Một lời nói lập tức đánh trúng suy nghĩ trong lòng của Diêu Tịnh Tuyết, ngoài hy vọng ra thì cô đúng là không có gì có thể đấu lại với Tô Đồ Lang Quân. Trong lòng Diêu Tịnh Tuyết rất tức giận, mấy ngày nay mối quan hệ giữa cô và Hoàng Thế Vinh đã cải thiện rất nhiều, khiến cho cô cũng vì đắm chìm trong sự hạnh phúc mà suýt chút nữa quên mất một người luôn ngăn cản cô, người này không ai khác chính là người đàn ông trước mặt đây, người mà cô luôn cảm thấy bất mãn với tất cả những gì mà cậu được ưu ái, từ những người xung quanh cho đến thế lực, tiền bạc, gia thế, ông trời hình như là thiên vị cậu quá rồi:
"Tôi không tin một người giả dối như anh sẽ không bị Thế Vinh phát hiện ra, đợi đến lúc anh ấy biết bộ mặt thật của anh rồi, anh ấy nhất định sẽ không ở bên anh nữa"
Tô Đồ Lang Quân cậu chưa bao giờ mang theo sự ác ý lừa dối Hoàng Thế Vinh, những chuyện cậu không cho hắn biết đều là những chuyện không làm hại hắn:
"Nếu đã như vậy thì cô sẽ không còn có cơ hội để hối hận nữa đâu"
Tô Đồ Lang Quân vừa mới rồi đã cho Diêu Tịnh Tuyết một cơ hội, nhưng cô ta lại không biết nắm giữ lấy, thay vì mất thời gian nhắc nhờ cô gái này, chi bằng cậu dành thời gian nhanh chóng loại bỏ cô ta thì sẽ tốt hơn.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, Diêu Tịnh Tuyết trải qua cũng không mấy vui vẻ gì, ngoài việc mỗi ngày đều nhận được một bó hoa lớn cùng những hình ảnh trong quá khứ thì thỉnh thoảng ở trên phim trường cũng bắt gặp một số người quen trước đây, bọn họ đa số đều là những kim chủ lúc trước của cô. Những chuyện này Diêu Tịnh Tuyết không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là do ai làm, nhưng cô có một lòng tin vững chãi rằng Tô Đồ Lang Quân sẽ không làm ra những chuyện gì ảnh hưởng quá lớn, vì dù sao hiện tại cô cũng là gương mặt đại diện của Tấn Hoàng Thành, Tấn Hoàng Thành còn chưa chính thức mở cửa hoạt động nếu như để xảy ra lùm xùm về gương mặt đại diện, khẳng định sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến dự án lần này đây.
Thật ra không phải Tô Đồ Lang Quân e sợ, mà là do cậu muốn chậm rãi một chút cho Diêu Tịnh Tuyết phải ghi nhớ, mỗi ngày đều gửi một chút quá khứ đen tối kia cho cô nhìn xem, khiến cho tâm thần của đối phương cũng xuống dốc, khiến cho cô tạm thời cũng không còn có thời gian chạy đi tìm Hoàng Thế Vinh nữa.
Buổi tối hôm ấy, Tô Đồ Lang Quân đến quán bar uống rượu. Một người như cậu vốn dĩ không thích ồn ào cho nên quán bar được lựa chọn cũng là địa điểm ít người tới vì mức phí chi trả tại đây khá cao, hơn nữa thứ nhạc ở trong quán bar này còn là loại du dương êm ả.
Tô Đồ Lang Quân gọi một ly cocktail yêu thích, thứ nước màu xanh dương được đựng trong một chiếc ly tam giác vô cùng đẹp mắt, nhìn tưởng chừng như vô hại nhưng thứ chất lỏng kia một khi chảy xuống sẽ khiến cho cổ hỏng cũng phải nóng rát một phen.
Hôm nay là cuối tuần, Hoàng Thế Vinh nhận được tin nhắn của Tô Đồ Lang Quân liền lái xe đến quán bar này, lúc bước vào liền nhìn thấy cậu đang ngồi trên một chiếc ghế, bên cạnh còn có một cô gái trẻ đang cười nói với cậu. Tô Đồ Lang Quân lười biếng đưa lên miệng hút một điếu thuốc rồi nhả ra làn khói mờ ảo, cậu cũng không quan tâm đến cô gái ngồi bên cạnh đang cố bắt chuyện với mình, cả một quá trình chỉ im lặng kẹp hờ điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay.
Hoàng Thế Vinh nhíu mày khi thấy bộ dạng kia của Tô Đồ Lang Quân, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy cậu hút thuốc, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ lười biếng tựa lưng trên thành ghế có chút bất cần kia của cậu. Hoàng Thế Vinh cảm thấy người phía trước thay đổi rất nhiều, nhưng mà sự thay đổi kia lại không khiến cho hắn ghét bỏ cậu, ngược lại hắn thấy cậu càng thêm phong thái cuốn hút hơn.
"Quân Quân"
Tô Đồ Lang Quân nghe thấy tiếng gọi của Hoàng Thế Vinh liền đặt điếu thuốc vẫn đang cháy dở kia xuống gạt tàn, nhàn nhạt nói một tiếng:
"Đến rồi sao?"
Hoàng Thế Vinh bước tới, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cậu, hắn nhíu mày nhìn sang phía cô gái kia một chút, Tô Đồ Lang Quân hiểu ý liền quay lại nói với cô gái kia:
"Chúng tôi cần nói chuyện"
Cô gái kia có chút nuối tiếc, ở đây có hai người đàn ông đẹp trai như vậy quả thật không tình nguyện rời đi chút nào. Đợi đến khi cô gái kia đi rồi, Hoàng Thế Vinh liền hỏi Tô Đồ Lang Quân:
"Người quen của cậu sao?"
Tô Đồ Lang Quân đáp:
"Không quen"
Hoàng Thế Vinh nhìn điếu thuốc đặt trên gạt tàn vẫn đang cháy kia lại hỏi:
"Cậu gần đây hút thuốc sao?"
Tô Đồ Lang Quân dụi điếu thuốc kia đi, khói thuốc cũng theo đó dần biến mất:
"Đi gặp đối tác, người ta mời liền học theo, dần dần cũng biết hút rồi"
Hôm nay Tô Đồ Lang Quân mặc một chiếc áo len màu đen, bên trong còn mặc kèm một chiếc sơ mi kẻ màu xanh lá, cậu mang mắt kính gọng vàng, mái tóc đen được cắt tạo kiểu thời thượng, ở góc độ này sườn nhan bên phải của cậu hiện ra trước mắt của Hoàng Thế Vinh. Người này rõ ràng ăn mặc kín đáo, mang theo mắt kính tri thức tại vì sao hắn lại cảm thấy có điều gì đó rất lẳng lơ. Hoàng Thế Vinh vừa nghĩ đến đây ngay lập tức liền xoay người hướng phục vụ gọi một ly cocktail khác, tuy rằng hắn rất muốn ngắm Tô Đồ Lang Quân nhưng càng ngắm lại thật sự khiến cho hắn cảm thấy mất đi sự khống chế của bản thân, chỉ sợ sẽ đè cậu xuống làm chuyện không nên mà thôi.
Tô Đồ Lang Quân lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ chuyển tới trước Hoàng Thế Vinh:
"Tối mai diễn ra bữa tiệc ăn mừng Tấn Hoàng Thành chính thức mở cửa đón khách, lúc đó tớ đã ở trên máy bay đến Nhật gặp đối tác rồi, đây xem như là món quà sớm tặng cho cậu"
Hoàng Thế Vinh mở chiếc hộp kia ra, bên trong là một chiếc đồng hồ màu vàng vô cùng đẹp, hắn cũng không hiếm lạ gì những món trang sức nam này, cho nên chỉ xem một chút rồi đóng chiếc hộp kia lại đút vào trong túi áo:
"Cậu không đến được chính là sự hối tiếc của tớ, đây là dự án đầu tiên tớ làm, thật sự rất mong người quan trọng đều đến đầy đủ"
Tô Đồ Lang Quân nhấp nhẹ một ngụm cocktail, thứ chất lỏng xanh dương đi qua cuống họng tràn vào trong bụng, một cảm giác nóng cháy lan tràn:
"Xin lỗi"
Hoàng Thế Vinh cũng cầm lấy ly cocktail của mình đưa lên miệng uống:
"Không sao"
Tô Đồ Lang Quân cúi đầu nhìn thứ nước màu xanh dương còn đọng lại trong chiếc ly tam giác trước mặt:
"Chuyển đi này không thể rời lịch được, tớ cũng rất hy vọng sẽ chứng kiến sự thành công to lớn đầu tiên này của cậu, nhưng thật sự không còn sự lựa chọn nào khác"
Hoàng Thế Vinh không nói đến chuyện này nữa:
"Mấy ngày trước tuyết rơi rất dày, tớ làm một cái mái che cho luống dâu tây trong vườn, vừa mới rồi xem lại phát hiện ra có quả xanh rồi"
Tô Đồ Lang Quân khẽ mỉm cười:
"Như vậy thời điểm hái được quả chín đầu tiên nhất định cậu phải gọi tớ"
Hoàng Thế Vinh gật đầu:
"Được".
...
Tình bạn mờ ám sẽ khiến cho con người ta trở nên u uất, nhất là sự mờ ám này đã kéo dài gần hai mươi năm nay, đối phương trong cuộc sớm đã cảm thấy muốn phá vỡ cái màng bọc khó chịu này rồi, mỗi lần đều che giấu sự cô đơn dưới lớp vỏ bọc vui vẻ khiến cho hai con người cũng dần trở nên kích động, dễ bị tổn thương.
Đó là vào một buổi tối tại sảnh Tấn Hoàng Thành, số lượng khách mời lên tới nghìn người, có người thân, có nhân viên trong công ty, có các đối tác lớn, có người nổi tiếng, ngay cả một số những khách mời vinh dự cũng có luôn, chỉ thiếu duy nhất một người chính là Tô Đồ Lang Quân.
Hoàng Thế Vinh cảm thấy sự thành công to lớn này của mình không được trọn vẹn, chính vì thế ngay cả vui vẻ cũng giảm đi hơn một nửa. Người đàn ông mang theo gương mặt cương nghị, ánh mắt trầm uất u buồn nhìn xa xăm vào dòng người phía trước, hắn mặc một bộ vest đắt tiền, đường may tinh tế khoe lên được một cơ thể đáng mơ ước giống như nam người mẫu trên bìa tạp chí vậy. Hắn tùy ý tựa người vào thành lan can, mặc kệ gió trời làm thổi tung mái tóc, trên tay cầm một ly rượu trắng, chốc lát sẽ lại nhấp một ngụm, chẳng mấy chốc ly rượu kia đã được đổi sang ly mới đầy hơn.
Có rất nhiều thiên kim tiểu thư, những diễn viên người mẫu nổi tiếng bị thu hút bởi người đàn ông trẻ tuổi giàu có này, không ít người muốn bắt chuyện cùng với hắn nhưng cuối cùng vẫn bị đối phương nhàn nhạt nói một câu rằng hắn muốn ở một mình.
Cảm giác từ sau khi Tô Đồ Lang Quân rời đi, Hoàng Thế Vinh hắn giống như biến thành một con người khác vậy, hắn cũng ngầm cảm thấy mối quan hệ của hai người bọn họ không còn giống như trước đây nữa, một sự thay đổi rất lớn không có cách nào dùng từ ngữ miêu tả được. Có điều trong thâm tâm hắn lúc này đang lo sợ một điều rằng, hắn sợ nếu như cứ để tình trạng này xảy ra hắn sẽ mất đi cậu.
Hoàng Thế Vinh hắn giống như biến thành một kẻ nhút nhát không dám đối diện trước việc lựa chọn những vấn đề liên quan đến Tô Đồ Lang Quân vậy. Tô Đồ Lang Quân, cái tên này ngay từ khi hắn còn là một đứa trẻ đã luôn quen thuộc rồi, ngẫm lại từ nhỏ đến lớn tất cả những vui buồn, những việc quan trọng hay những việc cuộc sống đơn giản thường ngày hắn đều mang tất cả ra chia sẻ với cậu. Tuy rằng Hoàng Thế Vinh không biết từ khi nào mình đã thay đổi, nhưng hắn biết được đây không còn là tình bạn đơn thuần nữa rồi.
Hoàng Thế Vinh liên tục uống rượu, thật sự muốn mượn men rượu kia xóa đi hình bóng của Tô Đồ Lang Quân lúc này, nhưng chẳng hiểu sao cho dù có uống bao nhiêu đi chăng nữa hắn vẫn không thể say, trong đầu vẫn luôn không có cách nào làm cho Tô Đồ Lang Quân biến mất được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...