Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng


Chiếc xe bảo mẫu màu đen cũ kỹ nãy giờ vẫn luôn đóng kín cửa, lúc này cũng chậm rãi mở ra, từ trong xe một người đàn ông trung niên bước xuống, ông ta một chiếc áo khoác gió màu nâu đơn giản, gương mặt so với lúc trước có vẻ già đi rõ ràng.

Hoàng Thế Minh nhìn về phía Hoàng Mộng Đình, ra hiệu cho hai gã lưu manh kia lùi lại.

Hoàng Mộng Đình thấy thế thì mới bình tĩnh trở lại, bước nhanh về phía Hoàng Thế Minh:
"Ba..."
Hoàng Thế Minh lên tiếng:
"Mộng Đình, con đến là tốt rồi"
Hoàng Thế Vinh ở bên này xác định nghe thấy rõ ràng tiếng của Hoàng Thế Minh liền nhếch môi mỉm cười, điện thoại nãy giờ vẫn luôn mở giữ liên lạc với một đội trưởng trong nhóm người mà Hồ Điển cử tới:
"Ông ta xuất hiện rồi"
Hoàng Thế Vinh vừa nói xong lời kia, từ trong máy nghe lén ở chỗ Hoàng Mộng Đình liền truyền tới một tiếng nổ lớn, kéo theo sau đó là hỗn loạn.

Hoàng Thế Vinh nhíu mày, nhanh chóng bước xuống xe chạy về phía xưởng kim khí Đại Lê.

Từ trong điện thoại truyền tới tiếng gấp gáp của tổ đội trưởng:
"Không ổn, có một bên thứ ba đột nhiên xuất hiện, bọn họ có súng, cậu tạm thời đừng qua đây, rất nguy hiểm"
Hoàng Thế Vinh nghe được lời cảnh báo kia, vẫn dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy tới, hắn có dự cảm nhóm người kia là người của Khâm Định, ông ta nhất định là muốn giết người diệt khẩu.

Bởi vì đây là bãi đất trống, cỏ mọc cao gần bằng người, ở nơi này cũng chỉ có duy nhất một chiếc xe có thể dùng làm vật che chắn, nếu bây giờ liều mạng chạy qua xưởng kim khí, không biết chừng sẽ bị bắn bỏ mạng ngay tại chỗ.

Hai tên lưu manh ngã xuống ngay trước mặt của Hoàng Thế Minh và Hoàng Mộng Đình.


Hoàng Mộng Đình hoảng hốt, theo phản xạ đứng dậy muốn chạy trốn, may mắn Hoàng Thế Minh ở bên cạnh bình tĩnh kéo tay của cô giữ lại nếu không sẽ rất nguy hiểm.

"Cảnh sát? Con báo cảnh sát sao?" Hoàng Thế Minh thấy có một nhóm người mặc cảnh phục chạy loạn xung quanh liền quay sang hỏi Hoàng Mộng Đình.

Hoàng Mộng Đình lúc này đã bị dọa cho mất bình tĩnh, gương mặt trắng bệch tái mét lắc đầu:
"Không có...!con chỉ đến cùng Thế Vinh"
Hoàng Thế Minh nghe được câu trả lời kia liền mạnh tay tát một cái vào má của Hoàng Mộng Đình:
"Ngu ngốc, tao đã nói không nói cho bất cứ ai, đặc biệt là Hoàng Thế Vinh"
Hoàng Mộng Đình còn chưa kịp cảm nhận được đau đến trên mặt thì đã có một viên đạn bay ngang qua đầu cô, bắn tới trúng chiếc xe bảo mẫu, quay qua còn thấy bên cốp xe bị đạn xuyên qua lõm lại:
"Á..."
Hoàng Thế Minh cũng bị dọa cho hồn vía lên mây, trong sự hỗn loạn ông nhìn thấy không những có cảnh sát mặc cảnh phục, mà còn có ba chiếc xe bảo mẫu khác đang lái điên cuồng xung quanh, có mấy người từ bên trong xe liên tục dùng súng bắn loạn.

Nhất định là người của Khâm Định, mấy ngày nay ông cắt đứt liên lạc với Khâm Định, không muốn để cho ông ta tìm được ông, lão già người không ra người kia hẳn là sợ ông báo chuyện xấu kia của ông ta cho cảnh sát biết, cho nên lúc này mới muốn giết người diệt khẩu.

Hoàng Thế Minh muốn vào trong xe để lái xe rời đi, nhưng mà ông vừa mới dịch chuyển, hơi đứng dậy khom người mở cửa xe, một viên đạn mang theo sát lực kinh người bắn đến, ông chỉ kịp cảm nhận được lông tơ phía sau lưng đều dựng đứng, mùi của sự nguy hiểm lan tràn, viên đạn mang theo tiếng xé gió mà lao tới, bùm một tiếng, huyệt thái dương trên đầu giống như bị xuyên thủng, cả người mất hết sức lực ngã xuống dưới, ánh mắt còn chưa kịp nhắm lại đã rơi vào bóng tối bao trùm.

Hoàng Mộng Đình chứng kiến cảnh này liền giống như chết lặng, trong phút chốc ngồi bệt ở dưới đất, miệng mở lớn, hai mắt trợn trắng, không kịp phản ứng được gì.

Có một chiếc xe bảo mẫu khác nhanh chóng tiến về phía này với tốc độ rất nhanh, giống như muốn lấy mạng người.

Hoàng Mộng Đình loáng thoáng nghe được tiếng mở cửa xe bị lấn át bởi tiếng động cơ vô cùng lớn, còn có tiếng nói của hai người đàn ông:

"Ông ta chết rồi, con nhỏ này có xử lý luôn không?"
"Trước mang nó về cho đại ca xử lý"
Hoàng Mộng Đình cứ như vậy bị một lực kéo mạnh lên xe, một viên đạn lại lao tới chạm vào da thịt, đi qua cơ thể, cảm giác đau nhức lan tràn khiến cho cô không còn chút sức lực nào mà bất tỉnh.

Cuộc hỗn loạn kéo dài chỉ vẻn vẹn 10 phút, Hoàng Thế Vinh không mang theo súng chỉ có thể đứng ở một bên quan sát, hắn muốn xem có người nào khả nghi hay không, nhưng xem ra lần này Khâm Định chỉ phái đến một đám lưu manh để lấy mạng Hoàng Thế Minh mà thôi.

Hắn cũng chứng kiến được toàn bộ cảnh tượng Hoàng Thế Minh bị trúng đạn, ngã ở dưới đất, mọi thứ diễn ra đều rất nhanh, một phát đạn kia đi xuyên qua đầu của ông ta, lúc ngã xuống còn không kịp phát ra bất cứ tiếng la hét nào.

Nhóm cảnh sát bắt được ba tên lưu manh bị bắn trúng, hiện đang được gấp rút đưa đến bệnh viện.

Hoàng Thế Vinh bước về phía Hoàng Thế Minh, ông ta lúc này đang được một viên cảnh sát đưa tay kiểm tra mạch đập trên cổ, cảnh sát ngẩng đầu nhìn hắn rồi lắc đầu nói:
"Ông ta chết rồi"
Hoàng Thế Vinh rơi vào trầm mặc, hắn đối với người chú này vốn dĩ không thân thiết, tuy rằng hai người luôn đối địch nhau nhưng hiện tại tận mắt chứng kiến cái chết của ông ta, Hoàng Thế Vinh cũng không tránh được sự bất ngờ cùng thương hại.

Thiết bị nghe lén mà Hoàng Thế Vinh đưa cho Hoàng Mộng Đình là do phía bên Hồ Điển cung cấp, thiết bị đó có gắn định vị, hiện tại Hoàng Mộng Đình bị người của Khâm Định đưa đi, bọn họ có thể dựa vào định vị kia mà tìm ra chỗ ở của Khâm Định.

Hoàng Thế Vinh nhanh chóng muốn đi theo nhóm cảnh sát đuổi theo chiếc xe kia, nhưng lúc này điện thoại trong túi quần hắn lại reo lên, là Tô Đồ Lang Quân gọi tới.

Hắn chợt cảm thấy do dự, cũng đột nhiên cảm thấy muốn quý trọng mạng sống của bản thân, hắn không muốn mạo hiểm, không muốn giống như Hoàng Thế Minh bị bắn chết đến ngay một lời để lại cũng không có.

Hoàng Thế Vinh quyết định để việc còn lại cho nhóm người cảnh sát, hắn ấn vào nút tiếp nhận điện thoại, chậm rãi đi về phía xe của mình.


"Ba lớn, chúng con là Tiểu Dực và Tiểu Dạ, hôm qua ba lớn đến có đúng không?"
Hoàng Thế Vinh nghe thấy được tiếng nói líu lo truyền qua điện thoại thì bất ngờ, không nghĩ tới lại nghe được hai giọng nói ngây thơ kia.

"Ừ, hai con heo nhỏ ngủ rất say, gọi thế nào cũng không chịu tỉnh"
Tiểu Dực và Tiểu Dạ hôm nay được nghỉ học, còn đặc biệt theo Tô Đồ Lang Quân đi làm, bởi vì Tô Đồ Lang Quân đi họp để điện thoại trong phòng cho nên Tiểu Dực và Tiểu Dạ liền loay hoay một hồi, mở được điện thoại của Tô Đồ Lang Quân gọi cho Hoàng Thế Vinh.

"Sao ba không đến sớm một chút, hay là bây giờ ba đến đi.

Bọn con đang ở chỗ làm việc của ba nhỏ"
Hoàng Thế Vinh bất ngờ hỏi lại:
"Hai người các con ở công ty sao? Ba nhỏ đâu rồi?"
Tiểu Dực và Tiểu Dạ đang ngồi trên ghế sô pha, cùng nhau trò chuyện:
"Ba nhỏ đi họp, để điện thoại trong phòng, Tiểu Dực mở khóa điện thoại rất giỏi nha, là ngày sinh nhật của ba lớn, con liền nhấn số gọi cho ba.

Ba đến đây đi"
Hoàng Thế Vinh nghe ra được mọi chuyện, nhóc con kia thế nhưng mở được khóa điện thoại của Tô Đồ Lang Quân, nhưng mà trong máy điện thoại của Tô Đồ Lang Quân hình như có một thư mục trẻ con không nên nhìn thì phải.

Hoàng Thế Vinh càng nghĩ lại càng cảm thấy gấp, thật sự rất không muốn làm hai đứa nhỏ sẽ bị nhiễm đen tối khi còn bé như thế:
"Được rồi, ba sẽ đến, nhưng mà các con bây giờ phải tắt điện thoại để lại vào chỗ cũ ngay, nếu không ba nhỏ phát hiện ra không vui đâu"
Tiểu Dạ nghe được liền gật đầu:
"Con biết rồi nha, ba đến nhanh nhé, con bây giờ trả điện thoại về chỗ cũ cho ba nhỏ"
Hoàng Thế Vinh thở phào một hơi, hy vong hai nhóc con của hắn chưa khám phá ra được thư mục mới mẻ kia trong điện thoại của Tô Đồ Lang Quân.

Khi Hoàng Thế Vinh đến Tô thị, vừa lúc gặp được Tô Đồ Lang Quân trong thang máy.


Tô Đồ Lang Quân thấy hắn thì bất ngờ hỏi:
"Sao anh lại đến đây?"
Hoàng Thế Vinh trả lời:
"Nhóc con gọi anh đến, hơn nữa anh cũng muốn báo cho em một tin"
Lúc này trong tháng máy chỉ còn hai người bọn họ, Tô Đồ Lang Quân biết hôm nay Hoàng Thế Vinh đi gặp Hoàng Thế Minh, hiện tại đến nói muốn báo tin nhất định là liên quan đến chuyện này.

Thang máy mở ra, vừa hay bên ngoài phòng làm việc của Tô Đồ Lang Quân lúc này rất yên tĩnh, không có ai làm phiền:
"Là tin gì?"
Hoàng Thế Vinh chậm rãi trả lời:
"Hoàng Thế Minh bị bắn chết rồi"
Tô Đồ Lang Quân bất ngờ:
"Chết rồi? Anh chắc chắn chứ?"
Hoàng Thế Vinh gật đầu:
"Đúng vậy, là người của Khâm Định làm.

Hoàng Mộng Đình bị bọn họ đưa đi, trong người cô ta có máy nghe lén gắn định vị, người của Hồ Điển đã đuổi theo, tin chắc Khâm Định sẽ bị bắt sớm thôi"
Tô Đồ Lang Quân trầm mặc, Hoàng Thế Minh bị bắn chết là chuyện khiến cho cậu rất bất ngờ, nhưng mà ông ta lĩnh kết cục này cũng không phải là chuyện bất lợi đối với Hoàng Thế Vinh.

Sau này ở trong Hoàng gia, không ai có thể nói rằng là Hoàng Thế Vinh ép buộc ông ta vào đường cùng, thực chất Hoàng Thế Minh là do người ngoài muốn giết người diệt khẩu, tự làm tự chịu không thể trách ai.

"Đợi cho đến khi Khâm Định bị bắt giữ, anh sẽ đón hai nhóc con cùng em về nhà, hiện tại ở Tô gia vẫn là nơi an toàn nhất, thời gian này tốt nhất em cùng hai nhóc con nên có vệ sĩ đi theo, tránh gặp sơ hở bị Khâm Định nắm thóp, ông ta cùng đường rồi nhất định sẽ làm liều"
Tô Đồ Lang Quân cũng cảm thấy Tô gia hiện tại xem như an toàn nhất, xung quanh đều có người canh gác, hơn nữa Tô Thành vẫn còn có chỗ đứng trong thế giới ngầm, không phải ai cũng to gan động tới được:
"Ừ, em biết rồi, anh cũng phải chú ý an toàn"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui