Lạc Tử Hân nhìn tổ yến Tô ma ma đang bưng, trong lòng đã hiểu được hơn phân nửa, âm thầm hít một hơi thật sâu.
“Sao thế, sợ bản cung hạ độc sao?” Hoàng hậu nhìn Lạc Tử Hân ngồi yên, cười cười, trong giọng nói tràn ngập uy hiếp, “Ngươi dám không nhận đồ bản cung ban thưởng cho sao?”
Sắc mặt Hoàng hậu đột nhiên trầm xuống, ác độc nhìn nàng, khẽ ra hiệu, Tô ma ma lập tức hiểu được, tiến lên nắm cằm Lạc Tử Hân, cứng rắn rót canh vào miệng nàng.
Lạc Tử Hân bị Tô ma ma nắm cằm thô bạo cả kinh ho khan liên tục, rất không dễ dàng mới ngừng được, nói: “Hoàng hậu, vì sao lại bức bách thần thiếp?”
“Bản cung chỉ là muốn cho ngươi biết, bản cung mới là người quan trọng nhất trong hậu cung này, cũng là người quan trọng nhất đối với Hoàng thượng.” Hoàng hậu chăm chú nhìn nàng, gằn từng câu từng chữ.
Hoàng hậu lại đột nhiên cười dịu dàng, nói: “Ngươi trở về Thanh Dương cung của ngươi đi, cũng miễn cho ngươi thấp thỏm, sau khi tra rõ chuyện này, bổn cung sẽ truyền triệu ngươi lần nữa.”
Nói xong liền xoay người rời khỏi gian phòng, khi người đi rất xa rồi vẫn còn nghe được tiếng cười đắc ý của Hoàng hậu. Lạc Tử Hân nhìn bóng lưng của nàng ta, khóe môi khẽ nhếch lên.
Một đêm này, không có ánh trăng, nhưng trong Thanh Dương cung lại không yên ổn. Đương lúc đêm khuya, lại có người vào Thanh Dương cung. Chỉ thấy mấy gã thái giám đỡ một thị vệ bất tỉnh nhân sự đã đi tới bên ngoài phòng Lạc Tử Hân. Mà lúc này, thái giám gác đêm và cung nữ trong Thanh Dương cung đều đã dựa vào cửa ngủ thiếp đi.
Những tên thái giám này vừa mở cửa lập tức thổi một chút hương vào trong phòng, Lạc Tử Hân vốn nằm trên giường bị hương khói hun, đầu hơi lệch đi, lại ngủ càng sâu hơn.
Những thái giám này lại đỡ thị vệ hôn mê bất tỉnh vào phòng, đặt hắn lên giường nàng, cũng cởi luôn quần áo của thị vệ, lộ vẻ lộn xộn không chịu nổi.
“Đi thôi.” Thái giám cầm đầu đè thấp âm thanh nói với đồng bọn, trong nháy mắt đóng cửa lại, mấy người nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Không tới thời gian một ly trà nhỏ, trước cửa gian phòng kia, lại xuất hiện một người áo đen...
Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa mới sáng, ngoài cửa Thanh Dương cung đã nghênh đón đại giá của Hoàng thượng và Hoàng hậu.
“Hoàng thượng cát tường, Hoàng hậu cát tường.” Tâm Nhị vừa thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu đến, liền luống cuống một phen.
Mới buổi sáng sớm tinh mơ mà Hoàng thượng và Hoàng hậu đồng thời đại giá quang lâm đến Thanh Dương cung, đây là lần đầu tiên, mà sắc mặt Hoàng thượng thì cổ quái, còn Hoàng hậu lại là một bộ dạng hưng phấn đến vấn tội, điều này khiến Tâm Nhị cảm giác được tình huống không ổn, lại nhớ tới mấy ngày trước Hoàng hậu chỉ điểm chủ tử hại Quý phi sảy thai, nhất thời khẩn trương đến mức tim cũng muốn nhảy ra ngoài.
“Hoàng thượng, để nô tì đi gọi chủ tử dậy.” Tâm Nhị lắp bắp nói.
“Không cần, trẫm tự mình đi nhìn nàng.” Sắc mặt Hoàng thượng ngưng trọng, bước nhanh vào phòng của Lạc Tử Hân.
Hoàng hậu cho một cái sắc mặt, Tô ma ma liền tiến lên đẩy cửa phòng Lạc Tử Hân ra, Hoàng thượng dừng một chút, cũng bước vào.
“Ninh phi...” Hoàng hậu vừa mở miệng lạnh lùng quát to, nhưng lúc nhìn thấy trên giường thì ngây ngẩn cả người.
Nàng cho rằng trên giường đáng nhẽ phải trình diễn một màn mờ ám mới đúng, nhưng bây giờ lại chỉ thấy một mình Ninh phi, người bị Hoàng hậu quát, đang xoa hai mắt nhập nhèm chưa tỉnh hẳn, từ từ ngồi dậy.
Khi thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu đều đang ở đây, trên mặt Lạc Tử Hân hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức ý thức được mình đang mặc đồ ngủ, nhanh chóng kéo chăn che lại.
Lúc này Hoàng thượng đột nhiên giận dữ, chỉ có điều cơn tức này đang nhắm vào Hoàng hậu: “Hoàng hậu, sáng sớm ngươi kéo trẫm đến Thanh Dương cung, chính là muốn xem bộ dáng tỉnh ngủ của Ninh phi hay sao?”
Chưa đợi Hoàng hậu trả lời, Hoàng thượng đã vung tay áo, đi ra khỏi phòng, Hoàng hậu nhìn thoáng qua vẻ mặt cực kỳ vô tội của Lạc Tử Hân, chỉ có thể hậm hực rời khỏi phòng.
Ngoài cửa phòng, vẻ mặt Hoàng hậu xấu hổ, nói với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, thần thiếp thật sự là thu được mật báo của người khác, nói Ninh phi tư thông cùng người, lúc này mới quấy nhiễu Hoàng thượng, thần thiếp cũng không biết chuyện này thật ra...”
“Không có chứng cứ thì đừng nói lung tung, giờ thì tốt rồi, ngươi để cho Ninh phi gặp người như thế nào?” Hoàng thượng tức giận nói.
Trong lòng hoàng hậu tức giận đến nghiến răng, đêm qua rõ ràng đã an bài chuyện này rất khéo léo, đến sáng nay một con vịt đã nấu chín sao có thể bay được*. Ninh phi này cũng quá thần thông quảng đại, như vậy cũng để nàng ta thoát được.
(*) ý chỉ mọi chuyện đã được an bài kỹ càng sao có thể thay đổi được
Chỉ có điều, Ninh phi ngươi cũng đừng đắc ý quá sớm, bản cung còn có nước cờ thứ hai. Hoàng hậu nghĩ thầm trong lòng, trừng mắt liếc nhìn cửa phòng.
Như nhớ ra chuyện gì, hoàng hậu liền mở miệng: “Hoàng thượng, cho dù chuyện này không có thật, nhưng trong phòng Ninh phi có phấn hoa hồng, hại chết bào thai trong bụng của Quý phi là sự thật, Thái y cũng đã chứng thực chuyện này.”
Sắc mặt Mục Nguyên Trinh khẽ biến thành ngưng trọng, đảo mắt nhìn thoáng qua cửa phòng, nhàn nhạt nói: “Để cho Ninh phi mặc xong y phục, đi ra.”
Lạc Tử Hân nhanh chóng mặc xong y phục, nhưng cũng không biết sao lại thế này, toàn thân không có chút sức lực nào, được Tâm Nhị đỡ mới ra được bên ngoài cửa, gặp Hoàng thượng, cả người mềm nhũn quỳ xuống.
“Hoàng hậu nói trong cung của nàng có phấn hoa hồng, hại Quý phi xảy thai có chứng cớ vô cùng xác thực, có chuyện này hay không?” Mục Nguyên Trinh thâm sâu nhìn nàng, trong ánh mắt có chút khác thường.
Hoàng hậu ở bên cạnh nhìn Lạc Tử Hân ngu ngơ, trong lòng âm thầm đắc ý, thầm nghĩ, bản cung xem ngươi trả lời thế nào, uống xong dược câm của bản cung, nhìn ngươi làm sao khua môi múa mép biện giải, đến lúc đó ngươi làm sao thoát khỏi tội.
“Thần thiếp tuyệt đối không có.” Giọng Lạc Tử Hân nhẹ nhàng du dương vang lên, Hoàng hậu cả kinh, giống như sét đánh ngang tai, một lúc lâu cũng không có phản ứng.
“Nàng giải thích cho trẫm nghe.” Hoàng thượng trầm giọng nói.
Lạc Tử Hân thoáng nhìn Hoàng hậu đang ngây ra như phỗng, tiếp tục nói: “Hoàng thượng, hộp phấn tìm được trong cung của thần thiếp chỉ là phấn an thần, là do Hoàng hậu hiểu lầm, lúc đó Thái y cũng từng kiểm tra, chứng thực là phấn an thần, lúc đó Thục phi cũng có mặt, bọn họ đều nghe thấy.”
“Nhưng sau đó Hoàng hậu đưa vài vị Thái y đến tra xét được là phấn hoa hồng.”
“Chuyện sau đó, thần thiếp cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cái hộp đó không giống với cái lúc trước tìm được trong cung, thần thiếp nghĩ có phải Hoàng hậu đã lấy sai đồ rồi không? Cái hộp tìm được ở hậu viện hôm đó vẫn chưa trả lại cho thần thiếp.”
“Hoàng hậu, chuyện này có phải như vậy đã sáng tỏ hay không?” Hoàng thượng đi đến bên cạnh Hoàng hậu, thâm sâu nhìn nàng, trầm tĩnh hỏi.
Những lời Hoàng thượng nói rất rõ ràng, trong lòng Hoàng hậu cũng hiểu, hắn đang cảnh cáo nàng, nếu tiếp tục ầm ĩ, chỉ sợ khó chịu chính là Hoàng hậu nàng. Hiển nhiên, lời của Ninh phi, Hoàng thượng rất tin tưởng không hề nghi ngờ, huống chi còn có Thục phi, chuyện này quả thật rất khó giải thích chu toàn.
Vốn Hoàng hậu có chủ ý xấu, cầm phấn hoa hồng cho Thái y khác kiểm nghiệm, tất nhiên hắn không tra ra kết quả có lợi cho Ninh phi, sau đó lại cho Ninh phi uống dược câm, nàng ta đương nhiên không thể giải thích cho mình, lại thêm chuyện thông dâm, chắc chắn sẽ có tội, cho dù lúc đó Thục phi thấy Thái y nghiệm chứng thì sao, chỉ cần Ninh phi không nói ra lời, Hoàng hậu chỉ cần nói Thái y kia nhầm lẫn, Thục phi tuyệt đối sẽ không hoài nghi.
Hoàng hậu ngàn tính vạn tính cũng không tính được, Ninh phi lại nhẹ nhàng phá giải âm mưu của nàng. Chẳng những phát hiện cạm bẫy phấn hoa hồng của nàng, còn tránh được dược câm, cho đến bây giờ Hoàng hậu cũng không thể hiểu được, rõ ràng mình tận mắt chứng kiến nàng đã uống canh, nhưng hiện tại chẳng những giọng nói của Ninh phi không mất đi, nói chuyện vẫn nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
Giờ thì tốt rồi, một bên Ninh phi khua môi múa mép biện giải, Thục phi làm chứng, Hoàng hậu nàng còn có lời gì để nói nữa. Lúc này, Hoàng hậu bắt đầu hối hận, sớm biết sẽ không tìm Thục phi đến làm chứng rồi. Lúc đó kêu Thục phi, là muốn nàng chứng kiến Ninh phi bị tra ra giấu phấn hoa hồng, kết quả ngược lại tự cho mình một cái tát.
Trong lòng Hoàng hậu tức giận đến phát run, đối mặt với ánh mắt thâm trầm của Hoàng thượng, nàng cũng không tiện để lộ ra cái gì trên mặt, chỉ hậm hực miễn cưỡng cười nói: “Có lẽ nhầm lẫn rồi, ban đầu thần thiếp nên đổi Thái y khác tra xét lại.”
“Ừ, như vậy là tốt nhất.” Hoàng thượng thâm sâu nhìn Hàng hậu vài lần, liền đi tới trước mặt Lạc Tử Hân.
“Ái phi, sáng sớm quấy rầy giấc mộng của nàng, có phải còn chưa tỉnh ngủ? Nhìn sắc mặt nàng không tốt, trẫm đưa nàng vào trong.” Hoàng thượng cầm tay Lạc Tử Hân, kéo nàng vào phòng, cứ thế vứt bỏ một mình Hoàng hậu ở bên ngoài.
Hoàng thượng làm như vậy chính là cho Hoàng hậu một cái bạt tai ngay tại chỗ, một cái bạt tai này không coi nàng đường đường là Hoàng hậu vào trong mắt, trước mặt nàng lại cùng một phi tử tình chàng ý thiếp đi vào phòng.
Hoàng hậu nắm chặt hai tay, hận đến nghiến răng nghiến lợi, tức giận xoay người rời khỏi Thanh Dương cung.
Đêm đó, Hoàng thượng ngự giá Kiền Ninh cung, nhìn Hoàng hậu, lại mang theo vẻ mặt tức giận.
“Hoàng hậu, đừng tưởng cái gì trẫm cũng không biết, ngươi làm việc này, đừng tưởng rằng có thể giấu diếm được trẫm.”
Hoàng hậu run rẩy nói: “Hoàng thượng, thần thiếp cho rằng Ninh phi đó là...”
“Như vậy đưa dược câm, chuyện muốn hãm hại Ninh phi, chẳng lẽ không phải ngươi làm?” Con ngươi của Hoàng thượng đột nhiên trở nên âm u.
“Hoàng thượng, thần thiếp không có...” Hoàng hậu lạnh sống lưng, làm sao Hoàng thượng biết được chuyện này?
Hoàng thượng đi lên phía trước, đột nhiên nắm lấy cằm Hoàng hậu, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng xem trẫm như tên ngốc. Ngươi là một Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, làm gương cho nữ tử khắp thiên hạ, nhưng bây giờ ngươi làm ra chuyện khiến cho người ta căm phẫn, ngươi có xứng làm một Hoàng hậu hay không?
“Hoàng thượng, thần thiếp bị oan.” Hoàng hậu cả kinh quỳ trên mặt đất, liên tục kêu oan.
“Oan uổng? Ngươi là thông minh bị thông minh hại.” Hoàng thượng khom lưng, đưa tay đến cổ nàng bóp chặt nói: “Trẫm có thể cho ngươi lên hậu vị, cũng có thể lập tức kéo ngươi xuống, tốt nhất ngươi nên biết chừng mực.”
Nói xong dùng lực đẩy, thân thể Hoàng hậu bị va vào góc bàn, trên lưng đau rát, nàng vuốt cái cổ bị Hoàng thượng bóp, không ngừng ho khan, kinh hoảng đến chảy nước mắt. Mà Mục Nguyên Trinh chỉ lạnh lùng nhìn nàng, nói bãi giá, rồi rời khỏi Kiền Ninh cung.
Tại sao, tại sao Hoàng thượng biết chuyện nàng hạ dược câm? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoàng hậu cảm thấy đứng ngồi không yên, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...