Hàng Dục đại khái như điên rồi, ở phòng bếp làm cô bốn lần, Viên Vũ bị làm đến tinh thần đều đang thác loạn, cách một cái kính đều nghe thấy tiếng nức nở thét chói tai, giọng nói đều khóc ách.
Trên đường anh mang Viên Vũ ôm đến trên sô pha, lúc ra phòng khách đẩy công tắc nguồn điện lên, một thoáng trong phòng sáng như ban ngày, Viên Vũ cuộn tròn nằm trên sô pha, nhắm hai mắt lại hé to miệng thở hổn hển, cả người dấp dính mồ hôi, tóc dài dán vào sau gáy, gương mặt và cổ vết đỏ hồng che kín, giữa hai chân vẫn có dòng nước chảy ra thấm ướt một mảng sô pha.
Anh duỗi tay hôn lên trán cô, cúi đầu hôn má cô, mũi cô, môi cô.
Viên Vũ đã quá buồn ngủ, tay nhỏ chống lên đẩy đẩy ngực anh, xoang mũi phát ra âm thanh rì rầm, giống như con vật nhỏ, chọc người khác cảm thấy càng thêm đáng yêu.
"Mệt quá?" Hàng Dục mút mút cánh môi, bế cô lên đi vào toilet : "Tắm rồi ngủ tiếp.
"
Hai người trên người dính nhớp, ngoài nước dâm còn là tinh dịch, ngay cả trong không khí vẫn còn mùi vị.
Hàng Dục ôm cô đứng dưới vòi sen tắm táp đơn giản, còn thuận tiện rửa sạch phần dưới của cô, ngón trỏ và ngón giữa cùng đi vào, quét mạnh qua hai cánh hoa môi, moi nước dâm kéo xuống, tiếp tục sờ vào, Viên Vũ bị sờ vài lần liền tỉnh, hai tay véo lấy cổ tay anh, không cho chạm vào.
Cô buồn ngủ, đôi mắt đều không mở ra được, dựa vào ngực anh, phát ra âm thanh mềm mềm: "Đừng nghịch! ! "
Hàng Dục rất thích dáng vẻ này của cô, giống như con mèo đang làm nũng, không thoải mái khi bị trêu chọc, nhưng liếm móng vuốt anh, cầu xin anh đừng nghịch, hoặc là dịu dàng một chút, nhưng anh vẫn cố tình thô bạo.
Anh hơi dùng lực, hai đốt ngón tay theo nước trơn đi vào trong lỗ đỏ bừng, thịt non hút lấy ngón tay, ướt nóng bao vây, anh cúi đầu cắn môi cô, hai ngón tay hướng vào bên trong moi móc.
Viên Vũ khó chịu giãy giụa, lời nói không rõ là đang đau khổ hay là sung sướng, lông mày nhăn lại, miệng bẹp bẹp, yết hầu phát ra tiếng khóc nức nở: "Hàng Dục! ! "
Anh không biết làm sao để cô thoải mái, biến đổi cách thức moi lộng, cuối cùng cũng học được cách chọc lên trên moi móc, thấy cô nức nở lớn hơn nữa, tốc độ ra vào của ngón tay chọc lên nhanh hơn, Viên Vũ thét chói tai bóp cổ tay anh, không biết kêu rên hàm hồ cái gì, cần cổ trắng ngẩng cao cao, người căng lên, bụng nhỏ run rẩy kịch liệt.
Anh rõ ràng thấy một bãi nước phun từ trong cơ thể cô ra, mà anh vẫn không dừng lại, chọc ngoáy vài cái, còn có từng dòng nước chảy ra, cho đến khi không còn gì ra nữa, mới dừng tay, hôn hôn cánh môi cô.
"Cưng phun nhiều thật.
"
Viên Vũ giống như con cá bị vứt lên bờ, giương miệng thở dốc, mắt có nước khụt khịt.
Khả năng bây giờ cô không biết, dáng vẻ này dụ hoặc Hàng Dục nhiều như thế nào, mặt ửng hồng, mi dài dính nước mắt, đôi mắt hạnh nửa nhắm nửa mở, đuôi mắt hồng hồng câu người.
Anh ôm cả người cô vào trong ngực, đặt lưng cô lên tường, làm cho cây gậy đang gắng gượng từng chút , từng chút một chọc vào bên trong , Viên Vũ phát hiện ra ý đồ của anh, a a kêu lên:
"Không cần! ! Không cần làm! ! "
Eo cô sắp bị đứt, cả người xương cốt đều đau.
Cây dương v*t to dài đã đỉnh vào, mang theo khí thế như chẻ tre, hung hăng cắm đến đỉnh, Hàng Dục nắm mông cô, hất hông đâm vào lỗ nhỏ, tiếng bạch bạch dâm dục trong phòng tắm vang lên không dứt.
Vừa bị chọc một hồi Viên Vũ đã khóc lóc, mắng Hàng Dục là đồ khốn kiếp, chưa mắng xong vài câu đã bị anh làm đến cao trào.
"Anh có phải là đồ khốn kiếp không?" Anh còn chôn trong cơ thể cô, tốc độ hơi chậm lại.
Cao trào làm ý thức cô bắt đầu mê man, cô treo trên người anh, hai tròng mắt thất thần, muốn trả lời cũng không còn sức, căn bản Hàng Dục không nghe rõ, anh lại chọc thật mạnh vào cơ thể cô, lại hỏi thêm lần nữa.
Viên Vũ nức nở lắc đầu, đôi mắt đều khóc lóc đỏ lên: "Không phải! ! ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...