Tâm Nhụy nhìn hộp phấn trong tay, tựa như nghi ngờ, khẽ cắn môi dưới một lúc, dừng lại trong chốc lát, nói: “Nô tỳ ngửi mùi cảm thấy nó không được bình thường, đoán chừng trong này có...... nhựa cây trúc đào.”
Lạc Tử Hân nhướng nhướng mày, cây trúc đào? Đây chính là thứ dẫn tới sinh non, hơn nữa cây trúc đào có chứa kịch độc. Nếu như không khéo, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Người hạ độc này, rõ ràng có mưu đồ ác độc.
Tâm Nhụy là người hiểu biết về hương liệu, rất chăm chỉ nghiên cứu phương diện này, cho nên nàng ấy phán đoán sẽ không có bất cứ sai lầm gì, hộp phấn có vấn đề là sự thực như thép. Lạc Tử Hân cầm hộp phấn trên tay Tâm Nhụy, nhìn trên đáy hộp viết Ninh Tiệp Dư, trong lòng hơi động. Tuy nói Liên Quý Nhân tặng mỗi người một hộp, thế nhưng trên hộp chỉ mặt gọi tên, cho nên thoạt nhìn ai cũng được chia đều. Nhưng nếu như muốn hạ độc chỉ một mình nàng thì vẫn có khả năng đó.
Loại độc này hòa quyện với phấn ngấm vào từ từ, chờ tới khi chuyện sinh non xảy ra, thời gian đã lâu tự nhiên sẽ không ai hoài nghi phấn có vấn đề. Lạc Tử Hân hít vào một hơi khí lạnh, chẳng lẽ có người thấy nàng mang thai sinh lòng bất chính, chỉ có điều người này thật sự là Liên Quý Nhân sao? Điểm này nàng trái lại có chút hoài nghi.
“Nương nương, đây là đồ có độc, người không nên đến gần nó.” Tâm Nhụy thấy Lạc Tử Hân vẫn giữ hộp phấn trong tay, có chút nóng nảy, vội đoạt lấy.
Lạc Tử Hân mỉm cười, nói: “Vậy ngươi giải quyết ngay đi.”
Tâm Nhụy hăng hái gật đầu, nhanh chóng cầm hộp phấn rời đi. Bên này, Lạc Tử Hân rơi vào trầm tư, Liên Quý Nhân là do chính tay nàng cứu ra từ Hoán Y cục, quan hệ giữa nàng và nàng ấy vẫn luôn không tệ, mà nàng ấy xem ra cũng là tuýp người đơn giản, tuyệt đối không có lý do xuống tay với mình đột ngột như vậy. Chẳng qua, Liên Quý Nhân cũng có khuyết điểm trí mạng, đó chính là rất nhẹ dạ, dễ bị người ta xúi giục, cho nên không loại trừ có người nói gì đó ở bên tai nàng ấy. Nhưng mà đó là ai chứ, Lạc Tử Hân suy nghĩ không ra, điều này cũng làm tăng thêm sự lo lắng trong lòng nàng, kẻ địch là ai cũng không rõ, với nàng mà nói đây không phải là chuyện tốt.
Ước chừng vài ngày sau, bất thình lình nghe được một tin tức làm nàng khiếp sợ, Hoàng thượng đột ngột nhốt Liên Quý Nhân vốn đang thịnh sủng vào lãnh cung.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trên đầu Lạc Tử Hân treo một cái nghi vấn thật lớn, mãi đến sau này lúc đến chỗ Thục phi mới hoàn toàn hiểu ra.
Thục phi ở bên đây vui vẻ nhớ lại, ngồi một bên nhìn Đại hoàng tử đang tập viết khóe miệng bất giác giương lên.
Vào mấy ngày trước, Hoàng thượng thắp đèn Khôn Phúc cung, Thục phi mặc quần áo thường ngày hầu hạ Hoàng thượng nằm xuống, sau một hồi điên đảo hồng loan, nàng tựa vào lồng ngực ấm áp của Hoàng thượng, điều chỉnh hơi thở.
Đột nhiên, Hoàng thượng nói: “Mấy ngày trước qua chỗ Liên Quý Nhân, cảm thấy nàng ấy có gì đó hơi kỳ lạ.”
“Sao vậy? Gần đây sắc mặt Liên Quý Nhân tốt hơn nhiều mà.” Thục phi cười nói.
Hoàng đế nghiêng người đứng dậy, kinh ngạc nhìn màn lụa trước mặt, như có điều suy nghĩ lắc đầu một cái, nói: “Vẫn có chút kỳ quái, ngày thường điệu bộ nàng ấy không phải như thế, thế nhưng mấy ngày lạicó gì đó không đúng, mỗi lần nhìn thấy trẫm đều cầm tay áo che mặt. Lúc nào cũnglàm ra vẻ thẹn thùng, ngay cả mắt cũng không dám nhìn trẫm, chẳng lẽ trẫm rất hung dữ với nàng ấy sao, khiến cho nàng ấy sợ trẫm như vậy?”
“Cái này...... Thật ra nô tì từng nghe nàng ấy nhắc tới một số chuyện, chẳng qua không biết có phải vì vậy mà dẫn tới chuyện đó hay không, nhưng......” Thục phi cũng ngồi dậy, mặt lộ vẻ khó xử, muốn nói lại thôi.
Hoàng thượng quay đầu nhìn nàng, nói: “Cứ nói đừng ngại, trong lòng trẫm đang loạn, chỉ muốn biết lý do là gì.”
“Xin Hoàng thượng trước thứ tội cho Liên Quý Nhân, nô tì mới dám nói.” Thục phi đột nhiên quỳ ở trên giường dập đầu.
Hoàng thượng đỡ nàng dậy, dịu dàng nói: “Chuyện này không liên quan đến nàng, nàng chỉ cần nói ra sự thật là được, về phần Liên Quý Nhân có tội hay không có tội, trẫm sẽ tự quyết định.”
Thục phi hơi do dự một chút, rốt cuộc mở miệng nói: “Mấy ngày trước đây, Liên Quý Nhân và nô tì gặp nhau ở Ngự Hoa Viên, hai chúng ta trong lúc tán gẫu, nàng ấy vô tình nhắc tới, nói là trên mặt Hoàng thượng có một cái nốt ruồi...... Cảm thấy hơi buồn nôn, cho nên......”
Sắc mặt Mục Nguyên Trinh lập tức lạnh lẽo, Thục phi vừa thấy sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, nói: “Hoàng thượng thứ tội, nô tì chỉ thuật lại nguyên văn câu nói của Liên Quý Nhân, chứ trong lòng nô tì chưa từng nghĩ như vậy.”
Mục Nguyên Trinh vuốt ve một nốt ruồi đen bé tí dưới mắt mình, thật ra thì nhỏ tới mức gần như không nhìn thấy, lại càng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp cả khuôn mặt. Nhưng Liên Quý Nhân đó lại dám nói là buồn nôn, điều này làm cho vị đế vương kia cảm thấy rất tức giận, lập tức hơi lạnh bao phủ lên khuôn mặt.
“Chuyện này không liên quan đến nàng, không cần tự trách mình.” Hắn lạnh nhạt nói xong thì lật người xuống giường, gọi Tiểu Vệ Tử thay quần áo sau đó rời đi ngay.
Ngày thứ hai liền truyền ra tin tức Hoàng thượng biếm Liên Quý Nhân vào lãnh cung, Thục phi vui vẻ ra mặt, miệng lẩm bẩm nói: “Hiền phi, bây giờ coi ngươi còn có thể ra chiêu gì.”
Thục phi nở nụ cười, ngồi vào bàn tự rót cho mình một ly trà, từ từ uống. Hiện tại, Đại hoàng tử đang đọc sách oang oang, không khỏi cười thầm. Đứa nhỏ này luôn cố gắng không chịu thua ai, chỉ cần nắm chắc cái ghế thái tử, Thục phi nàng ở trong cung luôn có thể lấy được sủng ái của Hoàng thượng rồi. Nghĩ đến Liên Quý Nhân, nàng không khỏi bật cười, Liên Quý Nhân đúng là không phải loại người ngốc bình thường.
Nhớ tới những lời đã nói với Liên Quý Nhân ở Ngự Hoa Viên ngày đó, nàng liền cảm thấy rất thích thú.
Ngày ấy, nàng nói nhỏ ở bên tai Liên Quý Nhân: “Hoàng thượng à, người có một đại kỵ, chính là không thích người ta nhìn thẳng vào mắt mình nói chuyện, cho rằng đó là không tôn kính người, coi như người để cho muội nhìn, thì đó cũng chỉ cố ý thử dò xét muội mà thôi. Cho nên khi nói chuyện với Hoàng thượng mắt nhất định phải nhìn xuống. Còn nữa, Hoàng thượng càng thích nữ tử che nửa khuôn mặt, bởi vì như vậy rất có cảm giác huyền ảo.”
Lúc ấy xác thực Liên Quý Nhân có chút sững sờ, có thể là không có hiểu rõ câu nói sau cùng của nàng, Thục phi khi đó mỉm cười, nói tiếp: “Muội đại khái không biết, Hoàng thượng rất thích cảm giác mông lung mờ ảo. Muội biết không, tại sao đột nhiên bổn cung lại được sủng? Đó là bởi vì biết Hoàng thượng kỵ gì và thích gì, liền ra sức tập luyện, quả nhiên hiệu quả cực kỳ tốt. Hôm nay bổn cung nói với muội những chuyện này, cũng là vì coi muội như tỷ muội, ai bảo chúng ta cũng từng trải giống nhau chứ.”
Ngay lúc đó Liên Quý Nhân nghe xong quả nhiên luôn miệng cảm tạ, càng thêm coi lời của nàng như bảo vật, nên khi trở về thì dựa theo đó mà làm. Liên Quý Nhân đúng là một nữ nhân ngốc, chẳng qua suy nghĩ một chút cũng phải. Nếu như nàng ta không ngốc, ban đầu sẽ không dễ dàng bị Hiền phi xúi giục như thế, nếu như nàng ta không ngốc, hôm nay cũng sẽ không tin tưởng lời nói của Thục phi. Cho nên, ngốc, vẫn có chỗ tốt của ngốc.
Thục phi nghĩ đi nghĩ lại thì cười khẽ một tiếng, Đại hoàng tử đang học bài ở bên cạnh tò mò nhìn mẫu phi của mình.
“Không có gì, không có gì, Bổn cung tự dưng cảm thấy vui thôi.” Thục phi đứng lên đi tới bên cạnh Đại hoàng tử, vuốt ve đầu của hắn, “Học xong rồi, thì ra ngoài chơi một lát.”
Đại hoàng tử vừa nghe được đi chơi liền cười một tiếng, vội vàng đặt bút xuống để thị nữ dắt ra cửa, vừa vặn gặp được Ninh Tiệp Dư.
“Ơ, Ninh Tiệp dư, muội qua đây, đúng lúc bổn cung đang muốn tìm người trò chuyện, nhanh ngồi xuống.” Thục phi nhìn thấy Lạc Tử Hân, vui vẻ kêu nàng ngồi xuống.
Chắc là vì trước kia có vài lần thể hiện ở trước mặt Thục phi, vì vậy hiện tại Thục phi rất thân thiết với Lạc Tử Hân, mà Lạc Tử Hân cũng thường xuyên qua lại Khôn Phúc cung, nên quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt. Điều này hợp tâm ý Lạc Tử Hân, bây giờ nàng ở trong cung nguy cơ tứ phía, kề cận một vị phi tử ăn nói có trọng lượng như thế, trước mắt dưới tình huống này, có lợi mà không hại.
“Hôm nay bổn cung thật sự rất vui, đúng lúc muội sang đây, cùng ăn với bổn cung đi.” Thục phi cười nói.
Lạc Tử Hân dĩ nhiên không có lý do gì để từ chối, liền gật đầu đồng ý, thuận tiện hỏi: “Nương nương vui về chuyện gìvậy, có thể chia sẻ cho tần thiếp một chút không?”
Thục phi mở đôi mắt như châu ngọc nhìn nàng một cái, mỉm cười, nói: “Muội muội nha, muội nói xem chúng ta ở trong cung này mong muốn điều gì, không phải là sự sủng ái của Hoàng thượng sao, ban đầu thấy Liên Quý Nhân được thánh sủng như thế, trong lòng còn hơi khó chịu, hiện tại......”
Thục phi hé miệng cười không ngừng, rất thích thú chuyện Liên Quý Nhân bị biếm vào lãnh cung, cứ thế phô bày hết ra bên ngoài không chừa lại dù chỉ một chút. Chẳngqua Thục phi vốn là người thẳng tính như vậy, cũng không cố làm ra vẻ, khiến Lạc Tử Hân có chút hâm mộ nàng ấy, chỉ là ở nơi cung cấm này, tính tình ngay thẳng, quả thật sẽ đắc tội một số người.
“Cũng không biết Liên Quý Nhân đã chọc giận Hoàng thượng chuyện gì.” Lạc Tử Hân nhún vai một cái.
Thục phi cười một tiếng, sâu kín nói: “Ai bảo nàng ta ngốc như vậy chứ......”
Nàng nói xong câu này thì len lén liếc Lạc Tử Hân một cái, dường như cảm thấy không ổn, liền ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa, chỉ hỏi Lạc Tử Hân ăn cái gì.
Chẳng qua, với chút đầu mối đó Lạc Tử Hân đã lập tức hiểu ra, chỉ sợ hôm nay Liên Quý Nhân bị mang họa, không thoát khỏi liên quan với Thục phi rồi. Thật ra thì, lúc trước Lạc Tử Hân cũng biết rõ, Liên Quý Nhân đột nhiên được sủng ái là “Công lao” của Hiền phi. Bây giờ chứng kiến Thục phi hạ bệ Liên Quý Nhân, e rằng đây cũng là cuộc tranh đấu giữa hai đại phi tử, chẳng qua là tội cho Liên Văn Lộ đáng thương kia phải hy sinh một cách vô ích. Nhưng Thục phi nói vẫn không sai, ai bảo Liên Quý Nhân ngốc như vậy chứ.
Kế tiếp, hai người tán gẫu một chút chuyện nữ nhân nhà người ta, có lẽ hôm nay tâm trạng Thục phi không tệ, thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, chỉ trong chốc lát đã trôi qua mấy canh giờ, mắt thấy sắp tới thời gian dùng bữa tối, mới để cho Lạc Tử Hân cáo từ rời đi.
Từ Khôn Phúc cung ra ngoài, dọc theo con đường suy nghĩ không ít chuyện, vừa tiếc nuối cho Liên Quý Nhân, vừa cảm thấy quả thật nàng ta nên có kết quả như vậy. Ở trong cung, nữ nhân không có đầu óc như nàng ta chắc chắn sẽ rước lấy thất bại.
Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi nhớ lại chuyện hộp phấn mấy ngày trước, trái tim khẽ thắt chặt, cảm thấy chuyện như vậy nếu không tìm hiểu rõ ràng, ắt hẳn tương lai sẽ còn phát sinh một số chuyện.
Bên này vừa nghĩ vừa đi, cảm giác đột nhiên lòng bàn chân trơn trợt, cả người đổ về phía sau, mất trọng tâm, mà Tích Như đang đi theo vẫn còn ở cách nàng mười bước xa.
“Nương nương cẩn thận......” Giọng nói kinh hoảng của Tích Như vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...