Lúc này cô mới hiểu được vì sao gian hàng đã sớm định sẵn lại bị tạm thời hủy bỏ.
Đây rõ ràng là thủ đoạn của Phó Tự Trì.
Quả thật cô chưa bao giờ đọc vị được anh.
Điện thoại di động rung động làm cho tầm mắt của cô dần dần rõ ràng, Lê Sơ cúi đầu nhìn lại, màn hình sáng ngời xuất hiện tin tức mới.
YC Lại đây.
Lê Sơ nắm chặt túi vải, vải rẻ tiền cọ xát lòng bàn tay trắng nõn của cô, rất nhanh lập tức phiếm hồng.
Cô thu hồi cảm xúc, nhanh chóng đi tới ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ lập tức đi lên gọi món cho cô, Lê Sơ ngay cả thực đơn cũng không xem, tùy tiện gọi một ly latte.
"Còn cần gì nữa không, thưa cô?"
Lê Sơ vừa định từ chối, người đàn ông ngồi đối diện cô lập tức mở miệng "Một phần bánh xốp trà xanh.
"
"Được, xin chờ một chút.
"
Sắc mặt Lê Sơ khẽ biến, tim cũng đập mạnh theo.
Cô luôn thích trà xanh, những người quen biết bên cạnh đều biết, khoảng thời gian hẹn hò với Phó Tự Trì cô chưa bao giờ biểu hiện rõ ràng, cô cho rằng Phó Tự Trì không biết sở thích của cô.
Có lẽ là do cô suy nghĩ nhiều.
Phó Tự Trì làm sao biết được sở thích của cô, rõ ràng anh chưa bao giờ quan tâm đến cô.
Lê Sơ cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên làn váy màu lam nhạt, vải vóc gần mắt cá chân bị rách một lỗ nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không phân biệt được.
Chiếc váy này là chiếc váy đắt nhất trong tủ quần áo của cô, cũng là quà sinh nhật Phó Tự Trì tặng cô năm đó, là mẫu mới trình diễn của nhà D.
Cô còn nhớ năm đó, Phó Tự Trì vì công việc, không thể cùng cô tổ chức sinh nhật, lập tức gửi chiếc váy này cho cô.
Khi đó cô chỉ là một nữ sinh đại học giật gấu vá vai, sinh hoạt phí bình thường đều là làm công kiếm được, đối với những nhãn hiệu xa xỉ này lại càng không hề hiểu biết chút nào, lúc ấy chỉ cảm thấy chiếc váy này cực đẹp, nguyên liệu thiết kế đều không có chút khuyết điểm nào.
Sau đó cô mới biết được từ chỗ Từ Tử Khâm, chiếc váy này vậy mà tận mấy vạn đồng.
Đã mặc quần áo trên người, tự nhiên cũng không thể trả lại được.
Lê Sơ xấu hổ trong lòng, lập tức lặng lẽ tiết kiệm tiền, muốn đợi đến sinh nhật Phó Tự Trì trả một món quà đắt tiền.
Chỉ là không thể đợi đến sinh nhật của anh thì bọn họ đã chia tay.
Nếu biết người hôm nay mình gặp là Phó Tự Trì, cô tuyệt đối sẽ không mặc chiếc váy này.
Lê Sơ vì lần gặp mặt này, cố ý chọn quần áo đắt tiền là để xứng đôi với quán cà phê bình quân đầu người một ly latte giá một ngàn này.
Nhưng những thứ này thoạt nhìn ở trong mắt anh có lẽ giống như chuyện cười vậy.
Bạn gái cũ mặc quần áo anh gửi yêu cầu anh cho cô ấy một vị trí.
Ngẫm lại cũng cảm thấy buồn cười đến cực điểm.
Quá chật vật, cũng mất mặt không chịu nổi.
Phó Tự Trì nhìn bộ dạng không muốn trao đổi của cô gái, nhớ tới cách đây không lâu cô còn đang hưởng thụ bữa trưa vui vẻ cùng cấp dưới, cảm giác tức giận dâng lên, giọng điệu cũng lạnh vài phần "Lê tiểu thư cảm thấy cùng tôi uống trà chiều, một câu không nói có thể có được vị trí mà bao nhiêu người không cầu được sao?"
Nghe đối phương gọi cô là Lê tiểu thư, sắc mặt Lê Sơ dịu đi.
Xem ra Phó Tự Trì còn muốn nói chuyện với cô về triển lãm tranh.
Nhưng cô cũng biết, Phó Tự sớm muộn gì cũng có dự mưu, kẹt vị trí cũng là vì lợi ích trao đổi.
Dù sao thương nhân cũng không bao giờ làm ăn lỗ vốn.
Lê Sơ ngước mắt nhìn thẳng vào tầm mắt người đàn ông, lời nói chân thành "Phó tổng, vị trí lần này đối với tôi mà nói rất quan trọng, hy vọng ngài có thể cho tôi một cơ hội.
"
Ngữ khí của cô cũng không hèn mọn, ngược lại có thêm một tia không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Người đàn ông như cười như không nhìn cô, dường như không hài lòng với lời cô vừa nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...