Lê Sơ xuống tàu điện ngầm, che ô đi đến tòa nhà khoa học kỹ thuật, giờ này là giờ cao điểm tan tầm, người đi đường chen chúc, Lê Sơ đi ngược lại với bọn họ, thỉnh thoảng bị người ta cọ vào mặt ô.
Cô gái mặc một thân áo len giữa dàn tinh anh lui tới hình thành sự đối lập rõ ràng, giống như là cô bé lọ lem lầm vào yến hội hào môn.
Đến lầu một, cô cẩn thận tránh né ánh mắt người khác nhìn tới, gửi cho Hạ Minh Châu một tin nhắn.
Rất nhanh liền có tin nhắn truyền đến Xin lỗi Tiểu Sơ, bên anh tạm thời có chút việc, em chờ một chút, anh làm xong sẽ xuống.
Không vội, anh cứ làm việc trước đi.
Vốn Lê Sơ cũng có thể mang bữa tối lên, nhưng cô sợ gặp phải Phó Tự Trì.
Phó Tự Trì không đến tìm cô nữa, cuộc gặp gỡ một tuần trước vào đêm tiệc đính hôn giống như một cơn ác mộng, sau khi tỉnh lại ngoại trừ kinh hãi thì không còn chuyện gì khác.
Lê Sơ cũng không muốn gặp lại anh.
Tìm một vị trí không quá nổi bật, cô yên lặng ngồi chờ Hạ Minh Châu xuống.
Lầu một có nhiều người lui tới, nhưng không có một ai dừng bước một giây nào, tiết tấu gấp gáp, biểu lộ ra thực lực hùng hậu của mảnh đất tấc vàng này.
Khuôn mặt bóng loáng của Lê Sơ không trang điểm, mái tóc dài đen nhánh tùy ý xõa tung, giống như một ao nước trong vắt nở hoa sen thanh lệ, mặc dù là trốn ở trong góc, cũng như trước khiến người ta nhịn không được mà hướng ánh mắt tới.
Lê Sơ kiên nhẫn chờ đợi, cũng không thúc giục, tranh của cô đã hoàn thành, hiện tại cũng không có chuyện gì quan trọng, chờ thêm một chút cũng không có gì.
Hạ Minh Châu vì tương lai của bọn họ mà cố gắng làm việc, cô cũng cố gắng hiểu anh.
Bên ngoài bức tường thủy tinh, cơn mưa dường như càng lúc càng lớn, rất nhanh đã làm mờ tầm mắt, thậm chí ngay cả bóng người bên kia đường cũng không nhìn rõ lắm.
Lá cây nhãn bên đường bị nước mưa đánh rơi, trộn lẫn bùn đất bị người đi đường qua lại giẫm dưới chân.
Lê Sơ lại nhìn thoáng qua thang máy, nơi đó vẫn không xuất hiện bóng dáng Hạ Minh Châu.
Ngồi lâu thân thể cũng có chút lười biếng, cô đứng lên, muốn thả lỏng gân cốt, nhưng trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy người đàn ông từ ngoài cửa xoay tròn đi tới.
Người đó một thân âu phục tối màu đơn giản, khuôn mặt trắng trẻo lộ ra một tia lãnh đạm, nốt ruồi lệ dưới khóe mắt trái tựa như nét bút điểm mắt, làm cho khuôn mặt anh tuấn của anh càng lộ vẻ cao quý xa cách.
Trợ lý một tay ôm áo khoác, một tay cầm ô cán dài màu đen, bước nhanh đi theo phía sau anh, bọt nước của ô rơi đầy đất, người đàn ông hơi không thoải mái liếc mắt một cái, nhíu mày.
Trợ lý lập tức phản ứng lại, cất ô lên giá.
Cách không tính là gần, nhưng Lê Sơ vẫn nhận ra đó là ô thủ công của nhà C, một cái đã tốn hơn mười ngàn tệ.
Người đàn ông ngước mắt lên, trước khi anh nhìn qua, Lê Sơ cuống quýt quay lưng lại, ngồi ngay ngắn trên sô pha.
Trong lòng cô không khỏi bối rối, luôn lo lắng Phó Tự Trì có nhìn thấy cô hay không.
Trong tay bất giác xoắn chiếc áo dài dệt kim trên người, chất liệu mềm mại bị cô làm cho nhăn nhúm.
"Tiểu Sơ.
"
Giọng nói ôn hòa từ chỗ thang máy truyền đến.
Lê Sơ ngước mắt nhìn lại đã thấy Hạ Minh Châu chạy về phía cô.
Tâm bất an cũng vào lúc này trở nên bình tĩnh.
Cô đứng lên, mặt mày mỉm cười, cho dù không trang điểm thì dung nhan cũng vẫn xinh đẹp như cũ.
Hạ Minh Châu đứng lại trước mặt cô, lòng bàn tay ấm áp xoa lên má Lê Sơ, trong con ngươi màu hổ phách lộ ra đau lòng, "Gầy quá đi.
"
Lê Sơ khẽ cười "Đâu có?"
Một tuần này cô toàn tâm toàn ý sáng tác tranh sơn dầu, ba bữa cơm cũng không ăn đúng giờ, mệt nhọc mấy ngày liên tiếp quả thật làm cho cô gầy đi không ít, nhưng cô không muốn làm cho Hạ Minh Châu lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...