Hoàng Mộng Đình bị bắn trúng cánh tay, lúc tỉnh lại thấy được mình đang nằm dưới sàn đất trong một căn phòng tồi tàn chỉ có bốn góc tường, mùi ẩm mốc vô cùng rõ ràng, trên cánh tay cũng được băng bó tạm bợ.
Hoàng Mộng Đình không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ trước khi ba mình ngã xuống cô liền bị một nhóm người kéo đi, cảm thấy cánh tay giống như bị vật cứng lạnh lẽo xuyên qua, đau đớn mà ngất đi, lúc tỉnh lại thì phát hiện mình ở nơi này.
Một cô gái như cô ở trong hoàn cảnh này đương nhiên vô cùng hoảng loạn, quần áo trên người đều dính bùn đất hòa lẫn vết máu đã khô.
Cô cố gắng hét lên thật lớn, nhưng lại phát hiện cổ họng khô khốc, giọng nói cũng biến chuyển trầm khàn:
"Có ai không...!thả tôi ra"
Hoàng Mộng Đình rơi vào tuyệt vọng, ôm đầu ngồi trong góc phòng, khoảng một tiếng sau có một người đàn ông dáng người thư sinh, trên người mặc trang phục sạch sẽ gọn gàng, gương mặt còn có mắt kính cận gọng vàng vô cùng tri thức.
Hoàng Mộng Đình tuy sợ hãi, nhưng mắt thấy đối phương dáng vẻ đường hoàng cũng đỡ hơn một chút:
"Anh là ai? Tôi không biết anh, xin hãy thả tôi đi"
Người tới là Đàm Dật Nam, vốn dĩ bọn họ không định giữ lại Hoàng Mộng Đình vướng tay vướng chân, nhưng mà Hoàng Thế Minh chết rồi, bọn họ cần tiền để tiếp tục vụ làm ăn, mà Hoàng Mộng Đình chính là con gái duy nhất của Hoàng Thế Minh, tài sản của ông ta đương nhiên sẽ là cô hưởng dụng hoàn toàn:
"Hoàng tiểu thư, thời gian này làm khó cô rồi, chúng tôi tạm thời chưa thể thả cô đi"
Hoàng Mộng Đình sợ hãi, người trước mặt rốt cuộc tại vì sao lại muốn giữ cô, rốt cuộc bọn họ là ai, bọn họ có quen biết với ba cô? Ba cô, nhắc đến ba cô lúc này cô mới nhớ, có phải ba cô bị trúng đạn đã mất rồi hay không:
"Ba của tôi, ba của tôi hiện tại đang ở đâu, hãy cho tôi gặp ba tôi"
Đàm Dật Nam vẫn giữ một dáng vẻ bình tĩnh trầm ổn, đối với tin tức đang nói không hề biểu hiện một chút tình cảm nào:
"Hoàng tiểu thư, tôi rất tiếc khi phải nói rằng, ba của cô, ông Hoàng Thế Minh đã chết rồi"
Hoàng Mộng Định sợ hãi, nước mắt từ bên trong nóng ấm rất xuất hiện:
"Ba tôi, không thể nào, anh nói láo, ba tôi còn chưa chết"
Đàm Dật Nam vẫn đứng ở vị trí đó, chắp tay phía sau, từ trên cao nhìn xuống:
"Hoàng tiểu thư, ba cô chết rồi, là chết trước mặt cô, chính cô cũng nhìn thấy ông ta bị đám cảnh sát kia bắn chết"
Hoàng Mộng Đình mờ mịt:
"Cảnh sát?"
Đàm Dật Nam cười nhẹ:
"Cảnh sát chẳng phải do cô gọi đến hay sao? Cô vì sao còn bất ngờ như vậy chứ?"
Hoàng Mộng Đình lắc đầu:
"Không đúng, tôi không gọi cảnh sát, tôi không hề biết...!phải rồi, là cậu ta, chính cậu ta báo cảnh sát, chính cậu ta muốn giết ba tôi, ba tôi nói đúng, bọn họ muốn giết ba tôi"
Đàm Dật Nam im lặng một hồi, đợi cho cô gái bên dưới kia hồ ngôn loạn ngữ xong xuôi mới lên tiếng:
"Hoàng tiểu thư, tôi cảm thấy thật là đáng thương cho cô, cô thế nhưng lại bị lợi dụng"
Hoàng Mộng Đình trong mắt chứa đầy tia căm hận, Hoàng Thế Minh chính là người thân duy nhất trên đời này của cô, ông ấy cứ như vậy chết trước mặt cô không một lời trăn trối, ông ấy là do cô hại chết, tất cả đều là do Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân hại chết:
"Mau thả tôi ra, tôi phải báo thù cho ba của tôi".
- --
Chiếc máy nghe lén ở trên người của Hoàng Mộng Đình đột nhiên mất tín hiệu ở nửa đường, nhóm cảnh sát tạm thời chỉ có thể khoanh vùng để tìm tung tích của Khâm Định.
Đã 1 tuần kể từ ngày Hoàng Thế Minh qua đời, cổ phiếu của Hoàng thị dần dần ổn định trở lại, dự án Tấn Hoàng Thành cũng bắt đầu đi vào thi công và được quảng bá rầm rộ trên các trang thông tin đại chúng.
Trình thị vốn là công ty có thể dắt mũi dư luận, chẳng mấy chốc không còn ai nhớ tới chuyện của Hoàng Thế Minh và vụ lùm xùm của Hoàng thị nữa.
Hoàng Mộng Đình tuy là người của Hoàng gia nhưng cũng chỉ là con cháu của bà hai, căn bản không được có nhiều sự quan tâm của Hoàng tộc, nhưng bởi vì thời gian này Hoàng Thế Vinh là người có công lao lớn vực dậy Hoàng thị cho nên nhóm người trong Hoàng gia đều muốn tìm cách hạ bệ gây khó dễ cho hắn.
Nhân tiện Hoàng Mộng Đình vẫn còn chưa có tin tức gì, bọn họ đối với Hoàng Thế Minh đều duy trì sắc mặt lạnh nhạt, nói nếu không tìm được Hoàng Mộng Đình trở về thì sẽ có lỗi với Hoàng Thế Minh.
Thời gian này Tô Đồ Lang Quân chính thức trở thành người phát ngôn cho dự án Tấn Hoàng Thành.
Thật ra so với những người nổi tiếng trong giới giải trí khác quả thật không ai xứng đáng đứng ở vị trí này so với Tô Đồ Lang Quân dù cho cậu vốn dĩ không ở trong vòng giải trí.
Tấn Hoàng Thành khi xây dựng luôn muốn hướng đến tầng lớp nhà giàu, các công tử thiếu gia và tiểu thư.
Tô Đồ Lang Quân vẻ bề ngoài đẹp mắt, là thái tử Tô gia, lại là một trong những người điều hành trẻ tuổi nhất thời điểm hiện tại, hơn nữa khả năng ứng biến trước báo giới cũng vô cùng thông minh.
Hình ảnh của Tô Đồ Lang Quân vừa đăng lên, trên mạng lại bắt đầu dậy lên làn sóng thiếu nữ.
Số người theo dõi trang cá nhân của Tô Đồ Lang Quân cũng tăng cao, thỉnh thoảng ở trên đường còn có một số người đưa điện thoại ra lén chụp.
Tô Đồ Lang Quân vốn là người không thích ồn ào, náo nhiệt, đột nhiên cuộc sống bị thay đổi như vậy cũng tránh không được việc không thể thích ứng ngay.
Nhưng mà cậu cảm thấy việc được xuất nhiên nhiều trên báo giới thế này cũng tốt, có thể khiến cho Khâm Định nhìn thấy cậu, không biết chừng lão già kia mỗi ngày xem TV đều sẽ bị kích động mà bắt đầu ra tay hành động, đến khi ấy có thể tóm được lão ta.
Cuối tuần nọ, Tô Đồ Lang Quân mang theo Tiểu Dạ và Tiểu Dực cùng Hoàng Thế Vinh đến trung tâm thương mại.
Lúc trước phỏng vấn có người hỏi đến vấn đề mối quan hệ của Tô Đồ Lang Quân và Hoàng Thế Vinh, cậu cũng không giấu diếm, chính vì thế bây giờ ở trên mạng còn thành lập một fan couple của cậu và hắn, thỉnh thoảng ra ngoài cũng nhau cũng sẽ có người chụp lại.
Hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.
Tô Đồ Lang Quân và Hoàng Thế Vinh đứng ở bên ngoài khu vui chơi trẻ em đợi Tiểu Dạ và Tiểu Dực, có một cô gái thỉnh thoảng lại đưa điện thoại về phía bọn họ, nhưng mà Tô Đồ Lang Quân rất nhạy cảm, cậu nhận ra được có một người đàn ông luôn đi theo hai người bọn cậu từ lúc bước vào trong trung tâm thương mại này.
Tô Đồ Lang Quân quay người qua giúp Hoàng Thế Vinh chỉnh lại cổ áo, nhân lúc nhóm các cô gái oa lên một tiếng liên tục chụp hình kia, cậu liền nói nhỏ với Hoàng Thế Vinh rằng:
"Cột N3 có người luôn đi theo chúng ta nãy giờ"
Hoàng Thế Vinh mỉm cười, ánh mắt vẫn luôn nhìn cậu đáp:
"Anh biết rồi, em ở đây, anh vòng ra sau xem hắn là ai"
Tô Đồ Lang Quân thu tay lại ừ một tiếng, kế tiếp Hoàng Thế Vinh liền xoay người đi về hướng nhà vệ sinh.
Người đàn ông vẫn luôn theo dõi hai người, vừa nhìn thấy Hoàng Thế Vinh đi liền nhanh chóng đi theo.
Tô Đồ Lang Quân phát hiện ra người này đi theo hắn, cậu liền im lặng quay qua quan sát hai đứa nhóc nhà mình, ở nơi đông người như vậy người khác không thể làm liều, nhưng mà vẫn nên đặt hai nhóc con trong tầm mắt cậu mới yên tâm.
Người đàn ông nọ đi theo hướng nhà vệ sinh nam thì không thấy bóng dáng Hoàng Thế Vinh đâu, hắn ta tiến vào bên trong nhìn một hồi cũng không thấy điều gì khả nghi, nhanh chóng xoay người muốn rời khỏi đây.
Nhưng mà chỉ vừa mới bước một chân ra khỏi phòng vệ sinh liền bị một cú đấm bất ngờ như sắt thép vung tới mặt, hắn ta lảo đảo ngã xuống, lúc vừa định thần lại ngẩng đầu lên liền thấy Hoàng Thế Vinh đã đóng cửa lại đứng ở phía trước rồi:
"Nói đi, tại sao lại đi theo tôi?"
Người nọ ôm mũi vừa bị đánh đến chảy máu chật vật đứng dậy:
"Anh sao thế, tôi đi nhà vệ sinh cũng phải xin phép anh sao?"
Hoàng Thế Vinh cũng không nhiều lời, trực tiếp cho người trước mặt một cú đấm để trả lời.
Người nọ choáng váng ngã xuống, khom người ôm mũi mình một hồi khẽ rên:
"Tôi không muốn nhiều lời, nói xong thì tôi sẽ cho anh rời đi"
Tuy rằng người này cũng thuộc dạng cao to cơ bắp, nhưng đứng trước Hoàng Thế Vinh lại bị đánh cho không kịp phản lại được:
"Tôi là phóng viên, muốn chụp hình hai người đăng tin"
Hoàng Thế Vinh đương nhiên không tin, phóng viên săn ảnh thường sẽ có máy ảnh mang theo, nhưng người này từ đầu đến cuối lại không có điểm nào giống phóng viên cả:
"Không giao được thẻ phóng viên của anh ra đừng trách tôi nặng tay"
Người nọ giật mình, theo phản xạ ôm lấy mặt muốn che chắn:
"Tôi không..."
Lời còn chưa nói hết, trước bụng đã truyền tới một cảm giác đau điếng, giống như mọi bộ phận bên trong đều vì cú đá kia mà đảo lộn một phen.
Hoàng Thế Vinh đưa tay khám xét túi quần cùng túi áo của người này, ngoài ví tiền cùng điện thoại ra còn có một gói bột trắng khả nghi.
Hoàng Thế Vinh muốn mở điện thoại người này xem thử, nhưng điện thoại có cài mật khẩu:
"Mật khẩu là gì?"
Người nọ ôm bụng nằm dưới sàn:
"1234"
Hoàng Thế Vinh nhíu mày một chút, nhấn mật khẩu kia quả nhiên mở được điện thoại lên, chỉ có điều chiếc điện thoại tuy cũ nhưng bên trong lại trống rỗng không có gì cả, giống như là điện thoại mới mua chưa cài đặt vậy.
Hoàng Thế Vinh kiểm tra phần tin nhắn, điện thoại cùng hình ảnh tất cả đều trống rỗng.
Hắn cười lạnh ngồi xổm xuống, nhấc cổ áo người nọ lên:
"Không nói cũng được, tôi gọi cảnh sát đến, bột phấn này cần phải giao nộp"
Người nọ hoảng sợ muốn đẩy Hoàng Thế Vinh ra để trốn chạy, nhưng mà Hoàng Thế Vinh trời sinh thích nhất những môn thể thao hoạt động mạnh, cho nên khả năng phòng thủ vô cùng cao, người nọ chỉ mới định ngồi dậy đã bị hắn dùng lực đẩy mạnh về bức tường phía sau, đầu đập vào gạch sứ choáng váng:
"Được, tôi nói, tôi nói xong anh phải thả tôi đi"
Hoàng Thế Vinh nhàn nhạt đáp:
"Nói đi"
Người nọ trả lời:
"Là Khâm Định phái tôi đến để theo dõi anh và Tô Đồ Lang Quân"
Hoàng Thế Vinh nãy giờ vẫn bình tĩnh ở một bên lắng nghe, nhưng mà người nọ lại giống như bắt đầu nổi cơn nghiện, liên tục đưa tay muốn lấy về túi bột trắng kia.
Hoàng Thế Vinh nhìn túi bột trắng trong tay mình, cố tình đổ một ít ra đất, người nọ thấy vậy liền hoảng sợ:
"Đừng, đừng đổ, Khâm Định chỉ muốn tôi theo dõi hai người các anh mà thôi, ở bên ngoài còn có một người khác nữa đang theo dõi Tô Đồ Lang Quân"
Hoàng Thế Vinh giật mình:
"Nói cái gì?"
Người nọ lên cơn thèm thuốc, cả người không còn sức lực, hiện tại giống như đều mất hết lý trí;
"Tôi nói thật, Khâm Định muốn chúng tôi bắt hai đứa nhỏ"
Hoàng Thế Vinh giật mình, trực tiếp vung cú đấm, đấm người nọ bất tỉnh nhân sự nằm dưới sàn rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lúc hắn đi ra ngoài chỗ khu vui chơi không thấy bóng dáng của Tô Đô Lang Quân cùng Tiểu Dạ và Tiểu Dực đâu nữa, hắn vội vã hỏi người bán vé tại quầy, người nọ cũng không có để ý nên không biết.
Hoàng Thế Vinh cảm thấy trong lòng vô cùng bất an, vội lấy điện thoại ra gọi cho Tô Đồ Lang Quân, đầu dây bên kia không giống như thường ngày, phải rất lâu mới có người tiếp nhận bắt máy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...