Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng


Cô đưa túi trong tay qua, "Em làm mấy món ăn gia đình, đều là món anh thích ăn.

"

Hạ Minh Châu nhận lấy, nghĩ đến mình còn rất nhiều công việc chưa làm xong, không thể làm bạn với Lê Sơ, trong lòng liền áy náy, "Tiểu Sơ, trong khoảng thời gian này anh nhận hạng mục mới, thời gian rảnh cũng rất ít, không thể ở bên em.

"

"Không sao.

" Giọng Lê Sơ dịu dàng, khiến người ta xua đi vẻ buồn bực do trời mưa mang lại.


Ánh mắt Lê Sơ nhẹ nhàng lướt qua, bốn mắt nhìn người đàn ông phía sau Hạ Minh Châu.


Ánh mắt nóng rực kia giống như lưỡi dao lửa, muốn thiêu đốt toàn thân cô.


Cô rõ ràng nhìn thấy đáy mắt người đàn ông phát lạnh, nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt dưới ánh đèn càng chói mắt hơn, anh cứ như vậy âm trầm nhìn chằm chằm cô, bên môi nhếch lên một nụ cười lạnh, làm cho người ta giống như rơi vào trong hầm băng của trời đông giá rét, đông lạnh đến mức tay chân phát run.


Lúc này cô mới ý thức được, Phó Tự Trì quả thật không phải nhất thời.



Lê Sơ nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tứ chi cô hơi run lên, tim đập loạn xạ.


Hạ Minh Châu phát hiện sự khác thường của Lê Sơ, anh xoay người nhìn, nhưng không phát hiện bất cứ điều gì khác thường, quay đầu lại, anh ân cần hỏi "Sao vậy?"
Lê Sơ che giấu ánh mắt bối rối "Không có, không có gì.

"

Nơi này cô thật sự không muốn tiếp tục ở lại nữa.


"Minh Châu, anh mau đi lên đi, em cũng trở về.

"

Hạ Minh Châu luyến tiếc Lê Sơ rời đi nhanh như vậy, nhưng anh cũng không thể làm gì, công việc trên tay cũng không thể buông xuống, "Được, trên đường về cẩn thận, về đến nhà thì nhắn tin cho anh.

"

Lê Sơ gật đầu để Hạ Minh Châu an tâm.


Cô nhớ mãi nhìn bóng lưng Hạ Minh Châu đi xa, cho đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, cô mới cầm ô đi vào trong màn mưa.


Tầng cao nhất, trong văn phòng tổng giám đốc.


Khuôn mặt Phó Tự Trì âm trầm, như khúc dạo đầu cho cơn bão sắp tới.

Ngón tay thon dài cầm bút máy, từng chút từng chút gõ vào mặt bàn, âm thanh như tiếng trống vang lên, cũng gõ vào tim trợ lý.


Trợ lý cẩn thận đứng một bên, chờ chỉ thị của Phó Tự Trì.

Phó Tự Trì cười lạnh, "Đây là phương án bọn họ đưa ra trong cuộc họp?"

Trợ lý không dám trả lời.



Phó Tự Trì giơ tay lên, một xấp văn kiện bị vứt xuống đất, "Nếu bên Văn An biết chúng ta đưa ra phương án như vậy, sau này cũng không cần tiếp tục hợp tác nữa.

"

Trợ lý nghe ra sự tức giận trong giọng nói của Phó Tự Trì.


Khách sạn Văn An là thương hiệu chuỗi khách sạn lớn nhất cả nước, hệ thống tương tác phòng khách sạn, nền tảng truyền thông thông minh v.

v.

vẫn luôn được hỗ trợ kỹ thuật bởi khoa học kỹ thuật Sô.


Bên Văn An muốn thăng cấp hệ thống, bảo bên Sô trong vòng một tuần đưa ra phương án.


Buổi chiều hôm nay vốn Phó Tự Trì muốn tham dự hội nghị, nhưng bởi vì tạm thời gặp một vị khách hàng quan trọng đành phải để cấp dưới đi thương thảo.


Không nghĩ tới cả buổi chiều chỉ lấy về một phần phương án không thể đưa lên.

Trong đầu Phó Tự Trì chợt lóe lên hình ảnh Lê Sơ và Hạ Minh Châu ngọt ngào vừa rồi ở dưới lầu, trong lòng càng thêm phiền não.


Bút máy đắt tiền đột nhiên đập mạnh vào mặt bàn, phát ra một tiếng rầm.


Trái tim trợ lý cũng nhảy dựng theo.



Anh nghe thấy người đàn ông trên ghế ban ra mệnh lệnh không thể cãi lại

"Thông báo cho bộ phận kỹ thuật, mười phút nữa họp.

"

Trợ lý khom nửa người, "Vâng.

"

Anh nhặt mấy tờ giấy rơi lả tả trên mặt đất lên, nhanh chóng rời khỏi văn phòng, truyền đạt mệnh lệnh của Phó Tự Trì.


Cuộc họp kéo dài đến 9 giờ tối.


Cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ khiến mọi người mệt mỏi không thôi, nhưng trước mặt Phó Tự Trì, không ai dám biểu hiện ra ngoài.


Tuy rằng Phó Tự Trì yêu cầu hà khắc, tính tình âm trầm, nhưng năng lực làm việc của anh rất mạnh, đối với bất cứ chuyện gì đều có kiến giải độc đáo của riêng mình, mọi người đối với Phó tổng vừa kính nể vừa sợ hãi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui