Mơ Ước Đã Lâu


Chương 29: Cố chấp ẩn nhẫn
Phó Bắc là đến đón Trần Thạc, cũng khéo như vậy, hôm nay Trần Thạc từ thành phố S về, vừa lúc cùng chuyến bay của Tần Tứ.

Phó Bắc đã sớm nhìn thấy Kiều Tây, cũng đoán được là cô đến đón ai, trên mặt không có cảm xúc gì, chỉ khi Kiều Tây ngẩng đầu thì liếc mắt qua nhìn lại.
Trong ánh mắt ẩn chứa cảm xúc không rõ, thâm trầm mà u ám, như là khắc chế, không có bao nhiêu dao động, hoặc như là đang xem diễn, muốn nhìn Kiều Tây đến thấu triệt.
Cảm giác không được tự nhiên, Kiều Tây dời tầm mắt, xem nhẹ người ở đó.
Ngay sau đó cô nhìn thấy Trần Thạc, đã nhiều năm chưa gặp người này, trong trí nhớ, đối phương là một chàng nam sinh thanh tú, chỉ chớp mắt đã thành một người đàn ông tuấn lãng trưởng thành chín chắn ổn trọng, mày kiếm mắt sáng, một thân tây trang làm anh ta thêm nghiêm trang, là cùng một kiểu người với Phó Bắc.
Có lẽ đã lâu không gặp, nên Trần Thạc không nhận ra Kiều Tây, lập tức đi đến trước mặt Phó Bắc, nói gì đó, cách ra một khoảng nhất định, vì xung quanh đều là người với người, Kiêu Tây không nghe được bọn họ nói gì.
Cũng là vào lúc này, có người vỗ vai cô từ phía sau, cô theo bản năng xoay người lại.
"Kiều Tây, nhìn đi đâu vậy, Tần Tứ thay đổi rất lớn, tóc dài đã bị cắt đến vai, tùy ý cột lên, tóc đen trước trán buông xuống nhưng không mất đi phần mỹ cảm, có chút tiêu sái bất kham.

Giang Thành và thành phố S chênh lệch nhiệt độ rất lớn, cô mặc áo thun đen với quần đùi, trang điểm đơn giản bình thường, đến hành lý cũng không mang, đoán chừng là nhất thời nảy ra ý muốn trở về.
Phong cách của Tần Tứ và Phó Bắc và hoàn toàn bất đồng, là hai thái cực, cô tản mạn không chịu ràng buộc, không định tính, luôn làm việc theo ý thích, dù cho thiên vương lão tử đến đây cũng không ngăn được, được thể hiện rõ nhất trong phong cách ăn mặc.

Phó Bắc cũng không ngại mặc quần đùi áo ngắn, cả người đều cẩn thận tỉ mỉ, thanh lãnh từ trong mà ra, tính tình bình lặng như vũng nước đọng, dường như thiên địa vạn vật cũng không thể gợi lên chút gợn sóng nào trong lòng cô.
Tính cách của Tần Từ và Kiều Tây tương đối giống nhau, đều không chịu gò bó, nhưng cũng lại khác biệt rất lớn, cùng một tính cách nhưng ở trên hai người khác nhau lại biểu hiện không hoàn toàn giống nhau.
Bên cạnh luôn có người qua lại, Kiều Tây nghiêng người tránh ra, trả lời: "Đợi lâu, còn tưởng là nhớ sai giờ."
Tránh đi vấn đề vừa rồi, cô không có hứng thú đến chỗ Phó Bắc ôn chuyện, cũng không muốn nói với Tần Tứ chuyện của mình.

Dư quang thoáng nhìn, người vừa mới còn đứng đó, đã cùng Trần Thạc rời đi, đã đi được một đoạn.
Kỳ thực khi Tần Tứ đi đến đây, Phó Bắc đã nhiều lần nhìn đánh giá bên này, chỉ là bình tĩnh che dấu ánh mắt, chưa từng có quá nhiều chú ý bên này, cho nên Tần Tứ không phát hiện dị thường, cô không vừa lòng với phản ứng của Kiều Tây, nhướng mày, nhìn chằm chằm Kiều Tây.
"Dáng vẻ này là có tâm sự trong người, sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"
Kiều Tây nâng mắt, trả lời qua loa: "Không có gì, hôm qua thức khuya thôi."
"Đi chơi hả?"
"Không có, ở nhà chờ không có gì làm, nên xem TV."

"Xem đến mấy giờ?" Tần Tứ hỏi rất nhiều, trước kia cũng không phải thế này.
Khó hiểu, Kiều Tây cảm thấy không thích hợp, cũng không muốn nghĩ nữa, né tránh dòng người tới lui dẫn Tần Tứ ra ngoài, "Đến một hai giờ sáng.

Giờ đến chỗ chị hay là đến chỗ tôi xem thử."
Đối diện có người kéo va li đến, cúi đầu nhìn đi động không chú ý, vừa lúc Kiều Tây đang quay lưng lại, không chú ý phía trước có người, Tần Tứ giữ cô lại kéo qua một bên.
"Mắt để trên đầu đúng không, người ta không nhìn đường em cũng không chịu nhìn." Vẫn độc miệng như trước, cũng không nói được vài câu dễ nghe.
Biết cô có ý tốt, Kiều Tây không cãi lại.
Tần Tứ nói: "Đến chỗ em trước, nhìn xem là cái dạng gì, buổi tối lại gọi bọn Vạn Tam ra ăn cơm, đã lâu rồi không gặp."
Nhóm người Vạn Tam, đều là bạn của Tần Tứ, Kiều Tây cũng không tính là thân quen với bọn họ, nhưng lúc trước ngẫu nhiên sẽ đi cùng Tần Tứ, tụ họp ăn cơm với bọn họ.
Kiều Tây lái xe chở cô đến tiệm trước.
Nhớ đến lúc mới vừa quyết định mở tiệm, Tần Tứ không đồng ý, muốn Kiều Tây ở lại làm với cô, nói có thể hợp tác, nhưng Kiều Tây không đồng ý, trình độ hai người có chênh lệch lớn đến vậy, hơn nữa cũng không hợp nhau, cách thức làm việc của Tần Tứ rất tùy ý, thường không quan tâm đến cảm nhận của người khác, điểm này khác xa với Kiều Tây.
Kiều Tây cho rằng cô ấy sẽ ghét bỏ tiệm của mình, nhưng đối phương nhìn nhìn khắp nơi, miệng phun ra một câu: "Cũng không tệ, xem như là tốt nghiệp rồi."
"Thật sao?" Kiều Tây hơi ngoài ý muốn, những lời này cũng xem như là lời khen rồi, lúc còn đang học việc, cũng không nghe được mấy câu khen ngợi.
Khóe mắt Tần Tứ cong cong: "Chỉ là tiệm quá nhỏ, không đủ rộng."
"Giá thuê ở đây rất cao, chỗ nhỏ, nhưng một chút cũng không rẻ." Kiều Tây nói, đi vào trong lấy hai chai đồ uống ra, thấy Tần Tứ mặc áo ngắn tay, liền hỏi, "Có lạnh không, hay để tôi tìm cái áo cho chị mặc trước?"
Hôm nay nhiệt độ cũng không cao, bên ngoài còn có gió lạnh thổi hiu hiu, nhưng vẫn có chút lạnh.
Tần Tứ không cảm kích, "Ai muốn mặc áo của em, tôi không lạnh."
Thật là không biết ý tốt của người khác, những lời hỏi thăm ân cần cũng không chịu, Kiều Tây tập mãi cũng quen, một chút cũng không so đo, dẫn cô đi nhìn chung quanh một chút, sau đó đến chỗ tiểu khu cô ở.

Trong phòng sạch sẽ, điểm này khá hợp mắt với tính tình soi mói của Tần Tứ, miễn cường nhìn thuận mắt hơn chút, đi vào ngồi xuống sofa nghỉ ngơi, cái tính tình lười biếng này.
Giữa trưa, Kiều Tây lấy đồ trong tủ lạnh ra nấu cơm, cũng không dẫn người ra ngoài ăn, Tần Tứ cũng không ghét bỏ, có gì ăn nấy, chỉ là mười ngón tay cũng không chịu dính nước, ăn xong cũng không động tay dọn dẹp, lại làm tổ trên sofa, chờ Kiều Tây dọn dẹp đi ra.
Cô nhàm chán mở TV xem, không ngừng chuyển kênh, tâm tư không đặt trên TV, làm Kiều Tây không nhịn được nói: "Nếu chị không muốn xem thì tắt đi, đừng bấm đến cháy TV."
"Cháy hư thì đền cho em cái khác." Tần Tứ nói, ngón tay thon dài tiếp tục bấm điều khiển, quay đầu nhìn kiều tây đang lau bàn, vừa nhìn vừa suy nghĩ, bỗng nhiên hỏi: "Này, người bạn lần trước của em, cũng là người Giang Thành hả?"
Đột nhiên hỏi chuyện này, trước kia cũng không thèm quan tâm chuyện gì, thậm chí có khi Kiều Tây chủ động nói về chuyện của bản thân, cô còn không thèm bỏ thời gian nghe, bây giờ lại chủ động hỏi, không giống với con người bình thường.
Kiều Tây giật mình, lập tức tiếp tục lau bàn, trên mặt không có biến hóa gì, "Nhà hàng xóm, xem là bạn cũng được."
Không biết vì sao, Tần Tứ nhíu nhíu mày, không mấy thích giọng điệu khi cô nói lời này, luôn có một chút dấu vết thương cảm, giống như chất chứa chuyện xưa không muốn người khác biết.

Lấy kẹo trên bàn ăn, Tần Tứ cũng không hỏi lại, cũng không tiếp tục đổi kênh, một lát sau, thấy Kiều Tây đã lau bàn xong, nói: "Nghỉ ngơi nửa tiếng, rồi đến chỗ tôi một chuyến."
Dĩ nhiên là đến tiệm bên làng đại học rồi, lúc trước Kiều Tây học việc bên đó, dù sao cô cũng không có gì làm, mấy đơn hàng cũng không gấp, nên đi cũng không sao.
Đã là hai mươi mấy tháng tám rồi, so với mấy ngày trước, trong làng đại học đã có không ít sinh viên trở lại, rất nhiều người đều đến trước một tuần, mà các giảng viên càng đến sớm hơn để bắt đầu công tác chuẩn bị, làng đại học tĩnh lặng đã khôi phục lại sự náo nhiệt ồn ào lúc xưa.
Tiệm hình xăm của Tần Tứ ngay con phố phía sau cạnh đại học Bách Khoa, cách khá gần ký túc xá nữ, lúc đó Kiều Tây không có gì làm nên tùy tiện đi dạo con phố phía sau này, tình cờ đi vào tiệm Tần Tứ.
Lúc đó Tần Tứ đang vẽ phát họa hình xăm, thấy có người vào tiệm, cũng không ngẩng đầu lên một chút đã nói: "Ngại quá, hôm nay không nhận khách, phiền hôm khác lại đến."
Lời nói khách sáo lại kiêu ngạo, làm Kiều Tây không khỏi ngượng ngùng, đứng ở cửa vào không được mà đi cũng không xong, cũng may Vạn Tam đến đây, thấy có một nữ sinh đứng ở cửa, gọi thẳng người vào.

Có đôi khi duyên phận chính là trùng hợp như thế, tất cả mọi chuyện kết hợp với nhau, mới có quen biết.
Đã lâu không mở cửa, trong tiệm đã phủ một tầng bụi mỏng, bên trong vẫn là dáng vẻ như xưa, trên bàn chất đầy đồ đạc lộn xộn, sợ là sau khi Kiều Tây xuất sư cũng không quét dọn, quả thực là khó coi.
"Đã bao lâu rồi chị chưa dọn dẹp chỗ này vậy, sao lộn xộn thế." Kiều Tây có chút ghét bỏ, Tần Tứ thật đúng là, không có người để sai bảo cũng sẽ không động tay làm.
"Sáng mai thuê người đến dọn, bỏ chút tiền là giải quyết được thôi." Tần Tứ chẳng hề để ý, kéo ngăn kéo tìm tới tìm lui, tìm được chìa khóa xe, lau sạch sẽ, cất trong túi.
Tất cả các máy trong tiệm đều được lấy vải bọc lại, mấy dụng cụ thường dùng đều được dọn vào, không biết còn tưởng là không còn dùng nữa, Kiều Tây nhìn khắp nơi, hỏi: "Lần này tính ở lại bao lâu?"
Tần Tứ nói: "Không biết."
Trả lời rất rõ ràng, trước kia còn nói không nghĩ ở lại Giang Thành, phải về thành phố S, mới bao lâu lại trở về.

Giang Thành không thể so với thành phố S được, Kiều Tây đoán cô ấy không sẽ không ở lại bao lâu, cô hiểu rất rõ người này, có thể sống yên ổn ở đây nửa năm đã xem như tốt lắm rồi.
Tần Tứ đi qua một bên gọi điện cho nhóm Vạn Tam.

Kiều tây có hơi khát nước, đi ra ngoài mua nước, cách không xa tiệm hình xăm là quán trà sữa, đã có một nhóm sinh viên đứng đó, khi còn đi học cô thường đến quán này, cho đến bây giờ vẫn buôn bán nhộn nhịp như vậy.
Gọi hai ly trà bưởi mật ong, ngồi ở bàn ở ngoài trời, vừa chờ vừa chơi điện thoại
Chẳng biết lúc nào Phó Bắc đã đứng ở phía sau, vẫn là bộ quần áo lúc sáng, áo sơ mi đen đơn giản thoải mái, nút trên cùng không cài.

Mặc áo sơ mi cần chú ý nhiều thứ, cài hết nút áo thì lại có vẻ quá cứng nhắc, cởi bỏ hai nút thì lại có chút gợi cảm, thậm chí là lỗ mãng, cởi một nút là vừa vặn.
Hẳn là cô mới từ trường ra, đi ngang qua đây, vô tình nhìn thấy Kiều Tây, nên đi qua.

Cảm giác được trước mặt có người, Kiều Tây ngẩng đầu, thấy là cô, chợt dừng một chút.
Phó Bắc mở miệng trước: "Đợi bạn?"
Kiều Tây không trả lời, chỉ nói: "Mua trà uống."
Số thứ tự đặt trên bàn, bên trên ghi chữ "*2", Phó Bắc nheo mắt lại, ánh mắt không có nhiều dao động, môi mỏng bất giác khẽ động.
Mối quan hệ của hai người cứ dần dần rạn nứt, nửa vời, mỗi khi chạm vào rồi lập tức tách ra, giống như lúc này đây chỉ cách nhau một cái bàn, nhưng lại như cách nhau cả ngàn dặm.
Hàng người phía trước hơi đông, chậm chạp chưa đến lượt Kiều Tây, có vẻ như Kiều Tây cũng không muốn nói nhiều với Phó Bắc, cũng có lẽ có chút cảm xúc khác ở đây, một chữ đều không muốn phí lời.
Phó Bắc hỏi lại: "Người ở sân bay, chính là người đã gọi cho em lúc sinh nhật sao?"
Kiều Tây đặt di động vào túi: "Cô không quen."
Không ngờ Phó Bắc lại nói: "Tần Tứ?"
Cô ngẩn người, không biết vì sao đối phương lại biết, cũng không biết trả lời lại thế nào.
Nhân viên cửa hàng gọi số, là đến số của cô.
Cô chưa kịp trả lời, nhân viên đã thúc giục, chỉ phải đến lấy đồ uống trước.
Nhưng mà khi quay người lại, đã thấy Tần Tứ đến đây.
Phó Bắc đứng lên, vẻ mặt đạm mạc.
Không biết vì sao, trong lòng Kiều Tây nảy lên, thật sự kỳ lạ, cũng không làm chuyện gì trái lương tâm.

Cô cầm hai ly trà bưởi mật ong qua, trà bưởi mật ong thêm đá, thân ly dính đầy giọt nước, ướt sũng.
Tần Tứ âm thầm liếc nhìn Phó Bắc, lập tức nói với Kiều Tây: "Mỗi lần đều mua cái này, em không thấy ngọt sao."
Lời này không giống như đang nói Kiều Tây, có chút là cố ý, tính tình cô chính là như thế, thẳng thắn đến làm người ghét, đối với điều bản thân không thích sẽ không cư xử uyển chuyển, tỷ như là Phó Bắc, vừa thấy đã không thích.

Khi Phó Bắc vừa ngồi xuống bàn của Kiều Tây, từ xa cô đã nhìn thấy, chẳng qua là không đến chen ngang, miễn cưỡng xem như có chút phong độ.
Rõ ràng đây là món cô ấy thích, Kiêu Tây không chọn, nhưng lúc cô còn học việc trong tiệm, thường bị sai đi mua thứ này, nên mua theo thói quen.
Mua hai ly, mỗi người một ly.
Phó Bắc đứng ở một bên, vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ hơi hạ mí mắt, xem như Tần Tứ không lọt nổi mắt xanh của mình, đứng phía sau bình tĩnh nhìn.
Tần Tứ cũng không có biểu hiện gì nhiều, dừng đúng lúc, thân người hơi thoáng qua một bên, rất bình tĩnh mà chắn giữa hai người, tựa như cố ý không cho Kiều Tây có quá nhiều tiếp xúc với Phó Bắc.
Nhưng ngay lập tức, Phó Bắc đưa tay kéo lấy tay trái Kiều Tây, lực cũng không nhẹ, nắm chặt tay không buông, Kiều Tây bỗng dưng cả kinh, theo phản xạ muốn tránh ra, nhưng tránh không thoát, cổ tay trắng nõn lập tức đỏ lên.
Tần Tứ phản ứng nhanh hơn Kiều Tây, kéo người lại, nhưng thấy còn ở bên ngoài nên do dư, khắc chế tính tình, nhíu mày, hầm hực hỏi: "Cô làm gì đó?"
Từ đầu đến cuối, Phó Bắc cũng không liếc nhìn Tần Tứ một cái, cũng không trả lời, chỉ là hơi chút cố chấp nắm lấy Kiều Tây không buông, trên mặt hiện lên vẻ ẩn nhẫn.
Chưa từng như vậy, dù cho lúc nhỏ Kiều Tây làm chuyện sai, hoặc là chọc phải chuyện gì lớn, người này đều chưa từng như vậy, cô vẫn luôn đều bày ra vẻ thành thục chín chắn, bất luận làm chuyện gì, ít nhất bề ngoài đều là ôn hòa lịch sự.
Hồ nước tĩnh lặng không chút gợn sóng, nay đã nổi sóng.

Kiều Tây muốn rút tay ra, nhưng không rút được.
Phó Bắc bước lên trước nửa bước, mặt không cảm xúc lấy những vụn giấy nhỏ trên áo cô xuống, lúc này mới buông ra.
Kiều Tây còn tưởng sẽ làm cái gì, kết quả lại không có gì.
Tần Tứ không vừa ý, không nói một lời, kéo thẳng cô đi, không cho chút cơ hội lưu lại, đi xa, nói không chút nể mặt: "Miệng câm rồi sao, thấy người cũng không biết nói chuyện hả?"
Không hiểu sao cô ấy lại nói vậy, cộng với việc đã quen với việc cô ấy độc miệng với cô, Kiều Tây chỉ nói: "Hôm nay chị ăn trúng thuốc nổ hả?"
"Em được lắm!" Tần Tứ nói, không khỏi quay đầu nhìn phía sau, Phó Bắc vẫn còn đứng đó, nhìn về phía bên này, chỉ là vẫn chưa từng nhìn cô.
Cô chẳng thèm nhìn đến, niệm tình biểu hiện vừa rồi của Kiều Tây, tốt xấu gì cũng mua đồ uống cho cô, nên cũng không quan tâm lắm.
Kiều Tây cảm giác giọng Tần Tứ hơi quá khích, lúc mới quen người này đã không nói được lời gì tốt rồi, miệng vẫn luôn xéo xắt, nên hơi thầm oán than một chút, cho rằng đối phương sẽ lại nói mình, nhưng cuối cùng cái gì cũng không phát sinh.
Đến chỗ ngã rẽ, cô dùng dư quang nhìn về hướng quán trà sữa, không chờ nhìn thấy rõ phía bên kia, tầm mắt đã bị che lại, Tần Tứ kéo giọng nói: "Đi nhanh lên, bọn Vạn Tam đã đến rồi."
Kiều Tây chợt hồi thần, "Đi đâu ăn vậy?"
Tần Tứ nói: "Tùy tiện tìm quán nào đó ăn là được rồi."
Thật là...!Bất chợt trở về, bất chợt mời khách, không nghĩ trước được việc gì, giống như cái gì cũng không để trong lòng, cũng may đều là bạn bè thân thiết, nếu đổi lại là người khác không chừng đã khó chịu trong người rồi.
Bọn Vạn Tam đang chờ ở cổng đại học Bách khoa, vì đã gọi điện trước, cho nên mọi người đã sớm đến.
Kiều Tây và những người này cũng không quá quen, gặp mặt chào hỏi vài câu đã không còn gì nói, nhưng cũng nhiệt tình hơn Tần Tứ, vị này thoạt nhìn còn đang nổi nóng, bày hết cả trên mặt cho người thấy, nhưng là bọn Vạn Tam, nên cả bọn đều theo ý hai người, khi mọi người đã đông đủ thì cùng tìm một chỗ ăn cơm, rồi cùng nhau lái xe qua.
Gần làng đại học có rất nhiều quán ngon, đến phía sau khu công thương ăn lẩu, cả một đám người nên chọn một phòng riêng trên tầng hai.
Tần Tứ không ngồi cùng Kiều Tây, là bạn gái nhỏ của Vạn Tam ngồi cạnh Kiều Tây.
Đang chờ lên món, người đối diện Kiều Tây hỏi: "A Tứ, không phải lần trước cậu nói năm nay không về Giang Thành sao, sao đột nhiên lại đổi ý rồi?"
Kiều Tây không biết thì ra năm nay Tần Tứ không tính trở về, bình thường hai người ít khi liên lạc, đối với mấy chuyện này, một chút cũng không biết.
Thoạt nhìn Tần Tứ không muốn nói đến mấy chuyện này, lườm mắt liếc nhìn người kia: "Ông cụ khó chịu, ở thành phố S không thoải mái, mỗi ngày đều bị giám sát, về đây cho dễ thở."
Hoàn toàn khác xa cái lý do lấy bừa lúc nói điện thoại sáng nay, Kiều Tây nghe được thì hơi dừng động tác, nghiêng đầu nhìn qua.
Lúc này Tần Tứ mới ngoảnh mặt đi.
Có những người khác ở đây, Tần Tứ không để ý đến Kiều Tây, Kiều Tây thỉnh thoảng nói vài câu với người bên cạnh, chờ đồ ăn mang lên, vừa ăn vừa nghe mọi người nói chuyện, Vạn Tam sang sảng, vẫn luôn náo động không khí trên bàn, có người chế nhạo cậu ta khi nào mới chính thức giới thiệu bạn gái, dẫn ra một bàn người mồm năm miệng mười.
Nước lẩu cay đỏ, tương đối cay, Kiều Tây ăn đến đỏ mặt, thường uống thêm nuớc, một nồi lẩu cũng không ăn được bao nhiêu đã uống nước đến no rồi.
Tần Tứ thấy cô như vậy, cụp mắt, cái gì cũng chưa làm, đến nước cũng không giúp rót một ly, ngược lại là bạn gái nhỏ của Vạn Tam giúp quan tâm Kiều Tây.
Một bàn náo nhiệt, mọi người vừa ăn vừa ôn chuyện, chờ đến khi ăn xong tính tiền thì đã gần mười một giờ, một đám người quay lại xe, còn chưa đi đến bên kia, di động Kiều Tây đã vang lên.
Tần Tứ lập tức nhìn qua.
-----------------
Ed: hai ngày tới t có chút việc nên sẽ không có chương mới nha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui