm cổ chân sưng phù, không thể dùng yêu lực chữa thương nên chỉ còn biết kêu đau suốt cả đêm, mãi tới khi trời hửng sáng mới mệt quá mà ngủ thiếp đi.
Nàng ngủ một giấc này mất cả buổi trời, tới khi thức dậy thì đã là giờ Thân, mặt trời đã sắp xuống núi, nàng phải lật đật chỉnh trang lại bản thân rồi định đi.
Đại nương biết nàng đang nóng lòng nên không hề giữ lại, chỉ dặn dò vài câu rồi vẫy tay chào tạm biệt.
Đào Mộc lê bước khập khiễng dưới ánh hoàng hôn, trong khi lòng thì mừng tới khó kiềm chế. Nàng không biết tại sao mình đột ngột trở lại bình thường, có lẽ do ông trời cuối cùng cũng chịu mở mắt, hoặc có thể phẩm cấp của mình tăng vọt, nhưng nguyên nhân vì đâu cũng không quan trọng, quan trọng là nàng đã làm một nữ nhân chân chính. Ngưu ca không cần phải đấu tranh tư tưởng nữa, có thể động phòng hoa chúc với nàng, hưởng đêm xuân tiêu, mới nghĩ tới đó thôi mà nàng đã thấy ngượng chết đi được rồi.
Về lại căn nhà sụp đổ ở ngoại ô, nơi này quả nhiên chẳng còn ai, nghĩ tới chuyện đêm qua nàng không về làm Ngưu Quỳnh phải cuống lên đi tìm, Đào Mộc lại hối hả quay về thanh, khi tới cổng thành thì trời cũng sụp tối.
Nàng vẫn còn thấy sợ, chần chừ hồi lâu mới bước tiếp. Suốt đường đi lòng cứ rạo rực không yên, mặt đỏ tim đập, ảo tưởng về tương lai hạnh phúc mai sau, nhưng đúng lúc này yêu khúc quen thuộc nọ bỗng vang lên khiến trái tim đang đập rộn ràng của nàng bỗng ngừng đập.
Bầy yêu nhân đông nghịt đang chậm rãi tới gần, sống lưng Đào Mộc phát rét, loạng choạng lui về sau. Ngay lúc này một thanh vũ kiếm phá không lướt tới, sượt qua tai nàng đâm phập vào ngực của một ông lão trước mặt.
Chưa chờ nàng quay đầu lại thì có thêm mười mấy mũi kiếm bay tới từ sau lưng. Đào Mộc sợ tới nỗi không dám có bất cứ cử động nhỏ nào, sợ bất cẩn một cái sẽ bị kiếm đâm trúng. Trước mắt nàng là tiếng rít gào thống khổ của yêu nhân, dòng máu đen ngòm chảy ướt đẫm mặt đất, đồng tử lồi ra, vẻ mặt hung tợn, họ từ từ té vật xuống đất, chết không nhắm mắt.
Bốn bề đều là tiếng vũ kiếm phá không, ác liệt lạnh lùng, cản lại bước chân của yêu nhân. Đào Mộc nhìn họ tới chết lặng, cổ họng khô khốc, cơ thể nặng như đổ chì. Thình lình có người lôi giật nàng nàng ra sau, bước chân lảo đảo tới khi lấy lại thăng bằng thì đập vào mắt là một gương mặt lạnh lùng trẻ tuổi.
"A Hạo, tại sao lại là ngươi?" Đào Mộc há miệng, giọng khàn khàn.
Thiếu niên cau mày nhìn nàng: "Sao ngươi lại tới đây?"
Đào Mộc chuyển tầm mắt sang những thủ vệ bên cạnh hắn, dừng lại trên người họ chốc lát mới dời mắt về: "Ngươi bảo họ dừng tay lại nhanh lên, những yêu nhân đó vẫn còn cứu được."
"Hừ, nếu không giết thì chờ tới khi họ yêu hóa hoàn toàn thì không kịp nữa!" Nét mặt thiếu niên lạnh lẽo, không hề có cảm xúc gì hệt như là một người hoàn toàn khác.
Đào Mộc sững sờ nhìn hắn: "A Hạo, sao ngươi lại trở nên máu lạnh như vậy?"
"Máu lạnh?" Mép thiếu niên giật lên: "Thật nực cười, một yêu như ngươi lại nói ta máu lạnh..."
Đào Mộc không nói ra lời, tiếng rên xiết thảm thiết vang lên bên tai khiến toàn thân nàng lạnh buốt, chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh, nào ngờ vừa quay người lại đã trông thấy Ngưu Quỳnh đang vội vã chạy tới.
"Dừng tay!"
Cùng lúc đó hắn cũng nhanh chóng vận công đánh rớt vũ kiếm giữa không trung, thấy họ còn muốn tấn công hắn lại tung ra thêm một chưởng, những thủ vệ bị chưởng phong đả thương đều ngã rạp xuống đất.
"Ai bảo ngươi giết người?" Ngưu Quỳnh nổi giận bước tới, chỉ vào thiếu niên: "Ngươi từ đâu tới?"
Thiếu niên nhìn trả lại hắn: "Ngưu đạo trưởng, ngài không nhớ ta sao?"
Ngưu Quỳnh sững ra một thoáng, lát sau mới sực nhớ ra: "Ngươi là tiểu công tử ở Sao trấn, sao ngươi lại tới đây? Còn gây ra chuyện hung tàn bực này!"
Thiếu niên chẳng buồn để tâm tới lời chỉ trích của hắn, mỉm cười lạnh tanh: "Nơi này nằm dưới sự quản lý của cữu phụ ta, có bách tích bẩm báo ở Thạch Đầu thành có yêu vật hoành hành, làm hại mạng người, ta đến đây để giúp cữu phụ xử lý, có gì sai?"
"Họ không phải yêu vật!" Giọng Ngưu Quỳnh trầm xuống: "Họ chỉ bị trúng yêu độc, ta có cách để chữa khỏi cho họ."
"Vậy ư?" Thiếu niên không tin: "Thật chứ?"
"Nhiều nhất là năm ngày." Ngưu Quỳnh đáp chắc nịch: "Chờ ta tìm được Dược Linh tiên rồi sẽ tới cứu họ."
Thiếu niên cười nhạt: "Nếu không tìm được thì sao?"
"Không tìm được thì chính tay ta sẽ giết họ!" Ngưu Quỳnh gằn giọng, trừng mắt nhìn thiếu niên: "Ngươi cứ ở đó chờ, đừng làm hại mạng người nữa!"
"Hừ, bọn quái vật kia dù chưa khỏi thì cũng chẳng có ích gì." Thiếu niên liếc họ khinh thường: "Ngươi muốn thì cứ chữa, nhưng năm ngày sau nếu chúng vẫn còn bộ dạng này thì ta nhất định sẽ không bỏ qua nữa."
"Vậy thì cứ chờ đi!" Ngưu Quỳnh quẳng lại câu này rồi kéo Đào Mộc định đi, nào ngờ bị thiếu niên ngăn lại.
"Thả nàng ấy ra!"
Ngưu Quỳnh nhìn hắn rồi quay sang Đào Mộc, vẻ mặt hoang mang: "Cha ngươi muốn giết nàng, còn ngươi lại muốn cứu nàng, hai cha con ngươi đang suy tính điều gì?"
Thiếu niên lạnh mặt kéo Đào Mộc lại, không đáp mà hỏi vặn lại: "Mọt đạo sĩ như ngươi lại lôi lôi kéo kéo một nữ yêu, rốt cuộc đang suy tính điều gì?"
Ngưu Quỳnh bị hắn hỏi tới câm bặt.
Đào Mộc thấy không ổn, vội đứng ra hòa giải: "A Hạo, ngươi hiểu lầm rồi, huynh ấy không phải muốn bắt ta mà đang tính dẫn ta về thôi."
Thiếu niên nhíu mày nhìn nàng: "Khác nhau sao?"
Đào Mộc cũng cảm thấy đáp kiểu này không được rõ ràng cho lắm, bèn dứt khoát nắm lấy tay Ngưu Quỳnh: "Huynh ấy là tình lang của ta, chúng ta... là tình xưa nối lại."
Mặt thiếu niên tối sầm lại, ánh mắt u tối như giếng sâu khô cạn, hắn im lặng chốc lát mới đáp: "Hắn chính là Ngưu ca mà ngươi nói? Là người trong tình sử gió trăng của ngươi?"
Đào Mộc gật đầu cười duyên chẳng biết e thẹn là gì: "Ta cũng không ngờ người này lại sừng sững không ngã, còn rất có khả năng bền vững trường tồn."
Ai đó khẽ run lên, lạnh lùng hất đầu đi.
Nét mặt của thiếu niên khó phân mừng giận, hắn nhìn nàng hồi lâu rồi đột nhiên ngoảnh sang Ngưu Quỳnh: "Ngươi không phải đạo sĩ ư? Sao có thể nảy sinh tình cảm với yêu quái? Không sợ bị trời đánh hay sao?!"
Câu này làm Đào Mộc mất hứng, ở cạnh nàng thì bị trời đánh sao? Nàng có làm chuyện gì hại trời hại đất đâu!
Nàng đang định lên tiếng phê bình tên nhóc này thì Ngưu Quỳnh đã tranh nói trước: "Chuyện này không nhọc ngươi phí tâm, ta tình nguyện."
Thiếu niên mím chặt môi như đang nén giận, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói gì.
Đào Mộc luôn cảm thấy hắn có chỗ nào đó rất lạ, đang muốn hỏi thăm thì lại bị Ngưu Quỳnh lôi giật đi, nàng chỉ có thể vội vã khoát tay chào tạm biệt: "A Hạo, ta đi trước đây, rảnh ta sẽ về thăm."
"Nhìn cái gì!" Ngưu Quỳnh trừng mắt, chẳng thèm đếm xỉa tới phản ứng của nàng, quay đầu đi lẩm bẩm: "Cứ như biến thành người khác?"
Đào Mộc ấm ức rụt tay về, thấy hắn cứ lầm lì suốt đường về bèn xít lại gần, lấy lòng: "Ngưu ca, hôm qua ta..."
"Đúng rồi, hôm qua ngươi chạy đi đâu hả? Ta lật tung cả Thạch Đầu thành vẫn không thấy thấy ngươi!" Nàng vừa mở lời Ngưu Quỳnh đã sực nhớ ra, bắt đầu nghiêm nghị chất vấn: "Còn chân? Vừa rồi nhìn ngươi đi lại không linh hoạt lắm."
Đào Mộc sợ hắn nổi giận nên hạ thấp giọng xuống, lí nhí đáp: "Hôm qua Tề Sầm nói đói bụng nên ta vào thành mua đồ ăn cho hắn, nhưng hắn quá keo kiệt, tới một phân tiền cũng không đưa, ta đành phải cầm hết số tiền để dành mua đồ cưới ra, sau đó..."
"Sư đệ, cuối cùng cũng tìm được đệ rồi."
Đương nói giữa chừng thì bị Lâm Anh Như hối hả chạy tới cắt ngang, nét mặt Lâm Anh Như rất nóng vội, mới tới đã vào thẳng chủ đề: "Tề Sâm sắp hết chịu nổi rồi."
Thần sắc Ngưu Quỳnh vẫn như thường, chỉ cất bước chạy về hướng Lâm Anh Như vừa tới, Lâm Anh Như cũng nối gót theo sau. Đào Mộc thoáng đơ ra một giây rồi cũng lật đật đuổi theo, vừa chạy được hai bước đã thấy Ngưu Quỳnh chạy ngược trở lại, dừng lại trước mặt rồi vác nàng lên vai: "Tề Sâm bị cắn, tình hình không ổn lắm."
Đào Mộc kinh ngạc ra mặt: "Hắn cũng bị cắn?"
"Còn ai bị cắn nữa sao?" Ngưu Quỳnh thuận miệng hỏi lại.
Đào Mộc vừa định nói là mình thì Lâm Anh Như đã chen vào: "Hắn thấy cô đi lâu không về nên sợ cô gặp chuyện, ra ngoài tìm thì bị thương." Giọng nàng ta trầm trầm như đang oán trách.
Đào Mộc đành ngậm miệng lại, cắn rứt lương tâm. Chuyện gì thế này, nếu hai người họ ngoan ngoãn đợi trong nhà thì làm gì mang tới tai bay vạ gió, chỉ tiếc Tề Sâm không tốt số như nàng, có lẽ vì thể chất của người và yêu khác nhau, yêu có thể hóa giải còn người thì không.
Trong lúc Đào Mộc nghĩ ngợi vẩn vơ thì họ đã về tới ngôi miếu đổ, còn chưa vào đã nghe thấy tiếng kêu gào thống thiết của Tề Sâm.
Ngưu Quỳnh vội thả nàng xuống, chạy nhanh vào trong. Tề Sâm bị trói gô vào cột, hai mắt đỏ ngầu, y phục xộc xệch, vùng vẫy đầy thống khổ.
Ngưu Quỳnh thi pháp tạm dằn yêu khí trong người y xuống, sau khi y bất tỉnh thì căn dặn Đào Mộc ở lại chăm sóc y, còn Ngưu Quỳnh thì cấp tốc cùng Lâm Anh Như đi tìm Dược Linh tiên.
Đào Mộc muốn nói chờ trời sáng rồi hẵng đi, nhưng lời còn chưa thốt ra thì họ đã khuất dạng trong bóng đêm. Nàng đành gác chuyện kia sang bên, chờ hắn về rồi mới nói.
Tề Sâm ngủ mê man suốt đêm, tới khi trời sáng mới mơ màng tỉnh dậy. Khi thấy mình bị trói y sững ra một giây, sau đó sực nhớ ra điều gì bèn gục đầu xuống, mặt đầy bi thương.
Đào Mộc sợ y khóc nên vội vàng an ủi: "Huynh đừng sợ, họ đi tìm Dược Linh tiên rồi, sẽ về chữa khỏi cho huynh nhanh thôi."
Nàng còn chưa an ủi xong thì Tề Sâm đã khóc òa lên, vừa khó vừa than vãn: "Nếu không tìm được thì sao? Bây giờ ta biến thành một con quái vật rồi, nhất định Như Như sẽ không cần ta nữa, nhà của ta ba đời đơn truyền, giờ chỉ còn mỗi ta kế thừa gia nghiệp, nối dài hương khói, nếu cha mẹ biết ta biến thành như vậy thì sẽ đau khổ biết bao nhiêu..."
Đào Mộc luống cuống nhìn y, chẳng phải nam nhi có nước mắt nhưng không dễ chảy sao? Cái đức hạnh này hỏi sao Lâm Anh Như lại chê. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, một người đang yên đang lành bỗng dưng biến thành yêu quái, dù là ai cũng khó mà chấp nhận, đau khổ biết mấy, khóc cũng là chuyện thường thôi.
Nghĩ rồi nàng lại bắt đầu an ủi, tận dụng hết lời hay ý đẹp, còn chỉ thiên thề rằng bảo đảm sẽ tìm được, lúc này y mới chịu thôi khóc.
Ban ngày Tề Sâm có thể coi là tỉnh táo, hai người nói chuyện với nhau câu được câu chăng, tới khi đói bụng Đào Mộc bèn ra ngoài hái mấy quả táo mọc dại bên ngoài ngôi miếu đổ, Tề Sâm chẳng chê khen gì, ăn tạm vài quả.
Đến đêm bọn Ngưu Quỳnh mới trở về, sắc mặt tối tăm, bộ dạng nóng nảy, nhìn là
biết không tìm được. Đào Mộc không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn ngồi nép vào một xó.
Hai đêm liền không ngủ khiến cả hai đều mệt mỏi, thấy Tề Sâm không có gì đáng ngại họ bèn tự tìm cho mình một chỗ để nghỉ ngơi. Ngủ tới nửa đêm Đào Mộc bỗng choàng tỉnh, vừa quay đầu đã nhìn thấy Lâm Anh Như ngồi tựa vào cây cột đang trói Tề Sâm, mắt khép hờ chẳng biết đang suy tư điều gì, vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy.
Nàng quan sát chốc lát cũng không thấy Lâm Anh Như có hành động gì bèn quay đầu ngủ tiếp. Trời dần trở sáng, trong cơn mơ màng nàng dường như cảm thấy trên trán mình có thứ gì mềm mại chạm khẽ vào, mang theo chút ướt át, thoáng qua rồi biến mất ngay. Nàng trở mình, sờ lên trán thì chỉ thấy lành lạnh.
Lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng choang, Ngưu Quỳnh và Lâm Anh Như đều đi cả, Tề Sâm vẫn đang gục đầu đầy thiểu não.
Ngày thứ hai họ vẫn không tìm được.
Ngày thứ ba cũng vô vọng.
Tâm trạng ai nấy đều sa sút, Ngưu Quỳnh đã bắt đầu mọc râu, hốc mắt hõm sâu trông rất tiều tụy.
Đào Mộc nhìn mà không đành lòng, muốn đi tìm A Hạo thương lượng thêm chút thời gian, dẫu sao cũng quen biết nhau có lẽ hắn cũng nể mặt mọi người đôi chút.
Nhưng nàng không ngờ, mặt mũi nàng chẳng làm nên cơm cháo gì, trái lại còn bị thiếu niên giở trò!!
Đào Mộc nảy ra ý định này nhưng chưa kịp thực hiện thì thiếu niên đã đích thân tìm tới cửa, còn mang theo khá nhiều thức ăn.
Tề Sâm cám ơn rối rít, bưng cái giò heo ăn ngấu nghiến. Đào Mộc kéo A Hạo ra tàng cây bên ngoài miếu, cười nói: "Ờ, có một chuyện ta muốn thương lượng với ngươi một chút."
"Vẫn chưa tìm được?" Thiếu niên nhếch mép.
Đào Mộc nhìn hắn kinh ngạc: "Chẳng lẽ ngươi biết nên cố tình tới đây..." Nàng ngẫm lại một chút rồi nói khéo: "Nhắc nhở?"
"Ha ha... vì sao ta phải nhắc nhở hắn?" Thiếu niên cười nhạt: "Ta tới đây để tìm ngươi."
"Tìm ta? Chuyện gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...