Kiên nhẫn đùa bỡn con mồi anh cũng muốn nếm thử.
Thứ anh coi trọng, cho dù là một con chim sẻ, cũng đừng nghĩ chạy trốn.
Phó Tự Trì luôn làm việc tùy tiện, Thời Doanh cũng không có biện pháp gì với anh, khuyên cũng khuyên không nghe, chỉ có thể để anh làm theo ý mình, không đau không ngứa dặn dò một câu, "Đừng làm quá mức.
"
Nói như thế nào cũng là vị hôn thê của cấp dưới, làm quá mức thì ngoài mặt ai cũng khó coi.
Lê Sơ đã học năm ba, cách tốt nghiệp còn hơn nửa năm, cô cũng không cần mỗi ngày đều trở về trường học, chỉ cần mỗi tuần trở về trường một lần báo cáo thành quả sáng tác cho giáo viên là được rồi.
Tác phẩm của Lê Sơ thiên về tả thực, phong cách cá nhân của cô tương đối độc đáo, tranh vẽ ra trông rất sống động, ngoài ra còn có thêm một tia linh động.
Thầy hướng dẫn khen cô không dứt miệng, cũng cho rằng tương lai cô nhất định sẽ có thành tích trong giới tranh sơn dầu.
Lê Sơ liên tiếp ngâm mình ở phòng vẽ tranh một tuần, hoàn thành tác phẩm "Thiếu nữ ruộng lúa mạch".
Đây là nhiệm vụ thầy hướng dẫn giao cho cô, muốn đưa đến tham gia triển lãm tranh Turing.
Tác phẩm này từ sáng tác đến hoàn thành mất gần ba tháng, hôm nay rốt cuộc đã kết thúc, cũng làm cho cô thở phào nhẹ nhõm.
Tuần này Phó Tự Trì không tới tìm cô, cũng khiến cô bất ngờ đồng thời cũng yên tâm không ít.
Xem ra, ngày đó chẳng qua là anh nhất thời cao hứng.
Lê Sơ cũng gần một tuần không gặp Hạ Minh Châu, đối phương ngược lại mỗi ngày đều đúng giờ liên lạc với cô, nhưng bởi vì cô toàn tâm toàn ý tập trung vào việc kết thúc sáng tác, thật sự không rảnh phân tâm, cho nên vẫn không gặp mặt anh.
Trong lòng rất áy náy với Hạ Minh Châu, lập tức nhắn tin cho anh Tối nay anh có rảnh không, có muốn cùng ăn cơm không?
Lê Sơ đợi một lát, thấy anh không trả lời thì cất điện thoại đi, chuẩn bị dọn dẹp sạch sẽ phòng vẽ tranh.
Bút vẽ vừa đặt vào trong ống đựng bút, điện thoại di động lại rung lên.
Tay Lê Sơ vẫn còn ướt, cô bất chấp bẩn thỉu, tiện tay lau vào tạp dề trên người vài cái, nghe điện thoại.
"Tiểu Sơ, vừa rồi anh đang họp, không chú ý xem điện thoại.
"
Hạ Minh Châu luôn cho người ta cảm giác an toàn, dù là chuyện lớn chuyện nhỏ đều sẽ nói rõ nguyên do.
Lê Sơ khẽ cười, "Ừm, không sao, bên em đã bận rộn xong rồi, buổi tối anh có rảnh không?"
"Chỉ sợ hôm nay không thể tan ca đúng giờ.
"
Giọng nói ôn hòa của Hạ Minh Châu mang theo vẻ bất đắc dĩ.
Trong phòng trà nước chỉ có một mình Hạ Minh Châu, anh nhấn công tắc máy pha cà phê, mùi cà phê nồng nặc nhanh chóng tràn ngập cả căn phòng.
Lê Sơ nghe thấy bên kia anh truyền đến thanh âm chảy xuôi, đoán được anh đang pha cà phê, nghĩ gần đây anh hẳn là rất mệt rất vất vả.
"Buổi tối anh chuẩn bị ăn gì? "
Lê Sơ đột nhiên đặt câu hỏi khiến Hạ Minh Châu sửng sốt.
Anh suy tư một chút, do dự nói "Tùy tiện gọi đồ ăn bên ngoài đi.
"
"Hôm nay em cũng không có việc gì, chi bằng em nấu cơm xong đưa qua cho anh.
"
Lê Sơ luôn cảm thấy vị trí vị hôn thê này của mình làm không xứng chức, trong khoảng thời gian này vì tập trung sáng tác quả thật không đủ quan tâm đến Hạ Minh Châu.
Trong lòng Hạ Minh Châu cũng nhớ Lê Sơ, trong đầu xuất hiện bóng dáng Lê Sơ, khóe miệng liền không nhịn được giương lên, "Được, vất vả cho em rồi, anh chờ em tới.
"
Sau khi cúp điện thoại, Lê Sơ mím môi cười, trong lòng cũng giống như phủ một tầng mật đường.
Nhưng nhớ tới nếu đi công ty có thể sẽ gặp Phó Tự Trì, sắc mặt Lê Sơ trong nháy mắt trắng bệch vài phần.
Cô tự an ủi mình chỉ ở dưới lầu chờ Hạ Minh Châu, chắc sẽ không gặp phải người đàn ông kia.
Khu vực phồn hoa nhất Lạc Thành là nơi tập trung từng tòa nhà cao tầng sừng sững, hoàng hôn rợp bốn phía, nhiều điểm ánh sao sáng lên, buổi chiều bắt đầu có mưa nhỏ, tí tách tí tách, ngay cả ánh đèn cũng nhuộm lên màu vàng ươm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...