Tại bữa tiệc có đến cả nghìn người này, Tô Đồ Lang Quân vẫn có thể im lặng đứng ở trong một góc tối, dễ dàng quan sát Hoàng Thế Vinh. Đúng là hôm nay cậu có chuyến bay qua Nhật Bản gặp đối tác, nhưng vì muốn có thể nhìn thấy được sự thành công của hắn cho nên cậu đã đổi chuyến bay muộn hơn vài giờ. Tô Đồ Lang Quân không muốn lộ diện, là bởi vì cậu không muốn bị Hoàng Thế Vinh làm cho mất tập trung. Thời gian gần đây Tô Đồ Lang Quân phát hiện ra mình dường như gấp gáp rất nhiều, cứ mỗi lần đứng trước mặt của hắn là sự bình tĩnh của cậu giống như là hoàn toàn biến mất vậy
"Tô thiếu gia, 20 phút nữa máy bay sẽ cất cánh" Một người đàn ông mặc bộ vest đen đứng ở phía sau Tô Đồ Lang Quân nãy giờ nhìn đồng hồ trên tay một cái rồi nói.
Tô Đồ Lang Quân luyến tiếc nhìn người đàn ông đang đứng cô độc một mình ở lan can phía xa, cậu đếm được hắn đã uống 19 ly rượu rồi, cũng đếm được có 13 cô gái đã đi tới bắt chuyện với hắn, nhưng người đàn ông kia cả một quá trình vẫn u sầu đứng ở phía đó một mình:
"Được rồi, chúng ta đi thôi".
...
Diêu Tịnh Tuyết từ đó đến giờ vẫn đứng quan sát Hoàng Thế Vinh nhưng vẫn chưa chịu bước tới, ngày hôm nay là cơ hội tốt bởi vì không có sự có mặt của Tô Đồ Lang Quân ở chỗ này để cản trở cô. Nhìn tới người đàn ông u sầu, trong đôi mắt có nét buồn u uất, cũng chứng kiến có rất nhiều cô gái bước đến phía hắn lại bị đuổi đi, Diêu Tịnh Tuyết lúc này mới mang theo một ly rượu bước tới:
"Puszta, loai cocktail ngon nhất đêm nay"
Hoàng Thế Vinh ngẩng đầu, nhìn tới cô gái phía trước đang đưa cho mình một ly rượu có chứa thứ chất lỏng màu vàng trong suốt, vừa hay rượu trong ly của hắn cũng hết cho nên liền chậm rãi tiếp nhận ly cocktail kia.
Diêu Tịnh Tuyết tựa vào thành lan can, đứng ở bên cạnh Hoàng Thế Vinh, trong cơn gió lạnh mang theo mùi hương nước hoa nam tính hòa lẫn cùng chút mùi rượu khiến cho trái tim cô cũng đập rộn ràng:
"Hình như anh đang có chuyện không vui sao?"
Hoàng Thế Vinh không nói, nỗi buồn của hắn thật sự chỉ có thể chia sẻ cho một người mà thôi. Diêu Tinh Tuyết im lặng một hồi không thấy Hoàng Thế Vinh đáp lời, ánh mắt mơ hồ khẽ nhìn trộm hắn sau đó liền có điểm thất vọng rơi vào khoảng không trung vô định:
"Lúc tôi buồn thích nhất là có người đứng ở bên cạnh nghe tôi giãi bày, nếu như anh muốn có thể nói ra với tôi"
Hoàng Thế Vinh nhấp thêm một ngụm cocktail, không rõ là do nãy giờ hắn uống khá nhiều hay là do thứ chất lỏng vàng nhạt này có nồng độ rất cao khiến cho ruột gan hắn trở nên cồn cào, tầm mắt phía trước cũng bỗng chốc mờ ảo mông lung.
Hoàng Thế Vinh nâng bước lảo đảo rời đi, Diêu Tịnh Tuyết nhanh chóng ở bên cạnh đỡ lấy hắn. Hoàng Thế Vinh tuy rằng ý thức mơ hồ nhưng vẫn còn giữ lai được một chút tỉnh táo, hắn cảm thấy trong lồng ngực giống như có ngọn lửa thiêu đốt bùng cháy, cổ họng khô khốc, một cảm giác ngứa ngáy đến tận trong da thịt, hắn dùng sức đẩy mạnh Diêu Tịnh Tuyết ra, tiếp theo sau đó cố gắng rời khỏi nơi này.
Hoàng Thế Vinh cả người đổ mồ hôi, tròng mắt cũng hằn lên tơ máu biểu hiện cho việc hắn đang kiềm chế bản thân, hình ảnh phía trước đang tách làm hai, lảo đảo một lúc hắn mới có thể nắm được tay nắm cửa của phòng vệ sinh cho nam. Biểu hiện quái dị như vậy, Hoàng Thế Vinh liền ý thức được trong ly rượu mà Diêu Tịnh Tuyết đưa cho hắn kia nhất định có thứ gì đó không sạch sẽ. Hoàng Thế Vinh vội vàng đưa đầu ngón tay ấn sâu vào trong cổ họng, trong bụng hắn cồn cào hỗn loạn một hồi, nôn ra được toàn là rượu lúc trước hắn uống ở trong bữa tiệc.
Hoàng Thế Vinh xả nước, mang nước lạnh hắt lên mặt muốn giữ cho mình tỉnh táo trở lại, nhưng khắp người nhanh chóng truyền đến cảm giác nóng bưc khó chịu, ngay cả vật nam tính phía giữa hai chân cũng nổi lên phản ứng khác thường. Hoàng Thế Vinh tức giận, khàn giọng chửi thề một tiếng, hình ảnh của hắn ở trong gương lại bị tách làm năm, mơ mơ hồ hồ lảo đảo mở cửa phòng vệ sinh muốn bước ra.
Lúc cánh cửa phòng vệ sinh mở ra, Hoàng Thế Vinh nhìn thấy năm Tô Đồ Lang Quân đứng trước mặt mình, một bàn tay đỡ lấy hắn, nhưng người đối diện lại không nói một lời cứ như vậy đỡ hắn tiến vào trong thang máy.
Hoàng Thế Vinh mất hết ý thức, trước mắt hắn lúc này chỉ toàn là hình ảnh của Tô Đồ Lang Quân mà thôi. Cả người hắn bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt đến sắp phát điên rồi, phần ý thức cuối cùng cũng theo đó bị những thứ nguyên thủy nhất cuốn bay.
Hoàng Thế Vinh ở trong thang máy, trực tiếp đè người bên cạnh vào phía sau, cúi đầu hôn lên đôi môi đối phương, đầu lưỡi mang theo sự mạnh bạo gấp gáp tiến vào trong khoang miệng của người kia.
Khi Tô Đồ Lang Quân chuẩn bị rời đi liền nhìn thấy Diêu Tịnh Tuyết mang thứ gì đó cho vào ly rượu rồi bước đến chỗ của Hoàng Thế Vinh. Cậu đứng ở một góc nhíu mày quan sát mọi nhất cử nhất động của cô ta, mắt thấy Hoàng Thế Vinh thật sự uống xuống ly rượu kia khiến cho cậu càng thêm lo lắng.
Hoàng Thế Vinh sau khi uống ly rượu đó liền có phản ứng kỳ quái, cậu nhanh chân đi theo phía sau hắn, vốn định ở bên ngoài phòng vệ sinh đợi hắn xem hắn có xảy ra chuyện gì không, nhưng đợi thật lâu vẫn không thấy hắn đi ra, đang định tiến vào xem thử thì thấy hắn cuối cùng cũng chịu mở cửa. Gương mặt bị nước làm ướt, ánh mắt đỏ ngầu, bước chân không vững, cậu nhanh chóng đỡ lấy hắn muốn đưa hắn vào căn phòng nào đó nghỉ ngơi tạm.
Tấn Hoàng Thành này cậu biết rất rõ, từ tầng thứ 8 trở đi bắt đầu có những phòng khách sạn có thể nghi ngơi, câu vốn định đưa hắn vào trong phòng rồi gọi người đến xem thử, không nghĩ tới ngay tại thang máy này người đàn ông kia liền mạnh mẽ cúi đầu chiếm lấy môi của cậu.
Tô Đồ Lang Quân đã thật nhiều lần hôn lấy đôi môi kia nhưng đây là lần đâu tiên cậu không phải là người chủ động, người đàn ông kia mang theo hơi thở nóng rực, đầu lưỡi có chút trúc trắc tiến vào trong khoang miệng cậu bắt đầu tìm kiếm thăm dò mọi ngóc ngách. Tô Đồ Lang Quân trong giây phút đó cũng bị sự bất ngờ bao trùm lấy, người vốn dĩ luôn lường trước được mọi việc như cậu, đứng trước nụ hôn chủ động của Hoàng Thế Vinh cũng chỉ còn biết bất ngờ mở lớn hai mắt.
Thang máy tinh một tiếng, mở ra được một sảnh lớn vắng lặng, hai bên đều là một dãy dài các căn phòng khách sạn. Bởi vì khách sạn này ngày mai mới chính thức đi vào hoạt động, cho nên hiện tại không hề khóa, Hoàng Thế Vinh dùng lực kéo Tô Đồ Lang Quân tiến đại vào một căn phòng gần nhất. Đèn điện trong phòng chưa mở, tối om khiến cho trái tim trong lồng ngực cậu cũng bắt đầu đập mạnh vì lo lắng với hành động lớn mật hiện tại của Hoàng Thế Vinh.
Mùi của đồ mới trong phòng vẫn còn phảng phất, nhưng thứ mùi hương dục vọng hòa lẫn hơi thở nam tính có men rượu kia lại vô cùng rõ ràng trước mũi cậu. Tô Đô Lang Quân không phản kháng, nhưng cũng không có hành động đáp lại, cả một quá trình chỉ ngây ngốc bi người đàn ông kia bá đạo giày vò đôi môi mình.
Bàn tay như thép nóng tiến vào bên trong áo của cậu, động tác của Hoàng Thế Vinh rất mạnh bạo, giống như là hắn hiện tại đã không thể chịu được nữa rồi. Cho dù đêm nay là do tác dụng của loại thuốc kỳ quái, hay là do Hoàng Thế Vinh cũng có tình cảm với cậu đi chăng nữa thì Tô Đồ Lang Quân cậu cũng sẽ không hối hận.
Đối với sự chịu đựng chờ đợi hắn suốt mười mấy năm nay, vào tại thời điểm này chính thức bị phả bỏ rồi. Tiếng quần áo từng lớp, từng lớp một rơi xuống nền gạch, hơi thở dục vọng thở gấp, tiếng rên rỉ phát ra qua khóe miệng cùng tiếng nước những nụ hôn ướt át di chuyển khắp thân thể. Trong không khí nóng bóng đó, cuối cùng cũng phát ra một tiếng trầm khàn khe khẽ như một con thú nguy hiểm:
"Quân Quân"
Hoàn hảo Hoàng Thế Vinh gọi đúng tên cậu, trong ý thức của hắn cũng biết được người hiện tại là cậu. Tô Đồ Lang Quân cũng chấn động, chẳng rõ tại vì sao trong lòng cũng buông xuống cảm giác căng thẳng, cậu đưa tay ôm lấy hắn, chủ động hôn vào môi hắn thật cuồng nhiệt.
Hoàng Thế Vinh giống như được sự đáp lại kia cổ vũ, hắn đột nhiên nhấc bổng Tô Đồ Lang Quân lên đi về phía giường ngủ ở giữa phòng. Người đàn ông này vốn dĩ rất khỏe mạnh, Tô Đồ Lang Quân cũng không ý thức được hắn dùng cách nào mà chỉ cần một tay đã có thể đẩy ngã cậu xuống dưới giường.
Chiếc giường lạnh lẽo nhưng vô cùng êm, trên người cậu liền đón nhận một nguồn nhiệt nóng bừng bừng đang cọ tới cọ lui. Bàn tay to lớn tiến xuống phía dưới bắp đùi cậu, giống như là đang tìm kiếm thứ gì đó, rất nhanh vật nam tính của cậu liền bị bàn tay của hắn nắm lấy.
Tô Đồ Lang Quân hơi giật mình, hai tay đặt ở trên vai hắn cùng dùng sức bóp mạnh lấy, trong miệng không hề có ý định kiềm chế mà phát ra tiếng rên rỉ bức người.
Hoàng Thế Vinh ý thức mơ hồ, bên tai nghe thấy được tiếng rên mị hoặc kia, trong lòng lại giống như có thiên binh vạn mã chạy nhanh về phía trước, bàn tay càng lúc càng dùng sức di chuyển nhanh hơn khiến cho người phía bên dưới rên rỉ càng lúc càng gấp gáp.
Tô Đồ Lang Quân nức nở, bị Hoàng Thế Vinh làm cho cả người giống như biến thành một bãi nước xụi lơ trong lồng ngực của hắn. Đến khi dòng nhiệt nóng từ trong người mang theo tia nước bắn ra trên bụng cậu liền thở dốc một phen, nhưng còn chưa kịp định thần lại thì ngón tay nào đó đã trượt xuống địa phương phía giữa hai mông cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...