Mộc Cảnh Ngốc Nghếch, Lại Đây Anh Ôm Cái Nào!!!
-Oáp! Trời sáng rồi-tôi thức dậy trong buổi sáng ban mai nắng ấm,những tia nắng mỏng manh chiếu vào căn phàng tồi tàn nơi tôi nằm.Tôi bật dậy,vui vẻ xuống nhà.Bỗng nghe thấy tiếng cha đang nói chuyện với người đàn ông lạ mặt:
-Thủ tục đã hoàn tất.Đây,tiền của ông.Ngày mai hãy đưa con bé tới nhà họ Vương.
-Vâng,mong sao con bé thích nghi với họ.
-Hahaha,Mộc Cảnh nhà ông từ nay thoát kiếp nhá!Thôi,tôi về đây.
-Không,không...mình bị bán sao?Chuyện này không thể như thế được -tôi hốt hoảng khi nghe xong cuộc nói chuyện của cha tôi và người lạ mặt kia.Tôi vội chạy lên phòng,khoá cửa thật chặt,tôi ngồi xụp xuống mà nước mắt cứ lã chã rơi...
-Mộc Cảnh!Mở cửa cho cha!
-Không,con không mở đâu!Con biết ba sẽ bán con cho người khác.
-...Cha xin lỗi, Mộc Cảnh.Cha nghĩ làm như thế sẽ khiến con sung sướng hơn.
-Tại sao cha không nghĩ tới tâm trạng của con? Con không muốn như thế!-tôi gào lên đau đớn,nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt đau thương.
-Cha xin lỗi,xin hãy thứ lỗi cho cha-cha tôi nói rồi từ từ đứng dậy,bước đi.Bỗng nghe thấy tiếng ngã mạnh,tôi vội mở cửa thù thấy cha nằm sõng soài trên đất,đầu chảy bê bết máu do cú ngã vừa rồi.Tôi vội chạy đến bên cha đang hấp hối,ông vội đưa cho tôi một tờ giấy nhỏ,cha nói:
-C..con gái...cha..cha xin lỗi...
Vâng,cha tôi đã chết vì ông đã giấu tôi ăn bệnh ung thư giai đoạn cuối.Tôi cứ nhìn cha dần dần biến mất khỏi tầm mắt tôi khi ông được chôn xuống.
-Cha,con sẽ nghe theo ước nguyện cuối cùng của cha khi tôi đã đọc xong lá thư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...