Chương 64: Gặp lại
Đến gần ngày Tết Nguyên Đán, khắp nơi đều nhộn nhịp náo nhiệt, nơi nào cũng tràn đầy sắc đỏ của đèn lồng treo cao, dưới mái hiên, trên cây hay cả trên cột đèn đường.
Mở di động lên, lướt tin tức tất cả đều là về Tết Nguyên Đán, còn lại chính là các loại tin tức bát quái giải trí, sự nổi tiếng trên internet cũng có thời hạn, qua mấy ngày, những sự kiện ồn ào huyên náo trước đó đều lắng xuống, ngoại trừ ngẫu nhiên sẽ có một hai điểm nóng, nhưng cũng không còn người hỏi đến.
Kiều Tây rất ít chú ý trên internet, an tâm chuẩn bị cho năm mới.
Cô đưa Kiều Kiến Lương đến một trấn nhỏ ở ngoại ô Giang Thành, là một vùng sông nước, giao thông cũng xem như thuận tiện, nhà ở là thuê lại, hoàn cảnh thanh tịnh sạch sẽ, thích hợp để người bệnh tịnh dưỡng.
Trấn nhỏ này không tấp nập như thành thị, khắp nơi đều mênh mông trống trãi, trong trấn chỉ có hai con đường, có thể đi hết trong một tiếng đồng hồ, mỗi ngày việc cần làm chính là buổi sáng đi chợ, buổi chiều tản bộ phơi nắng, buổi tối không có việc gì thì có thể giúp đẩy kiều kiến lương đến quán trà xem người ta chơi cờ, quả thực rất thoải mái như mong đợi.
Nơi này là do thư ký Trần tìm giúp, đây là quê của ông, mấy năm gần đây dưới sự hỗ trợ mạnh mẽ của chính phủ, thị trấn này đã phát triển rất tốt về mọi mặt, cũng là ông ấy tự mình đưa hai cha con cô đến đây và sắp xếp hết mọi thứ.
Thư ký Trần rất biết giữ miệng, không nói với ai, chỉ thường mang chút thức ăn đến thăm.
Một mình Kiều Tây không thể chăm sóc tốt cho Kiều Kiến Lương, trước khi đến đã tìm một hộ lý ở nơi này, đối phương là điều dưỡng đã về hưu của bệnh viện trấn, đã 55 tuổi nhưng nhìn không già đi chút nào, tay chân nhanh nhẹn lại rất có năng lực, còn có thể cõng Kiều Kiến Lương lên một cách rất nhẹn nhàng, điều này giúp ích rất lớn với cha con hai người.
Từ lúc đến trấn nhỏ này, mỗi ngày di động của Kiều Tây đều nhận được cuộc gọi của hai số cố định, trên phần mềm trò chuyện cũng đầy ắp tin nhắn, một cái cô cũng chưa đọc, chỉ có Đường Nghệ gọi đến cô mới nghe máy.
Đường Nghệ còn muốn tìm cô dạo phố ăn cơm, không ngờ cô đã sớm chạy ra ngoại ô, cũng không tức giận gì, chỉ là lẩm bẩm vài câu.
"Quà mình cũng đã mua xong hết rồi, còn nghĩ đến thăm chú Kiều, kết quả cậu lại đi mất, cũng không chịu thông báo một tiếng."
Quyết định lúc ấy rất vội vàng, hôm trước vừa nói thì hôm sau đã đi, cũng không kịp thông báo cho những người khác, vả lại vốn không muốn quá nổi bật khi rời đi, cũng không thể khoa trương, Kiều Tây còn nhớ ba mẹ Đường Nghệ muốn đến Giang Thành ăn Tết, kiên nhẫn dỗ dành vài câu, suy nghĩ một chút, hỏi cô có muốn đến đây không, dù sao ở trong thành phố cũng không còn quen biết người nào.
Chỉ thuận miệng hỏi như vậy, thế mà Đường Nghệ đã đồng ý, nhưng đến ngày 29 cô mới đến, vì còn có việc trong thành phố.
Kiều Tây tương đối cẩn thận, nhắc nhở cô ấy: "Đừng nói với người khác mình ở đây."
Đường Nghệ cũng không để tâm, buồn cười nói, "Mình có thể nói với ai, cũng không quen biết người nào."
Kiều Tây yên tâm.
Trấn nhỏ không bằng được thành thị phồn hoa, vài ngày đầu khi mới đến còn chưa quen, từ từ rồi cũng nhập gia tùy tục.
Kiều Tây cho rằng bản thân cô không thích chạy loạn khắp nơi, vốn trước kia cũng chưa từng rời khỏi thành phố quá nhiều, bây giờ thế nhưng lại dễ dàng thích ứng đến vậy, dường như đổi một hoàn cảnh sống thế mà lại quá đơn giản.
Không có công việc và phiền nhiễu, cuộc sống trôi qua rất thoải mái.
Kiều Kiến Lương cũng rất vừa lòng với nơi này, nét tươi cười trên mặt cũng nhiều hơn khi còn ở đại viện, dù sao mỗi ngày đều có người bên cạnh, sao có thể mất hứng đây, ông vẫn đi đứng không tiện, mỗi ngày khi luyện tập đều cần Kiều Tây và hộ lý cùng đỡ, ăn cơm cũng phải đút, đến đi vệ sinh cũng cần phải có hộ lý đỡ vào, gần như là một người tàn phế.
Người hộ lý được trả công rất cao nên không phàn nàn gì, Kiều Tây cũng chưa bao giờ phải nhắc nhở gì, tóm lại là rất dụng tâm chăm sóc.
Kiều Tây chưa từng nghĩ đến có một ngày hai cha con lại phụ từ nữ hiếu thế này, khi đối diện với Kiều Kiến Lương cô không nói được những lời nhẹ nhàng quan tâm, ngoại trừ hành động cũng không còn gì khác.
Ngược lại là Kiều Kiến Lương, đôi khi sẽ nói mấy lời quan tâm Kiều Tây, ông hành động không tiện, cũng chỉ có thể dùng lời nói để quan tâm.
Ông đã cân nhắc nghĩ đi nghĩ lại mấy lời này, cuối cùng vào buổi tối cũng nói ra.
"Tiểu Bắc gọi điện cho ba." Bây giờ ông đã là nửa tàn phế, đến nghe điện thoại đều là hộ lý giúp giữ ở bên tai.
Kiều Tây cũng không bất ngờ chút nào, cô đang trải giường, phủi thẳng đệm chăn mới hỏi: "Gọi đến làm gì?"
Giọng nói dửng dưng như nước lặng, không một chút gợn sóng, nghe không ra được là có quan tâm đến hay không, không trộn lẫn chút cảm xúc nhỏ nào, giống như bình thường hay hỏi 'Ăn cơm chưa' vậy, không có gì khác lạ.
"Chỉ tùy tiện hỏi thăm mấy câu, còn hỏi một chút về con." Kiều Kiến Lương nói, một chút cũng không quanh co.
"Hỏi chúng ta ở đâu sao?"
"Không có, con bé có hỏi, nhưng ba chưa nói." Kiều Kiến Lương hiểu tính tình con gái mình, lần này làm cũng không tệ.
Kiều Tây không nói tiếp, làm như cuộc nói chuyện này chưa từng tồn tại, cố ý ngăn cách Phó Bắc với cuộc sống bình yên nơi trấn nhỏ này.
Nhưng lý trì thì lý trí, suy nghĩ vẫn luôn không chịu khống chế.
Kiều Tây mang Kiều Kiến Lương đến đây, vừa là để né tránh cục diện rối loạn ở Giang Thành, vừa là để dưỡng bệnh, còn có một lý do không thể nói, có lẽ là muốn ra ngoài bình tâm và suy nghĩ lại về mối quan hệ rối bời này.
Ngày đó trong căn hộ, cô không quá quan tâm đến những lời Phó Bắc nói, trước khi đi trong lòng cũng khó chịu, nhưng sau đó biết được nhà họ Chu xảy ra chuyện, thì có chút thay đổi, trong lòng cũng hàng ngàn cảm thụ, đến chính cô cũng không hiểu được suy nghĩ của mình.
Nhà họ Chu và nhà họ Lương, thậm chí là nhà họ Phó đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, hiện thời nhà họ Chu và Lương Tấn Thành đang qua lại mật thiết với nhau, ít nhiều gì cũng có dính dán, một khi xảy ra chuyện thế nào cũng sẽ kéo theo Lương Tấn Thành, mà sau lưng Lương Tấn Thành là nhà họ Lương, nhà họ Lương lại đang bám vào nhà họ Phó, đi một vòng, cũng không thoát khỏi can hệ.
Vòng lợi ích này rất lớn, không thể giải quyết một cách đơn giản, không một ai có thể thoát khỏi khi sợi dây này bị đứt đoạn.
Trên mặt Kiều Tây vẫn là vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại không như vậy.
Nhưng ngày tháng vẫn cứ trôi, tạm thời gác lại những bộn bề đó sang một bên, không quan tâm đến gì nữa.
Có lẽ ngày nghĩ gì thì đêm sẽ mơ ấy, đến đêm cô mơ thấy đối phương, thời điểm quan hệ của hai người còn chưa căng thẳng như bây giờ, tất cả đều rất tốt, Phó Bắc vẫn như vậy, xoa nắn khi nặng khi nhẹ, cô không nhịn được mà gọi người này một tiếng, đột nhiên Phó Bắc ôm lấy cô và vòng lấy ngang eo cô ấy.
"Kiều Tây..." Người này trả lời.
Cô đáp lại.
Phó Bắc gần như là hôn mút lên vành tai cô, "Kiều Tây."
"...Ưʍ."
Thời điểm người này lại nhẹ nhàng gọi tên cô, cô không còn đáp lại nữa.
Khi mộng tỉnh, trời vừa tờ mờ sáng, sáng sớm ở trấn nhỏ trong lành và tự nhiên hơn thành thị, mùa đông lạnh còn có thể nghe được tiếng chim hót, nơi này có rất nhiều loại cây cối, nơi này một cây nơi kia một gốc không theo chút trật tự nào, không giống như trong thành phố đến khoảng cách giữa hai cây cũng phải theo quy định, cây cối xanh tươi, tươi tốt, hình dáng khác nhau, xem như là cảnh đẹp ý vui.
Kiều Tây dựa vào đầu giường, kéo chăn lên đến ngực, cong chân ngồi dậy, môt hồi lâu mới từ trong sự mệt mỏi rối bời lấy lại tinh thần, có thể gần đây trạng thái cơ thể không được tốt, cho nên mới lại mơ thấy thứ gì đó như thế này.
Cũng có thể cuộc sống ở trấn nhỏ này thật sự rất nhàn rỗi, người ta một khi không có việc gì làm, tất sẽ thích suy nghĩ miên man, cái gì cũng có thể nghĩ ra được.
Kiều Tây cố vứt những suy nghĩ này đi, sau đó Kiều Kiến Lương không lại nhắc đến Phó Bắc nữa, cô cũng không lại mơ thấy điều gì, thậm chí cũng không hề nghĩ đến.
Đợi đến khi người này lại ập vào tầm mắt cô, chính là vào ngày 29 đó, Kiều Tây đến ngoài trấn đón cả nhà Đường Nghệ, thời điểm đang chơi di động đợi mọi người đến, nhìn thấy trong vòng bạn bè có người đăng trạng thái, là một tấm hình, trên ảnh có rất nhiều người tụ hội, ảnh chụp một góc mặt không chút biểu cảm của Phó Bắc - - Người chụp đã vô tình chụp trúng cô ấy.
Bên cạnh Phó Bắc còn có người khác, chụp rất mờ không thấy rõ hình dáng, Kiều Tây nhìn hơn nửa ngày mới nhận ra là Lương Tấn Thành.
Cô không thể nào chú ý hết toàn bộ Giang Thành, trước đó cũng đã nói chuyện xong với người nào đó, năm sau lại thanh toán, dù sao đêm giao thừa cũng là ngày quan trọng, dù thế nào cũng sẽ giải quyết.
Một nhà Đường Nghệ đến đây, mang theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn, rất nhiệt tình.
"Không phải nói nhà mình sẽ tự đến sao, cậu ra đón làm gì, không cần phiền vậy đâu." Đường Nghệ nói, cười mỉm, biết Kiều Tây còn phải chăm sóc Kiều Kiến Lương, nên suy nghĩ rất chu đáo.
Kiều Tây chào hỏi cha mẹ Đường Nghệ trước, mới trả lời: "Sợ mọi người không tìm được chỗ này."
"Tìm không được thì tìm người hỏi, một cái trấn có bao lớn chứ."
Cha mẹ Đường Nghệ rất tốt, không để Kiều Tây phải xách đồ, đến căn nhà cô thuê thì nhanh tay nhanh chân giúp nấu cơm, hai người phối hợp hoàn mỹ, người khác cũng không chen tay vào được.
Trong nhà có người của hai gia đình, phương thức ở chung cũng hoàn toàn bất đồng, nhà họ Đường hòa thuận mỹ mãn, đâu đâu cũng lộ ra hương vị tình thân ấm áp, mà Kiều Tây và Kiều Kiến Lương thì hoàn toàn không giống như cha và con gái, ít khi trao đổi với nhau, khi ở chung cũng không có sự ôn hòa.
Nhưng Kiều Tây cũng không để ý điều này, từ khi còn nhỏ Kiều Kiến Lương và mẹ Kiều đều đã không quan tâm đến cô, mỗi người đều lạnh nhạt, dần dần cô cũng không còn cần đến sự quan tâm xa vời ấy nữa, ngược lại là Kiều Kiến Lương, có lẽ là tuổi đã lớn, nhìn không được khung cảnh này, mắt ông đờ đẫn, nhìn về bên kia không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sợ ông sẽ nhàm chán, Kiều Tây đẩy ông ra sân đi dạo.
Trong lúc đó Kiều Kiến Lương muốn nói rồi lại thôi, câu nói từ trong lòng nghẹn nơi cổ họng, rồi lại dằn xuống.
Ông không mở miệng được.
Cũng không biết từ khi nào thì nhận ra được giữa ông và con gái đã có khoảng cách, lòng ông áy náy, cũng không biết nên bù đắp ra sao, mấy lần mặt dày đến chỗ của Kiều Tây, nhưng mỗi lần đều không có mặt mũi mà nói điều gì.
Thế gian này còn rất nhiều sai lầm, chỉ cần bù đắp thì có thể lấp đầy khoảng trống đó, thì sẽ không còn tồn tại sự tiếc nuối.
Hình thức ở chung bây giờ đã là tốt nhất rồi, ít nhất Kiều Tây vẫn còn đối tốt với ông.
"Đêm nay trên quảng trường phía đông của trấn sẽ bắn pháo hoa, con dẫn Đường Nghệ đi xem đi." Kiều Kiến Lương nói, nhớ ra mình đã đứng được một lúc, lập tức vịn lấy lan can và Kiều Tây, phải cố rất nhiều sức mới có thể đứng vững được.
Cũng may dáng người Kiều Tây cao, nếu không cũng không đỡ được ông.
"Mấy giờ ạ?"
"Hình như là sau chín giờ." Kiều Kiến Lương nghĩ nghĩ, "Chị Hồng nói, hàng năm đều bắn, rất náo nhiệt."
Chị Hồng, chính là người hộ lý hiện tại.
Kiều Tây khẽ gật đầu, đồng ý đi.
Trong nhà có thêm một gia đình, náo nhiệt hơn trước kia không ít, hơn nữa phòng ốc trong này cũng rộng, không giống như trong thành phố chỉ có một tầng, đây là một căn nhà nhỏ hai tầng, một nhà Đường Nghệ ở lầu hai, Kiều Tây và Kiều Kiến Lương ở lầu một, buổi chiều rỗi rảnh thì cùng nhau đánh mạc chược.
Khó có khi tụ hội cùng nhau, mặc dù trước kia chưa từng thế này, nhưng rất nhanh Kiều Kiến Lương cũng đã hòa nhập vào bên trong, ông hành động không tiện, nên ngồi trên ghế dựa phía sau xem, đôi lúc sẽ đưa ra lời khuyên cho Kiều Tây.
Sau khi chuyển vào đại viện, đã rất nhiều năm rồi ông không còn trãi qua kiểu cuộc sống bình dị thế này, hằng ngày đều là xã giao, tiệc tùng, ăn sơn hào hải vị đều không còn cảm giác gì, việc vui nào cũng đã thấy qua, chỉ có lúc này không phải là ông vui vẻ một mình.
Kiều Tây rút được bài tốt, theo thói quen tính quay đầu lại hỏi: "Đánh con nào thì được ạ?"
Kiều Kiến Lương đang nghẹn ngào, một lát sau mới trả lời: "Con xem rồi đánh, con nào cũng được."
Ý cười trên mặt cha mẹ Đường Nghệ chưa từng tắt, mẹ Đường thua nhiều, ba Đường lập tức lén đưa bài mình thắng được qua.
Kiều Tây khẽ mím môi, ra vẻ không phát hiện mà tiếp tục rút bài.
Buổi tối, cô thực sự dẫn theo Đường Nghệ lên quảng trường phía đông của trấn xem bắn pháo hoa.
Một đoàn người đông đúc tụ trên quảng trường, trẻ nhỏ đặc biệt nhiều , không còn chỗ để ngồi, chỉ có thể đứng xem, Đường Nghệ kéo cánh tay cô, sợ bị người chen lấn rồi lạc mất.
"Thị trấn này thật đậm hương vị của tết." Đường Nghệ nói lớn, "Năm trước mình và bạn học đi Giang Khẩu đón năm mới, dòng người chen chúc đến mức giẫm chân lên nhau, đứng cả nửa ngày mỏi cả chân cũng không thấy cái gì."
Kiều Tây biết việc này, bởi vì năm trước cô ấy cũng đã nói qua một lần.
"Năm nay có dự định gì không?" Cô không tìm được đề tài nào để nói, nên chỉ hỏi như vậy.
Đường Nghệ cười cười, "Tính gọi cậu đến chỗ mình ăn cơm, ai ngờ cậu lại chạy đến đây."
Kiều Tây cũng cười cười.
Pháo hoa sắp bắt đầu, đám người nhốn nháo, trên quảng trường càng lúc càng ồn ào náo nhiệt.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Đường Nghệ hơi do dự, nhưng vẫn mở lời.
"Kiều Kiều."
Kiều Tây nghiêng đầu nói lớn, "Hả?"
"Giáo sư Phó đang tìm cậu, ngày đó mình gặp được cô ấy, cô ấy hỏi mình cậu đi nơi nào." Đường Nghệ nói, liếc mắt nhìn vẻ mặt đối phương.
Kiều Tây ngẩn người, lúc này lượt pháo hoa đầu tiên được bắn nổ vang lên không trung, một tiếng 'Bang' thật lớn, sáng rực trên bầu trời tối đen, chói lọi và lóa mắt, vào lúc này đám đông trên quảng trường hoàn toàn náo lên, lớn tiếng reo hò.
Đường Nghệ tiếp tục nói: "Mình không nói cho cô ấy biết."
Cũng không biết Kiều Tây có nghe được câu nói đó hay không, cô chỉ ngẩng đầu lên mà thất thần, nhìn trời cao, giống như một chút cũng không để tâm, không muốn lỡ mất những đóa hoa nở rộ trên bầu trời này.
Tiếng nổ vang lên không dứt, từng tiếng lại từng tiếng, chấn động bên tai, ánh sáng đầy màu sắc nổ tung trên bầu trời.
Kiều Tây như bị lạc nhịp với đám đông đang reo hò, như thể bị tách biệt hoàn toàn, cô nhìn không chớp mắt, có lẽ là bị ánh sáng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Tai nghe tiếng nổ lớn của pháo hoa một lúc lâu, màng tai như bị rung chấn, dần dần cảm thấy như bị ù tai, cũng không còn nghe thấy âm thanh ồn ào chung quanh, âm thanh giống như càng lúc càng xa.
Đường Nghệ thấy xem đã đủ rồi, cầm điện thoại ra quay một đoạn video clip ngắn phát lên, di động không quay được vẻ mỹ lệ của pháo hoa, trong clip chỉ có thể nhìn thấy từng đợt sáng bất chợt nổ vang, một chút mỹ cảm cũng không có.
Ban đêm, Kiều Tây nằm trên giường rất lâu cũng không ngủ được, chạy một vòng lớn bên ngoài đã rất mệt, nhưng cũng không buồn ngủ, có lẽ là mấy ngày này nghỉ ngơi đã nhiều, nên bây giờ nằm trên giường cũng không hề buồn ngủ.
Trời lạnh, trị an ở đây cũng không thể so với trong thành phố, thậm chí cô còn không dám rời khỏi giường, quấn chăn nằm trên giường, lát sau đưa tay lấy điện thoại ra xem.
Tần Tứ lại nhắn cho cô rất nhiều tin nhắn, đều là mấy lời vô thưởng vô phạt, người này đã quay về thành phố S, sau năm mới sẽ lại đến Giang Thành.
Kiều Tây phân vân có nên trả lời hay không, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn trả lời, nhưng có lẽ Tần Tứ có việc, vẫn chưa trả lời lại, khung trò chuyện vẫn không có gì thay đổi.
Cô mở nhật ký cuộc gọi, nhìn dãy số quen thuộc, cuối cùng cũng không gọi lại, mà ấn xóa đi.
Ngày cuối cùng của năm, chưa đến bình minh thị trấn đã thức giấc, tất cả mọi người đều dậy sớm, tiếng pháo nổ lách tách lập tức làm Kiều Tây thức giấc, nhìn đồng hồ còn chưa đến bảy giờ.
Cô xuống giường mặc quần áo đi ra ngoài, vào phòng đẩy Kiều Kiến Lương ra, cha mẹ Đường Nghệ thức dậy sớm nhất, hơn năm giờ đã dậy làm bữa sáng, thấy hai cha con đi ra thì lập tức đến chào hỏi.
Đây hẳn là lần đầu tiên từ sau khi bà nội Phó qua đời, Kiều Tây trãi qua một đêm giao thừa vui vẻ như vậy, cũng không tệ chút nào.
Cha mẹ Đường Nghệ rất chu đáo, săn sóc, vì để hai cô gái nhỏ có thời gian đi chơi, nên chủ động hỗ trợ chăm sóc Kiều Kiến Lương, dù thế nào cũng không cho Kiều Tây và Đường Nghệ chen tay làm việc gì.
Kiều Tây cũng không giành việc, lên trấn trên đi dạo một ngày, buổi sáng và chiều đều cùng Đường Nghệ đi ra ngoài đánh mạc chược, buổi tối lại bị Đường Nghệ kéo đi chơi mạc chược, nhưng lúc cô ra ngoài lại quên điện thoại, để Đường Nghệ đi trước, còn cô quay về lấy, Đường Nghệ nóng lòng muốn chơi mạc chược, không chờ cô nữa mà đi trước.
Lúc này trời đã tối, hơn mười giờ, trong nhà không có ai, Kiều Tây vừa đi vừa tìm chìa khóa, nhưng chưa đi đến cửa, đột nhiên dưới bóng cây có một hình dáng quen thuộc bước ra.
Cô không chú ý đến, cho đến khi đối phương lên tiếng trước.
"Mới về sao?"
Cô hơi khựng lại động tác, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhìn đến nơi phát ra âm thanh, thấy người nọ đang đứng cách đó không xa.
Rời khỏi thành phố chưa đến mười ngày, nhưng lại có ảo giác như đã xa cách mấy đời, giống như đã rất lâu rồi chưa gặp lại, nên trong nháy mắt khi nhìn thấy đối phương còn hơi bất giác run lên.
Phó Bắc mặc chiếc áo khoác dài màu xanh lam, thân hình hơi hiển lộ chút cô tịch, chỉ mới không bao lâu, dường như cô đã gầy đi không ít, sắc mặt hơi tái, làm nổi bật lên đôi mắt đen láy, sự mệt mỏi và uể oải khó che giấu mà hiện lên giữa ấn đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...