Mơ Ước Đã Lâu


Hôn lễ đã bước vào giai đoạn chuẩn bị ráo riết, mọi thứ đều được tiến hành đâu vào đấy, sau Quốc Khánh, hai người đi khắp nơi chụp hình cưới, hôn lễ chỉ có một lần trong đời, không chỉ một mình các cô, mà người lớn hai bên đều rất coi trọng chuyện này.

Hôn lễ được trang trí rất long trọng, nhưng không tính mời nhiều khách lắm, thiệp mời đều là do Phó Bắc viết tay, Kiều Tây thì phụ trách làm các món quà tặng khách.
Đường Nghệ và Trang Khải Dương vẫn thường đến hỗ trợ, Đường Nghệ đến nhiều hơn, dù sao cũng là bạn Kiều Tây, hơn nữa Phó Bắc yêu ai thì yêu cả đường đi, trong khoảng thời gian này đã giúp đỡ cô ấy không ít việc.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt đã đến cuối năm.
Bởi vì muốn kết hôn, Kiều Tây và Phó Bắc thường xuyên chạy về đại viện, có khi thì đến nhà họ Kiều, có khi lại về nhà họ Phó, Kiều Kiến Lương và ba Phó đều rất để ý đến chuyện này, rảnh rỗi nhiều nên còn có thể cùng nhau thương thảo chuyện về tiệc cưới, mà ông nội Phó vẫn là dáng vẻ kia, chỉ là dạo này lại suy tư rất nhiều.
Nhưng lại thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn mọi người nghĩ, vào xế chiều một ngày nọ, Kiều Tây một mình về nhà họ Phó lấy đồ, trong nhà chỉ có ông nội Phó ở đây, cô sợ ông cụ lại bất mãn với mình mà nổi giận, nghĩ rằng sẽ lấy đồ rồi sẽ đi ngay, không ngờ vừa xuống lầu đã bị gọi lại.
Ông nội Phó chống gậy, bước đi không được vững vàng, đưa một hộp gỗ lớn cỡ bàn tay giao cho cô, giọng điệu cứng ngắc nói: "Niệm Từ đưa cho cô, cầm lấy."
Niệm Từ, là tên bà nội Phó.
Trong hộp gỗ là vòng tay gia truyền của nhà họ Phó, vốn trước kia nên giao cho Lương Ngọc Chỉ, nhưng năm đó hai nhà Phó Lương đã náo loạn đến không thoải mái, mà Lương Ngọc Chỉ khi còn trẻ vẫn tâm cao khí ngạo không tôn trọng trưởng bối, nên bà nội Phó cũng không đưa cho, bởi vì chuyện này mà quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu hai người vẫn luôn không mấy tốt đẹp, vốn bà nội Phó có ý định sau này sẽ giao cho Phó Bắc, cũng coi như là truyền xuống cho thế hệ sau rồi.

Mà lúc này Kiều Tây sẽ kết hôn với Phó Bắc, nên giao cho Kiều Tây, ngoài miệng ông nội Phó không chịu thừa nhận, lấy bà nội Phó làm cái cớ.
Kiều Tây hơi sửng sốt, nhận lấy hộp gỗ, "Cảm ơn ông ạ."
Cô còn muốn nói chút lời gì đó, nhưng ông nội Phó đã xoay người đi, tấm lưng còng đi thẳng ra ngoài, có lẽ là không muốn nói chuyện với nhau.
Trở lại căn hộ bên kia, nghe Phó Bắc giải thích lai lịch chiếc vòng này, Kiều Tây vẫn chưa rõ suy nghĩ của ông nội Phó, kỳ thực chiếc vòng này là chính ông quyết định giao cho Kiều Tây, bà nội Phó đã qua đời nhiều năm thế rồi, nào sẽ dự liệu được đến chuyện kết hôn.

Cô rất cảm khái, nhưng vẫn chưa rõ ràng, chuyện sẽ thế nào.
Một chiếc vòng tay cũng không thể cải thiện được mối quan hệ lúc ban đầu, vẫn là như thế.
Mùa đông năm nay ở Giang Thành không rét lạnh như năm trước, không mưa không tuyết, trời vẫn luôn quang đãng đầy nắng, mỗi ngày đều ấm áp.
Kiều Tây vẫn thường chạy đến khu mua sắm, mỗi ngày đều có rất nhiều thứ muốn mua, có một lần gặp được nhóm Vạn Tam.
Vợ Vạn Tam đã mang thai, cái thai đã lớn, đi đứng đều cần Vạn Tạm nâng đỡ, Vạn Tam cười đến híp mắt, rất vui, hận đến mức không thể nâng niu vợ mình trong lòng bàn tay.

Đã không còn nhớ rõ lần trước gặp nhau là khi nào, khi gặp lại thấy đối phương đã thay đổi không ít, trước đây Vạn Tam vẫn luôn lông bông, có chút cà lơ phất phơ, nói chuyện làm việc cũng tương đối bồng bột, hiện tại lại nhẹ nhàng và ôn hòa hơn, trên người đã không còn sự xốc nổi, nhìn thấy Kiều Tây còn vui tươi hớn hở chủ động chào hỏi.
"Lâu rồi không gặp, qua đây mua đồ sao?"

Kiều Tây khẽ gật đầu: "Phải, đến mua chút đồ, hai người đi đâu vậy?"
"Ra ngoài đi dạo." Vạn Tam cười nói sang sảng.
Mọi người hòa nhã nói chuyện vài phút.
Tâm tư của Tần Tứ, nhóm Vạn Tam đều đã nhận ra ít nhiều, chỉ là cho đến bây giờ không vạch trần ra, khi ấy Tần Tứ vừa rời khỏi Giang Thành, cả nhóm còn từng âm thầm oán trách Kiều Tây, đổ hết lỗi lầm về việc Tần Tứ rời khỏi đây lên cho Kiều Tây, trong lòng đầy bất mãn, nhưng hiện tại đã không còn nghĩ vậy nữa, mà còn có thể nói cười trò chuyện.
Trong lúc vô tình thoáng nhìn chiếc nhẫn trên tay Kiều Tây, Vạn Tam hơi lặng yên trong chớp mắt, sau đó lại khôi phục như thường, vui vẻ hỏi: "Muốn kết hôn sao?"
Kiều Tây ừm một tiếng.
"Khi nào tổ chức?"
"Sáu tháng Giêng."
"Nhanh vậy." Vạn Tam cảm khái, "Tổ chức tiệc ở phố Thất Tỉnh sao?"
Kiều Tây nói: "Ở bên thành phố H."
Cô không nói ra lời muốn mời nhóm Vạn Tam, lại càng không muốn nói nhiều về chuyện này, nói mấy câu kết thúc đề tài, Vạn Tam thức thời không hỏi tiếp.

Gần đến giờ tạm biệt, Vạn Tam vô tình hữu ý nói đôi câu liên quan đến Tần Tứ, lời nói rất uyển chuyển, đại ý là Tần Tứ đi Nhật trượt tuyết té bị thương, vị trí bị thương chỉ cần sai lệch một chút thôi có thể sẽ bị liệt nửa thân trên, hiện đang tịnh dưỡng ở bệnh viện.
Kiều Tây cũng không tiếp lấy đề tài này, thái độ dĩ nhiên đã rõ ràng.

Vạn Tam chỉ cười cười, cuối cùng còn chân thành chúc phúc: "Nhất định phải hòa thuận mĩ mãn."
Hai người đã rời đi.
Hai ngày sau đó, một dãy số lạ gửi tin nhắn đến, nội dung chỉ ngắn ngủi bốn chữ: Tân hôn vui vẻ.
Đoán được là ai gửi đến, Kiều Tây ngập ngừng trong chớp mắt, vẫn xóa tin nhắn này đi, không trả lời.

Đến đêm khi nằm trên giường, cô và Phó Bắc cùng hàn huyên một lúc, sau đó chủ động nói thật, kỳ thực chỉ là một tin nhắn vô thưởng vô phạt, không nói ra cũng không có gì, thế nhưng cô vẫn nói.
Phó Bắc không có phản ứng gì, không tiếp tục đề tài này.
Gần đây người này rất dịu dàng, đến đêm cũng không ngoại lệ, tình khi nồng thì ôm chặt lấy Kiều Tây, cúi đầu nỉ non: "Chị yêu em."
Vừa nói vừa đặt xuống liên tiếp từng chiếc hôn.

Kiều Tây ôm chặt lấy cô, cần cổ trắng mịn khẽ ngưỡng lên, vòng eo thon đầy một nắm tay giật giật, một lúc mới vùi trong cổ cô, hồi sức lại, nhẹ giọng nói: "Ừm..."

Sáng hôm sau trời đổ mưa, từng giọt tí tách không ngừng.
Giọt mưa không ngừng đập vào cửa sổ, thanh âm rất ầm ĩ, lúc này hai người mới tỉnh giấc, đến một lần trong cơn mơ màng, đến khi tỉnh táo hẳn, Kiều Tây nghiêng người về phía Phó Bắc, trong lời nói chứa ý cười: "Chào..."
Phó Bắc đưa tay vuốt ve cằm cô.
Kiều Tây cố ý né tránh, náo loạn một hồi, thời điểm chân dài trắng nõn giãy giụa ma sát trong chăn, đột nhiên chạm đến một vùng ướt át.

Cô khựng lại, dời đi không chút dấu vết.

Đúng lúc này Phó Bắc vòng chặt lấy cô, ôm vào trong ngực, cô lập tức phát hoảng.
"Đừng động đừng động." Phó Bắc nói, hôn lên mặt cô, "Ôm một lát."
Kiều Tây nghiêng đầu qua, "Em muốn đi tắm."
Phó Bắc không buông ra, "Chút nữa rồi đi."
"Thấy hơi không thoải mái."
Lời này hàm ý sâu xa, vừa nghe đã hiểu.

Mắt Phó Bắc sâu thêm hai phần, "Cùng tắm."
Trong phòng tắm nước vẫn luôn chảy, cũng giống như mưa ngoài cửa sổ không ngừng rơi.
Đến khi mưa dần tạnh, hai người mới từ bên trong đi ra, lại quay về giường ngủ một giấc, đã nhanh đến giữa trưa, mặt trời mới dần ló dạng sau đám mây dày, rọi xuống ánh nắng chói chang.
Cũng vào lúc này, Phó Bắc nhận được điện thoại của Lương Ngọc Chỉ.
Lương Ngọc Chỉ không để ý đến sự phản đối của ông nội Phó, tìm đúng thời cơ quay về nước, máy bay vừa tiếp đất chuyện đầu tiên chính là gọi cho Phó Bắc, bà tức đến không chịu được, chất vấn Phó Bắc vì sao không thương lượng với bà chuyện kết hôn, giọng nói bén nhọn đến chói tai.

Một mình ở nước ngoài đợi đã lâu, thêm người trong nhà lãnh đạm và hững hờ, làm Lương Ngọc Chỉ thay đổi rất nhiều, bà đổ hết trách nhiệm lên người Phó Bắc, giờ đây lại càng căm tức hơn chính là chuyện kết hôn.

Lửa giận phát ra, hoàn toàn thổi bùng lên uất ức và tức giận trong lòng bà.
Bà nói Phó Bắc đến khách sạn gặp bà, tạm thời còn chưa dám về đại viện.
Vẻ mặt Phó Bắc nhàn nhạt, chậm rãi nói: "Cứ vậy đi, con cúp đây."

Lương Ngọc Chỉ tức đến thiếu chút nữa đã đập bể di động, nhưng vẫn tin con gái sẽ đến gặp mình, đáng tiếc người đến khách sạn gặp bà lại là ba Phó.
Vốn là một cặp vợ chồng xem như ân ái hòa thuận thiếu chút nữa đã nháo loạn trong khách sạn, vì chuyện kết hôn mà làm cho túi bụi, bên nào cũng cho là mình đúng mà chỉ trích lẫn nhau.

Đêm đó, Lương Ngọc Chỉ vẫn trở về đại viện, sau khi vào nhà hai vợ chồng cũng không dám cãi vã nữa, sau đó, Lương Ngọc Chỉ cũng không để yên, muốn đi tìm Phó Bắc, nhưng cũng không được như ý nguyện, không bị ba Phó ngăn lại, thì là không gặp được người.
Về phần vì sao không gặp được người, là vì Kiều Tây và Phó Bắc đã chuyển đi, hai người mua một biệt thự nhỏ đã qua sử dụng ở ngoại ô, hai người dự tính sau này khi nghỉ đông và nghỉ hè có thời gian sẽ đến ở một thời gian, ngoại ô yên tĩnh hơn nội thành, không khí càng tươi mát hơn, cuộc sống cũng thuận tiện, thích hợp cho hai người bên nhau.
Kiều Tây còn chưa biết chuyện Lương Ngọc Chỉ muốn làm ầm lên, cô chỉ biết Lương Ngọc Chỉ về nước, ba Phó gọi điện đến vài lần, để hai người có thể ra ngoài một thời gian, xem như là thả lỏng thư giãn và sẵn sàng cho hôn lễ sắp đến.
Chờ đến khi Kiều Tây và Phó Bắc quay về, nhà họ Phó đã không còn ầm ĩ nữa.
- --Lương Ngọc Chỉ tức giận trở về nhà mẹ, nhưng không được bao lâu lại đen mặt quay trở về, ông nội Phó không tỏ rõ thái độ, mà hiện thời nhà họ Phó là do ba Phó làm chủ, bà nói gì cũng không được.
Hiện thời nhà họ Lương đã sớm thoi thóp, đến mức không ai dám giúp đỡ, một khi đã suy tàn thì như một ngọn núi lỡ, quả thực rất ảm đạm, Lương Ngọc Chỉ còn chưa bước vào cửa nhà, nhà họ Lương bên đó đã bắt bà phải hỗ trợ, tâm tình bà phiền chán, nên nói đôi lời hơi khó nghe với giọng điệu đặc biệt hung hăng, nhà họ Lương bên đó mắng bà không có lương tâm, bạch nhãn lang, nuôi nhiều năm như vậy mà chút chuyện nhỏ ấy cũng không giúp được gì.

Lương Ngọc Chỉ không phải kẻ ngốc, trong lòng biết bản thân là tự đi tìm khó chịu vào người, nên chỉ ngồi lại một chút rồi lập tức đi về ngay.
Bà không muốn gặp Kiều Tây, cũng không dám thể hiện quá mức.
Phó Bắc cũng mặc kệ Lương Ngọc Chỉ, có việc thì sẽ về, không có gì thì không về.

Thái độ lạnh lùng xa lạ như vậy làm Lương Ngọc Chỉ khóc thầm rất nhiều lần, không chấp nhận được.
Có lẽ biến cố của nhà họ Lương làm Lương Ngọc Chỉ hiểu được cái gì gọi là hiện thực, dần dần cũng bình tâm lại, trong một thời gian ngắn tâm tình sa sút làm bà gầy đi rất nhiều, thoạt nhìn thập phần tiều tụy, cuối cùng chỉ có ba Phó là sẽ quan tâm, làm công tác tư tưởng cho bà.
Nhưng tác dụng cũng không lớn, vào ngày hai sáu tháng chạp, Lương Ngọc Chỉ xuất ngoại, bà không muốn tham gia hôn lễ của Phó Bắc, cũng biết Phó Bắc không muốn bà đến.
Gần đến năm mới, Giang Thành đặc biệt náo nhiệt, nơi nơi đều là không khí vui mừng.
Năm mới này đặc biệt dài, bởi vì trong lòng có điều mong chờ, mỗi ngày đều ngóng trông đến ngày sáu.

Vào mùng bốn Kiều Tây và Phó Bắc, cùng nhóm phù dâu phù rể đã đến thành phố H, muốn đến trước để chuẩn bị, trong nhóm phù dâu phù rể tất nhiên không thể thiếu Đường Nghệ và Trang Khải Dương, một đám người trẻ hưng phấn đến không chịu được, một đường xuất phát từ Giang Thành đã ầm ĩ náo nhiệt.
Có người vẫn luôn lôi hai người ra trêu ghẹo, nhưng cũng không quá đà, Kiều Tây không biết cô đã cười bao nhiêu lần rồi.
Nhưng đến ngày năm, không biết thế nào, đột nhiên cảm thấy vắng vẻ trong lòng, có lẽ là rất kích động, cũng có lẽ là sắp kết hôn nên có chút bàng hoàng do dự, cả ngày tâm trạng của Kiều Tây cũng không quá thoải mái.
Đây là phản ứng bình thường, có một số người còn có thể xuất hiện tâm lý sợ hãi, kết hôn là việc mang ý nghĩa trọng đại, trong phút chốc khó mà thích ứng, khó tránh khỏi mê man trống vắng.
Tất cả mọi người đều không chú ý đến biến hóa của Kiều Tây, ngoại trừ Phó Bắc.
Đợi khi mọi người ra ngoài đi dạo, Phó Bắc dẫn Kiều Tây vào phòng, ôm vào trong lòng, khẽ hỏi: "Sao vậy, đang nghĩ điều gì?"
Kiều Tây lắc đầu, "Không có gì."
Cô khẽ ngẩng đầu nhìn Phó Bắc, hơi mím môi, vẫn thành thật nói: "Có một chút...!Em không biết nên nói cảm giác này là gì, không quá chân thật, mờ mịt."
"Lo lắng sao?" Phó Bắc vỗ vỗ lưng cô trấn an.
"Cũng không phải." Kiều Tây nói, cô không giải thích rõ được, cân nhắc một lúc, đột nhiên ôm lấy cổ Phó Bắc.

Hai người cứ như vậy ở trong phòng thật lâu, câu được câu không mà trò chuyện, giọng Phó Bắc rất mềm nhẹ, an ủi Kiều Tây.

Hai người ở cùng nhau, quan trọng không phải là đợt nghi thức này, mà là trái tim có thể hòa chung nhịp đập, cuộc sống chính là nước chảy đá mòn, tình cảm là những giọt nước được tích tụ trong đó.
Đêm nay hai người phá bỏ tập tục, nửa đêm, Phó Bắc trốn tránh những người khác lặng lẽ đến phòng Kiều Tây, cùng Kiều Tây vượt qua đêm dài trước hôn lễ, hai người dường như là thức trắng cả đêm, nói về rất nhiều chuyện, tuy rằng cuộc trò chuyện không có nội dung gì, nhưng đủ để làm Kiều Tây bình tĩnh lại.
Phó Bắc nói: "Sau này chị đều sẽ luôn đồng hành cùng em."
Kiều Tây cười cười, nghiêng người đối diện với người này, sau một lúc lâu thinh lặng, mới mỉm cười nói: "Chỉ còn bốn năm tiếng nữa thôi."
Chỉ còn bốn năm tiếng nữa là hôn lễ của các cô bắt đầu rồi.
Phó Bắc dựa đến hôn cô, vừa hôn vừa nói: "Nhanh thôi."
Hôn lễ cũng không rườm rà, mọi thứ đều được giản lược, hình thức và lễ tiết không quá phức tạp lê thê, bày tỏ với nhau, tuyên thệ, trao nhẫn, cuối cùng là mời bạn bè người thân uống rượu.

Khách mời đến dự chỉ ngồi đủ ba bàn tiệc, tất cả mọi người đều hài lòng vui vẻ, cũng chân tâm thật ý mà chúc phúc, không một lời khách sáo xã giao.
Vốn Kiều Tây có chút khẩn trương và mê man, nhưng được mọi người chân thành chúc phúc, bỗng như trút được gánh nặng.
Kiều Kiến Lương nói với một mình cô: "Cuộc sống sau này phải thật tốt đẹp nhé con."
Có lẽ nơi mềm mại trong lòng đã được chạm đến, trong lòng Kiều Tây chua xót, chỉ gật gật đầu.
Hai cuộc hôn nhân của Kiều Kiến Lương đều không ra gì, nhất là lần đầu tiên, sống thật tốt đẹp, đây là hi vọng duy nhất ông giành cho Kiều Tây và Phó Bắc.
Khi đến hoàng hôn, tất cả mọi người đều đến bờ biển đi dạo, biển mùa đông lạnh đến không chịu được, Kiều Tây rúc vào lòng Phó Bắc, thừa lúc mọi người không chú ý, lén hôn lên cằm cô một cái.
Hai người đều mỉm cười.
Thay đổi lớn nhất khi kết hôn, chính là hình thức và sự hòa hợp trong sinh hoạt, giống như bắt đầu từ ngày này, không nơi nào còn giống như trước nữa, sau này càng thêm danh chính ngôn thuận, tất cả những cố kị từ trước đến nay đều đã không còn, trước kia vẫn luôn nghĩ rằng điều này không được điều kia không đúng, đáng lẽ phải nên thu liễm một chút, mà lúc này lại hoàn toàn bất đồng.
Khi ra ngoài Phó Bắc luôn nắm tay Kiều Tây, họ giống như tất cả các cặp đôi yêu nhau trên thế giới này, không cần lo lắng mà hưởng thụ và quý trọng phần tình cảm này, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau.
Hai người đều thông báo ra ngoài là đã kết hôn, cũng không giấu diếm điều gì, lại càng sẽ không vì phiền phức mà cố gắng che giấu.
Tin tức giống như một trận gió, nhẹ nhàng thổi qua.
Lúc đến gần ngày khai giảng, bên Giang Đại gửi bổ sung cho Phó Bắc một phần quà mừng, một bức thư tay viết lời chúc mừng, chúc mừng hai người tân hôn.

Là một cơ sở đào tạo bậc cao, cho đến bây giờ Giang Đại đều vẫn luôn có tính sâu sắc và bao dung rất mạnh, đây cũng là động lực cơ bản thúc đẩy sự phát triển mạnh mẽ của trường trong những năm qua.
Tháng ba, Kiều Tây và Phó Bắc vẫn luôn lấy nguyên tắc khiêm tốn, mượn danh nghĩa công ty nhà họ Kiều làm hai chuyện lớn, một là quyên tặng năm trăm vạn cho Giang Đại và đại học Bách Khoa, hai là thành lập quỹ ngân sách hỗ trợ trẻ em nghèo khó khăn.

Tiền là do hai cô tự bỏ ra, khi kết hôn người lớn hai bên cho các cô tiền để xây dựng gia đình, nghĩ đến sau này cũng không dùng đến nhiều tiền như vậy, nên dứt khoát lấy ra quyên góp, làm chút chuyện có ý nghĩa.
Đến năm Phó Bắc ba mươi lăm tuổi, hai người lại cùng nhau làm chuyện lớn thứ ba..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận