Đương nhiên Viên Vũ đã biết, năm đó sinh nhật anh chỉ nhận duy nhất món quà của mình.
Nhưng điều mấu chốt là năm đó không biết anh thích cô, chỉ nghĩ hành vi này của anh là: "Đầu óc có bệnh."
Bây giờ ngẫm lại, lúc đó ánh mắt Trì Hiểu Lôi rõ ràng nhìn mình như đồ thiểu năng trí tuệ, cô lại không lề lĩnh ngộ được nguyên nhân của nó, nếu không làm sao Trì Hiểu Lôi mắng cô ngốc đâu, đúng là....ngốc thật.
"Nghĩ cái gì? Tiểu ngốc miu." Hàng Dục lại búng vào trán cô: "Ăn nào."
Tiểu, ngốc, miu???
Người phục vụ đang đưa đồ ăn nghe thấy gọi như vậy, cũng buồn cười đưa mắt nhìn Viên Vũ, hôm nay cô mặc vest trắng, nhìn rất chuyên nghiệp trí thức, nhưng cặp mắt đen láy trừng to, cái miệng nhỏ khẽ giương lên, lộ ra vài phần đáng yêu ngây thơ.
Viên Vũ ngại vì người phục vụ còn ở đây, không dám lên tiếng phản bác, âm thầm véo Hàng Dục một cái, còn giơ nắm đấm lên hung giữ trừng anh, không cần nói cũng biết là đang nói, về nhà "ăn một đấm này"
Mỗi lần Hàng Dục thấy cô lộ ra dáng vẻ hung giữ, chỉ muốn hôn, lần này cũng vậy, kéo người vào ngực, trực tiếp cắn một cái vào môi dưới, trong lúc Viên Vũ đang xấu hổ buồn bực, anh lấy di động ra đưa cho người phục vụ, ôm người Viên Vũ nói với đối phương:
"Phiền em gái nhỏ chụp hộ anh mấy tấm ảnh."
Người phục vụ: "......!Dạ."
Hàng Dục là người không biết xấu hổ, tuy Viên Vũ đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị trình độ không biết xấu hổ của anh làm cho mặt đỏ tai hồng.
Một tay anh ôm Viên Vũ lên đùi, cằm đặt lên cổ cô, cả hai cùng nhìn về phía máy ảnh, sau khi người phục vụ chụp mấy tấm xong, anh bẻ cằm cô qua, khiến cho cô ngửa đầu hôn anh.
Viên Vũ nghe thấy tiếng trái tim mình nảy lên, trong họng vừa phát ra tiếng kêu lên đã bị lấp kín, cùng với...đối mắt với ngũ quan rõ ràng của người đàn ông, lông mi anh phất qua trán cô, mắt đào hoa hội tụ tại một điểm, mà trong điểm nhỏ này, cô thấy được hình ảnh nho nhỏ của chính mình.
Bờ môi đỏ bừng cong cong, đang hôn cô.
"Cảm ơn." Hàng Dục lấy di động về, vừa lòng lướt lướt, người phục vụ cũng rất chuyên nghiệp chụp khoảng hơn ba mươi tấm, hình ảnh rõ ràng rất tốt, có thể thấy vành tai đỏ bừng của Viên Vũ, tay nhỏ nắm chặt cánh tay anh, môi bị hôn đến đỏ bừng.
Chờ đến lúc phục vụ đi ra, cô ghé vào trên bàn, hai tay che mặt lại, mất mặt quá, cô chỉ muốn đào cái hố đem mình và Hàng Dục chui vào trong, tốt nhất là lấy cái xẻng ép chặt anh xuống.
Hàng Dục búng trán cô một cái.
Viên Vũ lập tức nhảy lên dùng sở trường đánh anh: "Khốn kiếp! Chụp ảnh thì chụp ảnh! Sao anh lại như vậy, ngại muốn chết, ra ngoài gặp người ta kiểu gì nữa."
"Mất mặt chỗ nào?" Hàng Dục bóp cằm cô, cúi đầu hôn hai cái vào môi: "Như này mất mặt, hay chụp ảnh mất mặt?"
Viên Vũ nhớ tới biểu cảm của người phục vụ lúc chụp ảnh, cả người như bị lửa thiêu chín: "Đương nhiên là vì người ta thấy!"
"Không cần để ý đến ánh mắt đánh giá của người khác." Hàng Dục ôm người trở về đùi, mặt đối mặt ôm cô, đuôi mắt nâng lên, ánh mắt như vụn kim cương trong sáng chói mắt:
"Em ở trong mắt anh rất tốt, đối với công việc nghiêm túc, đối đãi với cha mẹ hiếu thuận, đối với bạn trai....hơi kém một chút."
Viên Vũ còn chưa kịp cảm động, nghe được câu cuối cùng, lại trợn tròn mắt lên:
"......!Kém chỗ nào?"
Hàng Dục chỉ chỉ môi mình, Viên Vũ cạn lời che môi anh lại: "Em không hôn."
Một tay Hàng Dục xoa xoa nhẹ eo cô, Viên Vũ buồn cười buông anh ra, cô rất sợ ngứa, cuộn vai muốn tránh, lại bị anh ấn trong ngực cắn một miếng vào môi.
"Về sau sẽ có nhiều người nhìn chằm chằm vào em, bọn họ sẽ đánh giá diện mạo và cách ăn mặc, bình luận lời nói và cử chỉ của em."
Hàng Dục lại búng trán cô, lực không nhẹ không nặng, xong còn véo má cô:
"Em là một gạt giống mới nảy mầm, không thể bởi vì bên ngoài mưa gió, mà em lại không chịu lớn lên."
Viên Vũ bị véo đến má đỏ bừng, cô không tránh đi, chỉ ngẩn ngơ nhìn mặt Hàng Dục, nhìn anh đang giương khóe môi, lộ ra hai má lúm đồng tiền.
"Anh bung dù cho em."
"Bả vai cũng cho em dựa."
"Dũng cảm lên, Viên miu miu." Anh nói: "Em còn phải nuôi anh đấy."
Ý của anh là, mấy ngày nay cô đều nhìn chằm chằm bình luận trên mạng, sợ có những lời lẽ ác ý, cô áp lực đến mức sáng sớm tỉnh dậy làm chuyện đầu tiên, hay tối trước khi ngủ đều mở bình luận ra nhìn, tinh thần khẩn trương đến mức lấy kem đánh răng cùng nhầm bằng sữa rửa mặt.
Vậy mà anh dùng phương thức này an ủi cô.
Viên Vũ không biết nên khóc hay nên cười.
Cô ôm cổ Hàng Dục, vô ý thức cọ cọ cổ anh, cười gật gật đầu: "Được, em nuôi anh."
"Cả đời." Hàng Dục mặc cả.
"Ừm được, cả đời.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...