Cao Ứng Hòa vừa nói xong câu này liền tự nhiên cảm thấy mình đúng là ngu ngốc vô cùng.
Quả nhiên, Tô Đồ Lang Quân thản nhiên nói một câu khiến cho Cao Ứng Hòa cũng hơi bị ngại ngùng một chút:
"Ứng Hòa, cậu không phải không biết, tôi vốn dĩ vẫn ở chỗ này mà, có gì trùng hợp sao?"
Tô Đồ Lang Quân nói đến đây, Cao Ứng Hòa liền im bặt không biết nên nói cái gì.
Sau đó Tô Đồ Lang Quân cũng không làm phiền mọi người nữa, cậu vẫn còn một số công việc cần giải quyết, thế cho nên chỉ nói một câu rồi bước lên lầu:
"Ứng Hòa, cậu cứ tự nhiên, tôi có một chút chuyện cần phải giải quyết"
Đợi cho Tô Đồ Lang Quân rời đi rồi, Cao Ứng Hòa liền quay sang Hoàng Thế Vinh nhỏ giọng nói:
"Cậu nói xem có phải lời vừa rồi tôi nói bị cậu ta nghe được hay không, cậu ở cùng cậu ta lâu như vậy, cậu là người hiểu cậu ta nhất, cậu ta có phải vì mấy lời nói kia của tôi mà tức giận hay không?"
Hoàng Thế Vinh cũng buồn cười, Cao Ứng Hòa này vốn rất nhanh mồm nhanh miệng và tự tin, nhưng chẳng hiểu sao từ nhỏ đến lớn cứ thấy Tô Đồ Lang Quân lại như thấy hổ, đột nhiên hóa thành con thỏ con ngoan ngoãn sợ sệt, nói năng khép nép:
"Hẳn là không"
Cao Ứng Hòa có chút không tin tưởng cho lắm:
"Phải không? Hy vọng là như thế, cậu ta sẽ không vì lời nói kia mà tức giận"
Hoàng Thế Vinh thở dài:
"Cao Ứng Hòa, lúc cậu ở trước mặt tôi sao lại không có thái độ như trước mặt em ấy vậy?"
Cao Ứng Hòa đáp:
"Tôi nói với cậu điều này rất nhiều lần rồi cậu cũng không tin, từ nhỏ đến lớn lời nói của tôi vốn rất đáng tin, con mắt này cũng nhìn người tất tốt.
Tô Đồ Lang Quân, vị kia nhà cậu ấy à, vừa thù dai lại rất có thụ đoạn, tôi đắc tội không nổi với cậu ta"
Hoàng Thế Vinh cười ha ha:
"Cậu bị em ấy chỉnh rồi hay sao?"
Cao Ứng Hòa nhìn Hoàng Thế Vinh lắc đầu:
"Chỉnh? Tôi nào dám đắc tội cậu ta, tôi chỉ là vô tình nhìn thấy cậu ta chỉnh người khác thôi đã ghi nhớ cả đời rồi"
Hoàng Thế Vinh cũng đã nghe thấy Cao Ứng Hòa nói điều này nhiều lần rồi, có điều nghe được thì hắn cũng chỉ là mỉm cười không để tâm đến mà thôi.
Lúc Tô Đồ Lang Quân còn ở bên dưới, Cao Ứng Hòa ngay cả lưng cũng không thể dựng thẳng được, từ khi Tô Đồ Lang Quân đi liền quay sang không kiêng kị gì mà hỏi Hoàng Thế Vinh:
"Hai người các cậu chơi trò ba con sao, đột nhiên muốn thay đổi thiết kế phòng ngủ thiếu nhi?"
Hoàng Thế Vinh thản nhiên đáp:
"Đúng là ba con, chỉ là hai bọn tôi đều là ba"
Cao Ứng Hòa nhìn nhìn lên trên lầu, muốn chắc chắn Tô Đồ Lang Quân đã đi rồi mới nói tiếp:
"Hai người các cậu đều là ba, vậy cần gì phải thay đổi phong cách phòng ngủ chứ"
Hoàng Thế Vinh cười cười:
"Đương nhiên cho con chúng tôi ở".
Cao Ứng Hòa nghe vậy liền có chút cười khẩy: "Cho con của cậu..." sau đó lời con chưa kịp nói hết liền cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, vội vàng mở lớn hai mắt, gương mặt biểu hiện rõ sự lo lắng: "Hoàng Thế Vinh, cậu cùng người phụ nữ khác làm chuyện xằng bậy ra sản phẩm rồi hả? Cô gái đó đâu? Tôi nói cậu nhất định là phải giấu cô ta cho thật kỹ, đừng để Tô Đồ Lang Quân biết được, nếu không còn có thể có án mạng xảy ra đó.
Đứa nhỏ kia tôi nghĩ cậu tốt nhất không nên để nói xuất hiện trước mặt cậu ta, tôi nói vị kia nhà cậu thật sự là người rất thù dai đó"
Hoàng Thế Vinh gõ nhẹ vào đỉnh đầu của Cao Ứng Hòa nói:
"Cao Ứng Hòa, cậu thôi luyên thuyên đi có được không.
Tôi đương nhiên sẽ không làm chuyện có lỗi với Quân Quân, chúng tôi mới nhận con nuôi, cho nên muốn sửa căn phòng kia cho chúng ở"
Cao Ứng Hòa nghe được lời kia lại càng ngạc nhiên hơn:
"Chúng? Cậu không chỉ nhận nuôi một đứa?"
Hoàng Thế Vinh cười cười:
"Ừ, là hai đứa"
Cao Ứng Hòa bất ngờ, nhịn không được nâng giọng lớn tiếng:
"Tận hai đứa? Chúng ở đâu, tôi mới không tin, vị kia nhà cậu không thích trẻ con, như thế nào lại nhận nuôi liền hai đứa được"
Hoàng Thế Vinh khoanh tay trước ngực thản nhiên nói:
"Ở trên lầu, vẫn đang ngủ"
Cao Ứng Hòa tiến lên vài bước, nhưng vừa lên được ba bậc cầu thang liền giống như nhớ ra chuyện gì đó, lại xoay người lại đi về phía của Hoàng Thế Vinh:
"Cậu đi trước dẫn đường"
Cao Ứng Hòa là nghĩ tới Tô Đồ Lang Quân đang ở trên lầu, nếu như bây giờ mình bước lên lầu, chẳng may đụng mặt với người kia, cứ nghĩ tới gương mặt lạnh lùng âm hiểm kia của đối phương, Cao Ứng Hòa nhịn không được cảm thấy có gì đó nhột nhột trong lòng.
Hoàng Thế Vinh cũng phải buồn cười, nhà hắn không có nuôi hổ dữ, cũng chẳng biết tại vì sao tên này rõ ràng chơi với hắn và Tô Đồ Lang Quân từ nhỏ, nhưng lại luôn sợ Tô Đồ Lang Quân:
"Đi thôi"
Lúc Cao Ứng Hòa nhìn thấy hai đứa nhỏ mang gương mặt giống y hệt nhau nằm ở trên giường king size trong phòng ngủ, liền thật sự bất ngờ không thôi.
Cao Ứng Hòa cảm thấy hai đứa nhỏ quá mức dễ thương, giống như là những thiên sứ nhỏ vô tình lạc xuống nhân gian vậy:
"Thế Vinh, cậu nhân nuôi chúng ở cô nhi viện nào thế, tôi cũng muốn đến nhận vài đứa"
Hoàng Thế Vinh nhỏ giọng:
"Cậu vẫn còn ăn chơi lêu lổng như vậy làm sao làm ba đứa nhỏ được, người cũng đã xem rồi, ra ngoài thôi"
Cao Ứng Hòa đang định đưa tay chạm tới gương mặt của Tiểu Dạ đã lập tức bị Hoàng Thế Vinh mạnh mẽ kéo ra ngoài, lúc đối phương còn đang nhiều lời nói muốn ở lại xem một chút thì liền nhìn thấy Tô Đồ Lang Quân bước ra từ phòng làm việc, quả nhiên Cao Ứng Hòa liền thay đổi thái độ, lưng tự giác khom xuống, hướng Tô Đồ Lang Quân cười cười lấy lòng, dáng vẻ này phải dùng hai từ hèn mọn để miêu tả.
Sau khi Cao Ứng Hòa cùng Hoàng Thế Vinh đi xuống dưới lầu, lúc này Cao Ứng Hòa mới thu lại dáng vẻ cợt nhả, mang trên mặt vẻ nghiêm túc bàn chuyện với Hoàng Thế Vinh:
"Thế Vinh, thời điểm cậu không có ở công ty, tôi phát hiện ra Hoàng Thế Minh hình như đang lén lút làm chuyện gì đó.
Hơn nữa tôi còn phát hiện được ông ta từng rút một khoản tiền rất lớn từ công ty, nhưng vài ngày sau đó đã trả lại đầy đủ"
Hoàng Thế Vinh trầm mặc:
"Vậy sao, tôi cũng có cảm giác Hoàng Thế Minh đang giấu giếm điều gì đó, có điều chuyện về số tiền liên quan đến bản hợp đồng kia cùng vụ tai nạn của ba tôi vẫn còn chưa giải quyết xong xuôi, thời gian này vẫn là phiền cậu để mắt tới ông ta"
Cao Ứng Hòa gật đầu ừ một tiếng:
"Cậu yên tâm, tôi sẽ để mắt đến ông ta.
Có chuyện này tôi không biết có nên nói ra hay không"
Hoàng Thế Vinh đáp:
"Cậu cứ nói"
Cao Ứng Hòa do dự một hồi mới trả lời:
"Tôi nghi ngờ Hoàng Thế Minh có ý định tiếp tục hại chú Hoàng, lần đó tôi vô tình nghe thấy được ông ta nói chuyện điện thoại với ai đó, dáng vẻ vô cùng lén lút.
Ông ta nói cái gì mà nếu đối phương giúp ông ta loại bỏ được chú Hoàng, vậy thì chuyện gì đó mà đối phương nhờ ông ta, ông ta nhất định hoàn thành"
Hoàng Thế Vinh nhíu mày, kế đến liền đưa tay vỗ vỗ vào vai Cao Ứng Hòa:
"Cảm ơn cậu đã nói chuyện này cho tôi biết"
Cao Ứng Hòa lúc này liền khôi phục lại dáng vẻ cợt nhả, cười lớn nhìn Hoàng Thế Vinh:
"Cảm ơn cái gì, tôi và cậu đều là chỗ bạn bè thân thiết từ nhỏ, chi bằng cậu nhường lại cho tôi một đứa đi, coi như cảm ơn tôi là được"
Hoàng Thế Vinh cười lạnh, bàn tay vốn ở trên vai Cao Ứng Hòa đột nhiên dùng sức bóp lấy:
"Ứng Hòa, chuyện này tôi sẽ đề cập với em ấy, để em ấy đến nói chuyện với cậu có được không?"
Cao Ứng Hòa vừa nghe thấy chuyện có liên quan đến Tô Đồ Lang Quân thì liền cười ha ha:
"Đùa thôi, đùa thôi, cậu thấy đó, bản thân tôi vẫn còn lo chưa xong, làm sao còn nuôi thêm một đứa nhỏ được chứ".
- --
Thời điểm Tiểu Dạ và Tiểu Dực thức dậy thì căn phòng ngủ dưới tầng 1 cũng đã được cải thiện xong.
Khi hai đứa nhỏ được đưa tới xem căn phòng của mình, Tiểu Dạ và Tiểu Dực đều đứng hình một phen, căn phòng vẫn là màu sơn trắng nhưng bố cục cùng bày trí bên trong đã thay đổi.
Một chiếc giường tầng hình xe buýt màu xanh dương, phía trong một góc phòng có hai chiếc bàn học cùng màu, trên tường còn dán rất nhiều hình trang trí sinh động, còn có một giá sách rất lớn, một bên để rất nhiều cuốn sách dành cho Tiểu Dực, một bên thì lại để mô hình đồ chơi của Tiểu Dạ.
Hoàng Thế Vinh thấy hai đứa nhỏ cứ thất thần đứng ở ngoài cửa không nói gì, liền lên tiếng hỏi chúng:
"Sao thế? Không thích căn phòng này sao?"
Tiểu Dạ là người lên tiếng đầu tiên:
"Ba à, căn phòng này thật sự cho chúng con ở sao?"
Hoàng Thế Vinh bật cười:
"Đương nhiên, con nhìn chiếc giường nhỏ như vậy, ba có thể nằm được sao, không phải của hai người các con thì của ai chứ"
Tiểu Dạ bước vào trong phòng trước tiên, đứa nhỏ bị thu hút bởi giá sách để mô hình đồ chơi.
Ánh mắt thích thú nhìn chằm chằm nơi đó, nhưng vẫn còn chưa dám tự tiện chạm vào:
"Ba à, đồ chơi này cho con mượn xem có được không?"
Hoàng Thế Vinh nắm lấy tay của Tiểu Dực, đứa nhỏ nãy giờ vẫn còn chưa chịu tiến vào trong phòng:
"Đều là của con đó, không cần hỏi mượn.
Tiểu Dực, con có thích căn phòng này không?"
Tiểu Dực giống như là sắp khóc, gật đầu một cái rồi lí nhí đáp:
"Con thích lắm"
Hoàng Thế Vinh ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Dực, đứa nhỏ mắt đỏ hoe đã rơi nước mắt, hắn giúp nó lau đi nước mắt quanh viền mắt:
"Thích là được rồi, đừng khóc, con đi xem căn phòng đi"
Tiểu Dực đi về phía chiếc giường, dè dặt ngồi ở một bên mép giường, cũng không được tự nhiên giống như Tiểu Dạ đang cầm hết mô hình đồ chơi này đến đồ chơi kia.
Hoàng Thế Vinh biết bản thân mình ở lại sẽ khiến cho Tiểu Dực không được tự nhiên cho nên liền nói:
"Hai người các con chơi một lúc sau đó đi tắm, buổi tối ba đưa các con qua nhà ông bà ngoại"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...