Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú

Nét núi xa tựa như nét ngài, im ắng tĩnh mịch, bên cạnh khe suối chảy róc rách, một đám người hầu già đang giặt quần áo. Trong dòng nước lạnh cóng khiến người ta phải run rẩy, có một đôi tay đang chà chà quần áo
rất nhanh, cứ như đang thi đấu vậy.

————

Khi giặt xong đống quần áo cuối cùng, đứng
dậy, cái thắt lưng quanh năm phải khom xuống đã đau lâm râm. Tôi đấm nhẹ mấy cái, vuốt lại mớ tóc đẫm mồ hôi trước mặt rồi đứng thẳng đón ánh
ban mai.

Cách đây không xa là một vườn mai đỏ thanh nhã, hoa nở đỏ rực như lửa, chính là Tây Phong Uyển.

Bỗng một bà cô kêu: “Mộc nha đầu, Cẩm cô nương sai người tới tìm cô đó.”

Một cô nương xinh xắn đứng chờ ở phía xa, quần áo trên người là loại
lụa hoa tốt nhất. Mấy bà cô nhận ra cô ấy là người từ Tử viên tới liền
im lặng trở lại, cung kính chỉ vào người tôi. Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ
Cẩm Tú có chuyện gì?

Tôi nhanh chân nhảy lên bờ, kéo ống quần xuống rồi tới trước mặt cô
nương đó, cung kính cúi chào: “Tôi là Mộc Cẩn, ra mắt Sơ Họa tỷ tỷ.”

Cô ấy liếc tôi cái, cười cười: “Trước đây tỷ từng gặp tôi rồi sao?”

“Bẩm Sơ Họa tỷ tỷ, trước đây Mộc Cẩn chưa từng gặp tỷ tỷ.”

“Vậy sao tỷ biết tên tôi?”

“Mộc Cẩn nghe nói hôm trước trong trang có đấu võ, Sơ Họa tỷ tỷ và
Cẩm Tú cùng nhau song kiếm hợp bích, thắng hết các huynh đệ trong viên.
Phu nhân đặc biệt ban thưởng cho hai người hai chiếc áo choàng yên la
hoàng cung ngự ban. Tỷ tỷ từ xa tới đã như tiên nữ ẩn trong sương, Mộc
Cẩn đã đoán chắc rằng tỷ chính là Sơ Họa tỷ tỷ đang theo hầu Nhị tiểu
thư.”

Chuyện này là do tháng trước Vu Phi Yến nói cho ta biết, lúc kể nước
bọt bay loạn xạ, khuôn mặt đỏ bừng bừng, huynh ấy nói tuy đạt quán quân
đấu đao nhưng vừa nhìn màn song kiếm hợp bích đó mới biết đã chọn nhầm
binh khí, vô cùng hối hận vì đã không học kiếm, nếu không đã có cơ hội
luyện song kiếm kia rồi.

Tôi rất tự hào vì Cẩm Tú rồi lại sợ nhỏ lộ quá nhiều tài năng sẽ bị
người ta ghen ghét, hãm hại. Nhị ca Tống Minh Lỗi – đứng đầu về binh
sách mưu lược, khi đó chỉ cười nhạt: “Đại ca chớ sốt ruột, lúc nào rảnh
tìm Ngũ muội bàn luận một chút là được.”

Sau đó lại quay đầu sang nói với tôi: “Tứ muội đừng lo, sáu năm qua,
Nhị tiểu thư và phu nhân đều rất yêu thích Ngũ muội. Muội ấy lại khéo
đưa đẩy, một thời gian nữa là có thể xin phép tới thăm muội với Tam
muội.”

Sáu năm rồi, thấm thoát tôi đã ở phòng tạp dịch của Tây Phong Uyển sáu năm…

Cô nương kia cười khẽ một tiếng, lại nhìn tôi từ trên xuống dưới một
lượt: “Thảo nào con nhóc Cẩm Tú suốt ngày khoe khoang với tôi, tỷ tỷ của cô ấy vô cùng thông minh, thì ra đúng thật.”

“Tạ tỷ tỷ đã khen, chẳng hay Sơ Họa tỷ tỷ tìm tôi có chuyện gì?”

Cô móc từ trong người một bình nhỏ: “Cẩm Tú muốn tôi đưa cái này cho
tỷ. Cô ấy đã theo tiểu thư và phu nhân đi Pháp Môn tự dâng hương rồi,
khoảng ba tháng nữa mới trở về, cho nên đem cho cô “Nhân sâm dưỡng vinh
hoàn” mới chế.”

Tôi nhận lấy chiếc bình, Cẩm Tú còn để lại một phong thư, đại khái là nói phải ra ngoài một thời gian, muốn tôi và Bích Oánh tự chăm sóc mình cho tốt. Chẳng trách đã lâu Cẩm Tú không tới thăm tôi, thì ra đã đi
dâng hương cùng tiểu thư, phu nhân rồi. Lòng tôi có chút phiền muộn, sau lại nghĩ có “Nhân sâm dưỡng vinh hoàn” cho Bích Oánh thì vui vẻ trở
lại, hiện tại tính mệnh của nàng gần như phải dựa vào thứ này.

Tôi ngẩng đầu, đang muốn tạ ơn Sơ Họa đã thấy cô nàng tò mò nhìn tôi
chằm chằm, đôi mắt hắc bạch phân minh trong suốt lóe sáng: “Tỷ và Cẩm Tú không giống nhau chút nào, cô ấy đẹp hơn tỷ rất nhiều, hai người thật
sự là song sinh sao?”

Cô ấy hỏi rất thẳng nhưng tôi cũng không giận, hầu hết mọi người khi biết quan hệ giữa tôi và Cẩm Tú đều hỏi như vậy.


Sáu năm trước để giữ được Cẩm Tú ở lại, tôi mới thuận miệng nói mấy
lời “tử khí đông lai” gì đó kia, thật không ngờ ba ngày sau đó, bồ câu
bay từ kinh thành đưa tới một tin vui cực lớn, Hoàng thượng gặp đại công tử và tướng quân, khá thích đại công tử liền hạ chiếu tứ hôn, đem
Trưởng công chúa gả cho đại thiếu gia Nguyên gia Nguyên Phi Thanh.
Nguyên tướng quân vốn là Trấn quốc đại tướng quân, được phong làm Binh
bộ thượng thư, Phụng Thiên được phong làm nhất đẳng thị vệ, Nguyên phu
nhân Liên thị thành Nhất phẩm phu nhân, toàn gia được vinh sủng, quyền
khuynh triều dã, danh vọng ngày một cao. Vì vậy Cẩm Tú thật sự như lời
tôi nói, trở thành quý nhân của Nguyên gia.

Nhỏ trở thành thư đồng kiêm nha hoàn bên người của Nhị tiểu thư, được cùng tiểu thư ăn, ngủ, ôn văn luyện võ. Cẩm Tú vốn ôn nhu thiện lương,
hòa nhã với người khác, hơn nữa tôi thường chỉ dẫn cho nhỏ, chẳng bao
lâu, phu nhân từ mười phần khinh ghét nhỏ đã thành cực kỳ yêu thích.Thậm chí còn có người nói, phu nhân có lúc còn thích Cẩm Tú hơn cả Nhị tiểu thư.

Tôi quan sát đôi mắt trong veo, thẳng thắn của Sơ Hoạ đã hiểu tại sao Cẩm Tú có thể cùng cô song kiếm hợp bích, vang danh Tử viên.

Cẩm Tú đã đem chuyện quan trọng như vậy giao cho cô ấy hẳn đã vô cùng tín nhiệm, hảo cảm trong lòng cũng tăng lên, tôi cười gật đầu: “Đúng
vậy, chỉ là tôi sinh trước muội ấy chừng mười giây mà thôi.”

Cô khó hiểu nhìn tôi. Đúng rồi, người xưa không tính thời gian chính
xác tới vậy. Tôi lại cười cười: “Tôi sinh sớm hơn muội ấy một chút xíu
thôi.”

Cô ấy gật đầu, đến gần cầm tay tôi nói: “Thật ra tôi cùng tuổi với tỷ và Cẩm Tú. Tôi sinh vào tháng chín năm Nguyên Vũ thứ ba, tính ra còn
nhỏ hơn hai người, không bằng tỷ gọi tôi là Sơ Họa, Mộc Cẩn tỷ.”

Mắt cô long lanh nhìn tôi, tôi cũng không từ chối: “Được, đa tạ Sơ Họa.”

Tôi cảm thấy dường như mình vừa có thêm một muội muội nữa.

Buổi trưa được nghỉ, tôi cầm cơm nước, nhanh chân chạy về căn phòng
nhỏ phía bắc Tây Phong Uyển. Tôi nhẹ nhàng kéo cửa, nhấc tấm mành lên
bước vào, một làn khí sặc mùi thuốc đông y xông tới mũi tôi. Trên giường một mỹ nhân ốm yếu đang nằm im, da nàng có chút xanh xao, gầy đến mức
như da bọc xương. Vừa thấy tôi đi vào, nàng cố gắng muốn đứng dậy, tôi
bước nhanh tới đỡ nàng ngồi xuống: “Đừng vội, đừng vội, chầm chậm thôi.”

Mỹ nhân ốm yếu ho khan một tiếng, thở gấp nhìn về sau lưng tôi: “Cẩm Tú lại không tới, muội ấy có khỏe không?”

“Muội ấy không sao, Sơ Họa ở phòng phu nhân đã nói muội ấy theo phu
nhân và Nhị tiểu thư lên Pháp Môn tự dâng hương rồi.” Tôi nói qua loa
một chút vừa kéo cái bàn qua, đặt cơm lên, “Nhìn này, hôm nay Lý nhị
nương làm món mỳ kéo mà tỷ thích nhất. Muội không dám cho nhiều sa tế
quá có điều muội lấy được một bát đầy, lại còn thơm nữa. Nào, thử một miếng nhỏ thôi, đừng ăn nhiều quá lại ho đó.”

Tôi đảo đảo những sợi mỳ rộng ba tấc lên, quả thật là “Mỳ kéo sợi rộng bằng dây lưng”(1), rồi cẩn thận đút cho nàng một miếng nhỏ, sau đó tôi cũng thử một miếng. Ừm, thơm quá! Ta học theo cách người Tây An xướng lên: “Mì kéo sa tế
cay cháy miệng đây! Bích Oánh.”

Nàng nhìn vẻ khôi hài của tôi rốt cục cũng mỉm cười, nụ cười tuy nhợt nhạt nhưng cũng khiến khuôn mặt vốn xanh xao của nàng lộ ra vẻ tươi đẹp của thiếu nữ.

Đây là Tam tỷ kết nghĩa tâm cao khí ngạo nhưng lại bạc mệnh của tôi, Diêu Bích Oánh.

Thời vận của nàng thật không thể so sánh với Cẩm Tú. Khi tới phòng Nhị tiểu thư, vị Tam tỷ này vẫn giữ cái tính Lâm Đại Ngọc(2), ra vẻ mình là tiểu thư nên mới đắc tội với thị nữ yêu thích của Nhị
tiểu thư – Hương Cần. Nàng vào phòng Nhị tiểu thư được một tháng đã bị
người ta vu oan, hãm hại. Đám người hầu tìm thấy dưới gối miếng ngọc bội của Nhị tiểu thư, cũng không thèm hỏi rõ đen trắng đã đánh nàng ba mươi gậy, đuổi tới phòng tạp dịch này. Bích Oánh xuất thân là thiên kim tiểu thư làm sao chịu nổi công việc nặng nhọc ở nơi này, hơn nữa Chu đại
nương quản lý phòng tạp dịch còn hay mắng chửi nàng: “Con ranh nhà ngươi thật bỉ ổi, dám trộm đồ của chủ nhân, còn tưởng mình là ai chứ? Đừng
nói thiên kim tiểu thư, kể cả công chúa, hoàng hậu tới nơi này của ta
cũng phải quét phân, giặt áo!”

Nàng càng thêm tức giận, thương thế trên người còn chưa khỏi mà mỗi
ngày lại bị phạt cọ rửa thùng phân thành ra trở bệnh không dậy nổi.

Lúc đó Chu đại nương đã muốn bẩm với phu nhân đuổi nàng ra ngoài. Tôi kinh hãi phải giở ba tấc lưỡi, bịa chuyện rằng Bích Oánh vốn là con
cháu nhà trung thần, năm đó không những bị tịch thu tài sản, gia đình ly tán, lại còn bị cậu ruột bán đi rốt cục cũng khiến Chu đại nương động
lòng thương, tìm đại phu tới khám cho nàng. Đại phu nói ngoại thương của nàng chưa khỏi hẳn lại khí uất tụ tim, phải từ từ an dưỡng.

Mấy năm này, nàng đã thành cái ấm sắc thuốc rồi. Mỗi đợt cuối năm
bệnh ho lại càng nặng khiến tôi cả ngày chỉ lo sợ không biết liệu nàng
có sống được tới lễ mừng năm mới không.

May mà “Đất hoang tiểu ngũ nghĩa”, ngoài tôi và Bích Oánh tương đối
sa sút thì Vu Phi Yến, Tống Minh Lỗi cùng Cẩm Tú đều tỏa sáng nơi Tử Tê

sơn trang này. Vu Phi Yến dựa vào một ngón Cửu hoàn đao, dũng cảm kiên
nghị không ai sánh bằng, Tống Minh Lỗi từ nhỏ cơ trí hơn người, bình
tĩnh, giỏi về dùng mưu, nay đã trở thành học trò đắc ý của đại quản gia
kiêm quân sư Nguyên gia – Liễu Ngôn Sinh.

Có hai người bọn họ và Cẩm Tú tiếp tế, vấn đề thuốc men của Bích Oánh cuối cùng cũng được giải quyết. Hai năm gần đây, bệnh tình của Bích
Oánh có chút khởi sắc, đại phu đã nói mấu chốt là ở “Nhân sâm dưỡng vinh hoàn”.

Nhớ tới “Nhân sâm dưỡng vinh hoàn”, tôi liền nhảy xuống đất, móc cái
bình nhỏ mà Sơ Họa đưa cho, “Tỷ coi, Cẩm Tú nhờ Sơ Họa mang “Nhân sâm
dưỡng vinh hoàn” tới cho muội này. Chờ ăn mỳ xong, tỷ hãy uống một
viên.”

Trong mắt Bích Oánh lóe lên một tia sáng rồi lại nhanh chóng nhạt đi. Nàng buồn bã nói: “Thuốc này đắt quá, nhất định Cẩm Tú lại lấy tiền
tiêu hàng tháng của muội ấy ra rồi. Tỷ thấy hay đừng uống nữa, uống mấy
năm rồi cũng đâu có chuyển biến, bốn người đừng phí tâm nữa.”

Lại nữa rồi, tôi ghét nhất là cái giọng điệu này của Bích Oánh: “Ai!
Sao tỷ lại nói xui xẻo như vậy! Nhiều năm như vậy, muội cũng mệt mỏi
nhưng chỉ cần tỷ vẫn còn sống đã nói lên rằng Diêm vương chưa muốn tỷ.
Thật vất vả mới khá lên một chút, tỷ đừng nói xúi quẩy như vậy!”

“Muội đã đi qua suối vàng đâu, làm sao biết Diêm vương không cần tỷ.” Nàng thở dài nhìn tôi.

Tôi ngồi xuống đất giặt y phục cho Bích Oánh, nghe vậy không thèm
quay lại,: “Đương nhiên là muội biết, hơn nữa muội còn đi qua rồi, tỷ có tin không?” Sau đó tôi ngẩng đầu, cười hì hì với nàng: “Thật ra, nếu tỷ thật sự không muốn uổng phí tâm ý của bọn muội thì phải nhanh khỏe lên, rồi sinh cho Tống nhị ca một bé con béo tròn, cho muội thêm một đứa
cháu nữa có phải tốt không?”

Lúc còn ở chung trên xe của bọn buôn người, Bích Oánh đã có cảm tình
với Tống Minh Lỗi, quả nhiên mặt nàng đỏ bừng, khuôn mặt cũng thêm vài
phần xinh đẹp. Nàng vừa thẹn vừa giận mắng: “Mộc Cẩn, muội hư quá, muội, muội, lại dám trêu tỷ. Cái đứa bệnh tật như tỷ làm sao xứng với Tống
nhị ca.”

Tôi hí hửng nhìn bộ dạng giận dỗi của nàng, thầm nghĩ người xưa tầm
tuổi nàng đã làm mẹ từ lâu rồi, mỹ nhân như Bích Oánh nếu không sinh
bệnh e rằng đã sớm bị vị gia nào đó thu vào phòng.

Tôi thấy nàng xấu hổ tới mức muốn quẳng mấy viên thuốc đi liền thôi
đùa, thành khẩn xin tha. Lúc này một giọng nói trong trẻo truyền vào
phòng: “Náo nhiệt quá, hôm nay Tam muội đã khá nhiều chưa?” Một thiếu
niên cao lớn xốc rèm lên đi vào, khuôn mặt thanh tú, tuấn lãng hiện ra,
quả nhiên nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay. Trên đầu Tống Minh Lỗi vẫn còn vài hạt tuyết trắng, thì ra bên ngoài tuyết đã rơi rồi.

Mặt Bích Oánh đỏ ửng tựa ráng chiều, có điều tôi biết đây chính là
thời điểm nàng vui sướng nhất. Tôi nhanh nhẹn rũ tuyết giúp Tống nhị ca, rót một chén trà rồi nâng chậu quần áo lên, cười hi hi định tránh tới
sương phòng phía tây. “Tống nhị ca, phiền huynh trông Tam tỷ một lúc,
muội đem đống quần áo này đi giặt cái đã.”

“Đều là huynh muội trong nhà cần gì khách sáo như vậy, Mộc Cẩn cũng
ngồi xuống đi.” Đôi mắt hắn sáng như sao Thiên Lang, cười mập mờ nhìn
tôi. Thế này thì phá hỏng chuyện tốt của bọn họ mất, tốt hơn là tôi nên
nhanh biến khỏi đây thôi.

Lúc tôi đang cầm y phục đến dòng suối trước phòng thì nhớ ra tuyết
vừa mới rơi, liền vội vàng muốn giặt cho xong. Đúng lúc ngồi xuống, một
trận gió mạnh lướt qua bên cạnh, tôi sợ đến mức ngã lăn ra đất lạnh. Một ngọn thương quấn lụa hồng đã cắm vào gót chân tôi, vẫn còn đang rung
rung, dễ thấy lực ném rất lớn. Mặt tôi có chút nhăn nhó, sờ sờ thì đã
thấy bị chảy máu rồi.

“Mộc nha đầu, lần này ta không những không lạc đường mà còn tìm thấy
cô rồi.” Tôi còn chưa kịp quay đầu lại, một dáng hình cao hơn mét tám đã chắn trước mặt, góc cạnh trên mặt phân minh, ngũ quan kiên nghị tuấn
mỹ, tóc đỏ không búi, để xõa tung lên đầu vai, con ngươi tựa như rượu
nho đang lóe sáng. Hắn vô cùng đắc ý trừng mắt nhìn tôi. Tim tôi thầm
lộp bộp một tiếng, là Giác Tứ gia, sao hắn có thể dễ dàng tìm ra tôi như vậy.

Nói đến đây, tôi cần giới thiệu một chút về những người trong Tử Tê sơn trang:

Tướng quân Nguyên Thanh Giang, tự Nhiên Chi, hiện là thượng thư bộ binh, sinh được ba trai một gái.


Con cả Nguyên Phi Thanh, là phò mã của Trưởng công chúa, năm nay hai
hai tuổi, cùng với Nhị tiểu thư Nguyên Phi Yên là con của nguyên phối
phu nhân Tần thị. Đáng tiếc Tần thị đã mất vì khó sinh.

Về sau, Nguyên tướng quân phù chính nha hoàn hồi môn của Tần thị là
Tạ thị, sinh được Nguyên Phi Bạch,hay chính là Bạch Tam gia, năm nay
mười bảy tuổi. Có người nói Nguyên tướng quân vốn thích vị Bạch Tam gia
này nhất, sáu tuổi y biết làm thơ, tám tuổi giỏi bắn
cung, được biểu diễn trước mặt vua, tài năng vô cùng. Ngay cả em vua là
Tĩnh Hạ vương cũng từng khen: thật là “long câu phượng sồ(3)“.

Tiếc thay năm Bạch Tam gia mười tuổi, đột nhiên bị ngã ngựa, hai chân bị gãy, đồng thời cũng khiến kiếp sống thần đồng đứt đoạn từ đó. Khi ấy Tạ thị cũng buồn bực rồi ốm nặng mà qua đời. Vì vậy sau đó Bạch Tam gia cùng người hầu thần bí của y – Hàn Tu Trúc tiên sinh cũng ẩn cư tại Tây Phong Uyển.

Hàn Tu Trúc tiên sinh kia vốn là một trong “Tuế Hàn tam hữu” nổi
tiếng chốn võ lâm, được xưng là “khinh phong ngạo trúc”. Sau khi đánh
một trận với U Minh ma giáo, ông ấy là người duy nhất trong “Tuế Hàn tam hữu” còn sống sót, võ công uyên thâm khó lường, Nguyên tướng quân đối
với ông cực kỳ kính trọng, đến cả Nguyên phu nhân cũng kính ông ta ba
phần. Với danh tiếng hiển hách của ông trong giang hồ vậy mà lại cam
nguyện làm tôi tớ cho một thiếu niên thật khiến kẻ khác phải suy nghĩ.

Sau đó, Nguyên tướng quân lại lấy con gái một gia tộc lớn ở kinh
thành – Liên thị, chính là Nguyên phu nhân hiện nay. Không may là tới
giờ nàng vẫn chưa sinh được đứa con nào.

Khi Liên thị vào cửa được hai năm, Nguyên tướng quân viễn chinh Đột
Quyết, khải hoàn trở về mang theo một đứa bé mười tuổi, tóc đỏ, tiếng
khóc vang dội, nói với bên ngoài là con thứ bốn, Nguyên Phi Giác, Giác
Tứ gia, cũng chính là thiếu niên mười sáu tuổi đứng trước mặt ta đây.

Có tin đồn rằng mẹ ruột của Giác Tứ gia là vũ nữ Ba Tư, cho nên không được Nguyên tướng quân yêu quý, mà mái tóc đỏ này cũng khiến mẹ kế
không muốn nhìn thấy hắn. Bản thân hắn lại vô cùng hứng thú với văn hóa
Trung Nguyên, đối với thi từ, cầm họa cũng có nghiên cứu, lại còn nổi
tiếng mù đường. Rõ ràng hắn ở tại Ngọc Bắc Trai nhưng không hiểu sao lại hay đi nhầm vào Tây Phong Uyển, vì vậy mà bị Bạch Tam gia tưởng rằng
hắn năm lần bảy lượt tới khiêu khích.

Vị Giác Tứ gia này mỗi lần tới lại bị Hàn tiên sinh đánh đến nỗi
không tìm ra phương hướng nữa, đáng tiếc bốn chữ “biết khó mà lui” hình
như không xuất hiện trong từ điển của Giác Tứ gia. Hắn bị đánh xong, lần sau vẫn cứ đi lạc, rồi lại chịu đòn, hơn nữa sự “chiếu cố” của Hàn tiên sinh đối với hắn lại khiến hắn trở nên si mê võ học. Từ đó hắn vô cùng
say mê võ công Tây Vực, suốt ngày ầm ĩ muốn tới Tây Vực xem xét phong
thổ, khát vọng lớn nhất của hắn chính là bái đệ nhất cao thủ – Kim Cốc
chân nhân làm thầy, mà nghe người ta kể lại, ông ấy đang ẩn cư trên
Tuyết sơn ở Tây Vực.

Mấy thông tin này tôi đều nghe được từ mấy nha đầu hay buôn chuyện hoặc là do Tống Minh Lỗi kể cho tôi lúc nhàn rỗi.

Tình huống tôi gặp gỡ vị thiếu gia này cũng đậm chất hài kịch. Năm ấy tôi chín tuổi, Bích Oánh bệnh tình vô cùng nguy kịch. Khi đó đừng nói
là thuốc, ngay cả đủ ăn cũng đã khó. Tôi trằn trọc suy nghĩ làm sao để
bổ sung dinh dưỡng cho nàng, sau cùng không nghĩ được cách nào tốt hơn
là lấy từ thiên nhiên. Tôi nhân lúc trời tối, len lén đặt một cái sọt
vào trong hồ ở vườn hoa Tây Phong Uyển, tính bắt chút cua cá, không ngờ
lại kéo được một con rắn nước da vảy lấp lánh. Tới bây giờ, tôi cũng
chưa từng thấy con rắn nước nào đẹp như vậy, mà canh rắn cũng là thứ
tốt, mật rắn lại chữa được ho, rồi nếu có thể nhờ Vu Phi Yến bán giúp
tôi bộ da rắn này thì lại càng tốt, ha ha! Giữa lúc tôi đang nhe răng
cười không ngớt thì chợt một cái đầu ló ra bên trái tôi, hiếu kỳ hỏi:
“Cô cầm con Kim Bất Ly cực độc này làm gì vậy?”

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Giác Tứ gia, lúc ấy hắn lại lần nữa lạc
vào Tây Phong Uyển, hơn nữa còn ngưng thở ngồi bên cạnh nhìn lén tôi một lúc lâu.

Khi đó tôi sợ đến thiếu chút nữa thì trượt xuống hồ, có điều khi nghe đến tên con rắn người tôi cứng lại: “Huynh nói bậy, đây rõ ràng là rắn
nước, nào phải rắn độc.”

Trong bóng tối, con ngươi màu rượu của hắn lóe sáng, tựa như mắt của
mấy loài thú ăn đêm, nhìn tôi chằm chằm: “Nước trong hồ Mạc Sầu này là
nước đọng, hơn nữa lại là hồ bảo vệ cho Tây Phong Uyển, cô cho là lão
thất phu Hàn Tu Trúc kia có thể thả vào đó cái gì?” Mặt tôi lúc đó hẳn
đã vàng như đất, chầm chậm bước ra khỏi nước, có điều tay vẫn nắm lấy
đầu đuôi của con Kim Bất Ly kia, thả cũng không được mà cầm cũng không
xong, rõ ràng ánh trăng lạnh như nước nhưng tôi lại cảm thấy như đứng
trên than đỏ, “Xin hỏi vị tiểu ca này, huynh có thể cầm vào đốt thứ bảy(4) của con rắn này cho tôi được không?”

“Hừ! Vì sao ta phải giúp cô?” Hắn đứng thẳng dậy, hai tay chắp ra sau lưng, ngạo mạn hất cằm lên. Dưới ánh trăng, mái tóc đỏ của hắn nhẹ bay
trong gió, dường như tỏa ra một luồng sáng nhu hòa. Tức khắc tôi đã nhận ra thân phận của hắn, lại thầm nhớ tới đặc điểm lớn nhất của hắn mà
Tống nhị ca đã nói qua: “Hôm nay nhận được ân tình của Giác Tứ gia, nô tỳ nguyện kết cỏ ngậm vành(5) nhớ ơn. Trước tiên nô tỳ xin dẫn Tứ gia về Ngọc Bắc Trai!”

Hắn lập tức quay lại nhìn tôi, hung dữ hét: “Ai cần cô dẫn, đương
nhiên ta biết đường để trở lại, hơn nữa dù ta có ở trong Tây Phong Uyển
này, Hàn Tu Trúc kia có thể làm gì được ta?”

“Nhưng mà hình như Hàn tiên sinh đang đi tới đây thì phải!” Lúc tôi

nói vậy quả thật xa xa có một bóng người hiện lên. Khi ấy ngay cả mặt
của Hàn tiên sinh tôi cũng chưa từng nhìn thấy, chỉ là đoán mò thôi,
không ngờ Giác Tứ gia kia lại tin là thật, mặt hắn biến sắc, nâng tay bổ vào đốt thứ bảy, con rắn liền bị đứt làm đôi. Sau đó hắn ôm lấy tôi vẫn còn đang run rẩy bay phắt lên cây.

Một tay hắn bịt miệng tôi, một tay ôm lấy thắt lưng, hai thân hình kề sát vào nhau, hơi thở của hắn phả lên mặt khiến tôi phải nghiêng đầu
đi, mà hắn lại đang chăm chú nhìn người đi tới. Lúc đó hắn mới chỉ là
một thiếu niên mười ba tuổi, dưới ánh trăng, làn da tựa như bạch ngọc,
tóc đỏ như gấm, mắt đỏ như rượu, tuấn tú vô cùng, tôi nhìn một lúc cũng
có chút say.

Người bên dưới chỉ là tuần vệ ban đêm. Hắn như trút được gánh nặng,
thở phào một hơi, sau mới phát hiện tôi đang đờ ra nhìn hắn liền hung dữ hét bên tai tôi: “Nhìn cái gì mà nhìn. Mắt đỏ, tóc đỏ thì làm sao, cô
chỉ là một đứa hạ nhân mà cũng dám nhìn ta như vậy?”

Nhìn chằm chằm người khác như vậy quả thật không lễ độ cho lắm, mà ở
thời đại này người ngoại quốc lại không được được coi trọng như thời
hiện đại, rất có thể hắn nghĩ ta chỉ là một đứa con gái nông cạn. Tôi
gãi tai, cười cười: “Xin lỗi Giác Tứ gia, là nô tỳ vô lễ, nô tỳ chỉ nghĩ rằng đôi mắt của ngài giống màu rượu nho, rất đẹp.”

“Rượu nho? Cô chỉ là hạ nhân sao lại được nhìn thấy rượu nho Tây Vực
tiến cống?” Hắn nghi ngờ nhìn tôi nhưng sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.

Ở thời đại này, rượu nho cực kỳ quý giá, là đồ tiến cống chỉ Tây Vực
mới có. Tôi cười cười, đang tính giải thích thì chợt phát hiện vạt áo
của hắn bị thủng mất một lỗ, nhất định là ban nãy bị kéo rách. Tôi rút
cây kim từ thắt lưng, nói thật tài may vá của tôi tuyệt đối không thể so với Cẩm Tú, nhưng so với kiếp trước đã khá hơn rất nhiều. Không ngờ
Giác Tứ gia kia lùi lại, cảnh giác nhìn tôi: “Cô muốn làm gì?”

Tay tôi khựng trong không trung, thật xấu hổ, tôi cười khan mấy tiếng:
“Nô tỳ định mạng lại vạt áo cho thiếu gia.” Tay vừa duỗi ra, hắn lại lùi về một bước: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo(6), cô muốn ám sát ta đúng không?”

Ôi!Ngài cho rằng mình là đương kim thái tử hay là đại thần trong triều sao? Tôi muốn ám sát ngài ư??

“Giác Tứ gia, đừng bước qua đó…..” Tôi sốt ruột hô, đáng tiếc hắn vẫn một mực lùi lại: “Cô là người đại phòng phái tới giết ta, nếu không,
nam nữ thụ thụ bất thân, cô cũng là cái đồ không biết liêm sỉ….”

“Oái!!” Rốt cục hắn cũng ngã khỏi cây, thật ra tôi muốn nhắc nhở hắn, đây chỉ là cành cây, không thể nào chắc chắn được. Hôm trước tôi đi hái hoa hòe cho Bích Oánh, đã từng leo thử rồi, vậy mà hắn lại nói tôi
không biết liêm sỉ…. Nghe nói hắn vô cùng hứng thú với lễ nghi của người Hán, xem ra về điểm này hắn học cũng không tệ.

Khinh công của hắn rất tốt, vốn cũng không thể ngã được, chỉ có điều
bên dưới là một vũng bùn, tôi cũng từng bị dính rồi, ai! Không nghe lời
người lớn, hại ở ngay trước mắt đó.

Tôi chậm rãi nhảy xuống tới nơi, quả nhiên thấy hắn cả người đầy bùn
nước bò lên, trừng mắt nhìn ta. Tôi cố nén cười, nói: “Giác Tứ gia, giờ
đã trễ, nam nữ thụ thụ bất thân, nô tỳ không tiễn ngài nữa.”

Tôi xoay người định rời đi lại bị hắn chặn lại: “Cô tên là gì, trước
giờ ta chưa từng thấy nha đầu nào lớn mật như vậy! Chẳng lẽ cô là Hoa
Cẩm Tú?”

Tôi hơi sửng sốt: “Sao ngài nghĩ nô tỳ là Hoa Cẩm Tú?” Hình như người người đều biết Cẩm Tú nhà tôi mắt tím nha! Bây giờ trời tuy có tối một
chút nhưng tôi có thể nhìn thấy đôi mắt màu rượu của hắn, hẳn là hắn
cũng phải thấy mắt tôi màu đen chứ! Chẳng lẽ hắn không chỉ mù đường như
lời đồn mà còn mắc bệnh mù màu?

Hắn tựa hồ có chút thất vọng: “Vậy cô tên là gì?”

“Giác Tứ gia muốn biết tên nô tỳ làm gì?” Tôi nhẹ nhàng giãy ra khỏi tay hắn, sau đó tỏ vẻ kinh hoảng: “Hàn, Hàn tiên sinh.”

Hắn quay người lại, bỏ chạy nhanh như chớp.

Lần thứ hai nhìn thấy hắn đã là một tháng sau đó, trên áo hắn có vài
vết cắt, trên tóc cũng dính mấy phiến lá, thần sắc tiều tụy. Tôi đoán
rằng, hắn lại bị lạc trong Tây Phong Uyển suốt một đêm rồi.

Hôm đó trời nắng ấm, tôi cùng mấy tiểu nha đầu ngắm hoa anh đào, vốn
đang líu ríu trò chuyện, vừa thấy hắn đã không ai dám lên tiếng. Hơn
mười đôi mắt đẹp chăm chú nhìn khuôn mặt hắn lộ ra dưới tàng cây anh
đào, mà hắn không nhìn chúng tôi cũng không ngắm hoa trên cành.

Tôi còn đang do dự, hắn đã làm như không thấy đi lướt qua. Chính lúc
tôi cho rằng hắn đã quên chuyện gặp nhau đêm đó, hắn bỗng quay đầu lại:
“Là cô, ta vẫn nhớ rõ hương hoa hòe trên người cô.”

Mấy nha đầu khác đã sớm bị hắn dọa sợ mà bỏ đi, chỉ còn lại tôi cùng
hắn. Tôi cười cười, chỉ vào những bông hoa anh đào: “Giác Tứ gia, ngài
xem, cây mơ này năm nay cao lên nhiều quá?”

Hắn ngẩng đầu lên nhìn thoáng quá rồi lại quay lại, nhìn tôi chằm chằm: “Cô tên là gì?”

Tôi chợt bừng tỉnh, thì ra không phải hắn mù đường mà là đôi mắt có vấn đề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui