Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú

Trên đường đi lên phía Bắc, tiết trời càng ngày càng lạnh, những
người lưu lạc cùng tôi và Cẩm Tú cũng ngày càng nhiều. Vốn ban đầu chỉ
có năm giờ đã biến thành mười hai người, thức ăn mà bọn buôn người mang
tới cũng ít tới đáng thương, không gian hoạt động cũng thu hẹp lại. Bọn
họ vì tiếc tiền, nên nếu không cần thiết nhất định sẽ không ở nhà trọ,
cả ngày chỉ cho chúng tôi ăn một bát cơm. Tôi lại đem một nửa sẻ cho Cẩm Tú, vậy nên dọc đường đi, phần lớn thời gian tôi dành để ngủ giữ sức.
Ngay cả như vậy, tôi vẫn quan sát kĩ tình hình, trong mười hai đứa nhỏ
chỉ có năm đứa con gái, ngoại trừ Cẩm Tú, Bích Oánh, ách, miễn cưỡng cho thêm tôi, thì còn lại đều tư sắc bình thường.

Mà mấy đứa con trai đều hướng mắt về phía Cẩm Tú nhà tôi, y hệt nhóm
“fan Cẩm Tú” ở Hoa gia thôn vậy. Có câu ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài
thì phải dựa vào bạn bè, nghĩ vậy tôi liền tính toán kết thêm vài bằng
hữu, nếu được bán vào cùng một chỗ cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Vì vậy tôi giật dây Cẩm Tú cố gắng mỉm cười thật thân thiện, cộng thêm cái
miệng dẻo quẹo của tôi, dần dần cái thùng xe ngột ngạt này cũng xuất
hiện tiếng cười.

Trong đám con trai, đứa nhóc rất hay khóc nhè tên là Tề Phóng, tướng
mạo tương đối thanh tú, một đứa mắt sáng tựa sao tên là Tống Minh Lỗi,
trên người cậu ta tỏa ra hương vị của nhà nho, hơn nữa y phục của cậu
cũng sạch sẽ nhất cả bọn.

Tương đối thú vị nữa là một tiểu tử Sơn Đông mặt đen, tiếng nói tựa
sấm, lớn tuổi hơn tất cả bọn tôi, vóc dáng cũng cao nhất, lúc đứng trong xe hắn luôn phải khom lưng, quả thật rất có mùi vị của Trương Phi vậy
mà tên hắn lại trùng với vị hoàng hậu xinh đẹp nổi tiếng trong lịch sử – Phi Yến. Eo, tên hắn là Vu Phi Yến!

Vẻ mặt của tôi lúc đó, ừm, phải nói là tròn mắt, cứng họng, ngay cả
Cẩm Tú cũng phải đẩy tôi một cái, mắt tím lườm tôi. A, chẳng lẽ nhỏ
không thấy cái tên này kỳ quái sao?

Mà Vu Phi Yến cũng không để tâm, lại còn cười hì hì: “Mẹ ta trước khi sinh ta có mộng thấy một đám chim én bay tới bay lui nên mới đặt tên ta như vậy.”

Thấy hắn khoáng đạt như vậy, tôi thấy hơi xấu hổ nên kể lại chuyện
xưa của Triệu Phi Yến cho hắn nghe để bù lại. Mấy tên nhóc vốn đang nhìn chằm chằm Cẩm Tú đều quay sang tôi cái vèo. Ngay cả Bích Oánh cũng cũng dời mắt sang tôi tiếp chuyện, có điều khi nàng biết chúng ta là người
đến từ thôn nhỏ mà không phải xuất thân dòng dõi thư hương như nàng thì
lập tức quay đi. Cả xe nàng chỉ nói chuyện cùng Tống Minh Lỗi, hứ, tiểu
nha đầu nhỏ mọn!

Mà tên Tống Minh Lỗi kia, hỏi gì đáp nấy, không hỏi thì không chịu
nói gì, tiếc chữ như vàng vậy. Nói chung Tề Phóng, Vu Phi Yến và tỷ muội chúng tôi dọc đường đi cũng coi như đã quen biết. Xe bò chòng chành
chạy tới phủ Giang Lăng, Tề Phóng khóc nhè được một người họ Trương mua
về làm thư đồng, khi tới Tương Châu, hai bé gái khác bị bán vào phủ
Dương viên ngoại làm tạp kỹ. Khiến người ta nhớ kỹ nhất là bốn cậu bé bị sang tay cho bọn buôn người kia, buổi tối lúc Vu Phi Yến ra ngoài đi
tiểu thì nghe thấy Trần đại nương và xa phu đang hăng hái nói chuyện, kể rằng bốn cậu bé kia bị tri phủ Thông Châu mua. Tri phủ kia trước nay
vẫn luyến đồng, mỗi tháng có rất nhiều thi thể bé trai bị khiêng ra từ
phủ, Trần đại nương nói, có ra ắt có vào, đây quả là món hời lớn, lần
sau phải đưa tới vài đứa bé trai nữa.

Bọn nhỏ nghe thấy người chết đều vô cùng sợ hãi. Trầm mặc một lúc, Vu Phi Yến lại quay sang thỉnh giáo tôi: luyến đồng là như thế nào. Tôi
liếc sang Bích Oánh và Tống Minh Lỗi không ngờ bọn họ cũng đang tò mò
nhìn tôi, mà tôi chỉ có thể cười không ngừng.


Để kéo chủ đề này xuống, tôi đề xuất mọi người kết nghĩa kim lan, cho dù không được bán vào cùng một chỗ, mai sau nếu có duyên gặp lại, chúng tôi cũng có thể cùng nâng ly chúc mừng. Quả nhiên cổ nhân vô cùng nhiệt tình với vụ kết bái này, ngay cả Bích Oánh kia cũng tham gia cùng. Ngay sau đó chúng tôi lẻn ra khỏi xe bò, quỳ xuống bãi đất hoang, xếp hình
chữ nhất, trước mặt trăng kết nghĩa huynh đệ.

“Ta Vu Phi Yến, mười ba tuổi.”

“Ta Tống Minh Lỗi, mười hai tuổi.”

“Ta Diêu Bích Oánh, mười tuổi.”

“Ta Hoa Mộc Cẩn, tám tuổi.”

“Ta Hoa Cẩm Tú, tám tuổi.”

“Xếp theo lớn bé, kết bái kim lan, dưới trăng xin thề từ nay về sau,
vinh nhục cùng hưởng, phú quý cùng kham, không cầu sinh cùng năm cùng
tháng, chỉ cầu chết cùng tháng cùng năm…”

Bỗng nhiên tôi nhớ tới năm con chó nhỏ mà Đại Hoàng mới sinh năm ngoái, để sinh tồn mà dồn lại sưởi ấm cho nhau.

Mấy đứa nhỏ chúng tôi đều lo lắng cho số phận phiêu bạt sắp tới, tuy
đến từ những nơi khác nhau, hoàn cảnh cũng không giống nhưng lần gặp gỡ
này đã khiến chúng tôi ít nhiều thông cảm lẫn nhau. Vào lúc tiểu ngũ
nghĩa thành lập đó, trong lòng tôi tràn ra một cảm giác vui vẻ lạ kỳ,
tựa như con chim nhạn bay lạc đã tìm được về đàn vậy. Mặc dù đêm đông
lạnh giá như vậy nhưng tâm hồn chúng tôi lại có biết bao ấm áp. Sau đó
cả đám đều vui vẻ cười rộ lên, Cẩm Tú vẫn như trước ôm chặt tay tôi
nhưng lại cười hết sức hài lòng.

Nhưng mà ai cũng không biết, thậm chí ngay cả Tống Minh Lỗi sau này
vang danh thiên hạ là thần cơ diệu toán – dưới ánh trăng hôm đó – cũng
không tính ra năm người chúng tôi rồi sẽ trở thành những nhân vật
nghiêng trời lệch đất.

Thế là trên đường đi sau đó, chúng tôi bắt đầu xưng huynh gọi đệ.
Điều này không khỏi khiến Trần đại nương trừng mắt nhìn bọn tôi một hồi.

Một hôm, khi những tia nắng ban mai nhè nhẹ rơi xuống, chúng tôi đã
tới một mảnh đồng bằng, xe bò liền dừng ở bờ sông nghỉ ngơi. Tôi run rẩy vốc một ít nước lạnh buốt lên rửa mặt, vừa ngẩng đầu đã thấy Trần đại
nương đang nhìn chằm chằm vào tôi, không nói tiếng nào. Lòng tôi giật
thót một cái, suýt nữa thì ngã nhào xuống sông.

Bà ta ngồi xổm xuống, mắt vẫn soi xét tôi,: “Lão nương cả đời vào Nam ra Bắc buôn người cũng chưa từng thấy nha đầu nào như ngươi. Chắc chắn
ngươi không phải hạng tầm thường.”

Tôi ha ha cười khan: “Trần đại nương, kiến thức của bà rộng rãi, tôi thấy cũng không phải tầm thường.”

Sóng mắt vừa chuyển, bà ta quyến rũ nhìn ta một cái – lúc đó tôi
không hiểu vì sao bà ta lại lúng liếng với một đứa bé tám tuổi làm gì,
sau lại mới biết, thực ra bà ấy nhìn ai cũng đều như vậy. Chỉ nghe bà ấy nói: “Tiếc rằng, muội muội ngươi lại đẹp tựa thiên tiên, ngươi đi theo

nó cả đời này cũng không có quả ngon mà ăn đâu.”

Bà có ý gì? Chẳng lẽ bà ta thật sự muốn bán tôi và Cẩm Tú vào kỹ viện!

Tôi vội nói: “Bà không định bán tôi và Cẩm Tú vào cái nơi đê tiện ấy chứ?”

Bà ha ha cười lớn, cười đến mức cả nốt ruồi trên mặt cũng phải run
run: “Yên tâm đi! Trần Ngọc Kiều ta tuy không phải người tốt đẹp gì
nhưng cũng không bán bé gái vào kỹ viện, câu lan(1) đâu, hơn nữa Tây Bắc Nguyên tướng quân đã muốn năm người các ngươi, làm sao ta dám tùy tiện bán đi được.

Tây Bắc Nguyên tướng quân? Tôi còn băn khoăn, đang muốn hỏi lại, đã thấy bà ta lắc mông đi tìm tên đánh xe tình tự.

Có điều lòng tôi đã thả lỏng một chút, ít nhất cũng không cần trở thành nữ tử phong trần.

Lại qua hơn một tháng nữa, những cây liễu bên đường đã bắt đầu trổ
lộc non, mặt sông đóng băng đã dần dần tan chảy. Xe bò dần tiến vào một
tòa thành vô cùng tráng lệ. Chúng tôi vén rèm che lên nhìn ra cửa sổ,
phố xá bên ngoài hết sức sầm uất, nhà cửa mọc san sát, cùng những nơi
khác quả thật khác biệt. Cuối cùng chúng tôi cũng đã tới thành cổ Tây
An.

Sau đó xe lại đi về hướng đông, men theo đường núi, tới một đỉnh núi
xanh biếc. Trước cổng là hai con sư tử đá lớn quỳ, ba gian cổng lớn có
chạm đầu thú, vừa nhìn đã thấy toàn là ngói lưu ly ánh vàng, cực kỳ nguy nga. Hiện ra trước mắt là một tòa miếu thờ đồ sộ làm từ cẩm thạch, sừng sững mà đứng, trụ đá hai bên được khắc hình cửu long nhả ngọc, phía trên điện có khắc bốn chữ lớn: “Tử Tê sơn trang”.

Tôi cẩn thận xem kỹ lạc khoản(2), không khỏi hít vào một hơi, thì ra đó chính là tiên hoàng ngự bút, hai bên là câu đối:

“Huân nghiệp hữu quang chiêu nhật nguyệt

Công danh vô gian cập nhi tôn”

(Sự nghiệp sáng soi cùng nhật nguyệt

Công danh truyền mãi đến con cháu)

Đây cũng là ngự bút, thảo nào Trần đại nương lại muốn đem mặt hàng tốt nhất là chúng tôi đây cho phủ Tây Bắc Nguyên tướng quân.

Tử Tê, Tử Tê, chẳng lẽ hết thảy đều đã được định sẵn, tựa như là sở
định từ kiếp trước của Cẩm Tú. Ta lặng lẽ hỏi Cẩm Tú có thích nơi này
không, nhỏ lại co rúm lại, ôm chặt cánh tay của tôi: “Mộc Cẩn, trên cây
cột kia có rồng, muội sợ.”

Chúng tôi đi vào từ cửa ngách phía tây, Trần đại nương nghiêm mặt
thưa bẩm, cung kính đi đằng trước. Qua mấy khúc quẹo, chúng tôi dừng lại trước một cửa hoa(3), có hai bà cô mặt lạnh đi ra. Trần đại nương liền tươi cười tiến đến, nhỏ giọng thì thầm gì đó lại còn nhét xâu tiền vào tay một người, chúng tôi mới được đi vào. Hai bên là dãy hành lang kéo dài, giữa là xuyên đường(4), trong để một bức bình phong lớn bằng đá Đại Lý đặt trên giá gỗ tử đàn.
Đi qua bình phong có ba gian nhỏ, tiếp nữa một tòa nhà lớn năm gian, xà
cột chạm vẽ. Hai bên hành lang treo đủ thứ lồng chim anh vũ, họa mi các
loại. Trên thềm đã có mấy nha đầu quần xanh áo đỏ đứng chờ, vừa thấy bọn họ đến đã có một người vén rèm thưa lại: “Phu nhân, Kiến Châu Trần đại

nương đã dẫn người mới đến.” Vừa nghe vậy, tôi rốt cục cũng an tâm, Trần đại nương thật sự không bán chúng tôi cho kỹ viện.

Bước vào phòng, sự hoa lệ bên trong khiến tôi chói cả mắt, mùi huân
hương bách hợp thoảng nhè nhẹ, đồng hồ quả lắc Tây Dương kêu tích tắc.
Cả bọn chúng tôi mắt đều nhìn thẳng, quỳ gối tại gian ngoài, cách đó một bức rèm châu là một phụ nhân vận hoa phục đang ngồi, trên đầu dùng kim
tuyến xâu hạt châu để đỡ tóc, cài trâm ngũ phượng triêu dương đính hạt
châu, mình vận áo vóc đỏ thẫm thêu trăm bướm lượn hoa bằng kim tuyến,
dung mạo tú lệ, không giận mà uy. Đứng cạnh nàng là một nam tử trẻ tuổi
mặc áo lông màu xanh, hơi khom người, tóc búi gọn gàng có gài trâm gỗ.

Tôi mơ hồ nghe thấy nam tử trẻ tuổi thưa với phụ nhân kia: “Mãng bào, lụa hoa cùng các loại tơ, lĩnh tám mươi chiếc, rèm trúc sơn đỏ quấn tơ vàng hai trăm chiếc, mành hoa ngũ sắc hai trăm
chiếc, lụa “Phú quý trường xuân”, “Cung đoạn thập thất”, “Phúc thọ miên
trường” mười xấp, “Bút đĩnh như ý”(5) mười chiếc, các vật ngự ban từ trong cung đều đã xếp đặt tốt. Sáng sớm
hôm nay, tướng quân cho bồ câu đưa tin về nói rằng ngài cùng đại thiếu
gia tới kinh bình an, xin phu nhân yên tâm.”

Vị phụ nhân nhấp một ngụm trà đáp “ừ” một tiếng.

“Vân Châu hầu hạ Nhị tiểu thư tháng trước bệnh nặng mà mất, mẹ nàng ngày mai muốn tới lĩnh tro cốt về.”

“Ngôn Sinh, nhớ thưởng thêm mấy lượng bạc. Đứa nhỏ đáng thương, dù sao nó cũng lớn lên cùng Phi Yên.”

“Dạ, thái thái thật từ bi. Còn có, Bạch Tam gia muốn tới ở tại Tây Phong Uyển, nói rằng Tử Viên quá mức ồn ào.”

Phu nhân kia do dự một chút, nói: “Tây Phong Uyển vắng vể như vậy,
hắn đi đứng lại khó khăn, người bên cạnh lại có mình Hàn tiên sinh. Thế
này sao được, tướng quân thì không sao nhưng để người ngoài biết được
lại nói ta làm mẹ kế lại hắt hủi hắn.”

“Thuộc hạ vốn cũng nghĩ như vậy, chỉ là Hàn tiên sinh đã nhắc lại
nhiều lần, còn nói suối nước nóng ở Tây Phong Uyển có lợi cho việc đi
lại của Bạch Tam gia; nếu ở trong Tử Viên, cứ phải chạy qua chạy lại
cũng không tiện.”

“Vậy tùy theo ý hắn đi, có điều ngày mai báo cho tướng quân một tiếng.”

“Phu nhân nói phải, lại còn Giác Tứ gia nơi đó, nói là nếu phu nhân không cho ngài ấy đi Tây Vực, ngài ấy sẽ…”

“Được lắm, vẫn còn muốn làm cái chuyện đi Tây Vực hoang đường này
sao? Bảo nó đừng làm phiền ta nữa, thật giống y như mẹ nó, cả ngày chỉ
muốn chạy ra ngoài.”

Tôi nghe cũng đoán chừng được tình hình trong nhà, đây là nhà tướng,
có ba nam một nữ, con trai cả đã theo phụ thân lên kinh thành, cậu ba và cậu tư hình như không phải do phu nhân sinh ra, mà chân cậu ba lại có
tật, cậu tư là một thanh niên nhiệt huyết, muốn tới Tây Vực lập sự
nghiệp.

Tận lúc chúng tôi quỳ tê hết cả chân, bức rèm mới được vén lên, phu nhân bắt đầu sắp xếp cho mấy đứa nhỏ bọn tôi.

“Phu nhân muốn năm đứa trẻ, tôi đã mang tới, ngài xem thử xem.” Trần đại nương vẻ mặt nịnh hót, nói.

Nguyên phu nhân đảo qua chúng tôi một vòng rồi dừng lại trên người Cẩm Tú: “Đứa đứng ở giữa, ngẩng đầu lên.”

Cẩm Tú run rẩy ngước lên, chỉ nghe “phanh” một tiếng, chén trà đã rớt xuống đất mà Nguyên phu nhân lại hít vào một hơi: “Trần đại nương, bà
tìm được yêu nghiệt gì vậy? Hồ nhân mắt tím mà bà cũng dám đưa tới phủ?
Còn không mau đuổi ra ngoài!”


Cẩm Tú lớn lên ở Hoa gia thôn, ngay cả mẹ kế cũng từng nhục mạ nhỏ
như vậy. Tôi ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy đôi mắt tím của nhỏ đã đong
đầy nước, luống cuống nhìn tôi, bên kia lại bị một bà cô lạnh lùng kéo
ra ngoài. Lòng tôi căng thẳng, cắn răng một cái liền tiến lên ôm chặt
lấy nhỏ, lớn tiếng hô: “Chậm đã, xin Nguyên phu nhân nhìn Cẩm Tú nhà con một cái, nó không phải yêu quái mà quý nhân của Tử Viên.” Tôi vừa lên
tiếng, tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả phu nhân kia cũng giật
mình, nàng phẩy tay cho hai ba cô kia đi ra, nhìn xuống tôi: “Ngươi tên
gì?”

Tôi sửa lại quần áo, thưa: “Con là Hoa Mộc Cẩn, đây là muội muội của con tên là Hoa Cẩm Tú. Hai chị em con từ Kiến Châu tới.”

Mắt nàng hiện lên một tia hồ nghi: “Vậy ngươi nói ta nghe một chút, muội muội của ngươi sao lại là quý nhân của Tử Viên?”

Tôi trấn tĩnh nội tâm, thong thả đáp: “Con và Cẩm Tú
đến từ Kiến Châu xa xôi phía đông, mà Cẩm Tú sinh ra đã có đôi mắt tím,
Mộc Cẩn chưa đọc nhiều sách nhưng cũng đã nghe tới câu tử khí đông lai(6), đó là thứ nhất, ngài thử nhìn xem, mi tâm nàng có một nốt ruồi mỹ nhân
chính là nốt ruồi là nhị long hí châu, tướng đại phú đại quý, đó là thứ
hai, hơn nữa tên của Cẩm Tú ý tứ là làm Nguyên phủ phồn thịnh không đâu
sánh bằng. Ba điều hợp lại, Mộc Cẩn đoán rằng, nhất định Nguyên tướng
quân vì quốc gia chinh chiến sa trường, cúc cung tận tụy, Nguyên phu
nhân lại phẩm hạnh cung kiệm, cảm động trời xanh, ông trời mới khiến Cẩm Tú tới Tử Tê sơn trang, chính là điềm lành đã tới, Nguyên gia không tới mười năm tất rọi sáng nhật nguyệt, phú quý vô cùng.”

Tôi nói xong liền kéo Cẩm Tú, cung kính dập đầu. Một mảnh im lặng, mồ hôi chảy ròng trên trán tôi. Một lát sau, chỉ nghe Nguyên phu nhân cười nhẹ, lòng không hiểu sao lại thắt lại: “Hai người các ngươi ngẩng đầu
lên.”

Tôi và Cẩm Tú ngước lên lần thứ hai, thấy Nguyên phu nhân sâu xa nhìn tôi, “Mộc Cẩn trong hoa mộc cận sao?”

Tôi sửng sốt sau mới nhận ra nàng đang hỏi tên tôi: “Dạ, phu nhân.”

“Ngôn Sinh, an bài Hoa Cẩm Tú và đứa bên cạnh đi hầu hạ tiểu thư, hai đứa con trai đưa vào đội quân Tử Viên, còn nha đầu tên Mộc Cẩn này, tạm thời đưa đến phòng tạp dịch.”

Dù thế nào, tôi và Cẩm Tú cũng được cùng ở lại đây, chung quy vẫn tốt hơn bán rẻ tiếng cười mà sống. Tôi thở dài một hơi, quay sang mỉm cười
với Cẩm Tú, ý rằng tôi sẽ nghĩ cách tìm gặp nhỏ.

Mấy người kết nghĩa với tôi tựa hồ cũng thở dài một hơi, đại ca Vu
Phi Yến nhìn tôi sùng bái, nhưng mà rất nhiều năm về sau, huynh ấy mới
nói cho tôi biết, thực ra lúc đó huynh ấy chẳng hiểu tôi nói gì cả.

Lúc đi ra cửa, dù cách một tầng trướng nhưng tôi vẫn cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo đang dõi theo sau lưng tôi, khiến cả người tôi rét run.
Tôi quay đầu lại thấy một thiếu niên áo trắng ngồi trên xe lăn, đáng
tiếc có màn che khiến tôi không thể nhìn rõ dáng vẻ của y, đứng sau y là một thân ảnh cao lớn mặc áo xanh. Đến tận lúc ra khỏi đó tôi mới nghe
thấy bà cô đưa ta ra ngoài nói rằng: “Kia không phải là Bạch Tam gia
sao? Thật hiếm khi thấy ngài ấy đi thỉnh an thái thái a?”

-*-*-*-*-*-*-

(1) câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc.

(2) lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ.

(3) cửa hoa: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu

(4) xuyên đường: nhà để đi qua, bốn mặt không có cửa

(5) Bút đĩnh như ý: Một thứ đồ chơi làm bằng vàng bạc hay ngà voi, có chạm cỏ chi, hoặc đám mây, để mừng tặng nhau.

(6) tử khí đông lai: (Tử: Màu tím đỏ. Khí: chất khí. Đông: hướng đông. Lai: tới) nghĩa là vầng khí mây màu tím đỏ từ hướng đông bay đến. Ý chỉ điềm lành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui