Âu Tịnh Vân nhận sự uy hiếp từ hai phía giống như sắp phát điên rồi, nhưng vì Lý Thanh Nghi liên tục đe dọa cô, muốn cô phải giao ra bằng được thông tin quan trọng trong ngày hôm nay cho nên cô liền mang toàn bộ lời Tô Đồ Lang Quân nói truyền đạt lại cho Lý Thanh Nghị.
Con cáo già Lý Thanh Nghị đương nhiên không lập tức tin tưởng ngay, Tô Đồ Lang Quân cũng sớm đoán được cho nên cậu đã động tay động chân một chút, cố tình tung tin việc thi công đang gặp trục trặc phải tạm dừng vài ngày.
Lý Thanh Nghị tự mình đi điều tra nhưng lại không điều tra ra được bất cứ điều gì, Hoàng Thế Vinh ở trong cuộc họp lại nói đang đợi thu mua một số vật tư, cần mất thêm vài ngày nữa để mua đủ khi ấy mới có thể tiếp tục tiến hành xây dựng.
Lý Thanh Nghị bắt đầu tin tưởng lời của Âu Tinh Vân, buổi chiều ngày hôm đó ông ta hẹn Đàm Tùng đến một quán cà phê cách Hoàng thị thật xa cùng nhau bàn bạc công việc
"Đàm giám đốc, tên nhóc kia gần đây đang mua thu mua số lượng lớn thép phi 32, giá nào cũng đồng ý, ông hẳn là không nên bỏ qua cơ hội này"
Trương thị cũng là công ty trong lĩnh vực xây dựng, tuy rằng có sản xuất vật tư nhưng không phải là công ty duy nhất độc quyền lĩnh vực này, trong thành phố tính ra cũng phải có đến 5 công ty nữa kinh doanh cùng lĩnh vực. Đàm Tùng biết thép phi 32 không phải nguyên liệu dễ dàng đặt mua, hơn nữa giá thành cũng không hề thấp, Hoàng Thế Vinh muốn mua loại thép này với số lượng lớn trong thời gian gấp nhất định là quá trình thi công bên kia đang gặp vấn đề.
"Trong thành phố có đến 6 công ty sản xuất loại thép này, Hoàng Thế Vinh không mua ở công ty này cũng có thể tìm mua ở công ty khác"
Lý Thanh Nghị nhấp một ngụm trà nóng:
"Đây là cơ hội, cơ hội chỉ đến một lần mà thôi, nếu như ông có thể khiến cho Hoàng Thế Vinh không mua được loại thép đó ở công ty khác, đến khi ấy hắn chỉ có thể tìm đến Trương thị đặt mua. Thị trường khi đó một mình Trương thị độc chiếm, bên phía ông muốn ra giá gấp đôi thì hắn cũng phải chịu"
Đàm Tùng nhíu mày:
"Muốn thu mua tất cả số thép đó ở các công ty khác cũng không phải là số tiền nhỏ đâu"
Lý Thanh Nghị một lòng muốn Hoàng Thế Vinh thất bại trong dự án lần này cho nên liên tục ở bên cạnh Đàm Tùng ra sức khuyên nhủ:
"Những địa phương khác trong nước không sản xuất loại thép này, nếu như có sản xuất được thì số lượng cũng không đáng kể, nếu như Hoàng Thế Vinh đặt mua từ nước ngoài thì số tiền chuyển về đến nơi kia cũng phải tăng gấp hai gấp ba lần. Trương thị đi trước một bước, Hoàng Thế Vinh cũng không còn cách nào khác phải tìm đến chỗ Trương thị cầu xin, Trương thị khi ấy liền có hai lựa chọn, một là giao ra mức giá trên trời, hai là không bán, tổ hợp vui chơi béo bở kia sẽ lại rơi vào tay Trương thị, cho dù chọn phương án nào đi chăng nữa Trương thị cũng chỉ có lợi chứ không thiệt"
Thép phi 32 là loại mặt hàng sản xuất không nhiều vì rất ít khi cần đến thứ nguyên liệu này, nhưng nếu thu mua tất cả ở 5 công ty còn lại thì số tiền bỏ ra cũng không hề nhỏ đâu, nếu như sau đó Hoàng Thế Vinh lại tìm ra được giải pháp khác vậy thì số lượng thép kia giải quyết thế nào:
"Lý giám đốc, ông có chắc chắn bên ông đang cần loại thép đó hay không?"
Lý Thanh Nghị cười ha ha:
"Đàm giám đốc, tôi lừa ông cũng không có lợi ích gì. Như vậy đi, tôi sẽ giúp Trương thị một tay, thu mua toàn bộ số thép kia ở một công ty có số lượng nhiều nhất, chỉ là đến khi đó Trương thị thu về lợi nhuận lớn đừng quên tôi"
Đàm Tùng suy nghĩ một hồi liền gật đầu:
"Chuyện này tôi sẽ trở về bàn bạc với Trương tổng, có gì sẽ báo lại sớm".
...
Ba ngày sau đó Tô Đồ Lang Quân nhận được tin tức công ty tư vấn tín dụng của Lý Thanh Nghị thu mua toàn bộ thép phi 32 của công ty sản xuất vật liệu xây dựng Kiên Cố. Tô Đồ Lang Quân khẽ mỉm cười, cá rất nhanh đã cắn câu rồi, Lý Thanh Nghị thu mua đồng nghĩa với việc Trương thị tiếp sau đó sẽ có động thái, cậu còn nhân cơ hội này mua trước một nửa số thép của công ty xây dựng Kiên Cố kia với mức giá thanh lý, đến khi công ty đó bán ra cho Lý Thanh Nghị lại để mức giá cao hơn gấp 1,5 lần. Lý Thanh Nghị không nắm rõ giá cả, nhanh chóng mua lại số thép kia, trong đó còn có số thép của cậu sở hữu, tiền cứ như vậy đi vào trong túi cậu, khi trả lại số tiền cậu vay cho Tô Thành, tính ra vẫn còn lời lại một khoản kha khá.
Hoàng Thế Vinh tắm xong đi vào phòng ngủ liền thấy Tô Đồ Lang Quân ngồi ở trên giường nhìn điện thoại mỉm cười, hắn liền hỏi:
"Quân Quân, có chuyện gì vui sao?"
Tô Đồ Lang Quân ngẩng đầu, đưa tay vẫy vẫy về phía hắn ý nói hắn tiến về chỗ mình:
"Không có gì, chỉ là ở trên mạng đọc được một chuyện cười mà thôi"
Hoàng Thế Vinh vừa ngồi xuống giường, Tô Đồ Lang Quân liền tiến đến đưa tay đặt ở trên hai vai hắn bắt đầu xoa bóp:
"Tiểu Vinh, chiều mai tớ phải về nhà một chuyến"
Ngày mai là thứ tư, không phải là ngày cuối tuần, Tô Đồ Lang Quân giữa tuần quay trở về nhà nhất định là có chuyện:
"Sao thế?"
Tô Đồ Lang Quân điều chỉnh lực đạo ở bàn tay vô cùng phù hợp:
"Ba nói nhớ tớ, đã lâu rồi tớ không về nên ngày mai ba muốn tớ về nhà"
Hoàng Thế Vinh quả thật không muốn rời xa con mèo nhỏ này, trong giọng nói còn mang theo tia níu kéo:
"Hay là để chủ nhật tớ đưa cậu về"
Tô Đồ Lang Quân khẽ mỉm cười:
"Ngày mai hay chủ nhật cũng có khác nhau đâu"
Hoàng Thế Vinh thở dài:
"Như vậy buổi tối cậu không về sao?"
Tô Đồ Lang Quân dịu giọng:
"Ừ, sẽ ngủ lại nhà một đêm"
Hoàng Thế Vinh nói thế này:
"Cậu cũng không ngủ cùng ba cậu mà, hay là ăn cơm tối xong tớ đến đón cậu"
Tô Đồ Lang Quân có điểm buồn cười:
"Tớ nói với ba sẽ ngủ lại nhà một đêm rồi".
...
Theo như giao ước giữa Tô Thành và Tô Đồ Lang Quân, thời gian cậu quay trở về Tô thị tiếp quản cũng sắp đến, Tô Thành mấy ngày nay cũng dựa vào hành động nhắc nhở cậu, gửi tới rất nhiều tài liệu trong công ty cho cậu nắm được, người đàn ông này giống như đợi không được muốn về hưu sớm rồi.
Bữa tối ngày hôm đó chỉ có ba người nhà họ Tô ăn rất vui vẻ, Tô Thành bâng quơ nhắc lại chuyện trở về Tô thị tiếp quản một lần nữa cho Tô Đồ Lang Quân biết. Tô Đồ Lang Quân khi ấy chỉ im lặng, Đồ Du Du thì ngoài cuộc không lựa chọn đứng về phía ai cả.
Ở trong phòng làm việc của Tô Thành, Tô Đồ Lang Quân ngồi ở trên ghế sô pha nhìn sấp văn kiện mà ba mình ném cho cậu đã sớm thành một ngọn núi trước mặt rồi.
"Nghe nói gần đây con có một vụ làm ăn sinh lời tốt lắm hả? Thì ra số tiền con vay của ba kia là để đầu tư vào việc đó sao?"
Tô Đồ Lang Quân tùy tiện lấy một văn kiện lên lật mở:
"Con làm sao mà dám múa rìu qua mắt thợ"
Tô Thanh trầm ngâm:
"Khiêm tốn cũng là một đức tính tốt đấy, đừng quên hai tháng nữa phải trở về Tô thị đó"
Tô Đồ Lang Quân thở dài:
"Gần đây mỗi ngày ba đều nhắc đi nhắc lại không dưới ba lần, con còn có khả năng quên được hay sao"
Tô Thành ừ một tiếng:
"Đến thời hạn phải biết tự động ngoan ngoãn quay trở về, ba không muốn tới khi ấy phải sai người tới trói con về đâu"
Tô Đồ Lang Quân lảng sang chuyện khác:
"Hình như con thấy ba nhỏ gầy đi"
Tô Thành trầm giọng:
"Không cần lảng sang chuyện khác, nhưng mà cũng phải đợi con trở về rồi thì ba mới có thời gian bồi bổ cho em ấy được"
Tô Đồ Lang Quân thấy Tô Thành không bị lừa gạt liền đành phải quay trở về vấn đề công việc:
"Được rồi, hôm nay con về cũng là vì Tô thị đấy. Con có xem qua tháng 6 này chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành xây dựng chuỗi nhà hàng khác sạn ở bờ biển nhân tạo đang trong giai đoạn thi công đúng hay không. Con biết có chỗ này mua vật liệu xây dựng chỉ một phần ba giá thị trường thôi"
Tô Thành cũng đoán ra được Tô Đồ Lang Quân có ý gì nhưng vẫn muốn con trai tự mình nói ra:
"Chỗ nào?"
Tô Đồ Lang Quân đáp:
"Trương thị"
Tô Thành ừ một tiếng:
"Việc này giao cho con, dù sao tới thời điểm đó ba cũng không ở trong nước nữa"
Tô Đồ Lang Quân cười khổ, người ba này của cậu còn chưa đến tuổi nghỉ hưu đã muốn đẩy hết công việc cho cậu rồi:
"Phải rồi, con còn có một chuyện nữa muốn hỏi ba"
Tô Thành đáp:
"Chuyện gì?"
Tô Đồ Lang Quân chậm rãi trả lời:
"Thuốc ngủ ba cho con, nếu như dùng nhiều có để lại di chứng gì không?"
Tô Thành lúc này mới chịu đưa mắt lên nhìn về phía con trai nhà mình:
"Thằng nhóc kia từ nhỏ đã đần độn, nếu như con cho nó dùng nhiều sẽ thành thiểu năng"
Tô Đồ Lang Quân cảm thấy không nên hỏi Tô Thành câu hỏi này, dù sao ba nhỏ của cậu chẳng phải là minh chứng rõ ràng nhất hay sao, Đồ Du Du đâu có thiểu năng đâu cơ chứ.
...
Quả đúng theo như Tô Đồ Lang Quân dự tính, Trương thị trong một tuần đã thu mua hết sạch số thép phi kia với giá thành cao gấp 1,5 lần. Chuyện này cũng là do Tô Đồ Lang Quân ở phía sau thao túng, âm thầm nói với các công ty đó đồng loạt tăng giá thành khiến cho Trương thị cũng phải đành chua xót mà chấp nhận thu về.
Cũng trong khoảng thời gian một tuần sau đó, số vật liệu xây dựng mà Hoàng thị cần dùng đã nhanh chóng mua về đủ, công nhân tiếp tục thi công. Hoàng Thế Vinh không hề lao đao hay khốn đốn gì cả, Trương thị thì ngược lại bắt đầu rơi vào khủng hoảng, ngay cả Lý Thanh Nghị cũng tốn không ít tiền vào việc này.
Điện thoại của Lý Thanh Nghị liên tục reo lên mấy ngày hôm nay, tất cả đều là do Đàm Tùng gọi tới. Lý Thanh Nghị vô cùng tức giận đi đến hỏi tội Âu Tịnh Vân, Âu Tịnh Vân đến cuối cùng liền bị Lý Thanh Nghị đưa ra hình ảnh cô ta cùng Đàm Tùng ở trong nhà hàng ngồi ăn uống. Hoàng Thế Trung biết chuyện liền tức giận, lập tức sa thải Âu Tịnh Vân, Lý Thanh Nghị lại âm thầm triệt đường sống của cô ta, khiến cho các công ty trong thành phố không ai tiếp nhận cô ta vào làm việc, đến cuối cùng Âu Tịnh Vân cũng phải cứ như vậy khăn gói quay trở về quê sinh sống.
Tô Đồ Lang Quân quang minh chính đại trở thành thư ký cho Hoàng Thế Vinh, chiếc bàn làm việc của thư ký vốn được đặt ở bên ngoài lúc này cũng đã được tiến vào bên trong, hơn nữa chiếc bàn kia cùng mọi vật dụng đều được thay mới. Tô Đồ Lang Quân có một không gian nhỏ đúng theo sở thích của mình đặt ở bên cạnh cửa kính sát đất trong phòng làm việc của Hoàng Thế Vinh, mỗi ngày đều có thể quan sát gương mặt đẹp trai của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...