Chương 12: Ghen tị
(Tựa đề chương là 吃味 /Chī wèi/: nếm trải.
T tra trên baike thì theo t hiểu thì nó còn có nghĩa bóng là ghen tị, với nội dung chương này thì t nghĩ tựa đề chương là "Ghen tị" sẽ hợp hơn, bạn nào biết từ này thì cmt chia sẻ với t nha)
Khi ấy cũng là ngày mưa nhiều triền miên như vậy, bầu trời bao phủ một tầng sương mờ, năm sáu giờ lại tối như đã đến đêm vậy, mưa từng hạt từng hạt tí tách, cửa trường học chật kín như nêm
Bên ngoài có rất nhiều xe của nhiều nhà đậu, xe tạm thời không chạy đi được
Sau giờ học Triệu Thập Hoan đi ra trước muốn giành ghế phụ lái, muốn cùng ngồi với Kiều Tây, cô đã sớm nhận ra cô bé không thích hợp, muốn nhân dịp này hòa giải mối quan hệ một chút, nhưng ngồi chờ đã lâu cũng không thấy người đâu
Tài xế nhà họ Kiều bật dù đi vào trường đón người, đưa Kiều Tây lên xe, lại đến chào một tiếng, cung kính nói sau này Kiều Tây sẽ do anh đưa đón, để xe nhà họ Phó không cần chờ, tài xế nói chuyện rất hay, lời nói nhẹ nhàng, sẽ không làm người khác không thoải mái
Phó Bắc chỉ nhìn xe nhà họ Kiều, cô bé ngồi trên ghế sau xe, quay mặt đi không nhìn về phía này, kính xe đã kéo lên, mưa lất phất, thấy không rõ nét mặt cô bé
Triệu Thập Hoan hỏi thẳng tài xế nhà họ Kiều: "Lúc trước đều đi chung, sao đột nhiên lại muốn đi một mình?"
Tài xế chỉ là làm việc kiếm tiền, nào biết lý do gì, ông chủ để anh đến nói một lời mà thôi.
Phó Bắc không làm khó đối phương, lạnh nhạt nói: "Đã biết, trước lái xe về đi."
Tài xế lập tức trở về.
Triệu Thập Hoan không quá vui, lúc trước đồ ăn vặt vẫn không đưa được còn đặt trong balo, hôm nay cũng không thể đưa được
Khác biệt tuổi tác khác biệt tính cách, đứa nhỏ mấy tuổi vẫn chưa phân hiểu được đúng sai phải trái, khiêm nhường là gì, chỉ hiểu là người khác tốt và không tốt, Kiều Tây và Chu Giai Kỳ nháo loạn mâu thuẫn, người khác đối tốt với Chu Giai Kỳ chính là không đối tốt với cô, đạo lý chỉ đơn giản như thế.
Mà đối với Phó Bắc và Triệu Thập Hoan, các cô đã đến tuổi có thể hiểu được những điều đó, nhìn sự việc càng bao quát hơn, dù sao cũng xem như là họ nhìn Chu Giai Kỳ lớn lên, không thể mặc kệ bỏ mặc được, trẻ nhỏ cãi nhau chỉ xem như chuyện nhỏ không đáng nhắc đến mà thôi
Xe hai nhà một trước một sau chạy vào đại viện, Kiều Tây xuống xe trước, theo tài xế vào nhà
Trời đã tối đen như cái miệng khổng lồ trong vực thẩm, hạt mưa không ngừng rơi xuống, Phó Bắc cau mày lại, đến cùng vẫn nhịn xuống
Bà nội Phó đột nhiên hưng trí, tự làm một đống bánh ngọt, vào buổi tối mang đến nhà họ Kiều
"Bên ngoài vẫn còn mưa, ngày mai lại đưa." Phó Bắc nói, phủi nước trên người
Bà nội Phó lại cố ý muốn đi một chuyến: "Dù sao con cũng chưa thay giày, đi tặng trước, cũng vừa hay Tiểu Tây ở nhà."
Chỉ phải mang qua, trên đường đọng nước, khoảng cách hai nhà không xa, nhưng đi đến nơi thì giày cũng ướt đẫm
Hai vợ chồng nhà họ Kiều còn chưa về, trong phòng khách sáng đèn, lầu một chỉ có dì giúp việc.
Bà biết Phó Bắc, nhìn thấy người thì khách sáo hô một tiếng, nói: "Tìm cô Kiều sao, cô bé bị mưa làm ướt áo, lên phòng thay rồi, cô chờ một chút nhé."
TV phòng khách đang mở, đang phát quảng cáo.
Dì giúp việc bưng hai ly nước nóng đến, làm việc rất thỏa đáng chu đáo
Kiều Tây đổi một bộ quần yếm màu xanh lục, đi chân không xuống lầu, khi ở khu phía Bắc cô đã quen thoải mái, ở nhà thì ăn mặc thoải mái, thường xuyên không mang dép.
Đến đại viện cũng được một thời gian, thức ăn cũng khá ngon, lại béo lên một chút, thoạt nhìn còn béo hơn trước một chút, thấy Phó Bắc ngồi trên sofa nhà mình, cô có chút né tránh, dường như ngại khi bị thấy lộ ra chân trần, chạy vài bước đến cửa mang dép vào
Mang xong mới qua ngồi xuống, chỉ là không mở miệng gọi người
Phó Bắc mở lời trước, lấy bánh ngọt đưa qua: "Bà nội đưa cho em."
Kiều Tây tương đối kỳ quái, chưa nhận lấy, chỉ rầu rĩ trả lời: "Cảm ơn."
Xem ra có ý không muốn để ý đến đối phương, thực sự là còn giận, lâu vậy rồi vẫn còn đang tức giận
Phó Bắc cũng chưa lập tức ra về, mà không chút thú vị ngồi đó, hỏi: "Hôm nay sao vậy?"
Câu hỏi vô cùng trực tiếp, không chút quanh co, miệng Kiều Tây giựt giựt, không nói thật, kỳ thực rất để ý chuyện của Chu Giai Kỳ, lần đầu tiên thì bị răn dạy lần thứ hai thì bị bỏ qua, chắc chắn sẽ cáu kỉnh.
Người xung quanh không quan tâm đến mình, cô cũng sẽ không giải thích, hơn dỗi, chung quy vẫn còn quá nhỏ, tính tình vẫn còn trẻ con
"Đang tức giận?" Phó Bắc ngồi lại gần một chút, rất nhanh đã sát đến bên
Kiều Tây lui lại, cúi đầu không nhìn, tay không tự giác kéo kéo nệm sofa
Phó Bắc nâng tay lên, còn chưa chạm đến, cô bé đã nhanh chóng né tránh rồi
Mưa càng lúc càng nặng hạt, không bao lâu thì lộp bộp ào xuống, dì đã nấu cơm xong, vừa tính hỏi Phó Bắc có muốn ở lại ăn cơm không, vừa đi ra ngoài thì người đã về rồi, chỉ còn kiều tây ngồi trên sofa xem TV
Tính tình cô bé chỉ cần cho viên kẹo ngọt thì sẽ tốt lên, người khác hơi cúi đầu thì sẽ hết giận, tuy rằng vẫn không ngồi xe nhà họ Phó, nhưng qua hai ngày vẫn đến nhà họ Phó tìm bà nội Phó, có khi cố ý chạy đến phòng tập, hoặc đi lung tung dưới lầu, gặp được Phó Bắc lại làm bộ tránh ra
"Có thể xuống lầu xem TV, trên bàn trà có đồ ăn, xuống ăn chút đi nhé." Bà nội Phó nói, nhìn hết ở trong mắt, đều hiểu mọi chuyện
Nếu bình thường thì Kiều Tây sẽ chạy ngay xuống dưới lầu, không chỉ có bà nội Phó, hai người đàn chị cũng nhìn ra được, mọi người cũng không nghĩ nhiều, hai đứa nhỏ tuổi cũng không lớn, chỉ là có một đứa trong đó không hiểu chuyện mà thôi.
Kiều Tây không đi, ngồi trong phòng tập, che che lấp lấp nói: "Muốn ở đây, không muốn xuống dưới."
Làm mọi người buồn cười, còn nói không muốn xuống lầu, chỉ một buổi trưa cũng chạy xuống dưới bốn năm lần, tâm cũng không ở chỗ này
Thời điểm học thư pháp, cô bé vô tình hữu ý mà chen chúc gần bàn để luyện chữ, Lý Tự Niên nhìn thấy, nhưng cũng nhắm một mắt mở một mắt xem như không thấy
"Phó Bắc." Rốt cuộc Kiều Tây cũng chủ động, da mặt dày đi qua, đặt sách lên bàn, "Chữ này tôi không biết viết, khó quá."
Trên người cô bé có một mùi hương nhàn nhạt, cả người mềm mại, nói xong thì dán người qua.
Phó Bắc hạ mắt xuống thoáng nhìn, lập tức thu hồi tầm mắt, trên mặt vẫn thong dong không cảm xúc, dốc lòng dạy cô bé
"Viết chữ phải tĩnh tâm, nghiêm túc một chút."
Kiều Tây gật đầu như giã tỏi: "Ừm, đã biết."
Đồng ý rất nhanh, nhưng toàn bộ lời dạy thì lại như gió thoảng bên tai, thổi qua thì bay đi hết
Hôm sau Triệu Thập Hoan đến nhà họ Phó, mang theo một đống đồ ăn, da mặt dày muốn đến gần Kiều Tây, người này vô lại xưa nay, lôi kéo áo Kiều Tây không cho đi, cuối cùng còn ôm người đến sofa ngồi xuống, giả vờ mà nói: "Kiều Kiều, đã lâu em không để ý đến chị rồi, là chị đã làm gì đắc tội em sao?"
"Không có." Kiều Tây rất không được tự nhiên, người này dường như ôm cô rất chặt, muốn tránh cũng không thoát
Triệu Thập Hoan đùa ác, thấy mặt cô bé đều nghẹn đến đỏ mới buông tay, đưa đồ ăn đến trước mặt, da mặt dày nói: "Không có thì tốt rồi, nào, ăn cái này, mang riêng đến cho em đó."
Nói xong, trực tiếp xé vỏ đưa đến tay Kiều Tây
Vốn Kiều Tây không muốn để ý đến người này, bất đắc dĩ đối phương rất "Nhiệt tình", một chốc thì gọi Kiều Kiều, một chốc thì vô cùng thân thiết kêu cô bạn nhỏ, còn cố ý ngăn không cho đi, chặn cô vào góc sofa, cuối cùng chỉ phải cùng ngồi xuống
Phó Bắc ngồi đối diện không nói gì, nhìn Triệu Thập Hoan dỗ ngọt cô bé, chỉ là đầu mày vẫn luôn không giãn ra
Sau mấy ngày, Triệu Thập Hoan và Kiều Tây đã rất thân, thậm chí còn đến nhà họ Kiều hai lần.
Không rõ vì sao, cô rất thích Kiều Tây, đại khái là mấy đứa nhỏ trong giới này đều được nuông chiều từ bé, còn nhỏ tuổi lại quá mức "Hiểu chuyện", không còn đơn thuần như vậy
Trẻ nhỏ đều thích được dỗ, vốn trong lòng vẫn còn khúc mắc, nhưng sau vài lần được dỗ thì cũng tan thành mây khói, trở nên thân với Triệu Thập Hoan.
EQ của Triệu Thập Hoan có thể nói là khá cao, biết được lúc trước có khoảng trống sẽ lập tức bổ khuyết vào đó, sau lại nói bóng nói gió dẫn lời hỏi Kiều Tây sao lại cãi nhau với Chu Giai Kỳ, lời cô nói rất dễ nghe, thời gian trước còn cố sức dỗ Chu Giai Kỳ, hôm nay nhưng lại xem như không biết gì mà hỏi: "Có phải không hòa hợp với Chu Giai Kỳ không?"
Ban đầu, Kiều Tây không hé răng, nắm góc áo nhìn nhìn Phó Bắc
Triệu Thập Hoan vỗ vỗ lưng cô, vờ nói: "Không có việc gì, cứ nói đi."
Thật lâu sau, Kiều Tây mới nói ra: "Cô ta kéo váy của tôi trước, còn cố ý ném hộp bút của tôi xuống đất..."
Cho dù người khác tin hay không, nhưng trong lòng cô bé uất ức là thật, cho đến nay cũng không có ai hỏi, càng không có người quan tâm một câu, đến đại viện không lâu cũng không có đến hai người bạn thân, lúc có mâu thuẫn cũng không ai an ủi, khi nói lời này khóe mắt cô đều hồng hồng, giọng rất nhẹ, như sợ người khác không tin
Triệu Thập Hoan đầu tiên là sửng sốt, nghiêng đầu nhìn về phía Phó Bắc
Phó Bắc hơi mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì trước mặt Triệu Thập Hoan
Buổi tối vợ chồng nhà họ Kiều lại tăng ca không về ăn cơm, bà nội Phó làm chủ giữ Kiều Tây lại ăn cơm, Triệu Thập Hoan cũng ở lại, cô tự nhiên như ở nhà, xem mình như chủ nhà mà chỉ người này nói người kia, kiều tây muốn ngồi cạnh Phó Bắc, kết quả bị kéo qua bên kia
"Kiều Kiều, ngồi với chị, chúng ta đều là khách, vừa hay ngồi cùng nhau." Miệng lắm lời, cái gì cũng nói được
Làm bà nội Phó cười không thôi, thì thầm: "cái gì cũng nói được, cả ngày không đứng đắn."
Kiều Tây nghe lời, đến bên kia ngồi
Sắc mặt Phó Bắc bình tĩnh, nhưng thanh âm lại rất lạnh: "Ăn cơm đi."
Mọi người vội ngồi xuống, cả một bàn cơm rất náo nhiệt.
cơm nước xong, Triệu Thập Hoan đi về trước, đi lên xoa xoa đầu Kiều Tây, Kiều Tây đẩy tay cô ra: "Tóc rối hết rồi."
Triệu Thập Hoan không để bụng, mỉm cười nói: "Mới mấy tuổi, đã để ý đến vẻ ngoài rồi."
Giọng nói có chút cưng chiều, nói xong, lại ngứa tay xoa tiếp hai lần.
Người này thật muốn đánh mà, đi hai bước, lại quay đầu trêu cô bé: "Kiều Kiều, không ra tiễn chị sao?"
Kiều Tây ngồi bất động, trả lời: "Chị cũng không phải không biết đường."
Trong nhà nhiều trẻ nhỏ luôn càng thêm ấm áp, nhất là thời điểm vui vẻ như thế này, ngay cả mẹ Trần cũng vui vẻ theo, vừa cười vừa thu dọn đồ trên bàn, mẹ Trần lơ đãng nhìn thoáng qua phó bắc bên kia
Trên mặt Phó Bắc không cười, ngược lại mang theo vài phần nghiêm trọng ảm đạm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...