Nhiệm vụ bà Linda đưa cho hai chúng tôi đúng là dễ dàng quá mà, mấy chốc đã xong! Tung hứng bọc tiền trong tay, tôi nhảy nhót phấn khích đi đến cửa hàng trong thành. Dool là một chàng trai hào phóng! Cá chắc là thế, cậu ấy đã cho tôi hết 2/3 số tiền kiếm được và tất cả vật phẩm. Hiện giờ trong tay tôi là 4000 vàng luôn ấy! Hihi, đủ để mua cây dao găm khá xịn. Đi làm nhiệm vụ với Dool vui thật, lần sau tôi sẽ tìm cách lôi Dool đánh lẻ với tôi!
- Chào mừng người chơi đến với cửa hàng Ardicate! - tôi mở cửa bước vào, giọng nói quen thuộc của hệ thống vang lên.
Cửa hàng này rộng và nhộn nhịp vô cùng! Có tầm hơn chục cái "quầy" như ở chỗ Linda, nhưng hướng ra ngoài nhằm cho người chơi có thể dùng bảng tính để lựa chọn vật phẩm. Đông nha! Tôi lướt mắt một lượt, chỉ có quầy nhỏ phía cuối có trống! Và một con nhỏ đang tiến tới! Tôi hít một hơi, sử dụng tất cả kĩ năng lanh lẹ mà tôi có! Tôi phải đến trước!
- Hơ?! - con nhỏ giật mình khi thấy tôi bỗng bất ngờ đứng trước quầy. Nhỏ đã đến rất gần với cái quầy, may quá, tôi đã dùng hết sức bình sinh! Tôi cười tươi một phát với nhỏ rồi quay lưng mở giao diện lên, đăng nhập tên và mã, sau đó màn hình hiện lên hàng loạt vật phẩm hay ho mời gọi. Hả hê ghê, hihi.
Tôi lướt màn hình rồi chọn lệnh "bán vật phẩm". Sau đó, như thói quen, tôi đưa hai vật phẩm đặt lên khay, ở đó có chiếc máy quét mang nhiệm vụ..làm vật phẩm biến mất và đổi ra vàng vào tài khoản mình! Đại khái vậy, tôi chẳng biết chúng hoạt động bằng cách nào mà phi diệu vậy. Khi vật phẩm biến mất cũng là lúc tài khoản tôi liền được cộng thêm 1500. Cũng kha khá! Tôi tiện thể cũng nạp 4000 vàng tôi cầm trên tay vào tài khoản. Vàng biến mất khỏi khay, tôi có 5500 vàng trong túi. Tài khoản yêu dấu cuối cùng cũng được no nê sau hơn 1 ngày đói meo không có dù chỉ một đồng.
Tôi dành lượng lớn thời gian để "lạc vào thế giới hàng hóa", lâu tới nỗi con nhỏ hồi nãy đã chẳng đủ kiên nhẫn để xếp hàng đợi tôi sử dụng cho xong. Tôi sẽ không bao giờ "sử dụng xong" được! Lượng hàng ở Ardicate càng lúc càng đa dạng! Thật hấp dẫn quá đi! Nhưng đôi giày của tôi vẫn là độc nhất vô nhị, nó gấp đôi giá vật phẩm đắt nhất ở đây, lên tới 50.000 vàng! Huhu, nếu không mua đôi giày thần tốc này thì số vàng tôi nhiều ngất ngưỡng không ai bằng!
Bình tĩnh lại, tôi cuối cùng cũng có thể nhấp vào tag "dao găm". Hàng loạt hình ảnh và tên gọi hào nhoáng hiện lên. Đắt nhất là 20.000 vàng với tên gọi "Sát thủ bóng đêm" và tôi có 5500 vàng. Thôi để nghĩ lại. Tôi chọn em 5000 vàng, độ sát thương cũng khá cao đấy chứ, không tệ so với giá tiền của nó. Loại tầm trung này vẫn ổn hơn cái tôi hiện xài, thà có còn hơn không, khi làm được nhiệm vụ E, tôi sẽ lên đời nhanh thôi! 500 vàng còn lại tôi mua thêm hàng tá bình máu để trữ. Thế là xong! Lần này, tôi chắc chắn sẽ thành công!
.....................................................................
- Lạnh quá đi mất!
Lời đầu tiên tôi nói khi đến Phong quốc của tôi luôn là vậy. Vẫn không hề giảm bớt sự khâm phục của tôi đối với độ chân thật của game, nhiều khi tôi còn nghĩ rằng đây là một cuộc sống mới ở thế giới thực song song nào đó rồi cơ. Mà khác gì chứ?! Tôi kẹt ở đây rồi còn gì? Và mọi thứ quá chân thật còn gì? Không mấy Bắc Cực còn lạnh kém chỗ này. Cũng may tôi có cái áo khoác khá ổn để giữ thân nhiệt.
- Ôi má ơi, bự vậy!
Ngước lên, ngay trước mặt tôi là cánh cổng to khủng bố, không biết bên trong nó sẽ rộng lớn ra sao nữa!
- Cô đến đây làm gì? - tên lính gác đứng xa xa phía bên cổng nói lớn.
Tôi bèn tiến lại gần, thật tình! Lớp tuyết dày dưới chân làm tôi khó chịu ghê!
- Tôi là knight đến đây nhận nhiệm vụ của Phillips Phantom.
Tên canh gác bỗng quay lưng đi vào bên trong thành, một hồi sau, một tên ăn mặc khá giản dị đi ra:
- Cô theo tôi đến gặp ông ấy - hắn nói, bằng chất giọng nhạt nhẽo và sắt đá nhất mà hắn đấy có.
- Ok - tôi bước theo.
.....................................................................
Men theo con phố lớn nhộn nhịp, tôi ngó quanh, cứ tiếp tục đi rồi lại rẻ vào vài con hẻm nhỏ. Hừm, đây có đúng là chỗ tôi cần tới chứ? Nhỏ xíu! Nó chỉ là một căn nhà xập xẹ bé tí! Tôi tưởng đây là nhiệm vụ của hoàng gia? Rõ có con ấn của vua mà?!
- Vào đi cô knight! - một giọng già dặn cất lên từ trong nhà.
Tôi mở cửa bước vào, ở trong nhà có vẻ..an toàn?! Thật hả trời! Bề ngoài xập xệ vậy, nhưng bên trong thì lại tện nghi đến không ngờ! Còn có "bảo vệ áo choàng đen" ngầu lòi khắp phòng luôn chứ! Và có một ông chú lớn tuổi, ngồi chễm chệ ở chiếc ghế giữa phòng.
- Ông hẳn là Phantom? - tôi nhìn thẳng vào ổng.
- Đúng, tôi là Phillips Phantom. Thượng thư của triều đình Phong quốc.
- À ừ - tôi có chút khó tin - tôi đến đây là để nhận nhiệm vụ của ông. - Vừa nói, tôi vừa đưa tập hồ sơ nhiệm vụ ra trước mặt ổng. Ông ấy cầm lấy, xem qua, có thoáng chút bất ngờ:
- Tôi tưởng đã bị từ chối rồi chứ! - ông ấy cất giọng sảng khoái - tốt lắm, tôi sẽ thưởng thêm 10.000 vàng cho cô nếu hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Trong đầu tôi, con số 90.000 vàng hiện lên, tổng cả tôi sẽ có tới tận 90.000 vàng! Cả gia tài đó!!!
- Tôi là knight chuyên nghiệp nhất nha! - tôi toe toét cười.
- Được lắm! Cô biết nhiệm vụ của mình rồi chứ? - ông ta cười tươi.
- Ám sát vua Hỏa quốc, sao không? - tôi nhếch môi tự tin.
.....................................................................
Kế hoạch tôi vạch ra là: tôi sẽ hồi thành rồi đến Hỏa quốc, giết vua và nhận vàng. Xong! Chỉ trong chốc lát! Vậy mà giờ tôi phải ngồi trên chiếc xe ngựa này để nó "hộ tống" tôi đi làm nhiệm vụ.
- Ừm..này, có gì ăn không? - tôi mở lời. Trong xe không chỉ có tôi, còn một tên sát thủ khác nữa. Phải nói rằng tên đó là "sát thủ" chính hiệu đấy chứ, không cần kiểm tra năng lực tới đâu, chỉ cần nhìn trang phục của hắn thì đã biết chắc. Hắn diện một bộ đồ đen xì, kín từ đầu đến chân! Mặt hắn bịt kín, như kiểu "chẳng ai sẽ biết danh tính tôi đâu". Nhưng không! Ai cũng sẽ biết đó! Hắn chính là sát thủ còn gì! Ăn mặc kì lạ vừa phải thôi.
Hắn liếc nhìn tôi, vẫn im lặng, không mở miệng. Ủa? Hắn xem giọng nói của tôi hồi nãy là tiếng ruồi muỗi vo ve à?! Đúng rồi, lại cái kiểu ánh mắt đầy nghiêm trọng như vậy nữa! Hắn chắc chắn là người đại cực khó gần!
- Kiếm tiền không dễ, kiếm tiền không dễ - tôi lẩm bẩm trong miệng để làm bản thân nguôi đi cơn khó chịu khi ngồi với hắn.
Gần tên khó ưa suốt cả mấy tiếng, cảm giác bức bối càng lúc càng lớn hơn, tôi phải nói, cãi nhau cũng được!
- Này, cậu bị câm không đấy?
Vẫn nhận lại là cái nhìn lướt qua, nhưng xem ra cũng có chút biểu cảm nhíu mày rồi! Để xem hắn im lặng được bao lâu!
- Ít ra nói "ừ" một cái cho tôi biết chứ! - tôi làm mặt bất mãn.
Lúc này tôi không nhận thêm được một chút tương tác nào cả, thật sự không, một cái liếc mắt cũng không. Hắn nhắm mắt, tôi cảm nhận được rằng hắn đang cố trở lại nhịp thở đều đặn ban đầu. Hắn hít vào thật sâu rồi từ từ thở ra.
- Có cách nào để đến Hỏa quốc nhanh hơn không? Đi với cậu làm tôi phát ngấy mất! Tôi sẽ làm theo cách của tôi! Tôi sẽ hồi thành và..
- Cô không làm theo những gì chúng tôi yêu cầu, một đồng bạc cô cũng đừng mơ mà lấy được. - hắn mở miệng ngắt lời đe dọa của tôi.
Tôi biết mà! Theo kinh nghiệm 16 năm trên đời, tôi biết rằng những gì người ta mở miệng ra "đề nghị" thì đều đa số phải chắc chắn có lợi cho người ta, từ chối khách hàng là điều khó có thể làm được. Duy chỉ có điều tôi chỉ không hiểu, kéo dài thời gian tôi đến ám sát ông vua kia bằng cách lang thang trong rừng thì có lợi gì? Nhưng làm sát thủ thì tò mò làm gì cơ chứ? Sắp kiếm được cả gia tài rồi, mấy chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ! Cốt tôi to mồm đòi vậy chỉ để muốn kiểm tra hắn câm thật hay không thôi.
- Lỡ đâu tôi làm xong, mấy người giết tôi để quỵt tiền luôn thì làm sao? - tôi bĩu môi.
- Làm ăn với chúng tôi, tiền sẽ không bao giờ bị quỵt - hắn quả quyết. Hừm, giọng cũng trầm và quyến rũ phết chứ.
- Chứ không phải tôi quá mạnh để mấy người có thể giết à? - tôi cười lớn. Có lẽ vì giọng cười hơi bất thường mà ông chú đánh xe bị "chút" giật mình, liền kéo cương hơi mạnh tay. Lũ ngựa chấn động, nhảy lên mất kiểm soát. Xe ngựa cũng vì vậy mà mất cân bằng, nghiêng ngã, tôi cũng không đề phòng mà té xuống. Không còn khoảnh khắc nào nhục nhã hơn! Lúc lũ ngựa đã yên dưới tay ông đánh xe cũng là lúc tôi ngồi dưới sàn gặm nhấm từng nỗi nhục nhã mà giây phút hồi nãy mang lại. Bỗng hắn vươn tay về phía tôi:
- Đứng lên đi, từ sau đừng có mà tự mãn - giọng hắn vẫn trầm như thế nhưng giờ lại có chút âm ấm quyện vào.
Tôi mím môi nhìn lên, thấy đôi mắt hắn ngập đầy màu nâu sữa, ngay phút ấy, tim tôi lạc ngay đúng một nhịp! Không thể nào! Tôi đập sàn, rồi vội vàng đứng dậy. Trời ơi, tôi điên mất thôi!
Ngồi yên vị trên xe, lúc này tôi không dám đụng đậy hay nghịch phá gì, tôi ngủ thẳng một giấc cho đến khi tới Hỏa quốc, mong cảm xúc rung động hồi nãy cũng chỉ là thoáng qua.
.....................................................................
Hỏa quốc tuyệt kinh khủng!!
Nhộn nhịp, phồn vinh, tràn ngập sức sống. Và nắng, tràn ngập cả không gian.
Tôi phấn khích đi trên đường lớn náo nhịp, người người nườm nượp và bận rộn qua lại.
- "Cô tìm quán trọ Doãn Ngọc, nó là quán gần cung thành nhất đấy, cứ đi và hỏi đường, tìm được thì ở yên trong đấy, cuối ngày chúng tôi sẽ đưa bản đồ của cung điện cho cô. Tôi đến nơi mà không thấy cô trong phòng thì coi chừng tôi." - đó là những gì hắn nói sau khi đẩy tôi xuống xe ngựa. Tôi biết kiểu gì, hành động tiếp theo của hắn là sẽ bỏ đi. Tôi kéo tay hắn lại, hắn bất ngờ dữ luôn ấy! Tôi cá vậy, vì đồng tử trong mắt hắn dãn lớn lắm. Tôi nghiện mắt hắn mất tiêu rồi, lúc nào cũng chỉ muốn nhìn thẳng vào nó.
-"Đưa tôi mấy đồng coi, tôi không có đồng nào trong người cả" - tôi nghiêm túc nhìn hắn.
Sau khi xe ngựa hắn đi khuất, đương nhiên tôi đã có được 50 vàng trong túi để lo chuyện ăn và phá, quả là chỉ có tôi lanh lẹ nhất!
- Cô muốn tìm quán trọ gần cung điện nhất à? Quán "Doãn Ngọc" ở cuối đường đấy - sau một hồi lạc, tôi cuối cùng cũng đã được chỉ tới đúng địa rồi!
- Cám ơn ông nhé - tôi thảy 1 đồng vàng cho người ăn xin, ông ta cám ơn tôi rối rít. Có chút bất ngờ khi tôi nhận ra ở một nơi náo nhiệt vậy lại có những kẻ thiếu thốn như ông ta.
Quán trọ bé xíu. Tin nỗi không?!! Tôi đã nghĩ "gần cung thành" tức là quán trọ sẽ to lớn, sang trọng. Mỗi sáng chỉ cần mở cửa sổ, ta sẽ thấy cung thành Hỏa quốc đồ sộ chói lóa, và có tiếng chim hót, cả làn gió mát và ánh nắng mặt trời ngọt dịu chiếu vào. Nhưng không. Quán trọ bé xíu, lại còn lọt thỏm đằng sau cung điện! Tường cung điện thì cao nha, vậy là bao nhiêu ánh sáng mặt trời lấp lánh bị khuất hết mất. Huhu. Quán trọ tối tăm, ẩm ướt và buồn bã như bà chủ quán của quán vậy. Nhìn người đàn bà nhỏ thó, lấp ló đằng sau cái quầy gỗ gần như mục nát mà tôi muốn nản lòng. Tôi bước vào, đứng bên quầy:
- Này bà chủ, tôi muốn thuê 1 phòng.
- Cô lên trên, phòng số 3 sẽ là của cô, chìa khóa đây - giọng nói uể oải của bả đều đều vang lên như máy.
Tôi cầm chìa khóa lên, thắc mắc:
- Còn tiền phòng thì sao bà?
- Đã có người trả rồi, cô là knight đúng không? Nếu đúng thì mời lên phòng số 3. - giọng bà vẫn cứng và khô khan như vậy.
Tôi đành vác xác lên lầu mà không nói thêm lời nào. Chiều chưa nhỉ? Tôi vừa đi vừa băn khoăn, làm nhiệm vụ nhanh nhanh cho xong coi nào!
.....................................................................
- Cô sẽ bị giết khi cứ ngủ như một con heo như vậy - giọng nói quen thuộc vang lên.
Tôi ôm chăn, cựa mình, phải nói là cái phòng này khá lí tưởng cho ngủ! Giường thì êm, chăn thì ấm, không khí lại cứ se se lạnh, lại còn có một màu tối nhẹ phủ lên, sao không ngủ ngon khi ở đây được chứ?
- Cô không dậy ngay bây giờ, tôi sẽ hủy nhiệm vụ. - giọng hắn cứng ngắt.
- Đây - tôi khó chịu trả lời, đồng thời dùng tất cả sức lực để kéo mình ngồi dậy.
bụp - hắn ném một hộp hình trụ gì đó lên giường.
- Bản đồ của cung điện đó, nơi khoanh tròn là cung điện của vua. Tự mà lo liệu vào trong cho yên ổn, sau khi vào được, thả viên ngọc này ở trong khuôn viên cung điện cho tôi - hắn đưa một viên ngọc dẹt, có tua rua màu trắng, to hơn một bàn tay, hình bông tuyết, nhìn tinh tế lắm, đẹp ghê!
- Cho tôi một cái được không? Nhìn xinh ghê - tôi nhìn hắn cười cười.
- Nếu cô làm tốt nhiệm vụ, tôi sẽ cho cô cái của tôi - nói rồi hắn lôi trong túi hắn ra một bông tuyết nhỏ hơn, không có tua rua nhưng có một sợi kim cương mảnh để nối viên ngọc ruby lấp lánh treo lủng lẳng, cái này đẹp gấp mấy lần em tua rua hồi nãy! Bông tuyết này vừa vặn để nằm lọt thỏm trong bàn tay nhỏ xíu của tôi, nhưng đường nét tinh tế thì gấp vạn lần cái kia. Và..đây là kim cương! Cục này nếu tính ra thì giá 100.000 vàng!! Nếu ai có thắc mắc tại sao tôi biết giá nó thì..đừng hỏi con nhỏ thích mua sắm như tôi.
- Thật cơ á? - tôi nuốt nước bọt, nhìn viên kim cương.
- Ừ, thật, cô làm cái nhiệm vụ kia cho đàng hoàng đi rồi tính. - giọng hắn nhẹ hơn, ấm hơn một chút. Thật là tôi có chút tan chảy khi hắn tự dưng "chiều" tôi đến như vậy.
- Yes sir! - tôi cười toe toét cười nhìn hắn, hắn có tâm tặng, tôi không thể nào không nhận.
.....................................................................
cạch - đã xong nhiệm vụ làm rơi viên ngọc! Giờ tôi chỉ còn giết ông vua nữa mà thôi.
- Mày nghe thấy tiếng gì không? - tôi giật thót khi nghe giọng tên lính tuần. Chết! Nếu để nó rơi vậy, chẳng khác nào đang tự khai vị trí? Tôi nhanh lẹ chuồn khỏi chỗ đấy.
Nghe bảo vua Hỏa quốc văn võ song toàn, nhưng yên tâm, thủ đoạn tôi cũng không kém nha! Tôi đã tính hết trước rồi.
Theo bản đồ thì đây là phòng ngủ của bà hoàng hậu. Ở đây lính canh cũng mỏng phết! Tôi dễ dàng lẻn vào. Tôi có 2 phút để nhìn mặt của bả, phải tranh thủ thôi. Mà, phòng bả thơm dữ vậy! Nhưng tối ghê! Tôi bèn đốt cây nến đã chuẩn bị từ trước trên tay, ánh sáng lan rộng khắp căn phòng, ui, sáng hơn tôi nghĩ! Từng đường nét trên khuôn mặt của bả hiện lên. Cũng đã lớn tuổi rồi, vậy mà bả vẫn xinh đẹp đấy chứ! Sắt nét và đầy khí chất vương giả.
Tôi kể là tôi có skills hóa trang chưa nhỉ? Nó là thế mạnh của tôi đấy! Mặc dù chỉ xài được 1 tiếng nhưng cũng đủ để tôi xài! Sát thủ có thể hóa trang thành người thân cận, và sau đó, nạn nhân sơ hở, chỉ cần một nhát chí mạng thôi, họ sẽ chết, nhanh chóng, một cách không cam lòng. Lần này tôi sẽ dùng cách này với ông vua! Nhanh gọn lẹ thôi.
- Ưm - bà hoàng hậu trở nhẹ mình, tôi vội dập nến, cả phòng chìm vào bóng đêm như cũ. Lẻn ra nhẹ nhàng như lúc vào, tôi mang bóng dáng của bà hoàng hậu tiến đến địa điểm tiếp theo - phòng ngủ của bà phi, nơi mà ông vua đang yên giấc.
.....................................................................
cộp cộp
- Ai vậy? - giọng ông vua vang lên.
- Là thiếp - tôi ho nhẹ, cái ngớ ngẩn của tôi là không nghe giọng của bà hoàng hậu trước khi đến đây!
Nhưng ông vua vẫn ra mở cửa, ánh mắt bất ngờ nhìn tôi:
- Thiếp làm gì ở đây vậy?!
- Chuyện là - tôi bắt đầu giả vờ nghẹn giọng - thiếp muốn thú nhận một điều.
- Thật ra thiếp.. - tôi nấc lên, và cố tình bước lên một bước rồi trượt chân, nghiêng người về phía trước, ngã vào lòng ông vua. Kết quả này, tôi đương nhiên đã đoán trước, kim trên tay đã chuẩn bị, châm thẳng vào mạch máu trên bả vai của ổng. Nhẹ nhàng nhưng đau nhói.
- A - ông ta kêu nhẹ một tiếng. Thời gian tôi tính đã hết, lũ lính canh đi ngang qua, chúng phát hiện, lao nhanh tới. Chưa xong kịch bản của tôi mà! Tôi phóng lên mái cao, cất giọng:
- Phong quốc sẽ không quên nỗi hận ngày xưa!
Và chẳng ai bắt được tôi, dù họ tung ra bao nhiêu kẻ tài đi chăng nữa. Tôi nhanh như một cơn gió mà. Đúng chứ?
.....................................................................
- Cô hoàn thành tốt nhiệm vụ nhỉ? - trong hẻm nhỏ, giọng trầm ấm quen thuộc vang lên.
- Đương nhiên rồi - tôi nhẹ giọng đáp lại.
Có cảm xúc gì đó, sau khi "giết người" xong, tôi lại thấy vậy. Buồn buồn, nặng trĩu và mệt mỏi.
- Chất độc đó sẽ giết hắn trong đêm nay thôi, lũ người đó sẽ bận rộn lắm đây - giọng hắn hả hê.
- Ừ - tôi uể oải đáp lại, chân vẫn đi đều đến phòng trọ.
- Tôi đã chuyển 900.000 vàng vào tài khoản của cô, và đây - hắn bỗng đứng chặn trước mặt tôi, tốc độ không tưởng! - hoa ngọc tuyết của tôi, như lời hứa.
Nói xong, hắn đưa tay về phía tôi, xòe ra, sẵn sàng để cho tôi lấy đi viên kim cương đắt giá của hắn.
Tôi nhìn hắn, lần này là nhìn lâu thật lâu, tôi như muốn chìm vào đôi mắt màu mắt nâu sáng đó, trong bóng đêm, mắt hắn là thứ ánh sáng đẹp nhất mà tôi thấy.
- Này? - hắn lôi tôi về hiện tại.
- Cho xin! - tôi giật lấy viên kim cương nhỏ xinh trong tay hắn. Không, viên kim cương mới là thứ sáng nhất, nó lấp lánh hơn tất thảy mọi thứ trong đêm.
cạch
Tôi mệt mỏi mở cửa, như mọi lần, hắn lại biến mất không lời giải thích. Đốt sáng tất cả các cây nến trong phòng xong rồi! tôi cần..
phập
Ư? Đau quá? Chuyện gì vậy?! Sao ở phía bụng đau vậy này?
Thân hình cao lớn choáng hết tầm nhìn của tôi. Hẳn đây là một tên con trai! Nhưng sao tôi cảm thấy càng lúc càng đuối vậy nhỉ? A! Cái quái gì? Thanh HP của tôi tụt nhanh đến mức không thể tin nỗi! Vũ khí của hắn không phải dạng thường đâu! Vậy là tôi sắp chết, đúng chứ? Tên này ở đâu ra vậy?!
Bỗng có một nhịp thở quen thuộc quấn lấy tôi. Hắn hít vào thật sâu rồi từ từ thở ra..
........
Mọi người ơi!! MOB 2- Thế giới game: Trò chơi nhân tính sắp ra mắt rồi nhé mọi người. Nhớ đón đọc nhé. Love for all!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...