Mục Nguyên Trinh lạnh lùng nhìn Hiền phi, nữ nhân này đã sớm bị dọa sợ, vẻ mặt trắng bệch nói lên nàng đã tha thiết chờ đợi một đế vương như hắn, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này lại không kích thích nổi bất kỳ thương hại nào trong hắn.
Mục Nguyên Trinh hận nhất chính là người khác phản bội hắn, mà người phản bội hắn lại là nữ nhân hắn cưng chiều nhiều năm qua, điều này khiến hắn thẹn quá hóa giận, nói: “Đày Hiền phi vào lãnh cung, Lâm thái phó liên quan đến khoản thiếu hụt cứu trợ thiên tai, tước bỏ chức quan, nhốt vào đại lao thẩm vấn sau. Còn ngươi nữa, Xương Quảng Vương, trong vòng một tháng không cho phép vào cung, sống ở vương phủ tự mình kiểm điểm cho tốt“.
Hoàng đế chính là Hoàng đế, dù thời điểm nào hắn cũng luôn vô cùng lý trí, sẽ không khốn khổ vì tình cảm, vì thế rất nhanh, hắn đã đưa ra quyết định, vung tay áo mà đi.
“Hoàng thượng, oan uổng cho nô tì......“. Mặt Hiền phi đã sớm cắt không còn giọt máu nào, nghẹn ngào kêu to, nhưng chuyện hoàng thượng quyết định, bình thường thì không có khả năng thay đổi, cho nên nàng bị bọn thái giám lôi đi ngay.
Không biết là bởi vì kích động quá mức hay là giằng co sức lực quá lớn với thái giám, lôi kéo một mạch, dọc đường đã thấy một dòng màu đỏ tươi chảy xuống từ trên người Hiền phi làm ướt hết mặt đất.
Hiền phi thất thế bị đày vào lãnh cung, Lâm thái phó bị tước bỏ chức quan, xem ra thế lực Lâm gia coi như suy kiệt rồi, khóe miệng Lạc Tử Hân khẽ nhếch. Ở trong triều đình thế lực của Lâm gia vốn rất hùng mạnh, dĩ nhiên cũng là phụ thần quan trọng của Đương Kim Hoàng Đế nước Đại Vũ, năm đó Lâm thái phó giúp Mục Nguyên Trinh đoạt được vương vị này, hắn vẫn kể công ỷ vào việc mình làm mà khinh thường tất cả, nhưng đúng là vẫn không địch lại lòng nghi ngờ của hoàng thượng. Có điều Mục Nguyên Trinh cũng coi như đủ độc, vậy mà lại phế một trọng thần, mất cánh tay trái này, theo lý là một tổn thất lớn đối với hắn. Nhưng sợ rằng hoàng thượng đã sớm bất mãn đối với Lâm thái phó, đã sớm ấp ủ ý nghĩ diệt trừ hắn, lần này coi như nhân cơ hội khai đao một thể luôn.
Lạc Tử Hân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chuyện này là một tay nàng sắp xếp. Ngày đó nàng sắp xếp Trình tài tử đến chỗ Hiền phi, trên danh nghĩa là tặng nàng ta một chút hương an thần, trên thực tế bên trong hương này chứa một số thứ, đây mới là nguyên nhân khiến Hiền phi cảm thấy toàn thân nóng ran và mềm nhũn. Vậy mà, lúc Hiền phi vừa ngửi thấy mùi hương không lâu, Vệ công công vào nói với Hiền phi vài câu, nói cho nàng ta là bây giờ Xương Quảng vương gia đang ở Thiên Điện, cũng nêu ra một số vấn đề để nàng ta có thể tìm Xương Quảng vương lén lút thương lượng.
Vệ Dịch Hiên này là một người khéo léo, kể từ sau khi được trở thành người được cưng chiều bên cạnh hoàng thượng thì cấu kết với những phi tử địa vị cao trong cung. Cho nên Hiền phi cũng vô cùng tin tưởng lời của hắn, bởi vì dù sao hắn là người thân cận nhất bên cạnh Hoàng đế. Vệ Dịch Hiên quay lại báo ngay lên với hoàng thượng, nói thấy Xương Quảng vương gặp mặt Hiền phi ở Thiên Điện, e rằng có gì đó không ổn, lúc này mới xuất hiện chuyện Hoàng đế đột nhiên xông vào Thiên Điện.
Những chuyện này xảy ra vừa đúng lúc, dù cho Hiền phi có thông minh, cũng sẽ không ngờ những chuyện liên tiếp này lại là chủ ý của Ninh Tiệp Dư nàng. Vậy thuận tiện để Hiền phi ngã ngựa, Lạc Tử Hân cũng tính là báo thù cho đứa bé, dĩ nhiên chủ yếu nhất là trừ đi một kình địch lớn nhất trong cung.
Sau khi Hiền phi vào lãnh cung, trong cung này quả thật thần hồn nát thần tính suốt một khoảng thời gian, dù sao ngay cả nàng ta từng là phi tử được Hoàng đế cưng chiều nhất cũng bị vào lãnh cung, trong cung này trong lòng những phi tử khác tự nhiên có một vài suy nghĩ, chỉ sợ lửa này sẽ đốt người mình.
Có điều ngày yên bình cũng không kéo dài, nữ nhân trong hậu cung sẽ không chịu được yên tĩnh, mà hoàng thượng cũng sẽ tìm kiếm đối tượng mới, trong cung lại xuất hiện một lượt tấn thăng hợp quy tắc lớn. Bởi vì bây giờ Trình tài nhân là người duy nhất còn đang mang Long thai trong cung, cho nên bỗng chốc được thăng làm Ôn tần, mà nổi bật nhất chính là Phạm lương đệ, không mất nhiều thời gian, đã từ một lương đệ nhảy một cái lên thành Thuận phi.
Vậy mà, một nhân vật khác vượt trội hơn người chính là Lạc Tử Hân, Hoàng đế sủng ái vị Ninh tiệp dư này càng lúc càng nhiều, chỉ mất thời gian mấy tháng, đã từ tiệp dư lên tới chiêu nghi, lại từ Chiêu Nghi lên tới Ninh phi, sủng ái như thế cộng thêm địa vị thăng tiến, dẫn tới ánh mắt đố kỵ của không ít người, trong này bao gồm người ngang hàng với nàng là Thuận phi Phạm An Dung.
Một ngày kia, Thuận phi đi qua hành lang vừa đúng lúc gặp Tâm Nhụy mới lấy canh táo đỏ từ ngự thiện phòng trở về.
Tâm Nhụy thấy Thuận phi, khẽ cúi hành lễ: “Thuận phi nương nương cát tường“.
Phen này lại chọc vị nương nương này, nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Hay cho một nô tài, gặp bổn cung cũng không biết quỳ xuống hành lễ sao?”
Tâm Nhụy sững sờ một chút, lập tức theo lời quỳ xuống, đặt canh trên đất: “Thuận phi nương nương thứ tội, nô tỳ xin thỉnh an nương nương“.
Thuận phi nhếch mép, vẫn là một bộ dạng khinh thường, càng thêm nâng cao âm lượng, nói: “Nô tài đáng chết, bảo ngươi hành lễ với bổn cung còn uất ức ngươi sao, lại bày ra bộ dạng này, có phải thấy bổn cung dễ khi dễ không?”
Trong lòng Tâm Nhụy chấn động, thầm nghĩ, từ khi nào ta vô lễ với ngươi rồi hả?
Chỉ là nghĩ thì nghĩ vậy, đầu hơi co rụt lại về phía sau, toàn thân run lên, cảm xúc hoảng sợ hiện ở trên mặt, run rẩy nói: “Nương nương, nô tỳ không có uất ức, ngài hiểu lầm rồi“.
“Hiểu lầm?” Thuận phi cười lạnh một tiếng, quay đầu lại hỏi cung nữ bên cạnh, “Mới vừa rồi các ngươi đều thấy đấy, ả nô tỳ này lúc gặp bổn cung đó có quỳ xuống không?”
Cung nữ bên cạnh lập tức trả lời: “Bẩm nương nương, nàng ta không có, vẫn đứng thẳng như vậy“.
Trong lòng Tâm Nhụy giật mình, rõ ràng vừa rồi mình có hành lễ rồi, vẫn cứ nói nàng không hành lễ, đây không phải nói lời bịa đặt sao, bèn phản bác ngay: “Vị tỷ tỷ này ngươi đừng nói bậy, nô tỳ có hành lễ“.
“Hỗn xược“. Thuận phi hét lớn một tiếng, chỉ vào Tâm Nhụy tức giận nói: “Hay cho một ả nô tỳ đáng chết, lại còn dám chống đối, làm việc sai còn dám cãi lại, vả miệng cho bổn cung“.
Thuận phi vừa dứt lời, thấy Vận Thần cận thân bên cạnh nàng đi ra, hung hăng vung tay lên tát hai cái, trên mặt non mềm của Tâm Nhụy lập tức xuất hiện mấy dấu đỏ.
“Nương nương......“. Mắt Tâm Nhụy lập tức đỏ lên, cảm thấy uất ức, nhưng không dám nói thêm gì, chỉ cúi đầu thấp xuống.
Nhưng dù đã như thế, cơn giận của vị Thuận phi này vẫn không tiêu tan, cúi đầu liếc nhìn chén Tâm Nhụy đặt trên đất, không mặn không nhạt nói: “Trong chén này là cái gì, có phải nên hiếu kính cho bổn cung không?”
“Nương nương, đây là canh táo đỏ, là Ninh phi nương nương cần“. Tâm Nhụy nhỏ giọng ấp úng nói.
Một câu nói này lại chọc giận Thuận phi, nàng ta quát to: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng bổn cung không xứng uống sao? Nô tỳ đáng chết, càng ngày càng không có quy củ“.
“Nhưng......” Tâm Nhụy còn muốn nói gì đó, lại bị Vận Thần ngắt lời.
“Nương nương bảo ngươi dâng lên, ngươi còn dài dòng cái gì, còn không mau dâng lên?”
“Chuyện này......” Tâm Nhụy phồng má, thấy ánh mắt Thuận phi sắc bén, rốt cuộc vẫn phải nhịn xuống, ngoan ngoãn bưng canh trên mặt đất lên: “Nương nương, mời dùng“.
“Bưng thấp như vậy, nương nương uống thế nào?” Vận Thần lên giọng trách mắng.
Tâm Nhụy bất đắc dĩ nâng cánh tay lên, lại nghe Vận Thần nói tiếp: “Cao thêm chút nữa“.
Vì vậy, Tâm Nhụy chỉ có thể nâng cao cánh tay lần nữa, nhưng không thấy Thuận phi có bất kỳ hành động nào, chỉ bình tĩnh đứng ở nơi đó nhìn nàng. Có điều bưng thời gian dài như vậy, cánh tay Tâm Nhụy càng ngày càng mỏi, sắp không chịu nổi, chén trên tay cũng hơi rung.
Chỉ nghe Thuận phi hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc đi lên trước, mở nắp chén ra, ngó vào bên trong, lạnh nhạt nói: “Thứ này lạnh rồi, bổn cung không thích nữa“.
Nói xong dùng sức vung tay lên, canh nóng bỏng này cứ thế đổ lên tay Tâm Nhụy, nóng đến nỗi nàng kêu lên nghẹn ngào, đôi tay lập tức sưng đỏ lên.
Nhưng lúc đó nàng lại chọc giận Thuận phi: “Buồn cười, thái độ của ngươi là cố ý gây khó dễ cho bổn cung sao? Bổn cung nói lạnh, ngươi lại lên giọng nói láo, coi như chống đối bổn cung?”
Tâm Nhụy uất ức cũng sắp khóc rồi, nhưng cũng chỉ có thể cố nén nước mắt ở trước mặt Thuận phi, lẩm bẩm nói: “Ý nô tỳ không phải vậy, cái này vốn làm cho Ninh phi nương nương......“.
Lời này còn chưa nói hết, trên mặt lại thêm một mảng dấu đỏ, chỉ thấy Thuận phi trợn tròn đôi mắt, hung dữ nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Tên nô tài này, còn dám quở trách bổn cung là không đúng sao? Người đâu, vả miệng cho bổn cung, đánh tới khi nàng ta thừa nhận sai lầm mới thôi“.
Vận Thân lập tức đi qua, rồi dùng sức đánh về phía Tâm Nhụy, chỉ chốc lát sau đã đỏ bừng cả khuôn mặt, khóe miệng cũng bị tát chảy máu, cả người run rẩy, lại cố nén nước mắt không dám rên tiếng nào.
“Đã biết lỗi của mình hay chưa?” Thuận phi đứng một bên lạnh nhạt nói.
“Nô tài không dám“. Tâm Nhụy nén nước mắt, cắn thật chặt môi dưới.
Thuận phi hừ lạnh một tiếng, nói một tiếng đi thôi, rồi rời đi từ bên cạnh Tâm Nhụy. Tâm Nhụy xoa đôi má đau nhức của mình, nhìn lại canh bị đổ hết trên mặt đất, nước mắt uất ức lập tức trào lên.
Đến khi Lạc Tử Hân thấy gương mặt như quỷ của Tâm Nhụy, mặc dù ngoài mặt bình thản như nước, nhưng trong lòng lại nổi lên địch ý nồng đậm. Thuận phi này quả thật là không để Ninh phi nàng ở trong mắt, người ta nói đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, Thuận phi làm như vậy hiển nhiên là muốn khiến nàng khó chịu.
Bên này mặc dù trong lòng tức giận, nhưng cũng không thể công khai đối phó với Thuận phi, vì thế dặn dò Tích Như đưa Tâm Nhụy đi xuống trị thương.
Nhưng Lạc Tử Hân không đi tìm Thuận phi trước, tự Thuận phi lại tìm tới nàng.
Thuận phi đi vào phòng, cười khanh khách liếc mắt nhìn khuôn mặt còn sưng đỏ của Tâm Nhụy, chậc chậc hai tiếng, nói: “Ninh phi tỷ tỷ, nha đầu Tâm Nhụy này chắc còn chưa hiểu quy củ lắm, muội muội thay tỷ tỷ dạy nàng một chút, tỷ tỷ sẽ không trách tội chứ?”
Lạc Tử Hân âm thầm cười lạnh trong lòng, nữ nhân này quả nhiên là tới khiêu khích.
“Làm sao có thể, muội muội dạy thật tốt“. Lạc Tử Hân phát âm chữ tốt này đặc biệt nhấn mạnh. Mặc dù mặt hai người cười như hoa, nhưng trong phòng rõ ràng lại ẩn chứa mùi khói thuốc súng.
“Sau khi muội muội trở về suy nghĩ cách thức phạt phải nặng một chút, hôm nay cầm chút thuốc trị thương tới đây, hi vọng tỷ tỷ có thể vui vẻ nhận“. Thuận phi cười lấy ra một hộp thuốc cao nhỏ từ trong tay Vận Thần đưa cho Lạc Tử Hân.
Lạc Tử Hân mỉm cười nhận lấy thuốc cao, nói tiếng cám ơn, Thuận phi liếc Tâm Nhụy một cái, nói cáo từ, cười ngạo nghễ, rời khỏi Thanh Dương cung.
Lạc Tử Hân nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, cầm hộp thuốc cao kia thật chặt.
Chuyện này trôi qua không lâu, rồi lại sinh ra rắc rối mới, Tích Như chạy tới nói cho Lạc Tử Hân, Tâm Nhụy đã mất tích nhiều ngày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...