Lạc Tử Hân ngước mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hoàng đế, ánh mắt ra vẻ cực kỳ hoang mang, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp nói gì sai sao? Thật ra thì thần thiếp cũng không trách cứ hoàng hậu, hoàng hậu cũng là vì sự bình an trong cung, dù sao bây giờ Ôn tần đã mang thai, hoàng hậu làm như vậy cũng là...”
“Trẫm không nói về chuyện hoàng hậu với nàng.” Mục Nguyên Trinh đột nhiên tăng thêm lực nắm bả vai nàng, nói, “Nàng là... Ngọc Hân...”
Lạc Tử Hân cố ra vẻ ngạc nhiên, lên tiếng nói: “Tại sao hoàng thượng lại biết tên hồi nhỏ của thần thiếp vậy? Đó là tên thần thiếp tự mình đặt lúc ở Lê Châu. Khi đó thần thiếp đang phát cháo miễn phí trên đường, lại không muốn cho người ta biết tên thật, liền tùy ý lấy tên này. A, chẳng lẽ lúc ấy hoàng thượng cũng ở trên đường...”
Mục Nguyên Trinh nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng, mà nữ nhân vẫn cứ tự nói một mình, nhưng trong giây lát, nàng lại dừng lại, ngước mắt lên, ngạc nhiên nhìn hắn, tựa như đột nhiên hiểu được chuyện gì.
“Nàng thật sự là Ngọc Hân, vậy mà cho tới hôm nay trẫm mới biết, vậy mà nàng lại dùng tên giả. Khó trách lúc trẫm trở lại Lê Châu, hỏi thăm như thế nào cũng không thấy tin tức của nàng, thì ra là nàng...” Mục Nguyên Trinh nói, trong giọng nói đầy tức giận, nhưng lại không thấy chút tức giận nào trong đôi mắt hắn, ngược lại có một chút dịu dàng.
“Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài...” Nàng trợn to hai mắt, ánh mắt lóe một tia nghi ngờ.
“Lúc trẫm còn bé, mẫu hậu vẫn gọi trẫm là Hổ Húc, cũng coi là một cái tên tục của trẫm.”
“Hổ Húc, Hổ ca ca...” Lạc Tử Hân lẩm bẩm trong miệng, một dòng nước mắt tuôn ra.
Đột nhiên, hoàng thượng ôm nàng vào trong ngực, ghé đầu vào hõm cổ của nàng, nói: “Là ta, Hổ ca ca, thì ra lâu như vậy, người ta nhớ lại vẫn luôn ở bên cạnh ta, mà ta, vậy mà lại không phát hiện được.”
Lạc Tử Hân bị hắn ôm chặt trong ngực, trong lòng cũng cảm khái không thôi, không khỏi nhớ lại những chuyện năm đó, mềm nhũn mặc cho hắn ôm như vậy, nhẹ nhàng đặt tay trên hông hắn.
Cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ bên hông, hắn lại có chút nghẹn ngào, nói: “Năm đó, vì phụ hoàng triệu ta về cung gấp, ta mới không kịp chào hỏi nàng đã về kinh. Nhưng chờ đến khi ta trở lại nơi đó, lại không thấy nàng trở lại hồ Yên Vân. Vì vậy ta đi hỏi thăm khắp nơi, chẳng qua là, khi đó nàng cũng không nói cho ta biết tên thật của nàng, càng không biết nhà nàng ở đâu, chỉ biết tên của nàng là Ngọc Hân. Nhưng mà, có cái tên Ngọc Hân này, cũng không ai biết nàng là ai, ta tìm rất lâu cũng không thấy tin tức của nàng, chỉ có thể trở về kinh. Lại không nghĩ rằng, nha đầu hư hỏng này, vậy mà không phải tên là Ngọc Hân, mà là thiên kim Viên phủ.”
“Hoàng thượng, ngài cũng không nói tên thật của ngài cho ta mà, chúng ta hòa nhau.” Lạc Tử Hân bĩu môi, làm nũng y như ngày trước.
Mục Nguyên Trinh nhẹ buông nàng ra, nhìn nàng giận giữ làm nũng, trái tim xuất hiện một chút tình cảm dịu dàng, ngón tay sờ nhẹ, lau nước mắt trên khóe mắt nàng, nói: “Ta vẫn luôn nhớ năm đó nàng rất thích hoa lan, lại đưa cho ta rất nhiều hạt đậu, còn nữa, chúng ta còn cùng nhau ngắm sao băng, thả diều, còn có rất nhiều kỉ niệm. Ta còn nhớ, nàng đồng ý gả cho ta, còn nói nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già.”
Mắt Lạc Tử Hân cũng mông lung, nức nở nói: “Thần thiếp được hoàng thượng yêu mến, sau nhiều năm mà vẫn còn nhớ rõ những chuyện này như vậy, trong lòng vô cùng cảm động.”
“Nhưng mà, chuyện ta thấy vui vẻ nhất chính là nàng đã thật sự gả cho ta rồi.” Mục Nguyên Trinh mừng rỡ cầm hai tay của nàng, nhìn ra được, bây giờ hắn cực kì kích động.
“Thần thiếp chỉ là Ninh phi của hoàng thượng, thần thiếp...” Lạc Tử Hân ngập ngừng, ấp úng, khẽ khép hờ mắt.
“Nàng trách ta không lập nàng làm hoàng hậu sao? Năm đó, ta...” Con ngươi hoàng đế trở nên phai nhạt, hình như trong mắt hắn hàm chứa tiếc nuối, nhưng mới chỉ nói được nửa câu, liền bị Lạc Tử Hân che miệng.
Lạc Tử Hân nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không có bất kì ý muốn nào với ngôi vị hoàng hậu, vừa nãy chỉ là cảm xúc nhất thời của thần thiếp mà thôi. Thật ra thì có thể gả cho hoàng thượng, đã đạt được lời thề của chúng ta năm đó rồi, khó trách thần thiếp vừa thấy hoàng thượng thì có cảm giác vui mừng không hiểu được, thì ra đây chính là... Yêu.”
Lạc Tử Hân nặn ra chữ yêu từ trong miệng, tuy nói cực kỳ nhỏ, nhưng cũng đủ khiến Mục Nguyên Trinh mừng rỡ như điên. Hắn chợt ôm nàng lên, đặt lên trên giường, dịu dàng nói: “Ta biết rõ hôm nay nàng bị uất ức, nhưng nàng yên tâm, trẫm sẽ không để cho nàng uất ức quá lâu.”
Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, từng chút từng chút ma sát thứ mềm mại của nàng, cho đến khi màn che rơi xuống, người ở bên trong hồng loan tâm động, quấn quýt triền miên.
Một đêm này, Mục Nguyên Trinh đã thật sự động tình, hắn muốn nàng rất nhiều lần, đây là chuyện chưa từng có, cũng nói rất nhiều lời dịu dàng, ôm nàng ngủ thật say, khóe miệng còn treo nụ cười ngọt ngào.
Nhưng mà, một đêm này, Lạc Tử Hân lại không ngủ, mặc dù trong miệng nói từ yêu, nhưng trong lòng nàng cũng hiểu, trải qua chuyện kiếp trước, lại trải qua chuyện kiếp này, chữ “Yêu” này đã trở nên nặng trĩu.
Qua hai ngày, liền nghe được một tin tức, đó là hoàng thượng ban thưởng rất nhiều hoa lan cho Kiền Ninh cung, cũng yêu cầu hoàng hậu chăm sóc những bông hoa này thật tốt.
Tin tức này đối với hoàng hậu mà nói, đã thể hiện rõ là hung hăng tát vào mặt nàng hai cái. Hoàng thượng biết rõ nàng ghét hoa lan, nhưng cố tình lại tặng những cây lan tới đây. Hoàng thượng ban thưởng lại không thể không nhận, đánh cho nàng sưng thành mặt heo, mà vẫn phải vui mừng nhận những bông lan này.
Thật ra thì đối với hoàng hậu mà nói, trong lòng hiểu rõ chuyện này chính là Quý phi muốn lấy danh nghĩa Ninh phi khiến nàng nhục nhã. Bởi vì trong lòng Quý phi rất rõ nàng cực kỳ căm ghét hoa lan, nhất định sẽ bởi vì hoa lan mà làm ra một vài chuyện khiến người khác tức giận, đến lúc đó sẽ khiến nàng mất mặt trước hoàng thượng. Quả nhiên, nàng không đủ bình tĩnh. Đến khi thật sự gặp Quý phi, nhìn thấy nụ cười phảng phất của Quý phi, hoàng hậu tức đến mức muốn đánh nhau một trận.
Từ trước đến giờ Quý phi vẫn luôn không hợp với nàng, chỉ mong nàng ngã từ trên cao xuống. Trong lòng hoàng hậu rất rõ, cho nên lần này gặp Quý phi, dù trong lòng cực kỳ phẫn hận nhưng vẫn phải ra vẻ chính trực. Chuyện này cứ coi là mình gây ra, không bắt tội Quý phi chút nào, trong lòng thật uất ức.
Nhưng mà, lòng nàng cũng càng ngày càng sợ hãi. Hoàng thượng sủng ái Ninh phi như vậy, ngộ nhỡ Ninh phi thật sự là Ngọc Hân kia, sau đó có một ngày thật khiến hoàng thượng biết được sự thật này, chẳng phải Ninh phi kia sẽ bò lên trên đầu mình hay sao? Nếu thật sự có ngày này, Ninh phi sẽ còn đáng sợ hơn cả Hiền phi lúc trước.
Mà lúc này, Lạc Tử Hân cũng suy nghĩ rất kỹ. Hiện tại nàng vạch trần thân phận của mình trước mặt hoàng thượng, ngoài mặt thì thực ra cũng không có chỗ nào tốt với mình, như vậy sẽ khiến hoàng hậu hận nàng, nhưng trong trường hợp đó nàng bắt buộc phải làm như vậy. Hôm nay hoàng hậu không tốt với mình, chuyện hoa lan căn bản chỉ là hoàng hậu lấy chuyện bé xé ra to. Sau nói muốn điều tra kỹ Thanh Dương cung, nhất định là muốn mượn cơ hội này loại bỏ nàng, không cẩn thận thì tiếp theo nàng sẽ rơi vào bẫy rập.
Cho nên, bây giờ nàng ra tay trước, dùng tình cảm cảm hóa hoàng thượng, lúc này mới khiến hoàng thượng chú ý, bảo vệ mình, có thể chống lại việc hoàng hậu hãm hại mai sau. Đồng thời, hoàng hậu đã có lòng muốn hại nàng, như vậy nàng liền thuận nước đẩy thuyền, sớm dụ rắn ra khỏi hang. Sẽ khiến hoàng hậu ra tay sớm, một hoàng hậu thất đức, mới có thể bị giáng chức, sau đó mới có thể thay thế.
Nhưng trong lòng Lạc Tử Hân cũng biết, cứ như vậy, tất nhiên hoàng hậu sẽ càng “quan tâm” nàng nhiều hơn, cho nên, ngày sau càng phải cẩn thận hơn mới được.
“Cha, người yên tâm, Hân nhi nhất định sẽ nỗ lực, sớm ngày giải thoát người khỏi gông xiềng.” Lạc Tử Hân cắn thật chặt môi dưới, cho đến khi cánh môi chảy máu.
Lúc này, mới yên tĩnh chưa được một tháng, đột nhiên trong hậu cung truyền đến tin tức của một người khiến người ta sợ hãi. Quý phi nương nương đột nhiên sảy thai, hoàng thượng tức giận, hoàng hậu hạ lệnh cho lục cung điều tra kỹ nguyên nhân sảy thai, nói là cần phải tìm ra hung thủ.
Mệnh lệnh này vừa vừa ra, hậu cung lại trở nên ầm ĩ. Những năm gần đây, trong hậu cung mang thai không ít, nhưng không biết vì cái gì, tất cả thai nhi đều không giữ được. Chuyện này trong hậu cung đã rất quen thuộc, nhưng hoàng hậu chưa có lần nào quyết liệt như lần này, la hét muốn lục cung điều tra rõ, hơn nữa, thanh thế to lớn như vậy, khiến tất cả mọi người trong hậu cung khiếp sợ.
“Hoàng hậu muốn điều tra kỹ chuyện này, lục soát tẩm cung của các tần phi trong cung?” Lạc Tử Hân thì thào nói những lời này, trong lòng mơ hồ cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, cảm giác rất quen thuộc.
Quý phi sảy thai, quý phi sảy thai? Bốn chữ này giống như khi đám Như nhi đọc sách, không ngừng lặp lại trong tai nàng, trong lúc bất chợt nàng liền mở to mắt, da đầu tê dại, cả người lạnh run.
Kiếp trước, bởi vì Quý phi sảy thai, hoàng hậu cũng lục soát cung giống như lần này, sau đó dứt khoát chỉ nàng là hung thủ. Chuyện này cực giống kiếp trước, chẳng lẽ nói...
Ánh mắt Lạc Tử Hân đột nhiên đông cứng lại, liền truyền Tích Như tới: “Ngươi mở ngăn kéo nhìn xem có hộp hương liệu nào hay không.”
Tích Như kinh ngạc, gãi gãi da đầu, thầm nói: “Tất cả mọi thứ trong ngăn kéo này đều là quần áo của chủ tử mà, sao có thể có hương liệu?”
Nhưng nàng nhìn ánh mắt kiên định, uy nghiêm của chủ tử, mặc dù trong lòng nghi ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn đến ngăn tủ chủ tử chỉ.
“A, tại sao lại thật sự có một hộp hương liệu?” Khi Tích Như mở hộc tủ ra, nhìn thấy một cái hộp màu hồng nằm ở trong ngăn kéo, lúc cầm cái hộp trong lòng bàn tay, con ngươi hoảng sợ như sắp rơi xuống.
Tích Như nghi ngờ nhìn hộp hương liệu này, cả kinh nói: “Cái hộp này ở đâu ra vậy? Tối hôm qua lúc nô tỳ sắp xếp lại tủ treo quần áo còn chưa từng nhìn thấy, lúc này làm sao lại...”
“Đi gọi Tâm Nhụy, xem đây là hương liệu gì.” Lạc Tử Hân nói.
Lạc Tử Hân nhìn cái hộp màu hồng nhạt trên tay Tích Như, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Vậy mà lại giống y như kiếp trước, như vậy, nếu như nói nàng không phát hiện cái hộp này, thì kế tiếp sẽ bị nhốt vào phòng, cho nàng uống thuốc câm thôi.
Quả nhiên, chuyện của kiếp trước lại tái diễn lần nữa, chỉ là, kiếp trước đã có kinh nghiệm không tồi, may mà nàng phát hiện điểm mấu chốt này.
Tâm Nhụy nhanh chóng xuất hiện trong phòng, cầm cái hộp trên tay Lạc Tử Hân, quan sát cẩn thận một lúc, lại ngửi một cái, sắc mặt đột nhiên đại biến, hốt hoảng nhìn Lạc Tử Hân.
“Tâm Nhụy, rốt cuộc hương liệu này là cái gì?” Tích Như nhìn sắc mặt trắng bệch của Tâm Nhụy, trong lòng biết, nhất định không phải thứ tốt, lập tức khẩn trương, nhìn Tâm Nhụy không chớp mắt, chờ đáp án của nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...