Buổi sáng ngày hôm sau Tô Thành thật bình thường mà đến công ty, Đồ Du Du cũng vẫn như thường lệ giúp Tô Đồ Lang Quân ăn sáng rồi đưa nó đến lớp học. Dạo gần đây Tô Đồ Lang Quân đã cởi mở hơn rất nhiều, không còn giống như lúc trước mỗi lần thấy Đồ Du Du cầm cặp sách cho cậu là ủ rũ, nhưng mà có một điều chính là đứa nhỏ nhà họ Hoàng kia dường như đã không còn như lúc trước cứ thấy Tô Đồ Lang Quân đến là chạy tới xoắn xuýt nữa, hiện tại đều trực tiếp làm lơ không thèm để ý tới rồi. Đồ Du Du là người rất tỉ mỉ quan sát, mắt thấy con trai giống như là có điểm buồn rầu vì không nhận được phúc lợi như trước nữa liền ngồi xổm xuống hỏi:
"Quân Quân, còn cùng Tiểu Vinh đang giận nhau hay sao?"
Tô Đồ Lang Quân nhìn Đồ Du Du buồn bã lắc đầu, Đồ Du Du mỉm cười đưa tay chỉnh lại mái tóc ngắn của con trai nói tiếp:
"Nếu không buổi chiều nói Tiểu Vinh đến nhà chúng ta chơi đi"
Tô Đồ Lang Quân lại lắc đầu không nói, Đồ Du Du ở bên cạnh tìm thời cơ dò hỏi:
"Sao vậy?"
Tô Đồ Lang Quân xoay đầu nhìn vào bên trong rồi lại quang sang nhìn Đồ Du Du nhỏ giọng nói:
"Cậu ấy sẽ không tới"
Đồ Du Du khẳng định rõ ràng là hai đứa nhỏ xảy ra chuyện, mà chuyện có lẽ là phát sinh từ con trai nhà mình, đứa nhỏ Hoàng Thế Vinh kia tuy rằng nghịch ngợm nhưng nhất định sẽ không tự ý vô cớ mà không chơi với Tô Đồ Lang Quân như thế, nó từ trước đến nay vẫn là rất thích chơi với Tô Đồ Lang Quân:
"Được rồi, vậy để ba thử nói xem nha"
Tô Đồ Lang Quân giống như là đang nghĩ nghĩ cái gì đó cuối cùng cũng chịu gật đầu, Đồ Du Du quả thật rất là bất ngờ, con trai của mình chẳng phải vẫn luôn không thích đứa nhỏ nhà họ Hoàng kia hay sao, hiện tại lại đồng ý cho Hoàng Thế Vinh đến nhà chơi:
"Được rồi con vào lớp nói Tiểu Vinh qua đây được không?"
Tô Đồ Lang Quân lắc đầu, Đồ Du Du khẽ mỉm cười:
"Vậy để ba tự mình gọi Tiểu Vinh cũng được"
Tô Đồ Lang Quân xoay người bước vào trong lớp học, Đồ Du Du mắt thấy Hoàng Thế Vinh đang đuổi nhau với một đứa bé trai khác tiến gần về chỗ này cậu liền lớn tiếng gọi nó:
"Tiểu Vinh"
Hoàng Thế Vinh dừng bước, mắt thấy Đồ Du Du đứng ở bên ngoài cửa lớp liền có chút khó hiểu chậm rãi tiến về phía cậu:
"Chú gọi cháu sao?"
Đồ Du Du vẫy vẫy tay với Hoàng Thế Vinh:
"Đúng vậy, Quân Quân muốn mời cháu chiều nay qua nhà chơi"
Hoàng Thế Vinh bĩu môi:
"Cháu không muốn chơi với Quân Quân nữa"
Đồ Du Du buồn cười nhưng vẫn giả bộ thật nghiêm túc:
"Sao vậy, cháu chẳng phải nói thích chơi với Quân Quân nhất hay sao?"
Hoàng Thế Vinh hừ hừ:
"Cậu ấy đẩy ngã cháu, còn nói cháu xé tập vẽ của Tiểu Bình, nhưng mà cháu mới không thèm làm chuyện đó"
Đồ Du Du nhìn tới chỗ Tô Đồ Lang Quân, con trai vốn dĩ không thích chủ động bắt chuyện, hiện tại nhìn tới một mình nó ngồi ở một chỗ cúi đầu tô tô vẽ vẽ cái gì đó, những đứa trẻ khác đều đứng ở một bên chơi với nhau rất vui vẻ:
"Là vậy hả, cho nên Quân Quân đã biết mình trách nhầm cháu vì thế mới muốn cháu chiều nay đến nhà chơi, cháu nhìn xem Quân Quân trong lớp cũng không thích chơi với người nào khác, lần này lại muốn mời cháu về nhà chơi, Quân Quân nhất định là thích chơi với cháu nhất"
Người lớn vẫn là rất dễ lừa gạt trẻ nhỏ, hơn nữa Hoàng Thế Vinh đúng là thích chơi với Tô Đồ Lang Quân nhất, cứ nhìn hai bên má phúng phính như hai chiếc bánh bao nhỏ kia lại muốn đưa tay nhéo lấy rồi:
"Chú nói có thật không, tại sao Quân Quân không tự nói với cháu"
Đồ Du Du trả lời:
"Cháu không phải hiểu Quân Quân nhất sao, Quân Quân là đứa nhỏ rất nhút nhát mà, cháu nhìn xem nó một mình ngồi ở một góc không phải rất đáng thương hay sao"
Hoàng Thế Vinh lại quay lại nhìn về phía đó, kế đến liền gật đầu hướng Đồ Du Du đồng ý:
"Như vậy chiều nay cháu sẽ qua nhà chú chơi, chú gọi điện nói với ba của cháu đi"
Đồ Du Du đưa tay nựng cằm của Hoàng Thế Vinh:
"Thật đúng là đứa nhỏ ngoan ngoãn mà, nhưng mà chú còn muốn nhờ cháu một việc, cháu nhìn xem Quân Quân nãy giờ chỉ ngồi như vậy khẳng định rất buồn chán, cháu qua đó chơi với nó được hay không"
Hoàng Thế Vinh đương nhiên là nhanh chóng đáp ứng, Đồ Du Du đứng ở bên ngoài cửa lớp một hồi, mắt thấy hai đứa nhỏ kia chịu hòa thuận trở lại mới chịu xoay người rời đi.
Ở trong lớp lúc này...
"Quân Quân cậu đang làm cái gì?"
Tô Đồ Lang Quân ngẩng đầu nhìn, mắt thấy Hoàng Thế Vinh đột nhiên chạy tới nói chuyện với cậu thì có hơi bất ngờ một chút:
"Mình đang vẽ tranh"
Hoàng Thế Vinh mang ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh Tô Đồ Lang Quân, Tô Đồ Lang Quân vẽ tranh rất đẹp, hiện tại đang vẽ một con cá nhỏ ở dưới đại dương, bức tranh sắp hoàn thiện chỉ còn tô màu nữa là xong. Hoàng Thế Vinh mắt thấy tranh xong rồi, lại nhìn thấy hộp màu ngay ngắn để bên cạnh liền trực tiếp đổ hết ra lộn xộn ở trên bàn, cuối cùng liền thản nhiên cầm lấy một bút màu đen trực tiếp tô vào con cá kia. Tô Đồ Lang Quân giật mình định đẩy mạnh Hoàng Thế Vinh ra nhưng liền nghĩ lại, chuyện lần đó cậu đẩy Hoàng Thế Vinh kết quả Hoàng Thế Vinh đến lớp không nói chuyện với cậu nữa, bây giờ Hoàng Thế Vinh khó khăn lắm mới lại chủ động nói chuyện với cậu thế cho nên cậu liền nhẫn nhịn một chút:
"Cậu làm cái gì vậy?"
Hoàng Thế Vinh đối với hội họa cực kỳ tệ, chỉ là tô màu cũng đều tô hết ra cả bên ngoài, nói chung bức tranh xinh đẹp của Tô Đồ Lang Quân cứ như vậy bị đứa nhỏ nhà họ Hoàng phá hỏng:
"Tớ tô màu cho cậu, cậu vẽ con cá trắm đen có đúng không, ngày hôm qua tớ cùng ba ra ngoài ăn, còn nhìn thấy con cá trắm đen này ở trong bể"
Tô Đồ Lang Quân cầm cây bút màu cam trong tay đáp:
"Tớ muốn vẽ con cá vàng"
Hoàng Thế Vinh tô một lúc liền chán bỏ cây bút màu qua một bên, lại giống như thói quen lúc trước nhéo nhéo cái má của Tô Đồ Lang Quân:
"Ba cậu nói cậu muốn mời tớ chiều nay qua nhà chơi đúng không, sau này chỉ cần Quân Quân muốn cái gì cứ nói với tớ, không cần thiết phải ngại ngùng"
Tô Đồ Lang Quân gạt tay của Hoàng Thế Vinh ra, kế tiếp liền cầm lấy cây bút màu đen kia tiếp tục cúi đầu tô tô vẽ vẽ bức tranh của mình.
...
Không khí trong lớp học làm cho người ta cảm thấy hài lòng trái với cuộc họp tại Tô thị hiện tại. Ngày hôm nay Vu Phóng mang theo tâm thế vô cùng vui vẻ mà đến Tô thị, hắn quả thật muốn nhìn bộ dạng thê thảm của Tô Thành, nhưng trái lại trong cuộc họp lần này lại xuất hiện thêm cả Hồ Phi.
"Hồ Phi, sao ông lại tới chỗ này?"
Hồ Phi mỉm cười:
"Vu phó tổng, là do Tô tổng gọi tôi tới, nhân tiện tôi cũng muốn tuyên bố một số chuyện"
Cuộc họp lần này người thất bại không phải là Tô Thành mà chính là Vu Phóng, vốn tưởng rằng bản thân đã chiếm thế thượng phong nhưng đến cuối cùng hắn liền bị Tô Thành lừa cho một vố thê thảm, thì ra Hồ Phi và Tề Chính đều là người của Tô Thành, ba người bọn họ hợp mưu lừa gạt hắn.
"Tô Thành, tao thật không ngờ mày lại có thể sử dụng phương pháp vô liêm sỉ này"
Tô Thành dĩ nhiên sẽ không bị lời nói kia của Vu Phóng làm cho kích động, nếu như là trước kia có lẽ hắn sẽ dễ dàng kích động, nhưng mà hiện tại hắn lại cảm thấy vô cùng thưởng thức Vu Phóng bộ dạng tức giận này. Tô Thành đưa mắt ra hiệu cho Tề Chính và Hồ Phi rời khỏi phòng họp, trong phòng lúc này chỉ có mình hắn và Vu Phóng:
"Vô liêm sỉ? Cái này chỉ sợ là tao còn thua mày"
Vu Phóng quả thật là không can tâm một lần nữa ở dưới trướng của Tô Thành, hắn đã chịu đựng Tô Thành hơn hai mươi năm, lần này ngỡ như có thể vượt mặt được Tô Thành lại không nghĩ một lần nữa bị hắn hủy hoại:
"Mày không thể nào thẳng được tao cho nên mới sử dụng cách hạ lưu này"
Tô Thành khẽ nhếch môi mỉm cười:
"Như vậy từ đó đến giờ mày đã thắng được tao rồi sao?"
Vu Phóng hừ lạnh:
"Mày chẳng qua chỉ là một tên ăn không ngồi rồi, nếu không phải phía sau mày còn có ông già họ Bạch kia che trở, thử hỏi mày có hay không tồn tại được"
Tô Thành híp mắt, Vu Phóng nếu như không nhắc đến Bạch Trấn Quân thì không sao, hiện tại hắn vừa nhắc tới liền khiến cho Tô Thành ghi nhớ rõ ràng chuyện này. Tuy rằng năm đó Tô Thành ở trong bệnh viện lớn tiếng nói không muốn có quan hệ gì với Bạch gia và Tô gia nữa, nhưng cuối cùng hắn vẫn là không thể làm đúng như với lời nói này, hắn đến cuối cùng vẫn âm thầm tha thứ cho Tô Thánh, dĩ nhiên thì chuyện ngày đó Vu Phóng ở trong bệnh viện rút ống thở của Bạch Trấn Quân ra thì hắn sẽ không thể nào bỏ qua dễ dàng được:
"Vu Phóng, tao vốn dĩ không muốn tranh giành hơn thua với mày, bởi vì mày và tao vốn dĩ không cùng một đẳng cấp, mày và Vu Tú Uyên đều giống nhau, hai người đều không biết xấu hổ"
Vu Phóng tức giận tiến đến nắm lấy cổ áo của Tô Thành quát lớn:
"Mày dám nói mẹ của tao"
Tô Thành trong hắc đạo sớm đã rèn luyện một thân thể nhanh nhẹn, so với một người chỉ ở trong văn phòng giống như Vu Phóng mà nói thì dễ dàng khống chế được. Tô Thành vung tay đấm vào mặt của Vu Phóng khiến cho hắn ngã xuống dưới sàn:
"Vu Phóng, đây chẳng qua chỉ mới là một chút mở màn mà thôi, những chuyện mày đã làm mày nhất định sẽ phải trả giá"
Vu Phóng bật cười ha ha:
"Mày sẽ là người phải hối hận, sẽ có ngày mày sẽ phải quỳ xuống cầu xin tao, em ấy cũng sẽ rất nhanh nhận ra mày chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng"
Tô Thành buông Vu Phóng ra, Vu Phóng đang định ngồi dậy thì ngay lập tức bị Tô Thành không chút lưu tình dùng chân đạp mạnh xuống ngực khiến cho hắn kêu lên vì đau đớn:
"Là thế sao, mày vẫn còn mơ tưởng đến em ấy... như vậy mày chết càng thảm hơn"
Tô Thành sau khi xác nhận gương mặt của Vu Phóng trắng bệch, hô hấp cũng đứt quãng dồn dập mới chậm rãi thu chân lại khẽ nhếch môi mỉm cười:
"Em ấy có khẳng năng thích mày sao?"
Tô Thành rời khỏi phòng họp, lúc mở cửa phòng làm việc liền nhìn thấy người nào đó mang gương mặt tươi cười quen thuộc nhìn hắn:
"Tô Thành, anh bất ngờ không?"
Tô Thành vừa thấy Đồ Du Du liền buồn cười, chuyện này có thể được coi là chuyện bất ngờ hay sao, chỉ có điều nhìn vẻ mặt vui vẻ của ai đó kia hắn quả thật không muốn làm cho cậu mất hứng:
"Thật là bất ngờ"
Đồ Du Du xoay người cầm lấy hộp nhỏ tinh tế ở trên bàn đưa đến trước mặt Tô Thành:
"Em mang cái này cho anh xem, là em tự mình làm đó"
Tô Thành nhìn tới bên trong hộp là ba chiếc bánh tròn trịa nhỏ xinh liền khẽ mỉm cười ngọt ngào, thì ra muốn mang bánh ngọt tới cho hắn ăn, hắn vốn dĩ là người không thích ăn đồ ngọt cho lắm nhưng mà bánh ngọt của Đồ Du Du còn chưa ăn hắn đã tự động cảm thấy thật ngọt rồi:
"Hôm nay trời mưa như vậy sao không chịu ở nhà?"
Đồ Du Du ngồi ở trên đùi Tô Thành hứng thú kể chuyện của Tô Đồ Lang Quân cho hắn nghe:
"Em có chuyện này muốn nói cho anh biết, chính là Quân Quân và Tiểu Vinh đang giận dỗi nhau"
Tô Thành cũng ở bên phụ họa:
"Là vậy sao?"
Đồ Du Du gật đầu:
"Đúng là vậy, nhưng mà lần này người chủ động muốn xin lỗi trước là Quân Quân nhà chúng ta, nó ngại cho nên còn muốn nhờ em thay nó đi nói chuyện với Tiểu Vinh nữa"
Tô Thành hôn vào bên má của Đồ Du Du:
"Như vậy chẳng phải hôm nay em lại làm thêm được một việc tốt hay sao"
Đồ Du Du đưa bánh ngọt đút vào miệng của Tô Thành:
"Chỉ là Hàn Kỳ nói sẽ cùng Hoàng Thế Trung đi qua Thổ Nhĩ Kỳ ngắm khinh khí cầu rồi, bọn họ muốn gửi Tiểu Vinh ở nhà chúng ta vài ngày"
Tô Thành hắn vốn dĩ không thích trẻ con, vừa nghe thấy Đồ Du Du nói đến chuyện này liền nhíu mày:
"Vài ngày?"
Đồ Du Du gật đầu:
"Chỉ là sáu ngày thôi, thời gian này để Tiểu Vinh ở nhà chúng ta chơi cùng Quân Quân nha"
Tô Thành nghiêm mặt:
"Không được"
Có một Tô Đồ Lang Quân đã muốn tranh giành Đồ Du Du với hắn, hiện tại lại còn có thêm một Hoàng Thế Vinh nữa, đứa nhỏ kia háo sắc hắn sớm đã biết rồi, nếu như đồng ý để cho nó ở nhà hắn vậy thì chẳng phải là rất không thoải mái hay sao.
"Nhưng mà em đã đồng ý với Hàn Kỳ rồi, bọn họ cũng lên máy bay một giờ trước"
Tô Thành nhíu mày:
"Đưa nhỏ kia thật sự rất háo sắc đó, anh không thích nó đâu"
Đồ Du Du vội đưa tay che miệng Tô Thành lại:
"Anh đừng nói lời này trước mặt Tiểu Vinh nha, để cho Tiểu Vinh ở nhà chúng ta chơi với Quân Quân cũng tốt mà"
Dĩ nhiên thì Tô Thành sẽ không có khả năng có thể từ chối Đồ Du Du, và dĩ nhiên Đồ Du Du cũng không có cách nào thoát khỏi yêu cầu xấu xa của Tô Thành, chuyện này cứ như vậy rất nhanh được giải quyết.
...
Hai ngày sau đó trước cửa biệt thự của Tô Thành liền xuất hiện bóng dáng một người phụ nữ trung niên, bà ta đến vào giữa trưa khi thời tiết đang còn rất xấu, cơn mưa cũng chính tại thời điểm này mà lớn nhất. Đồ Du Du lúc đầu không nhận ra được người kia là ai, nhưng khi chạm tới ánh mắt lạnh lẽo như đang rất căm ghét cậu kia, cậu bất giác liền lùi lại phía sau một bước.
"Tôi tới muốn gặp Tô Thánh"
Ngữ điệu trong giọng nói của người kia vô cùng lạnh lẽo, cũng làm cho Đồ Du Du cảm nhận được rằng bà ta rất không vừa lòng với cậu:
"Bác trai vừa mới ngủ trưa, bác đến có chuyện gì không?"
Đồ Du Du đã nhận ra được người tới là ai, bởi vì số lần cậu gặp Vu Tú Uyên rất ít, hơn nữa mỗi lần gặp bà ta đều trang điểm rất tỉ mỉ, hiện tại đối diện không nói đến quần áo mặc trên người có điểm giản dị, chỉ riêng gương mặt nhợt nhạt có điểm mệt mỏi kia của bà ta cũng làm cho cậu phải mất khoảng vài giây mới có thể nhận ra được.
Vu Tú Uyên đưa đôi mắt sắc bén nhìn tới Đồ Du Du một lượt từ trên xuống dưới, Đồ Du Du có điểm mất tự nhiên khẽ nhíu mày, cuối cùng Vu Tú Uyên liền mở miệng nói một câu thế này:
"Tôi đến chính là giải quyết những chuyện mà cậu đã gây ra cho con trai tôi"
Đồ Du Du khó hiểu:
"Chuyện của Vu Phóng?"
Đúng lúc này ở bên trong phòng khách liền có một giọng nói cương nghị truyền tới:
"Chuyện của Vu Phóng từ khi nào lại liên quan đến cậu ta?"
Cả Đồ Du Du và Vu Tú Uyên đều quay lại nhìn về phía người phát ra giọng nói kia, Tô Thánh ngồi ở trên xe lăn được Triệu quản gia chậm rãi đẩy ra ngoài phòng khách, trên mặt ông hiện rõ sự không mấy vui vẻ.
Vu Tú Uyên thấy Tô Thánh liền có điểm chột dạ, dù sao cũng đã là vợ chồng của nhau mấy chục năm nay, không nói đến chuyện tình cảm thì cũng nên nhắc đến chuyện tình nghĩa, bà vì nghe theo con trai nên đã tại thời điểm kia bỏ lại Tô Thánh, hiện tại gặp lại còn ở trong tình huống tới cầu xin thật sự có chút xấu hổ:
"Nếu không phải là vì cậu ta xúi giục, vậy Tô Thành cũng không đẩy con trai ông vào thảm cảnh như hiện tại"
Đồ Du Du ở bên cạnh quả thật không thể hiểu nổi những gì mà Vu Tú Uyên nói, Tô Thánh vẫn thật bình tĩnh hỏi Vu Tú Uyên:
"Nó bị làm sao?"
Vu Tú Uyên hừ lạnh:
"Tô Thành phối hợp cùng người khác lừa gạt Vu Phóng, đẩy nó vào tình trạng nợ nần, hiện tại còn bị tạm giữ ở đồn để phối hợp điều tra, nhờ phúc của cậu ta cùng đứa con trai mà ông vẫn luôn thiên vị, hiện tại thì Vu Phóng hay rồi"
Tô Thánh không hề có một chút động tâm, hay nói đúng hơn rằng ông ta vẫn luôn che giấu rất giỏi, đối với những người không quen quan sát tỉ mỉ đoán tâm trạng như Vu Tú Uyên hay Đồ Du Du mà nói căn bản không thể nhìn ra được điều gì:
"Nếu như nó không làm gì sai trái vậy thì không ai có thể bắt giam nó được, ngược lại nếu như nó quả thật đã làm chuyện xấu vậy thì cũng không thể nào trách ai".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...