Ăn xong cơm tối, Viên Vũ đi cùng Hàng Dục đến trạm y tế phường truyền thuốc tiêu viêm, anh quá nhàn, dựa vào vai cô cùng nhau đọc :【 từ điển luật dân sự 】.
Ngày mai Viên Vũ phải giảng giảng chủ đề chính về luật hôn nhân cùng tài sản kế thừa, tuy rằng trước lúc tan tầm cô đã viết xong bản thảo cho ngày mai, nhưng vẫn muốn đọc sách, nhớ lại ít kiến thức, tuy rằng cuốn luật dân sự này lúc cô vừa mới vào đã đọc đi đọc lại tận ba lần.
"Vợ chồng phân chia tài sản, lúc ly hôn toà án có thể không phân biệt tài sản chung hay riêng mà phân chia đều cho cả hai.
"
Viên Vũ đọc lại một lần, điều chỉnh tốc độ cùng biểu cảm.
Thấy ánh mắt quái dị của Hàng Dục đang nhìn mình, cô không hiểu vì sao hỏi anh: "Làm sao vậy?"
"Em ám chỉ anh à.
" Hàng Dục ngồi thẳng người lên, nửa dựa vào ghế, ánh mắt nhìn cô, nghiêm túc: "Đến lúc chúng ta kết hôn, có thể thêm hợp đồng hôn nhân, anh sẽ đem tài sản trên danh nghĩa của mình giao cả cho em.
"
Viên Vũ: "! ! "
Kết hôn cái gì mà kết hôn!!!
Cô nhanh chóng lật vài trang: "Anh đừng nghĩ quá nhiều, em không có ý đó.
"
Hàng Dục thò đầu qua, nhìn thấy luật kế thừa tài sản, gật gật đầu: "Lúc anh chết, tài sản sẽ thuộc về em cùng con.
"
Viên Vũ: "! ! "
Được rồi, anh thắng.
Cô đóng lại quyển sách luật, lấy di động ra xem tin nhắn trên wechat, Trì Hiểu Lôi đang nói mới quen bạn trai, nói là làm quen qua đi xem mắt, có vẻ không vừa lòng lắm, còn gửi video cho cô xem, Viên Vũ ấn chấp nhận đưa mắt nhìn, kết quả thấy một người đàn ông cơ bắp cường tráng đối diện màn hình, còn triển lãm cơ bụng cùng bắp tay.
"Viên miu miu, em được đấy.
" Hàng Dục ở bên cạnh từ từ mà nói, "Xem gần như vậy không sợ giãn lỗ kim à.
"
(*) Sr không hiểu lắm câu này, tôi đang nghĩ giãn cái lỗ kia kìa =))
Viên Vũ: "! ! "
Nhìn anh mới có thể giãn lỗ kim có được không!
Viên Vũ thật sự cảm nhận được người câm ăn pháo, khổ không nói nên lời, Trì Hiểu Lôi đúng là lắm tật xấu, loại đàn ông này mà còn không hài lòng, cô đang định nhắn tin lại nói khá được, liền thấy Trì Hiểu Lôi bỏ thêm một câu【 Bà đây thích loại đàn ông như thế này! 】
Viên Vũ không có cách nào, trả lời xong, đưa cho Hàng Dục xem lịch sử trò chuyện: "Trì Hiểu Lôi nhắn tin đến, ngày thường em không xem cơ bắp, cũng không thích người có cơ bắp.
"
"Vậy em thích loại nào?" Hàng Dục nhướng mày.
Viên Vũ nghĩ ngợi, dáng người cô cũng không quá để ý, nhưng dáng người của Hàng Dục không tồi, cơ bụng thẳng hàng, vai rộng eo thon, đầu cao chân dài! còn nữa! cô thích gân tay của người đàn ông, Kỷ Văn Bác quá trắng, mạch máu không mấy rõ ràng.
Nhưng Hàng Dục thì rất rõ, ở trạng thái không dùng lực, cánh tay anh rũ xuống vẫn phồng lên mạch máu, mấy đường to dài uốn lượn dọc theo cánh tay đến mu bàn tay.
Tối hôm qua lúc anh đặt cánh tay ở trước ngực cô, Viên Vũ không nhịn được nhìn ngắm mấy đường gân xanh, người đàn ông một khi dùng sức bóp lấy vú cô, Viên Vũ cảm thấy hưng phấn không kiềm chế được, cô chưa bao giờ nói với Hàng Dục, cô thích tay anh.
"Vấn đề này còn phải nghĩ nửa ngày hả?.
" Hàng Dục tức giận búng một cái lên trán cô: "Nói ngay là em thích loại như anh không được sao?"
Viên Vũ: "! ! ừm, loại như anh.
"
Hàng Dục lại cho cô cái búng nữa: "Muộn rồi.
"
Viên Vũ bị búng đau, che lại trán, hung hăng nhìn anh: "Lừa anh thôi, em thích người có cơ bắp.
"
Hàng Dục bóp má cô: "Nói lại lần nữa?"
Ánh mắt anh mang ý cảnh cáo, rất có ý kiểu ' Em lặp lại lần nữa, đêm nay anh sẽ làm chết em.
'
Viên Vũ túng quẫn, chu môi xoay người, không thèm phản ứng lại anh.
"Viên miu miu.
" Anh lay lay cô.
Viên Vũ không dao động, còn né sang bên cạnh.
Hàng Dục trực tiếp dùng một tay bế cô lên đùi: "Trốn, anh xem em trốn đi đâu.
"
Viên Vũ: "! ! "
Trong trạm y tế còn có mấy người đang truyền dịch, nhìn một màn sôi nổi này không khỏi cười rộ lên.
Viên Vũ vừa thẹn vừa quẫn, nắm bả vai anh muốn ngồi xuống, trong miệng còn mắng: "Hàng Dục – anh là tên khốn!"
"Lại mắng một câu.
" Hàng Dục cúi đầu cắn cắn vành tai: "Đêm nay đừng có khóc lóc cầu xin anh dừng"
Cả khuôn mặt Viên Vũ đều đỏ, tên khốn kiếp này, bên ngoài mà vô pháp vô thiên như vậy! Tức chết rồi!
Biết anh ăn mềm không ăn cứng, cô thẹn thùng một lúc lâu, mới kéo tay áo anh: "! em sai rồi, thả xuống đi.
"
Hàng Dục chỉ chỉ môi mình.
Viên Vũ mặt đỏ tai hồng nhìn quanh bốn phía, thấy không ai chú ý, nhanh hôn một cái lên môi anh: "Được rồi, buông em xuống.
"
Hàng Dục ôm cả người chặt hơn, mặt dày vô sỉ nói: "Không buông.
"
Viên Vũ: "! ! "
Khốn kiếp a a a a a!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...