Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng


Lê Sơ nhớ tới quán cà phê kia ở gần công ty Hạ Minh Châu, cô liền hỏi "Chỗ hẹn ngày mai ở gần công ty anh, buổi trưa chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm không?"

Hạ Minh Châu bất đắc dĩ cô phải cẩn thận hỏi, luôn luôn cảm thấy Lê Sơ không ỷ lại vào anh như vậy.


Đôi mắt rũ xuống, che giấu thần sắc trong con ngươi, "Được.

"

Hai người lại hàn huyên một ít việc vặt, thẳng đến khi xe sắp lái vào tầng hầm mới cúp điện thoại.


Hạ Minh Châu nghe ngoài cửa sổ xe mưa gió giao tạp, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng.


Anh và Lê Sơ yêu nhau ba năm, cho dù hiện tại bọn họ đã đính hôn, nhưng anh vẫn cảm thấy mình không thật sự đi vào trái tim Lê Sơ.


Lê Sơ tôn trọng anh nhiều hơn, chứ không phải ỷ lại.



Là người yêu, tôn trọng lẫn nhau là cơ bản nhất, mà ỷ lại lại là tầng sâu hơn.


Anh có thể cảm nhận được tình yêu của Lê Sơ dành cho anh, chỉ là Lê Sơ quá cẩn thận bảo vệ trái tim của cô, không cho bất cứ ai dễ dàng đi vào, giống như đã từng bị tổn thương, cho nên mới đặc biệt băn khoăn như thế.


Trưa hôm sau, Lê Sơ mặc một bộ váy dài màu lam nhạt, cả người dịu dàng lại đơn giản.


Sau cơn mưa trời lại sáng, bầu trời xanh biếc giống như tranh sơn dầu, đẹp đến mức có chút không chân thật.


Lê Sơ tựa như một người thiếu nữ bước ra từ trong tranh.


Người đi đường xẹt qua bên cạnh cô đều nhịn không được liếc mắt nhìn người đẹp khí chất xuất trần này.


Cô vừa ra khỏi tàu điện ngầm đã nhìn thấy Hạ Minh Châu chen chúc trong đám người.


Chạy chậm đến bên cạnh Hạ Minh Châu, Lê Sơ khẽ ngửa cổ, đôi mắt dịu dàng đập vào tầm mắt Hạ Minh Châu, hai người lập tức nhìn nhau cười.


Tìm một cửa hàng gần công ty, hai người ngồi xuống gần cửa sổ thủy tinh, đơn giản gọi vài món ăn, giờ phút này chính là thời gian cơm trưa, khách trong tiệm không ít, thành phần tri thức tinh anh từ bên ngoài đến cũng khiến người ta không kịp nhìn.


Đợi hồi lâu đồ ăn mới được mang lên đầy đủ.


Lê Sơ nghe Hạ Minh Châu nói chuyện công việc của anh, thấy mặt anh lộ vẻ ôn nhu, trong lòng nghĩ anh nhất định rất thích chuyện anh làm.



Hạ Minh Châu nguyện ý nói chuyện công việc với cô, cô cũng nguyện ý nghe, chưa bao giờ có một tia không kiên nhẫn, mặc dù cô nghe không rõ lắm những thuật ngữ chuyên nghiệp kia.


Trước kia khi ở bên Phó Tự Trì, cô giống như ếch ngồi đáy giếng, cái gì cũng không biết, mà anh, cái gì cũng sẽ không nói với cô.


Nghĩ đến người kia, cô lập tức dời đi lực chú ý của mình.


Ngón tay nhỏ như hành tây vân vê thân đũa, gắp một miếng thịt bỏ vào bát Hạ Minh Châu, dịu dàng cười "Gần đây anh vất vả rồi, ăn nhiều một chút.

"

"Được.

" Thần sắc Hạ Minh Châu giãn ra, trong mắt tràn đầy nhu tình.


Một chiếc Bentley màu đen đối diện đường cái chợt dừng lại, nước đọng bắn tung tóe trên mặt đất, thân xe bóng loáng dính bùn.


Cửa sổ xe hạ xuống, một khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm liền lộ ra.



Phó Tự Trì mặc một bộ âu phục cao cấp mùa thu đông của nhà D, hoa văn màu xám đen vừa vặn thể hiện sự bí ẩn bẩm sinh của anh, anh ngồi ở ghế sau, hai chân đan xen, quần âu thẳng tắp phác họa đôi chân thon dài của anh.


Tay trái thưởng thức đồng hồ trên cổ tay phải, đầu ngón tay nhẹ điểm, đồng hồ thủy tinh khéo léo phát ra tiếng vang thanh thúy.


Môi mỏng của anh cơ hồ mím thành một đường, quanh thân tản mát khí tức âm trầm cường thế, một đôi mắt hung ác nham hiểm gắt gao nhìn chằm chằm người trong nhà hàng.


Tống Mạnh ở hàng ghế đầu nhận ra tâm tình ông chủ phiền não, cũng không dám tự mình tìm chỗ khó xử, chỉ có thể ngậm miệng lại, một chữ cũng không nói.

Rõ ràng lúc ông chủ vừa từ quán rượu trở về tâm tình cũng không tệ lắm, như thế nào trong nháy mắt đã thay đổi sắc mặt.


Tống Mạnh cẩn thận quan sát sắc mặt ông chủ qua kính chiếu hậu, không cẩn thận đối diện với cặp mắt lạnh đến phát run kia.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui